Thiều Quang Đến Chậm

Chương 136: - Chương 140




Chương 136: Lựa chọn như thế nào
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Tay thợ săn trẻ tuổi giơ một thanh gậy gỗ, toan đánh thẳng vào gáy của Thiệu Minh Uyên, tên thợ săn trung niên thủ sẵn con dao phay trong tay.
Thiệu Minh Uyên nghiêng đầu, thanh gỗ theo quán tính đánh thẳng vào bếp lửa đang nhóm, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Kiều Chiêu nghe thấy động tĩnh từ trong phòng, phân phó Băng Lục: "Ra nhìn xem thế nào."
Băng Lục chạy đến cửa phòng bếp, không khỏi bụm miệng, sửng sốt một lúc rồi mới lắp bắp nói: "Bọn họ, bọn họ --"
Thiệu Minh Uyên một chân đạp tay thợ săn trẻ tuổi, một tay xách tên thợ săn trung niên, bình tĩnh phân phó Băng Lục: "Lấy sợi dây ở góc tường ra đây."
Nơi ở của thợ săn, tất nhiên là không thiếu một sợi dây.
"Dạ." Băng Lục nhanh chóng nghe lời, cầm sợi dây đến mà đầu óc vẫn lơ lửng trên mây, thấy Thiệu Minh Uyên chẳng nói lời nào trói gô cả hai tên thợ săn lại bèn hỏi theo bản năng: "Thiệu Tướng quân, sao ngài lại trói bọn họ lại như vậy ạ?"
Tướng quân?
Hai tên thợ săn trố mắt nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, ngay cả giãy giụa cũng quên mất.
Thiệu Minh Uyên nhướn mày: "Múc canh đưa cho Lê cô nương đi."
Thấy vẻ mặt chàng lạnh lùng nghiêm túc, Băng Lục bỗng nhiên không dám nhiều lời, múc xong hai bát canh nóng rồi vội vàng đi luôn.
"Ngươi, ngươi là Tướng quân?" Thợ săn trung niên như ăn phải đất.
Thực lực cách biệt một trời một vực đã khiến bọn họ không còn dũng khí mà phản kháng, bây giờ còn biết thêm thân phận của người trước mắt, gương mặt càng thêm tuyệt vọng.
"Nếu biết trước ta là Tướng quân, hai vị sẽ không ra tay à?"
Hai tên thợ săn gật đầu như gà mổ thóc.
Thiệu Minh Uyên bật cười: "Nếu chỉ là một công tử yếu ớt trói gà không chặt thì chắc hôm nay sẽ chết trong tay hai ngươi rồi đúng không?"
Hai tên thợ săn cứng như khúc gỗ, mồ hôi lạnh túa ra.
"Giết ta rồi, các ngươi định xử lý hai vị cô nương kia như thế nào?" Thiệu Minh Uyên bình tĩnh hỏi nhưng ánh mắt thì tối đen thăm thẳm.
"Chúng ta, chúng ta cũng chỉ là nhất thời nảy lòng tham, muốn bạc của ngài thôi. Tuyệt đối không có tâm tư gì với hai vị cô nương kia đâu!" Thợ săn trẻ tuổi vội vàng giải thích.
Thiệu Minh Uyên bật cười, chỉ vào gáy của mình: "Tiểu huynh đệ, ngươi định đánh vào đây này. Nếu đánh trúng thì giờ ta đã thành một thi thể vỡ đầu long não rồi. Ra tay tàn ác như vậy, ngươi nghĩ ta sẽ tin các ngươi sẽ bỏ qua cho hai vị cô nương kia à?"
Đây cũng chính là nguyên nhân Thiệu Minh Uyên nổi giận.
Nếu như tên thợ săn trẻ tuổi không định nhằm vào gáy của chàng, chỉ có suy nghĩ đả thương người khác, còn có thể là do hám tài. Nhưng vừa ra tay đã hạ độc thủ tàn nhẫn như vậy, giải quyết nam nhân duy nhất, mục đích là gì không cần nói cũng biết.
"Cầu Tướng quân tha mạng ạ. Chúng ta chỉ là nhất thời nảy lòng tham, bình thường vẫn là lương dân an phận thủ thường thôi mà!" Hai tên thợ săn liên tục xin tha.
Thiệu Minh Uyên không để ý đến hai người nữa, cúi đầu yên lặng hong khô quần áo.
Băng Lục bưng canh nóng về phòng, đút cho Kiều Chiêu uống.
Hai tay nâng bát, Kiều Chiêu nuốt vào hớp canh nóng xuống bụng, có khí lực nói chuyện: "Trong bếp xảy ra chuyện gì?"
"Thiệu Tướng quân trói hai người thợ săn kia lại rồi ạ."
"Thế à." Kiều Chiêu rũ mắt uống thêm hớp canh nóng.
Băng Lục chớp chớp mắt: "Cô nương, người không tò mò gì sao?"
Kiều Chiêu ngước mắt, hơi nóng bốc lên từ canh nhuộm đo đỏ gò má của nàng: "Tò mò gì? Thiệu Tướng quân làm vậy tất nhiên là có lý của Thiệu Tướng quân."
Nghe được Băng Lục nói Thiệu Minh Uyên đến phòng bếp chờ canh nóng, nàng đã đoán, có lẽ Thiệu Minh Uyên đã thấy hai tên thợ săn kia có vấn đề gì đó. Nếu không một đường đường là một Tướng quân hành quân đánh giặc, rảnh quá hay sao mà đến ngó nghiêng phòng bếp làm gì.
Hôm nay xem ra, người này đoán không sai, nàng cũng không đoán sai.
"Cô nương –" Băng Lục cắn cắn môi, ấp úng nói: "Tiểu tỳ cảm thấy, hình như Thiệu Tướng quân có chút tức giận."
"Làm sao?"
"Thiệu Tướng quân vẫn rất ôn hòa thân thiện, nhưng tiểu tỳ vừa hỏi tại sao ngài ấy lại trói người, ngài ấy lập tức nghiêm mặt. Người nghĩ như thế không phải tức giận thì là gì? Nhưng tiểu tỳ cũng không thấy hỏi sai chỗ nào, có ai vừa thấy người khác bị trói lại mà không hỏi đâu ạ?"
Tiểu nha hoàn nói xong thì hơi ngẩn ngơ: hình như cô nương nhà nàng sẽ không hỏi.
Kiều Chiêu xoay xoay cái bát ấm áp trong tay, nhìn Băng Lục thở dài: "Có phải em nhỡ nói ra thân phận của người ta không?"
Băng Lục ngẩn người, cúi đầu: "Tiểu tỳ gọi ngài ấy là Thiệu Tướng quân ạ."
"Đấy, em làm lộ thân phận của người ta, người ta biết xử lý hai tên kia như thế nào cho ổn thỏa đây? Thả ra à? Nhưng hai người kia có mưu đồ xấu xa đối với chúng ta, vì gặp phải Thiệu Tướng quân mới không thành. Nếu chỉ là người thường, e là đã bị bọn họ hại đến tính mạng rồi. Người như vậy bây giờ được thả ra, ai mà biết được sau này có gây họa cho người khác không? Cứ cho như đây là lần đầu tiên bọn họ nhất thời nảy sinh ý đồ làm chuyện xấu, hôm nay lại biết được thân phận của Thiệu Tướng quân, thả bọn họ ra, nhỡ đi rêu rao linh tinh khắp nơi thì sao?"
Mặc dù cũng không hiểu vì sao Thiệu Minh Uyên lại chiếu cố chăm sóc hết mực thân phận Lê Chiêu là nàng như vậy, nhưng nàng chắc chắn rằng, người nọ sẽ không để cho kẻ khác bôi xấu danh dự của nàng.
Băng Lục ngây ngốc nghe theo, lẩm bẩm hỏi: "Thế nếu không thả có được không?"
"Không thả à?" Kiều Chiêu nhìn cửa cười cười: "Vậy cũng chỉ có cách là giết chết. Làm như vậy cũng được nhưng có lẽ sẽ làm Thiệu Tướng quân cảm thấy không thoải mái. Dù sao chúng ta cũng đang mượn nhà người ta, mặc quần áo của người ta, uống canh ấm người ta nấu cho. Nếu hai người kia trước đây chưa từng làm chuyện ác, chẳng qua trước cám dỗ nên mới nhất thời nổi lên ác ý. Nhưng cám dỗ này lại bởi vì chúng ta mới có."
Nhân tính cũng không thể phân ra trắng đen rõ ràng. Người xấu vẫn có thể có chỗ để cảm thông, người tốt cũng có khi làm chuyện ác. Thực ra nàng cũng có chút tò mò không biết Thiệu Minh Uyên sẽ làm gì.
Nghe Kiều Chiêu phân tích xong, Băng Lục cảm thấy một cơn xấu hổ hiếm hoi: "Tất cả là vì tiểu tỳ quá láu táu."
Ôi chao, nhỡ Thiệu Tướng quân ra tay giết chết hai tên thợ săn kia, cô nương có chê Thiệu Tướng quân máu lạnh không nhỉ? Nếu như thế thì nàng chính là người đã hại Tướng quân rồi.
Tướng quân là người tốt, lại còn đưa cho nàng nón lá tự đan.
Tiểu nha hoàn dè dặt nhìn cô nương nhà mình một cái, dò hỏi: "Cô nương, người nói Thiệu Tướng quân sẽ làm gì ạ?"
Kiều Chiêu đặt chén xuống, lãnh đạm: "Ta cũng không biết. Nhưng ta tôn trọng lựa chọn của Thiệu Tướng quân."
Giết cũng được, không giết cũng được, coi như một lần làm việc thiện. Chỉ tay năm ngón gì đó rồi hạnh họe cậy thế, nàng không làm được những chuyện như vậy.
Thiệu Minh Uyên đứng ngoài cửa yên lặng nghe đến đây, cuối cùng cất tiếng: "Lê cô nương, ta có thể vào được không."
Kiều Chiêu hơi sững lại rồi gật đầu với Băng Lục.
Băng Lục vội vàng chạy ra mở cửa, mời Thiệu Minh Uyên vào.
Thiệu Minh Uyên vừa vào cửa, đã thấy thiếu nữ ôm bộ da hổ ngồi trên ghế lặng lẽ nhìn chàng. Sắc mặt nàng tái nhợt, dáng vẻ chật vật, nhưng ánh mắt vẫn trong suốt hờ hững, khiến những thứ chật vật kia không còn chật vật nữa.
Cảm giác này, tự dưng làm chàng nghĩ đến một người, lại một lần nữa nghĩ đến người kia.
Nhất định là chàng điên rồi.
Thiệu Minh Uyên chua chát cười trong lòng, bước vào phòng.
"Lê cô nương đã đỡ hơn chưa?"
"Tốt hơn nhiều rồi." Kiều Chiêu nhìn quần áo trên người Thiệu Minh Uyên, thấy đã khô phân nửa, không hiểu sao lại thấy thở phào nhẹ nhõm.
"Thế thì tốt, đợi đến khi mưa tạnh chúng ta lại đi tiếp." Thiệu Minh Uyên nói xong, hơi trầm mặt, nói tiếp: "Càng xe của quý phủ, có dấu vết bị người động tay động chân."
Chương 137: Nấu cháo
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Kiều Chiêu hơi nheo mắt, ánh mắt tối đi.
Càng xe bị phá hoại à?
Như vậy tức là, xe ngựa bị lật vì vậy?
Xe là của Tây phủ, mặc dù nàng bị Đông phủ ghét cay ghét đắng, nhưng chắc Đông phủ cũng không thể vươn tay dài đến tận đây như vậy.
Nếu là người Tây phủ---
Là Lê Kiểu à? Một tiểu cô nương như nàng ấy mà lại nghĩ đến việc phá càng xe à?
Trong lòng Kiều Chiêu đầy thắc mắc, thấy Thiệu Minh Uyên vẫn lặng lẽ nhìn nàng, đành cười cười: "Đã biết, đa tạ Thiệu Tướng quân cứu giúp."
"Lê cô nương không cần khách khí." Thiệu Minh Uyên ôn hòa cười cười. Chàng muốn nói là Lý thần y muốn chàng chiếu cố nàng, nhưng cũng sợ nói như vậy sẽ khiến người khác không thoải mái nên cũng không nhiều lời, chần chờ một chút rồi hỏi: "Lê cô nương, có phải cô nương còn đau ở đâu không?"
Kiều Chiêu bị hỏi vậy thì ngẩn người không đáp.
Thiệu Minh Uyên mờ mịt.
Chàng vừa hỏi đến vấn đề gì khó trả lời à?
Thấy chàng lúng túng như vậy, Kiều Chiêu có chút buồn cười, làn môi tái nhợt nhếch nhếch lên: "Bây giờ tốt hơn nhiều rồi."
"Tốt hơn là tốt rồi." Tướng quân trẻ tuổi cũng không dám hỏi lung tung thêm.
Kiều Chiêu hỏi ngược lại: "Thiệu Tướng quân, tại sao Tướng quân lại đến đây?"
Lần này đến lượt Thiệu Minh Uyên yên lặng.
Kiều cô nương hậm hực: đây là định trả thù à?
Căn phòng yên tĩnh lại trong chốc lát, Thiệu Minh Uyên mở miệng nói: "Tại hạ đến Đại Phúc Tự thắp Trường Minh đăng."
Kiều Chiêu hiểu ngay.
Hóa ra là thế.
Ở kinh thành có tập tục, nhà ai có người qua đời, ngày tiếp theo sau khi hạ táng thì chủ mẫu sẽ an bài một người đến chùa miếu xin Trường Minh đăng. Nhưng Trường Minh đăng ở Đại Phúc Tự cũng không rẻ, cho dù là nhà giàu cũng không phải dễ mà dâng cúng.
Thấy Thiệu Minh Uyên như vậy, hiển nhiên không phải do phu nhân Tĩnh An Hầu phủ an bài. Một người bôn ba bên ngoài hàng năm trời mà vẫn nhớ đến chuyện này, đúng là khiến nàng hơi bất ngờ.
"Thời tiết như thế này sao Lê cô nương lại xuất môn?"
Kiều Chiêu cười cười: "Cứ bảy ngày một lần ta sẽ đế am Sơ Ảnh, bồi sư thái trong am sao chép kinh thư."
"Là vị Vô Mai sư thái kia ư?"
"Thiệu Tướng quân cũng biết Vô Mai sư thái à?"
Ánh mắt Tướng quân trẻ tuổi trở nên sâu thẳm: "Biết, tại hạ cũng từng đến Đại Phúc Tự."
Có lẽ khí chất yên tĩnh của thiếu nữ tại một nơi tĩnh lặng như bây giờ khiến cho con người ta muốn bày tỏ hết suy nghĩ của bản thân, Thiệu Minh Uyên mỉm cười, giọng nói dịu dàng vô cùng: "Tại hạ nhớ có lễ Phật đản năm nọ, cữu huynh của tại hạ cũng đi, kết quả bị rất nhiều tiểu nương tử vây quanh, khiến huynh ấy sợ chạy mất dạng, suýt chút nữa thì rơi cả giày--"
Lòng Kiều Chiêu chợt động.
Năm ấy, nàng mười bốn tuổi, chắc Thiệu Minh Uyên cũng mười bốn tuổi. Làm sao cái người này lại biết được Đại ca cũng đi Đại Phúc Tự? Rõ ràng là nàng mới là người bướng bỉnh, viết thư gạt Đại ca đến Đại Phúc Tự mà.
"Thiệu Tướng quân đã sớm quen cữu huynh như vậy ư? Kết bạn rồi đi đến Đại Phúc Tự chơi à?" Kiều cô nương thản nhiên hỏi thăm.
Nàng nghiêm túc nhìn, rõ ràng bắt được chút thẹn thùng vụt qua trong ánh mắt người trước mặt, càng tò mò hơn.
Trước con ngươi đen láy của thiếu nữ, Thiệu Minh Uyên không giữ được vẻ trầm tĩnh, khóe miệng cười khẽ: "Không phải, là do tình cờ gặp được thôi."
Lần nói dối hiếm hoi khiến tai chàng hơi nóng lên.
Năm kia, tất nhiên không phải là tình cờ, chẳng qua chàng nghe nói vị hôn thê của chàng đến kinh thành, tâm tình tò mò của cậu thiếu niên, lại thêm lời xúi giục của đám bạn không đứng đắn nên đưa đẩy thế nào lại lang thang quanh Kiều phủ. Vừa hay thấy cữu huynh xuất môn, chàng bèn lặng lẽ đi theo, hy vọng có thể "tình cờ gặp gỡ" vị hôn thê của mình.
Chỉ tiếc rốt cục cũng không gặp được. Sau này phụ thân lại mắc bệnh nặng nơi đất Bắc, Hầu phủ rơi vào tình thế nguy cấp. Những kỳ vọng mới mẻ non nớt của người thiếu niên đành gửi lại chốn kinh thành phồn hoa lộng lẫy cẩm y ngọc thực.
Mà chàng, bàn tay nhuốm đầy máu bao người tướng sĩ, cũng không thể trở về ngày ấy.
Kiều Chiêu lẳng lặng nhìn vẻ mặt người trước mắt, từ dịu dàng khi nhớ lại chuyện cũ trở nên cô đơn tịch mịch, chẳng biết tại sao lại khẽ thở dài trong lòng.
"Vì sao Thiệu Tướng quân lại đến Đại Phúc Tự một mình thế này?"
Dựa vào thân phận của cái người này, chẳng lẽ xuất hành lại không có một hai thân vệ đi cùng ư?
"Đi một mình thì tiện hơn." Thiệu Minh Uyên tùy ý nói.
Chuyện liên quan đến thê tử, chàng không muốn có người ngoài tham gia, cũng không muốn người khác thấy dáng vẻ chật vật yếu ớt của chàng, cho dù có là thân vệ của chàng đi chăng nữa.
Nhưng mà—
Thiệu Minh Uyên hồi thần, nhìn kỹ thiếu nữ trước mặt.
Thực ra cũng không phải là không mang theo ai.
Chàng đã dặn dò một thân vệ phải để ý kỹ đến Lê cô nương. Sáng nay tại cổng ra vào của Đại Phúc Tự, thân vệ đã đến bẩm báo với chàng là Lê cô nương đã đến đây.
Đến khi chàng làm xong chuyện riêng, thân vệ lại đến bẩm báo rằng xe ngựa của Lê cô nương mới đi không được bao lâu nhưng thân vệ bị đau bụng nên không đuổi kịp. Chàng thấy sắc trời không tốt, lo sợ Lê cô nương sẽ gặp phải chuyện gì bèn để lại thân vệ mà đi trước.
Thiệu Minh Uyên nhìn sắc mặt tái nhợt của thiếu nữ thêm lần nữa, nghĩ thầm: May mà đuổi theo, nếu không Lê cô nương mà xảy ra chuyện gì thì chàng sẽ phải thẹn với thần y.
Hơn nữa –
Thiệu Minh Uyên đột nhiên nghĩ đến những lời nghe được khi đứng ngoài cửa: Ta cũng không biết nữa, nhưng ta tôn trọng lựa chọn của Thiệu Tướng quân.
Cô nương như vậy, vốn nên thật hạnh phúc, trên đời này đã có rất nhiều người tốt bị hủy hoại rồi.
Băng Lục thấy hai người một hỏi một đáp, khóe miệng giương cao, rón rén đi ra ngoài, ngó nhìn một cái thì thấy vô cùng kinh hãi, hai người kia bị trói hai dựa lưng vào nhau, miệng bị nhét vải, mặt đầy hoảng sợ.
Thiệu Tướng quân sẽ xử lý hai tên này thế nào nhỉ? Có thật là sẽ giết không?
Tiểu nha hoàn ngoái lại nhìn Thiệu Minh Uyên một cái, nhìn cô nương nhà mình một cái, nghĩ thầm: cô nương nhà mình đến cả lúc bị thi thể đè trên người cũng bình tĩnh hơn nàng nhiều, chắc là sẽ không sợ đâu nhỉ?
"Lê cô nương, ta ra ngoài xem một chút, cô nương nghỉ ngơi cho khỏe."
Nhìn Thiệu Minh Uyên sải từng bước dài ra khỏi cửa, bàn tay nãy giờ ôm bụng của Kiều Chiêu cuối cùng cũng buông ra, nghiêng đầu một cái, nôn mửa liên tục, da hổ trên người bị dính không ít.
"Cô nương!" Băng Lục sợ hết hồn.
Đến nàng cũng thấy những thứ này thật dơ bẩn, làm sao cô nương chịu được đây!
"Đừng kêu linh tinh, nhanh chóng dọn chỗ này đi, sau đó rót cho ta một chút canh –" Kiều Chiêu chưa nói hết câu sau, Thiệu Minh Uyên đã đi nhanh tới, cúi người ôm nàng lên, bế ra ngoài.
"Tướng quân, ngài đưa cô nương của chúng ta đi đâu vậy?" Băng Lục thấy vậy thì vội vàng đuổi theo.
Thiệu Minh Uyên đưa Kiều Chiêu đến phòng bếp, đặt nàng lên băng ghế nhỏ trước bếp lò, nhẹ giọng nói: "Chỗ này ấm rồi."
Ý là, có thể cởi được da hổ dính bẩn ra rồi.
Kiều cô nương đây lãnh đạm trở lại, mấy thứ bị nôn ra không những bị người khác nhìn thấy, giờ còn đang dính trên người người ta kia kìa, cảm thấy hơi lúng túng nên vội gạt hẳn tấm da hổ sang một bên, cầm lên cây cời lửa nghịch nghịch ngọn lửa, chẳng nói lời nào.
Thiệu Minh Uyên cũng không để tâm, đi quanh phòng bếp một vòng thì phát hiện ra ở góc tường còn chút gạo thô chưa giã, bốc lên một nắm nói với Kiều Chiêu: "Canh thịt kia cũng không nên ăn thêm, để ta nấu chút cháo loãng."
"Để Băng Lục làm đi." Dứt lời Kiều Chiêu mới tỉnh lại từ lúng túng, nghĩ thầm: khi nãy Thiệu Minh Uyên đi ra ngoài không phải vì phát hiện ra nàng muốn nôn ra nhưng cố nén đấy chứ? Đúng là cẩn thận đến mức làm người ta chán ghét, lại còn vào đúng lúc thế cơ mà!
Băng Lục nghe vậy, vội vàng kéo kéo vạt áo của Kiều Chiêu.
Cô nương đừng có đùa chứ, nàng đã bao giờ nấu cháo từ cái loại gạo chưa giã này đâu, nàng cũng chưa từng ăn mà!
Kiều cô nương thông minh hơn người tất nhiên thừa hiểu ý của tiểu nha hoàn, không khỏi nhếch mép một cái.
"Hay là để ta đi." Thiệu Minh Uyên lại cười nói.
"Thế cũng được." Kiều cô nương nhanh chóng đáp.
Chương 138: Chột dạ
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Sau khi đổ gạo đã được vo sạch vào nồi, Thiệu Minh Uyên đứng dậy.
"Lê cô nương, ta ra ngoài một chút."
Ánh mắt Kiều Chiêu hơi lóe lên.
Lại đi ra ngoài làm cái gì nữa?
"Thiệu Tướng quân cứ tự nhiên." Thấy chàng sắp đi ra ngoài, Kiều Chiêu như vừa nhớ ra cái gì, cao giọng: "Thiệu Tướng quân –"
Thiệu Minh Uyên quay đầu.
"Bên ngoài trời vẫn còn mưa. Nếu Tướng quân đi ra ngoài hay đội thêm nón lá đi. Băng Lục, em lấy nón lá trong phòng ra đây."
Thiệu Minh Uyên cười: "Không cần, để ta tự lấy."
Chàng nhanh chóng biến mất ở cửa. Băng Lục chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Cô nương, để tiểu tỳ đi xem Thiệu Tướng quân làm gì nhé."
Một lát sau Băng Lục quay lại, ngồi xuống gần Kiều Chiêu, nhỏ giọng: "Cô nương, đúng là Thiệu Tướng quân đi ra ngoài, cũng đội nón lá tự đan nữa. Nhưng mà trời vẫn đang mưa, đi ra thế nào quần áo cũng ướt lại cho xem. Người nghĩ ngài ấy ra ngoài làm gì thế ạ?"
Kiều Chiêu nhìn về phía cửa, lắc đầu: "Ta cũng không biết nữa."
Nàng cũng chẳng phải con sâu trong bụng người ta, làm sao mà cái gì cũng đoán được như thế.
"Cô nương người xem kìa, hai cái tên khốn nạn kia vẫn bị trói ở ngoài đấy. Nhỡ đâu Thiệu Tướng quân còn chưa quay lại, hai tên đó đã thoát khỏi dây thừng, như thế chẳng phải chúng ta sẽ gặp nguy hiểm hay sao?" Băng Lục vừa nói vừa sợ hãi: "Cô nương, phải dùng đến gậy cời lửa rồi."
Tiểu nha hoàn cầm lấy gậy cời lửa, không chờ Kiều Chiêu nói thêm đã chạy như bay ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, hai tiếng kêu thảm thiết truyền lại từ bên ngoài.
Băng Lục đã ôm gậy cời lửa quay lại, nhanh nhảu: "Lần này ổn rồi, tiểu tỳ cho hai tên đó mỗi người ăn một gậy."
Kiều Chiêu: "..."
"Đánh chết rồi à?"
Tốt lắm, nếu đánh chết rồi thì Thiệu Minh Uyên cũng không phải khó xử.
Rốt cục nha hoàn này là ai vậy?
Băng Lục lắc đầu quầy quậy: "Nào có nào có, tiểu tỳ nhát gan lắm, làm sao mà giết người được."
Kiều Chiêu chẳng biết nói gì, nhìn lên trời.
Không dám giết người nên đành đánh bằng gậy cời lửa nóng hôi hổi, tha thứ cho nàng thiếu hiểu biết, chứ nàng chưa gặp nha hoàn nào "nhát gan" như thế cả.
"Khuấy gạo một chút đi kẻo cháy." Không biết bao giờ Thiệu Minh Uyên mới quay lại, sợ cháo nấu hỏng thì không có cái mà ăn, Kiều Chiêu nhắc.
Bây giờ nàng yếu quá rồi, cần phải bổ sung thể lực, cho dù có buồn nôn đến mấy cũng phải ăn hết.
"Băng Lục."
"Dạ!" Giải quyết xong tai họa ngầm, tiểu nha hoàn rõ ràng thoải mái khoan khoái hơn.
"Về nhà nhớ học nấu cháo."
Tiểu nha hoàn lập tức tiu nghỉu, đầu cúi xuống: "Vâng ạ."
Bếp rỗng không, củi cháy đượm vô cùng, lách ta lách tách, nước trong nồi dần sôi sùng sục, gạo chìm chìm nổi nổi.
Kiều Chiêu cố lau vết bẩn trên mu bàn tay nhưng càng lau càng thấy đen, đành mặc kệ luôn, nhìn chằm chằm ngọn lửa đang nhảy múa trước mắt, nghĩ: Thiệu Minh Uyên đi ra ngoài làm gì thế nhỉ?
Bên ngoài mưa ngớt nhiều rồi nhưng chỉ cần đi ra khỏi phòng thì thế nào y phục cũng ướt hết.
Cuối cùng thì Thiệu Minh Uyên cũng tìm ra thứ mình muốn ở dưới tàng cây. Chàng cúi người đào mấy khóm gừng hoang lên.
Chàng ngồi dậy, nhìn về phía căn nhà, môi hơi cong lên cười cười, nhấc chân về phía đó nhưng đi được nửa đường thì dừng lại, lông mày nhếch lên.
Người trẻ tuổi ướt như chuột lột kia đã nhìn thấy Thiệu Minh Uyên, cười toe toét lộ ra hàm răng trắng, vừa chạy vừa ôm mông: "Tướng quân, thuộc hạ đã tìm được người rồi."
"Thần Quang, không phải ngươi bị đau bụng à, sao không đợi mưa tạnh rồi hẵng đi?"
Thân vệ cả người chật vật ánh mắt hơi sáng lên, lau nước trên người: "Thuộc hạ thấy mưa to quá, sợ xảy ra chuyện gì nên đuổi theo. Tướng quân, sao xe ngựa của Lê cô nương lại đểu như vậy ạ? Lê cô nương sao rồi ạ?"
Thiệu Minh Uyên săm soi nhìn thân vệ.
Bình thường không thấy tiểu tử này lắm lời như vậy.
"Xe ngựa bị lật, Lê cô nương đang không ổn lắm."
"Lật ạ? Không thể thế được –" Thân vệ giật nảy người.
Thiệu Minh Uyên nhìn chằm chằm thân vệ một lúc, sẵng giọng hỏi: "Thần Quang, ngươi có giấu ta chuyện gì không?"
Trước khí thế bức người của Tướng quân đại nhân, thân vệ mềm nhũn cả hai chân, quỳ rạp xuống bùn: "Tướng quân tha tội, là do thuộc hạ --"
Hắn giương mắt nhìn sắc mặt thâm trầm của Tướng quân một cái rồi vội vàng cúi gằm đầu, thành thật khai báo: "Là do thuộc hạ làm hỏng càng xe của Lê cô nương."
Thiệu Minh Uyên nghe xong mặt lạnh lẽo, hít một hơi thật sâu rồi hỏi: "Tại sao?"
Chẳng lẽ bên cạnh chàng không còn người đáng tin à? Sao ai cũng đều có vấn đề thế này?
Chàng nhìn Thần Quang đang quỳ một chân trên đất, vẻ mặt chua chát.
Không thể thế

1 2 »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.