Thiếu Uông Kỷ Cú

Chương 24





Editor & Beta: Mai_kari
Thứ hai, tới ngày đi học, Tương Thiếu Diễm cùng Uông Triết ra khỏi ký túc xá, trên đường đi có không ít sinh viên đưa ánh mắt tò mò nhiều chuyện dò xét hai người họ.

Tương Thiếu Diễm vẫn thản nhiên tự nhiên, coi bọn họ như không khí, nhưng Uông Triết lại bị người ta nhìn soi mói như thế, nhất thời có chút không được tự nhiên, tay chân cũng cứng ngắn không biết thế nào.
Tương Thiếu Diễm trong ngực thở dài, kéo tay của Uông Triết lại.

“Đừng sợ, có chuyện gì cứ kiếm anh.”
“Học trưởng, không phải là em sợ, mà là …” Y nói tới phân nửa thì không nói gì nữa.
Tương Thiếu Diễm với y không có biện pháp, mà sắp tới giờ chuông reng vào lớp, chỉ có thể tạm thời an ủi y vài câu, sau đó tại ngã rẽ mà phân biệt đi vào tòa nhà của mình.
Đến trưa, Tương Thiếu Diễm vẫn có chút không yên lòng, giảng viên nói gì hoàn toàn chẳng nghe được vào tai, trong đầu đều là đống suy nghĩ phải làm thế nào để chó ngốc kia gan to hơn một chút, tốt nhất là phải dạy y đánh nhau như thế nào, bằng không vẫn là không thể yên lòng được.
Đang trong lúc chìm đắm trong suy nghĩ, Tương Thiếu Diễm lấy sách vở che giấu mà lấy ra điện thoại di động, lên mạng tìm kiếm “Làm thế nào để rèn đúc ý chí cho bạn trai”.

Kết quả hiện ra toàn là mấy cái kiến nghị không thích hợp cho thiếu nhi, bạn trên mạng ai cũng đem cái cụm từ ‘rèn đúc ý chí’ hiểu thành một cái nghĩa khác chẳng mấy sáng sủa gì.
Hắn không thể làm gì khác hơn là đem cái cụm từ “bạn trai” xóa đi, sau đó lại suy nghĩ phải thế bằng từ gì mới có thể hiện ra được nội dung mình cần, nửa phút sau, một lần nữa gõ vào khung tìm kiếm.
“Làm thế nào để rèn đúc ý chí cho con trai.”
XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX
Buổi chiều tiết thể dục, Tương Thiếu Diễm đang mang trong người trái tim của một người làm cha cùng với diệu kế của các bạn trên mạng cung cấp đi đến sân vận động, thế nhưng hôm nay hắn lại không chơi bóng, mà là đứng ở bên cạnh lớp của Uông Triết, nhìn y.
Ân, trước tiên phải bồi dưỡng từ việc khiến y không xấu hổ trước đám đông nữa.
Các nữ sinh trong lớp Uông Triết rất nhanh phát hiện thấy Tương Thiếu Diễm, rất nhanh đỏ mặt châu đầu vào nhau thì thầm.

Trong chốc lát, trong lớp học của Uông Triết rất nhiều người đưa ánh mắt tò mò nhìn Tương Thiếu Diễm, có một nam sinh đứng xếp hàng kế bên Uông Triết, chọc chọc, Uông Triết nghi ngờ xoay đầu lại, sau đó theo hướng chỉ tay của bạn mình mà nhìn qua.
“!!!!”
Ngại giảng viên còn đang đứng trước lớp đang nói tới nội dung kiểm tra thể dục cuối kỳ, nên Uông Triết không dám lớn tiếng gọi, nhưng khóe miệng đã giương cao lên, cười đến lộ cả hàm răng trắng, mắt cong cong.
Lúc này, có một nam sinh đứng kế bên đụng vào bờ vai của Uông Triết, tiến tới bên tai y nói cái gì đó, Uông Triết hơi hơi cúi đầu, nhưng ánh mắt của Uông Triết vẫn liếc liếc qua nhìn hắn.
Tương Thiếu Diễm trừng to mắt nhìn.
Lão tử đang đứng đây em lại dám thì thầm to nhỏ với người khác?
Uông Triết nghe xong nam sinh kia nói gì đó thì lỗ tai chợt đỏ ửng lên, ánh mắt nhìn qua hắn càng thêm e lệ né tránh.
Tương Thiếu Diễm ngón tay đã nắm chặt thành quyền, suy nghĩ một lát phải dạy dỗ Alpha nhà mình thế nào.
Không ngờ, lại có người ngay lúc mặt hắn đang giá rét muốn giết người, lại có người thật sự không sợ chết chạy tới chọc hắn.
“Diễm ca của chúng ta đang nhìn ai đó? Ồ, thì ra là cái tên Alpha yếu nhược kia a.”

Vừa đi tới chính là Diêu Ý trang điểm cực kỳ xinh đẹp, nhưng giọng nói lại chanh chua, nghe vào đặc biệt chói tai.
Tương Thiếu Diễm đầu cũng không thèm chuyển, mắt liếc nhìn qua, ánh mắt lạnh đến thấu xương, khiến cậu chợt sợ hãi trong lòng.

Đột nhiên, hắn nhếch miệng cười, buông lỏng quả đấm bên người, đút tay vào trong túi, lười biếng đi tới trước mặt Diêu Ý.
Ngay sau đó hung hăng nắm cổ áo đối phương.
“Muốn chết à? Anh đây lâu rồi không đánh người nên tưởng anh mày đổi tính rồi phải không?”
Tương Thiếu Diễm cười khiến người khác phải khiếp đảm, hắn chính là một Omega nên càng không có cái gọi là thương hương tiếc ngọc, nhắm ngay mặt của Diêu Ý một quyền giáng thẳng xuống, nhưng ánh mắt trong lúc lơ đãng lại liếc nhìn qua chỗ nào đó, nắm tay trong nháy mắt dừng giữa không trung.
“Học trưởng!” Lớp Uông Triết vừa giải tán, vừa quay đầu lại đã thấy bên chỗ Tương Thiếu Diễm bầu không khí có chút sai, lập tức chạy tới ngăn cản, nhưng chưa kịp chờ y chạy tới, thì Tương Thiếu Diễm đã dừng động tác.
“Học trưởng, anh không sao chứ?” Uông Triết chặn lại trước mặt Tương Thiếu Diễm, nhìn thẳng vào mặt Diêu Ý mà chất vấn.

“Cậu muốn gì?”
Đồng thời Tương Thiếu Diễm cũng lên tiếng, trong giọng nói lại mang theo bất khả tư nghị.

“… Trâu Nhuệ đánh dấu mày rồi?”
Diêu Ý tuy rằng bị người khác kéo cổ áo có chút khó chịu, nhưng vừa nghe thấy câu hỏi đó, lập tức bật người phách lối nhướng mày: “Đúng vậy! Đố kỵ sao? Hối hận sao? Tôi đã nói rồi, y nhất định là của tôi!”
Tương Thiếu Diễm trầm mặc nhìn sau gáy của Diêu Ý ngay chỗ tuyến thể có dấu răng, quả thực ngay đó đang mơ hồ tản ra mùi vị tin tức tố của Trâu Nhuệ.
Thực sự là chó mà! Sao trước đây hắn lại nghĩ tên Trâu Nhuệ đó cũng được cơ chứ?
“Nói cái gì với tao mà toàn tâm toàn ý, mới vừa bị đá mấy ngày đã chạy đi đánh dấu Omega khác?” Tương Thiếu Diễm hừ lạnh.

“Cám ơn mày đã thay tao nhặt một tên rác rưởi như y.”
Diêu Ý lại giả vờ thong dong.

“Nói nghe như thật tâm quá đi, ai mà không biết trong lòng anh nhất định hối hận muốn chết đi? Đá Trâu Nhuệ lại đi theo một tên Alpha kém tới vậy, đầu óc có —-“
Tương Thiếu Diễm chưa cho cậu cơ hội nói xong câu, đã trực tiếp đem cú đấm hồi nãy giáng xuống.
Diêu Ý bị một quyền đập thẳng vào mặt, đầu óc choáng váng, bưng lấy mũi bị chảy máu, vẻ mặt kinh ngạc.

“Anh đánh tôi? Tôi chính là Omega đó.”
Tương Thiếu Diễm đạp vào bụng cậu một cước.

“Ai nói lão tử đây không đánh Omega? Chỉ là trước đây chưa gặp qua Omega nào thiếu đánh như mày thôi.”

Hắn đã nể tình đồng loại mà thu lại lực rồi, nếu không sợ rằng Diêu Ý lúc này đã nằm lăn ra đất bất tỉnh nhân sự rồi đấy.

Một cú đấm một cú đá vừa nãy quá lắm chỉ khiến đau nhức mấy ngày thôi, hai ngày nữa máu bầm sẽ tự tan.

Nhưng Diêu Ý lại như bị ủy khuất vô vàn, ở dưới đất khóc lóc không chịu đi, còn cao giọng hùng hổ la lớn, khiến cho người chung quanh phải chú ý mà bu tới.
Có người còn không rõ tình huống, vì Diêu Ý mà đỡ lời: “Diễm ca, sao anh ngay cả Omega cũng đánh vậy a?”
Lại có người nhỏ giọng nói.

“Vậy chẳng phải quá đáng rồi sao …”
Tương Thiếu Diễm sắc mặt âm trầm quét một vòng, thanh âm bất mãn nhất thời giảm xuống, hắn đang muốn mở miệng, thì Uông Triết đứng bên cạnh lại nhịn không được nói.

“Các người không biết chuyện thì đừng nói mò.” Tâm tình của Uông Triết rõ ràng kích động, giọng nói khó có lúc lại chẳng hề khách khí giống hôm nay, mang theo vài phần khí thế, chỉ vào Diêu Ý đang ăn vạ đằng kia.

“Người này không biết điều đi giật người mà học trưởng thích, rõ ràng là ai đang quá phận?”
Y còn chưa nói dứt lời, Tương Thiếu Diễm liền giơ tay ra che lại miệng của y lại.

“Em cũng đừng có nói mò, lão tử cho đến giờ chưa từng thích Trâu Nhuệ.”
Rõ ràng là thích em mà, chó ngốc.

Nhưng Tương Thiếu Diễm lại không nói ra, người chung quanh khá nhiều, hắn vẫn lo lắng sẽ mang lại phiền phức cho Uông Triết.
Nhưng hắn nói chính là thật lòng, trước đây hắn cứ cho rằng với Trâu Nhuệ chính là có vài phần “thích”, hiện tại xem ra, kỳ thực quá lắm chỉ là hảo cảm mà thôi.

Trâu Nhuệ tới gần hắn, hắn sẽ không tim đập nhanh muốn ôm muốn hôn đối phương; Trâu Nhuệ mời hắn hẹn hò, nội tâm hắn lại không hề dao động thậm chí còn có chút buồn chán; Trâu Nhuệ cùng người khác thân mật, hắn cũng sẽ không tức giận không đi tranh giành mà chỉ đơn giản hỏi đối phương có muốn đổi mục tiêu hay không.
Hắn cùng Trâu Nhuệ gặp gỡ thuần túy là vì điều kiện của y không sai, tin tức tố Alpha cũng đặc biệt mạnh, nhưng cũng không phải là không thể thay thế.

Chỉ là hắn chưa từng trải qua chuyện tình cảm, nên lại lầm tưởng đem cái hảo cảm này nghĩ là thích.
Thẳng cho đến khi Uông Triết cho hắn biết, thích một người chân chính là thế nào.
Dù cho người này một chút cũng chẳng phù hợp loại hình mình yêu cầu, nhưng thích chính là thích, không vì bất kỳ lý do gì.
Tương Thiếu Diễm lời này nói như đinh đóng cột, nhưng người bên cạnh lại nghe vào tai có cảm giác như giấu đầu lòi đuôi, dù sao mọi người ai cũng biết trước đó hắn cùng Trâu Nhuệ hay đi cùng nhau, hơn nữa tính cách của hắn quá hung, nhìn thế nào cũng chẳng giống là sẽ đi thích loại như Uông Triết, ngược lại còn là vì giận dỗi Trâu Nhuệ mà cố ý làm như vậy.

Tương Thiếu Diễm lười giải thích với quần chúng nhiều chuyện kia, ngồi xổm người xuống, lại kéo cổ áo Diêu Ý.
Diêu Ý sợ tới run người: “Gì, làm gì vậy? Còn muốn đánh tôi?”
Tương Thiếu Diễm sẳng giọng, ánh mắt gắt gao nhìn cậu, thấp giọng nói.

“Ngày đó bên hành lang đổ dầu, là mày sao?”
Diêu Ý nhất thời cứng giọng.

“Sao, làm sao có thể ….”
“Tốt nhất mày đừng để cho tao có được chứng cứ, bằng không … Uông Triết vì mày mà bị thương một chân, tao sẽ chặt đứt một chân của mày đó, lão tử nói được thì làm được.”
Tương Thiếu Diễm giọng nói đầy bình tĩnh, nhưng nét mặt lại nghiêm túc, uy hiếp mà còn vỗ nhẹ lên gò má sưng vù của Diêu Ý.
“Y chính là người trong tim tao, khuyên mày đừng tìm chết.”
Hai câu cuối cùng hắn chính là cố ý lên giọng, vừa nói vừa nhìn sang Uông Triết, tự cho là đã ám chỉ hết sức rõ ràng, nhưng mà tên chó ngốc lại ngây ngô lăng lăng nhìn hắn, biểu tình có chút xuất thần.
Chẳng lẽ nghe không thấy? Tương Thiếu Diễm nhíu mày.

Lại không có cơ hội lặp lại lần nữa, nhất thời phiền táo, đứng dậy búng một cái vào trán Uông Triết.

“Phát ngốc gì vậy, đi thôi.”
Uông Triết nghe theo lời mà đi theo sát hắn, nét mặt vẫn còn hoảng hốt, dường như đang suy nghĩ gì đó, trên mặt đầy sự nặng nề.
Tương Thiếu Diễm vốn muốn bình thản trước mặt mọi người gián tiếp biểu lộ tình cảm một phen, khó có lúc hắn lại nói ra một câu buồn nôn mà đầy tình cảm như thế, kết quả Uông Triết một chút phản ứng cũng không có, còn làm ra bộ dạng thất hồn lạc phách? Hắn càng nghĩ càng tức giận, một đường mặt âm trầm mà đi, đi tới một góc không người hẻo lánh bên sân vận động, đột nhiên ngừng lại.
Uông Triết nhất thời không chú ý, nên đụng vào lưng của Tương Thiếu Diễm, vội vàng tái mặt: “Xin lỗi học trưởng.”
Tương Thiếu Diễm xoay người trừng mắt nhìn y: “Nghĩ cái gì mà xuất thần tới thế, nghe được câu hồi nãy tôi nói không?”
“Uhm, nghe được …” Uông Triết cười tới yếu ớt.

“‘Y là người trong tim tôi …’ Em không nghĩ học trưởng cũng có thể nói được lời tình cảm tới thế.”
Bị Uông Triết lập lại cái câu hồi nãy, hắn chợt thấy xấu hổ, nét mặt của Tương Thiếu Diễm chợt ửng đỏ.

“Anh chỉ thuận miệng thôi.”
“Học trưởng … em không cần là người trong tim anh, chỉ cần anh đặt em ở trong lòng, chỉ cần một góc nhỏ thôi cũng được rồi, được không?”
Uông Triết ngữ khí rất ôn nhu, nhưng ánh mắt lại rất yếu đuối, cây ngô đồng bên cạnh lá cây um tùm che khuất đi một chút dương quang, những tia sáng loang lổ tản trên gương mặt ngũ quan lập thể của y, tuấn mỹ tới không thực.
Tương Thiếu Diễm chợt thấy tâm động, trong lòng chợt nói ra điều mình luôn suy nghĩ: “Chó ngốc … có muốn đánh dấu anh không?”
Hắn vốn đã hạ quyết tâm sẽ không nói ra câu đó lần thứ hai, cảm thấy quá mất tôn nghiêm, nhưng hiện tại lại thấy không quan trọng nữa, dù sao mặc kệ tin tức tố của Uông Triết yếu kém, thì hắn đã nhận định đây chính là Alpha của hắn, thì còn loắn xoắn cái gì, không bằng sớm chút lướt qua các mục phụ tiến thẳng vào mục chính luôn cho rồi.
Hắn không tin Uông Triết có thể từ chối lần thứ hai.
Nhưng Uông Triết lại thực sự có thể làm vậy.
Tương Thiếu Diễm nghe thấy hai chữ “không được” từ miệng y, còn tưởng rằng mình nghe nhầm, mở to hai mắt bất khả tư nghị nhìn người trước mắt, cái người luôn miệng nói yêu thích hắn.
Sau khi ngây ngẩn là triệt để phản ứng, buồn bực cùng quẫn bách song song xông lên đại não.


Hắn tốt xấu gì cũng là một nam nhân có lòng tự trọng, cũng có sĩ diện, chủ động yêu cầu Alpha đánh dấu mình hai lần đều bị từ chối hai lần, hắn lớn tới vậy, chưa từng bị mất mặt như thế bao giờ.
“Con mẹ nó cậu …” Tương Thiếu Diễm cắn chặt răng đem Alpha cao lớn hơn mình kia đè chặt vào tường.

“Anh lần này chính là nghiêm túc đó!”
Đôi mắt thâm thúy của Uông Triết dừng trên mặt hắn.

“Học trưởng … Anh thật sự muốn em đánh dấu anh sao? Không hối hận?”
Tương Thiếu Diễm bị cái sự lề mề của y khiến cho phiền gần chết, trực tiếp đem cổ áo mình kéo xuống.

“Hối hận cái rắm, không phải chỉ là đánh dấu tạm thời thôi sao, chỉ tầm mười ngày là biến mất chứ gì.” Hắn đang muốn thừa dịp trước khi kỳ phát tình tới phải luyện cái sự can đảm cho Uông Triết, nếu không tới lúc đó phải thực sự đối mặt, tên chó ngốc lại không có can đảm làm hắn thì hắn phải làm sao bây giờ?
Một Omega có thể quan tâm Alpha mà bỏ mặc bản thân như hắn quả thực trên đời chẳng có được mấy người đâu.
Uông Triết mím chặt môi, ánh mắt từ mặt của Tương Thiếu Diễm chuyển qua chỗ tuyến thể trên gáy hắn, màu mắt càng thêm u ám.

“Vậy … Chờ tối nay quay về ký túc xá được không? Ở đây không tiện lắm, em có thể mất khá nhiều thời gian mới có thể đánh dấu thành công … Học trưởng anh cũng suy nghĩ lại một lần nữa đi, đừng xung động.”
Lời này quả thực có chút đạo lý, dù sao tin tức tố của Uông Triết nhạt tới vậy, trong một chốc lát đánh dấu cũng không xong.

Tương Thiếu Diễm suy nghĩ một chút, liền kéo cổ áo lên, quyết định tạm thời phóng cho y một con ngựa.
Nhưng hắn vẫn có chút không cam lòng, nâng mặt lên giáo huấn.

“Anh chính là không thích em chỗ này, đã cho em đánh dấu, thì em còn sợ gì? Lá gan lớn một chút, em có biết vì sao cái tên Trâu Nhuệ kia xấu xa tới thế chẳng có bản lĩnh gì mà vẫn có nhiều người thích y tới vậy không? Chính là vì y có khí thế, không biết xấu hổ.

Đương nhiên em không nên học theo y, anh chỉ là nói —“
“Em không phải Trâu Nhuệ, học trưởng.” Uông Triết thình lình cắt ngang lời hắn.

“Em không có khả năng trở thành y, dù cho em cường đại hơn y, dù cho tin tức tố của em đặc hơn y, em cũng không thể trở thành y, anh hiểu không? Học trưởng …”
Tương Thiếu Diễm bị y đột ngột chen ngang như vậy, sợ run một chút, Uông Triết lại cúi đầu, thấy không rõ tình tự trong mắt y.
“Anh đương nhiên biết a … Em cùng y sao mà so sánh được chứ? Hai người chính là một người trời một người đất được không?” Tương Thiếu Diễm không hiểu.
Tay của Uông Triết đang thả hai bên chợt run rẩy, lâm vào trầm mặc.
Lúc này, chuông tan tiết thể dục vang lên, Uông Triết hít sâu một hơi, ngẩng đầu hướng Tương Thiếu Diễm cười cười.

“Học trưởng, trở về thôi.”
Tương Thiếu Diễm cảm thấy nụ cười của y không được tự nhiên, nhưng lại không nói ra được nguyên nhân vì sao, chỉ có thể gác qua một bên, cùng y đi ra khỏi chỗ đó.
Quên đi, chờ đến tối lúc đánh dấu sẽ hảo hảo mà ‘dạy dỗ’ chó ngốc này lại.hết chương 23.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.