Thiếu Tướng Không Nghĩ Gả

Chương 36




“Công lịch năm 2028, tổ nghiên cứu đăc biệt có tên ‘như thế nào để tăng số lượng omega’ được thông qua, khi bệ hạ đàm phán ở hội nghị hòa bình hai bên bày mưu tính kế, nên tiểu tổ đã bắt đầu lựa chọn thành viên ở toàn bộ hệ ngân hà, cùng năm Uy Liêm Francis bậc dược lý chuyên nghiệp năm ba của học viện quân sự hoàng gia Tắc Bá Thản đã thông qua đủ loại khảo hạch mà trở thành thành viên tiểu tổ, bảy năm qua, hiện tại Uy Liêm đã có thể đứng vững vàng trong tiểu tổ.” Được cồn nhuận hầu, làm cho thanh âm của Diệp Hoài Tây có chút mềm mại, có vài câu còn có chút du dương, khơi lên tâm tư không tinh khiết của Cố Tử Khung cùng Bá Ni  khiến cho vẻ mặt của hai người đều có chút không đúng.

Cố Tử Khung liếc  mắt nhìn Bá Ni một cái, có ý nghĩ muốn đánh tên này ngay tại chỗ, hình ảnh chết thảm đời trước lại hiện ra trước mắt, làm cho hắn phẫn nộ, đời này Bá Ni cũng giống nhau tơ tưởng đến Diệp Hoài Tây, làm cho hắn quá mức ghen tuông.

Nếu không phải có Diệp Hoài Tây ở đây, hắn sẽ hành hung Bá Ni.

“Điều đó và tôi có quan hệ gì?” Bá Ni nhìn chăm chú Diệp Hoài Tây hỏi.

“Uy Liêm Francis từ sau khi tham gia vào tiểu tổ tất cả chi tiêu bảy năm nay đều xuất phát từ một tài khoản ngân hàng ở một tinh cầu hẻo lánh, không khéo chính là đoạn thời gian trước tôi vừa mới tiếp nhận quản lý tinh cầu này, tôi nghĩ, không cần tôi nói cho cậu, là người ở tinh cầu nào đi?” Diệp Hoài Tây ngồi thẳng thân thể, thủy quang trong mắt phượng dần dần rút đi, lộ ra bản chất sắc bén vô tình của hắn, ánh mắt kia giống như một lưỡi dao mỏng được rèn luyện đến mức tận cùng, thẳng tắp chui vào ngực Bá Ni.

“Tôi không biết ngài đang nói cái gì.” Bá Ni kéo kéo khóe môi, nhìn kĩ vẻ mặt thì không có thay đổi gì, nhưng mắt sắc của Cố Tử Khung phát hiện, Bá Ni hung hăng cắn sâu răng hàm, xem ra Diệp Hoài Tây nói những lời này hắn không phải là thờ ơ.

“Thật sự không biết?” Diệp Hoài Tây lạnh lùng nói, “Cần tôi đem những khoản tiền mà cậu đã chi ra từ tài khoản của cậu ở Tắc Bá Thản, và quá trình vòng vèo của nó như thế nào để đến được tài khoản của Uy Liêm ở Vân Tiêu tinh, làm thành tư liệu thuyết minh ở hội nghị không? Tôi nghĩ, tôn tổ phụ cũng không muốn cho càng nhiều người nhà Tạp Nạp Nhĩ biết là tổ nghiên cứu được điều khiển như thế nào đi?”

Sắc mặt Bá Ni xanh mét, ánh mắt nguy hiểm chăm chú nhìn Diệp Hoài Tây, hơn nửa ngày mới trầm giọng hỏi: “Ngài muốn như thế nào?”

“Giao Uy Liêm ra.” Diệp Hoài Tây mặt vô biểu tình nói.

“Không có khả năng!” Bá Ni cũng rất nhanh cự tuyệt, “Diệp Hoài Tây, đừng cho là tôi không biết ngài muốn làm gì.”

“Ngươi nghĩ rằng ta muốn làm gì?” Diệp Hoài Tây nắm chuẩn cơ hội hỏi lại.

Câu này vừa hỏi ra khiến cho Bá Ni trầm mặc, cắn chặt rặng tuyệt không trả lời.

Diệp Hoài Tây nâng tay chỉ, nơi đó có đeo một thông tấn khí, sắc mặt Bá Ni càng khó coi, thời điểm sắp sụp đổ, hắn nói: “Cậu cảm thấy không có Uy Liêm, tôi không thể tìm ra chứng cớ sao?”

“Chứng cớ gì?! Tôi không biết ngài đang nói cái gì! Tôi không thể buông tha Uy Liêm, là không muốn để người khác điều tra ra tôi và hắn có quan hệ, cũng không muốn hắn bị gia tộc của ta bức bách, tôi thừa nhận tôi có tư tâm, vì không muốn để người trong nhà phát hiện hắn là omega của ta, thậm chí không tiếc kéo ngài xuống nước giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, nếu ngài vì chuyện này mà tức giận, tôi có thể công khai giải thích với ngài, về phần ngài nói những chuyện khác, tôi thật sự không biết!” Bá Ni nói xong đoạn này liền mặt đỏ tai hồng, cảm xúc kích động, hành động có thể nói là cấp ảnh đế.

“Cậu và cậu ta có quan hệ bầu bạn?” Diệp Hoài Tây kinh ngạc hỏi.

Bá Ni cảm thấy thẹn một lát, tiếp theo cả người đều đỏ, ấp úng giống như rất khó vì tình nói: “Chuyện này cũng là chuyện của tôi và cậu ta, nhất thời không thể nói rõ ràng. Tôi van ngài, ngàn vạn lần đừng nói cho tổ phụ tôi biết, nếu không tôi cùng Uy Liêm có thể sẽ cách biệt trời đất.”

Nói xong hốc  mắt Bá Ni liền đỏ, vẻ mặt không yên, khát cầu nhìn Diệp Hoài Tây: “Tôi cũng không biết ngài sẽ để ý chuyện này như vậy, còn có thể cố ý tới tìm tôi, nếu ngài thật sự muốn cùng tôi kết hôn, vì Uy Liêm tôi có thể đồng ý, mong ngài đừng làm khó dễ cậu ta, cũng mong ngài sau này đừng quấy rầy cậu ta, coi như đây là thỉnh cầu cuối cùng của tôi.”

Diệp Hoài Tây bỗng nhiên nở nụ cười, mặc dù là phù dung sớm nở tối tàn, nhưng không thể phủ nhận hắn cười quả thật rất đẹp: “Những lời tôi muốn nói đã nói xong, Bá Ni tiên sinh, không cần phải tưởng tượng quá nhiều, chờ chân tướng trồi lên mặt nước, chờ mong cậu ở trước mặt bệ hạ cùng tôn tổ phụ, còn có thể biểu diễn phấn khích như vậy, tạm biệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.