Thiếu Tướng Không Nghĩ Gả

Chương 12




La Thụy căm tức nhìn người gần trong gang tấc, hai tay bị người gắt gao trói buộc, làm cho hắn không thể nào gọn gàng nhảy lên đạp bay người trước mặt này, cho nên chỉ có thể dùng ánh mắt chém giết.

Trừng mắt nửa ngày, người trước mắt không hề cảm giác, tay còn gắt gao nắm trên cổ hắn, chỉ cần hắn nói một lời nói dối, sẽ trực tiếp bị bóp chết.

“Nói chuyện, đừng giả câm điếc. Tôi biết tối hôm qua cậu đi đón thiếu tướng, tôi chỉ muốn biết hương vị trên người thiếu tướng sao lại như vậy?” Người  nọ nói vô cùng thành khẩn, ánh mắt cũng rất thành khẩn, đáng tiếc La Thụy căn bản khinh thường phản ứng hắn, trở mình xem thường đơn giản thả lỏng thân thể tựa lưng vào ghế, bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, thấy gân xanh trên trán người nọ nhảy loạn, sắp không khống chế được mình, sẽ hạ thủ với La Thụy.

“Tôi nói cho cậu, trên dưới quân đoàn Hổ gầm, không phải chỉ có cậu quan tâm thiếu tướng, chúng ta đi theo hắn cũng hơn bốn năm, mà bốn năm này cảm tình của chúng ta đối với hắn không thể mỏng hơn so với cậu, hiện tại chúng ta muốn biết thiếu tướng làm sao vậy, cậu nói cho tôi biết, rất khó sao?” người nọ thấy La Thụy không hợp tác, không khỏi có chút nóng nảy, một khi nóng nảy thì giọng liền cất cao, chấn động đến bên ngoài phòng, khiến cho La Thụy chịu không nổi phải nghiêng đầu đi, tức giận ‘xuy’ một tiếng, vẫn không nói lời nào.

“Tôi nói ánh mắt cậu sao giống như nói hãy hết hy vọng đi vậy, chúng ta không có ý xấu, cậu nói cho chúng ta biết thì có làm sao?” người nọ vò đầu bứt tai, gấp đến sắp không chịu được. Người này đối với Diệp Hoài Tây, đó là kính nể từ trong tâm, không ỷ vào thân phận cùng bổn sự mà khinh thường người, đối xử với bọn họ rất bình đẳng, còn thực hiện lời hứa tự mình dạy bọn họ, dù bất kì chuyện gì cũng sẽ xuất phát từ nhu cầu của quân đoàn, sẽ hướng chính phủ yêu cầu tiếp viện. Tất cả bọn họ đều thấy được, ghi tạc ở trong lòng.

Quân nhân, đa phần đều là những người rắn rỏi không biết nói chỉ biết làm. Nhất là hai đại quân đoàn Hổ gầm cùng Long ngâm, đều là những người rắn rỏi trong rắn rỏi, những hán tử này nếu kêu bọn họ dùng ngôn ngữ để biểu đạt sự kính nể đối với Diệp Hoài Tây, bọn họ căn bản không thể mở miệng, chỉ có thể thông qua sự cố gắng cùng thân thiết, để cho Diệp Hoài Tây biết, bọn họ rất là kính yêu hắn.

Đã lâu rồi cũng không tìm được cơ hội tán gẫu thể hiện kính ý, lần này rốt cục tìm được cơ hội, mấy người này còn chưa kịp nói cái gì, còn không kịp xem xét xem Diệp Hoài Tây có còn ở phòng huấn luyện, mà La Thụy mới vừa làm việc trở về, người này đã nhanh chân đem người tóm lại, liền hỏi ra nghi vấn ở trong lòng, kết quả miệng phó tướng La Thụy còn kín hơn cả con trai ngàn năm trên sông hoàng hà, một chút cũng không thể cạy ra, mấy người này nóng nảy, gấp đến độ xoay vòng vòng. Bởi vậy căn bản không chú ý tới Diệp Hoài Tây khi nào thì đã xuất hiện ở cửa phòng nhỏ.

“Nếu không, chúng ta phục vụ đặc biệt cho phó tướng La Thụy?” có người đề nghị nói.

“Cậu xác định sao?” một người khác hỏi, “Phục vụ đặc biệt không phải ai cũng có thể chịu được, cậu xem thân mình thiếu tướng La Thụy so với con gà còn gầy yếu hơn, nếu đem người chơi hỏng, vậy phải ăn nói với thiếu tướng như thế nào?”

“Không có việc gì không có việc gì, chúng ta nhẹ nhàng với hắn một chút là được, tin tưởng hắn sẽ cầu chúng ta tiếp tục.” Người nọ trả lời.

Mấy người xoa tay nhe răng cười tới gần La Thụy, vẻ mặt đáng khinh nói không lên lời, La Thụy sợ tới mức kẹp chặt hai chân, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía cửa phòng nhỏ, trên mặt liền vui vẻ.

“Chơi cái gì?” Diệp Hoài Tây đứng ở cửa, nhìn một nhóm tiểu binh đang vây quanh La Thụy hỏi.

Mấy người kia cũng không nghĩ tới, bỗng nhiên dùng sức quay đầu lại, gần như đem cổ quay một trăm tám mươi độ, vẻ mặt giống như là gặp quỷ không ngừng hoảng sợ, vẻ mặt của mấy người giống như là được phục chế cứng ngắc lại, thấy Diệp Hoài Tây nhếch nhếch  mi dài, đôi mắt phượng híp lại xinh đẹp, nhấc chân đi vào phòng nhỏ, vừa đi vừa lặp lại câu hỏi vừa rồi: “Tôi hỏi các cậu chơi cái gì? Xem ra rất là thú vị, cũng không ngại nhiều người?”

“Thiếu, thiếu tướng!” người đi đầu không thể nói được một lời, nháy mắt liền nói lắp.

“Ân, tôi biết là cậu đề nghị, vậy cậu có thể nói cho tôi biết, cậu đang đùa cái gì không   ? Là trò chơi gì mà cần phó tướng La Thụy phối hợp.” Vẻ mặt Diệp Hoài Tây thản nhiên hỏi.

Hắn càng bình thản, người đi đầu càng sợ hãi. Nhóm tiểu binh hai đại quân đoàn đều biết, Diệp Hoài Tây lĩnh quân có tật xấu ngầm, trước khi hắn ra tay dạy dỗ người khác, vẻ mặt sẽ rất bình thản, xuống tay lại càng ngoan độc, ngoan độc đến trình độ nào? Đến trình độ ngươi thấy hắn nâng tay, sẽ cảm thấy cả thân thể chính mình đều đau, nói là đau như thế nào, chính là cái loại hít thở không thông khắc sâu trong trí nhớ, mà thường thường có thể nhớ đến liên tục từ ba đến năm năm, dài nhất là đến tám năm. Nghe nói vị lão huynh tám năm này, cuối cùng chịu không nổi cảm giác đau đớn này, tự nguyện xin đi đánh hải tặc tinh tế.

“Tôi, không có gì, không phải, thiếu, thiếu tướng, là tôi sai rồi. Tôi chính là, chính là muốn biết trên người ngài…. » thanh âm nói chuyện càng ngày càng nhỏ, đầu người nói chuyện cúi cũng càng ngày càng thấp, thấp đến nỗi âm thanh cuối cùng trực tiếp bị tiêu tan, căn bản là không dám nói thêm gì nữa.

Vẻ mặt Diệp Hoài Tây không có gì thay đổi, bộ dạng vẫn vân đạm phong kinh như trước, đi đến bên người La Thụy, chậm rãi giương mắt, hai tiểu binh trói buộc La Thụy không nhịn được liền buông tay ra, chỉnh tề lui về phía sau vài bước, cúi đầu tránh né ánh mắt dạy dỗ của Diệp Hoài Tây.

« Muốn biết hương vị trên người tôi sao lại như vậy ? » Diệp Hoài Tây xoay người nhìn về phía người đầu lĩnh, thanh âm không lớn không nhỏ hỏi, giống  như là đang tán gẫu với nhau, chỉ là thêm vài phần không hờn giận.

« Phải…. đúng vậy. » người đầu lĩnh thật muốn biết chuyện này, chẳng sợ Diệp Hoài Tây sẽ không trả lời, vẫn là thẳng thắn thừa nhận.

« Vậy thì trực tiếp hỏi tôi, phó tướng La Thụy chỉ là người phụ trách xử lý công vụ, không phải bảo mẫu cuộc sống của tôi, cũng không phải bầu bạn được đăng kí trong danh sách của tôi. » Diệp Hoài Tây bình tĩnh nói.

Tay người nọ để ở hai bên chỉ quần, năm ngón tay đột  nhiên nắm lại, nói không nên lời là khẩn trương hay là hưng phấn, trong đầu toàn là ‘ thiếu tướng, hắn trả lời vấn đề của ta !’, cảm giác được người mà mình kính nể trả lời vấn đề quá mức sung sướng, dưới cảm xúc kích động, khiến cho người nọ căn bản không chú ý tới Diệp Hoài Tây không trả lời vấn đề của hắn ngay lập tức.

« Chạy xung quanh quân địa mười vòng, trước tám giờ tối, mỗi người giao một bản kiểm điểm viết tay ba ngàn chữ cho phó tướng La Thụy. » Diệp Hoài Tây lãnh đạm nói.

« A ? » Người nọ hoài nghi thính giác của chính mình có vấn đề, nếu không làm sao lại nghe thấy bản kiểm điểm viết tay ba nghìn chữ ? Sau khi thực hiện thao tác tin tức hóa, cả hệ ngân hà đều vứt bỏ viết tay, đưa vào phương pháp đầu nhập trí năng. Bọn họ không phải là không viết tay, mới vào tiểu học, bài tập ở nhà đều là viết tay, đây cũng xem như là một truyền thống được giữ lại. Nhưng từ tiểu học cho tới bây giờ đã bao nhiêu năm, trong đầu người nọ lập tức còn không rõ ràng, chỉ biết là đã rất lâu rất lâu, viết tay đã trở thành khảo cổ.

« Chạy quanh doanh địa mười vòng, trước tám giờ tối, mỗi người giao một bản viết tay ba nghìn chữ cho phó tướng La Thụy. » Diệp Hoài Tây không ngại lập lại thêm một lần nữa cho mấy người này nghe rõ ràng.

Quả nhiên, khi hắn nói lại thêm một lần nữa, vẻ mặt của mấy người kia đều là oán niệm nghìn năm, giống như cho bọn họ viết tay, là ép bọn họ làm chuyện mất mặt.

Từ trước đến nay Diệp Hoài Tây nói một không hai, khi hắn đã nói ra quyết định, như vậy nhất định sẽ không có đường sống. Mấy người kia đều rất hiểu biết hắn, nguyên nhân chính là như thế, mới giống như là chuẩn bị đi tìm chết mà tiêu sái đi ra ngoài, bắt đầu chạy vòng quanh doanh địa, trong lòng đều lẩm bẩm : kêu mình đi viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ chẳng khác nào kêu mình đi tìm chết đâu.

« Thiếu tướng, thực xin lỗi. » La Thụy được giải cứu đúng lúc, thở phào nhẹ nhõm, ngay cả biết mấy người kia sẽ không quá phận, nhưng vẫn khó tránh khỏi tim có chút đập nhanh.

« Hắn nhận ? » Diệp Hoài Tây đi lên lầu ba, quay đầu lại hỏi.

« Nhận. » La Thụy trả lời.

Diệp Hoại Tây hạ mắt bước lên từng bậc cầu thang, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Cố Tử Khung, ngươi là tuấn kiệt sao ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.