Âu Hân nhéo nhéo mi tâm nhìn Vương Kì Hạo đang đi tới.
Cái gì mà " vợ ơi, anh tới giúp em đây "? Ai thèm làm vợ anh ta? Ai cần anh ta giúp?
Cô vốn không cần anh ra tay cũng đã giải quyết được rồi, tự nhiên ở đâu đi ra, giúp với chả không.
Vương Kì Hạo đã tới trước mặt cô, trên mặt là nụ cười nhưng Âu Hân vẫn
cảm nhận được một tầng dày sát khí từ anh toả ra. Cô rùng mình, cố
gắng bình tĩnh để đối mặt với anh, trong đầu cố nhớ lại những việc "
xấu xa " mà anh làm. Nghĩ đến đấy khí tức cô lại trào nên. Cô bực tức
gắt lên:
- Ha, Vương Kì Hạo, ai cần anh giúp chứ? Không phải anh vừa nhìn thấy người đã sợ chạy mất dạng rồi sao?
- Có sao?!
Thanh âm lạnh lùng như băng Bắc cực của anh trả lời cô. Cô cười như không rồi khẽ nâng mắt nhìn anh.
- Tôi sắp giải quyết người xong rồi, đâu cần anh giúp.
- Tôi có nói là giúp em giải quyết người sao?
Âu Hân hơi ngạc nhiên nhìn anh.
Không phải giúp giải quyết người vậy giúp gì?
Chẳng lẽ là giúp người bắt cô?
Loại, loại....
Nếu giúp người bắt cô vậy sao anh ta lại bắn Y làm gì?
- Tôi thấy em xé váy hơi vất vả, nên tới đưa em về nhà, giúp em Xé Váy.
Sát khí tỏa ra từ câu nói này lập tức bao phủ xung quanh Âu Hân.
Xé váy!? Anh nhấn mạnh rất rõ từ xé váy.
Phải, không ai hiểu được cảm giác của anh khi chứng kiến vợ mình lại xé toạc váy trước nhiều con mắt của những con " giống đực " kia. Tuy váy
chỉ xé quá đầu gối một chút nhưng đủ để những " giống đực " kia nhìn vào đôi chân dài trắng nõn của cô bằng con mắt thèm khát.
Hiện tại, Âu Hân vẫn chưa nhận ra rõ sự nguy hiểm từ anh toả ra. Cô vẫn một mặt ngơ như nai tơ chạy loạn mà nhìn anh.
- Còn không phải là do anh tặng tôi hết sao? Giày cao 10 phân, anh
định đưa tôi đi sàn người mẫu hay gì?! Váy dài một cách vướng víu,
cộng thêm giày cao gót 10 phân làm tôi còn tưởng anh đưa tôi đi trình
diễn thời trang đấy.
- Vậy về nhà, tôi mua cho em nhiều váy như này hơn, thậm chí vướng víu hơn như thế này. Em chỉ có một việc duy nhất là mặc những chiếc váy đó, ở trước mặt tôi xé nó ra.
Âu Hân lập tức đen mặt.
Giờ thì cô hiểu rồi. Hiểu sao anh nói giúp cô xé váy rồi. Chung quy
lại là anh chỉ muốn những mảnh vải đó bị xé hết ra, để anh có thể ngắm
nhìn những thứ bên trong lớp vải thôi.
CMN, Vương, Kì, Hạo, anh, biến, thái!
Sao cô có thể cưới một tên biến thái này làm chồng được? Cuộc đời nhọ
thì cũng nhọ vừa phải thôi chứ? Nhọ quá rồi cô phải sống làm sao?
Đoàng....
Cô còn đang đen mặt thì cánh tay anh đã đưa ra túm chặt eo cô, xoay cô 90°, cùng với đó là tiếng súng vang lên.
Âu Hân ở trong lồng ngực anh cảm thấy một thứ gì đó ấm vô cùng, nhất
thời giữ nguyên tư thế ôm anh do phản xạ vừa nãy anh kéo cô mà đầu tựa
vào lồng ngực ấy.
Một lúc sau cô mới bừng tỉnh vội quay mặt lại thì thấy Y đã ngồi gục
xuống, lưng tựa vào cái cây. Cô còn thấy rõ từng giọt máu tí tách rơi
xuống..
Ông ta chết rồi. Một phát súng của Vương Kì Hạo đã ghim thẳng giữa chán ông ta. Mắt ông ta mở to nhưng không phải kiểu người chết oan ức không thể nhắm mắt, mà thấy rõ được trong con mắt ấy là sự ngạc nhiên đến
kinh hoàng.
Phải vậy không?
Ngay giây phút ông ta nảy ra suy nghĩ trong đầu là có thể giết cô, để
nếu như tổ chức không lôi kéo được cô thì cô cũng sẽ không ngây ra trở
ngại gì cho tổ chức.
Nhưng hành động chưa kịp làm ấy, Vương Kì Hạo đã nhanh chóng tặng ông ta một viên đạn.
Anh tuy nói chuyện với cô, nhưng đôi mắt vẫn đủ tầm nhìn sang bên mà thấy được hành động của Y.
Kẽ ra thì so với X, Y chế thảm hơn nhiều. Kế hoạch bắt cô thật bại thì không nói lên gì, đã vậy còn chết dưới họng súng của đối phương.
Y luôn miệng nói X là thằng ngu, nhưng bây giờ chữ " ngu " đã trả lại hết cho chính bản thân ông ta.
Kì Hạo sau màn này thì tỏ ra vô cùng thản nhiên như chẳng có gì. Còn cô thì vẫn trố mắt ra nhìn. Kể ra thì, Âu Hân nhìn có chút đáng sợ.
Cuối cùng rút ra thêm một kinh nghiệm mà bản thân cô tự đúc kết được trong thời gian ở cạnh anh.
Vương Kì Hạo có gì đấy rất chi là tàn nhẫn.
Cô còn chưa kịp moi tí gì về ông chủ của bọn họ nữa.
Âu Hân khẽ lắc đầu.
Thôi để lần sau vậy.
Gì đây? Đồng Âu Hân cô cư nhiên lại suy nghĩ là mong có lần sau.
Dẹp, dẹp hết. Chưa đủ đi chơi vòng Quỷ Môn Quan sao mà đòi có thêm lần nữa. Đầu óc cô đúng là mụ mị quá rồi.
Lúc này cô mới nhận ra là mình vẫn còn đang ở trong lòng Vương Kì Hạo. Tay anh vẫn đặt ở eo cô, còn khẽ nhéo nhẹ.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là muốn đẩy ra. Nhưng sao anh lại càng éo chặt thế này?
- Vương Kì Hạo, anh muốn gì? Mau thả tôi ra.
Anh cũng không thèm trả lời mà bế cô lên, đúng hơn là vác trên vai, đôi chân dài của anh bước thẳng ra khỏi khu rừng.
Sau khi ra khỏi khu rừng rồi vẫn vác cô nhìn vậy đi tới chỗ Trương Hạ
đang canh mấy tên kia ở cạnh xe. Âu Hân vùng vẫy vẫn không thoát được, lại mệt nên kệ anh muốn sai thì làm.
Trương Hạ cúi đầu để chào anh, rồi mới mở lời nói:
- Tôi sẽ được bọn chúng về tra khảo rõ ràng. Có tin gì lập tức sẽ bái ngài ngay.
- Được. Trước khi tra khảo thí moi hết mắt bọn chúng ra trước. Đem mắt đó đi tiêu hủy hết, không được để sót lại.
Âu Hân đang ở trên vai anh, nghe vậy thì rùng mình.
Cái gì mà moi mắt đem đi tiêu hủy? Tàn nhẫn, quá tàn nhẫn!
Trương Hạ cũng không hỏi lại anh sao lại làm vậy, vì anh hiểu rõ. Cái
cảm giác khi đứng cạnh một người bừng bừng sát khí khi thấy những con
mắt đó nhìn chằm chằm vào vợ mình như sói đói, ai hiểu được cái cảm
giác đó đây. Đại Thiếu soái mà anh biết làm vậy cũng quá nhân từ rồi,
so với nhiều chuyện đã là quá quá nhân từ. Vì bọn chúng còn cần đến nên mới nhân từ như vậy.
Trương Hạ lập tức cúi chào, rồi chào rồi lên xe đưa người đi.
Nơi đây tưởng như còn hai người là anh và cô, nhưng cư nhiên lại xuất
hiện một người làm khí tràng của anh lập tức được nâng lên.