Thiếu Phu Bất Lương

Chương 60: Nghe thấy kinh biến




“Ôi chao…. Muốn làm gì a?” Có Bích Liễu giúp hắn tìm y phục, Vị Thiếu Quân tà tà dựa trên khung cửa, trên tay cầm hình nhân kia xoay vòng, mấy cây châm trên đầu hình nhân không biết đã bị hắn vứt đi đâu tự bao giờ, “Chiêu ngươi nói kia dùng thật tốt, bà nội chỉ cần nói một câu, nhị tỷ liền câm miệng.” Hách Liên Dung không nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hình nhân kia tới xuất thần, trong lòng không biết nên làm thế nào, tại sao lại có chút ý muốn ngăn cản hành động tìm kiếm của Bích Liễu. Đã lâu như vậy, cũng không biết bộ y phục kia có còn trong tủ nữa hay không, theo lý thuyết, bọn nha hoàn lúc thu dọn y phục nếu phát hiện y phục bị rách sẽ vứt đi đúng không? Hy vọng đã bị vứt đi, bằng không chỉ cần dựa vào vết rách trên bộ y phục kia, sẽ biết ngay xuất xứ của hình nhân này. Sau đó…. Sau đó thế nào? Tóm lại là không tốt. Hách Liên Dung còn đang thất thần, Vị Thiếu Quân đột nhiên đi đến trước mặt nàng, đem hình nhân kia đặt lên đầu nàng, “Sao vậy? Ngươi thật sự bị cái trò trẻ con này dọa chết khiếp? Dọa người, ta có bộ y phục giống như vậy, lát nữa ta mặc vào ngươi sẽ biết, chỉ là một tấm vải…. Ôi chao…. Ngươi nói màu sắc này có phải hay không rất hợp với ta…..” Trong lòng Hách Liên Dung dâng lên một loại cảm giác cực kỳ cổ quái, u hồn này đêm nay nói đặc biệt nhiều, nghe cũng không thấy chói tai chút nào, sẽ không phải…. đang an ủi nàng chứ? Ý nghĩ này khiến cho Hách Liên Dung cảm thấy cả người không được tự nhiên, trong lòng giống như có một luồng khí ôm chặt, có chút phiền muộn. Vị Thiếu Quân nói chuyện cũng đã bước vào phòng, “Ôi chao, còn không có tìm thấy sao?” Bích Liễu có chút bối rối đem cửa tủ đóng lại, phát ra âm thanh thật lớn, “Có thể là để ở phòng khác, nô tì….” “Đây không phải sao?” Vị Thiếu Quân chỉ vào một mảnh vải màu sắc tươi sáng lộ ra ở cánh cửa, tiến lên muốn mở cửa ra. Bích Liễu vội vàng lui về phía sau từng bước, “Nhị thiếu gia….” “làm gì?” Vị Thiếu Quân trong phút chốc sa sầm sắc mặt, “Tránh ra!” Bích Liễu căn cắn môi còn đang do dự, Hách Liên Dung đã đi tới trước cửa, “Bích Liễu, tránh ra đi.” Bích Liễu khó xử nhìn Hách Liên Dung, cuối cùng lui sang một bên. Vị Thiếu Quân lập tức lấy bộ y phục kia ra, nhìn thấy trên vạt áo thiếu một góc vải, hơi nhíu mi, sắc mặt đã trở nên khó coi. “Bích Đào sẽ không cắt y phục của ta.” Vị Thiếu Quân không quay đầu lại. “Không chỉ Bích Đào, bất kỳ nha hoàn nào trong Thính Vũ hiên cũng sẽ không cắt y phục của ta…. Chỉ để nguyền rủa ngươi.” Hách Liên Dung nghe thấy hắn hít một hơi thật sâu. “Là ngươi làm?” Âm thanh của hắn trầm thấp không có chút tức giận nào, chính là bình tĩnh hỏi. Hách Liên Dung không phủ nhân. Vị Thiếu Quân xoay người lại, sắc mặt xanh mắt trừng nàng. Hách Liên Dung lai chưa cho hắn bất kỳ đáp án nào. Thì ra sự chột dạ lúc nãy là vì vậy. Đúng vậy. Bất kỳ ai muốn nguyền rủa nàng cũng sẽ không có lý do gì đi cắt y phục của Vị Thiếu Quân. Nếu nói là để nguyền rủa Vị Thiếu Quân, những người khác lại có lý do gì? Thính Vũ hiên nào có ai muốn nguyền rủa Vị Thiếu Quân. Trừ bỏ nàng thì làm gì còn ai muốn? Bích Liễu nói vậy là cũng hiểu rõ điều này, mới không tùy tiện cầm bộ y phục ra. Hai người rằng co. Vị Thiếu Quân đột nhiên nở nụ cười hàm xúc sự chế giễu. “Thì ra những lời vừa rồi, ta nên tự nói cho bản thân mới đúng.” Hách Liên Dung không nói gì, vô thức tránh né ánh nhìn của hắn. Lưng dựng thẳng đứng, trong lòng không biết vì sao lại xuất hiện vài phần ảo não. Vị Thiếu Quân mặt không chút thay đổi mang theo bộ y phục kia đi vòng qua người Hách Liên Dung, bàn tay nhẹ nhàng buông lỏng, bộ y phục kia liền không chút tiếng động rơi xuống trước mặt Hách Liên Dung. Hắn không nói nữa, sượt qua vai Hách Liên Dung, đi ra khỏi phòng. Hách Liên Dung vẫn kìm chế bản thân, không muốn để cho bản thân lộ ra cái gì khiến cho người khác khinh thường. Nàng nói với chính mình nàng làm đúng. Vị Thiếu Quân làm nhiều chuyện tổn thương nàng như vậy, dựa vào cái gì hắn có thể tùy ý xóa bỏ tất cả, lại lấy thân phận người bị hại chỉ trích mình? Hắn có tư cách gì để chỉ trích mình? Quả thực nực cười! Hách Liên Dung hít vào một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra, tầm mắt nhìn đến bộ ngoại y màu sắc tươi đẹp trên mặt đất rồi dừng lại trên người Bích Liễu. Thần sắc Bích Liễu cũng không khác thường, “Thiếu nãi nãi về phòng trước đi, nô tì thu dọn nơi này.” Hách Liên Dung gật gật đầu, cũng không nói gì thêm với Bích Liễu, xoay người trở về phòng. Muốn thay mình giấu diếm dù không căn dặn cũng sẽ thay mình giấu diếm; còn nếu muốn đem sự thật đi báo cáo thì dù có dụ dỗ hay dặn dò mọi cách vẫn sẽ không thể cam đoan chân tướng không bị lộ ra ngoài. Cho nên, nhiều lời vô ích. Huống chi, trừ bỏ Bích Liễu, Vị Thiếu Quân mới là người có nhiều khả năng đem chuyện này nói ra ngoài, đối với hắn, Hách Liên Dung hoàn toàn không có biện pháp ngăn cản. Hắn sẽ đem sự thật đi nói với Ngô thị hoặc lão phu nhân sao? Các nàng biết được rồi sẽ lại có một hồi phiền phức lớn đi. Tuy nhiên, cứ nha vậy, suy đoán của Ngô thị tức thì sẽ trở nên vô căn cứ. Một nha hoàn nắm trong tay bí mật của chủ tử, có lý do gì lại đột nhiên trộm đồ chạy trốn đâu? Hách Liên Dung nằm trên giường suy nghĩ, rất rất lâu cũng không thể có được đáp án, sự bất an trong lòng kia lại càng thêm nặng nề. Bích Đào rốt cuộc đã đi đâu? Mọi chuyện chỉ là trùng hợp hay là đã được bố trí tỉ mỉ? Còn Vị Thiếu Quân nữa. Trong lòng Hách Liên Dung đột nhiên lại xuất hiện sự phiền muộn. Sầu lo lại thêm phiền tói, thẳng đến khi ngoài cửa sổ sáng lên, Hách Liên Dung mới mơ mơ màng màng ngủ mất. Ngày hôm sau, đã đến giữa trưa, Bích Liễu vẫn duy trì vẻ mặt ngày thường hầu hạ Hách Liên Dung rời giường, cho đến khi có nha hoàn báo lại, nói lão phu nhân sai người đến gọi Hách Liên Dung tới Thể Thuận trai, Bích Liễu mới có chút ưu sầu. Tuy nhiên, nàng cũng không hỏi gì Hách Liên Dung, cũng không đề nghị nàng cái gì, chính là không nói một câu nào theo tới Thể Thuận trai. Hách Liên Dung đã chuẩn bị tốt tâm lý đón nhận bão táp, cũng may hình nhân kia vô danh vô tính, chỉ cần trả lời thích đáng, sẽ dễ dàng vượt qua mà không gặp trở ngại. Về phần Vị Thiếu Quân, bọn họ từ ngày quen biết cũng đã xảy ra không biết bao nhiêu sóng to gió lớn, chỉ cần tùy tiện nói ra vài chuyện, cũng không khó làm cho mọi người tin tưởng Vị gia nhị thiếu lúc này lại ăn no rửng mỡ vu oan nàng. Chính là đáng thương cho Bích Đào phải gánh tội danh nguyền rủa chủ tử, tuy nhiên, cho dù có muốn trừng phạt nàng cũng phải tìm được nàng trước đã, hơn nữa, cùng với tội trộm ngọc như ý, nếu như xác thật là do nàng làm thì thêm một tội nguyền rủa cũng không đáng là bao. Đến khi bước vào Thể Thuận trai, Hách Liên Dung không giống như mọi khi bị đưa vào đại sảnh, nha hoàn dẫn nàng đi tới phòng ngủ của lão phu nhân. Trong phòng ngủ không có nha hoàn nào khác, chỉ có Hồ thị ngồi ở trước giường, lão phu nhân ngồi dựa trên giường, trên đầu đắp một cái khăn lạnh, mắt khép hờ, tinh thần có chút uể oải. (chém là chém bậy chém bạ a.) Hách Liên Dung vạn lần không nghĩ tới lại thấy cảnh tượng như vậy, từ lúc nàng tiến vào Vị phủ, lão phu nhân vẫn khiến cho nàng cảm thấy lo ngại mười phần, liền ngay cả hôm qua lúc tức giận la hét phải nhất định tìm được Bích Đào vẫn còn tinh thần như vậy, lúc này mới qua nửa ngày, như thế nào lại trở nên khốn đốn như vậy. Hồ thị thấy Hách Liên Dung bước vào vội vàng đứng dậy, tiến lại nắm lấy tay nàng. “Thân thể có chỗ nào không thoải mái? Chú thuật không thể xem thường, nương nghĩ ngay mai đi miếu xin tấm bùa bình an, lại bảo đại sư làm lễ cúng bái, con cùng nương đi….” Lời nói của Hồ thị khiến cho Hách Liên Dung cảm thấy ấm áp, đồng thời, cũng không biết nên đối mặt như thế nào, nếu Hồ thị biết hình nhân kia là nàng vì Vị Thiếu Quân đặc biệt sáng tạo, không biết sẽ có cảm tưởng gì. “Nương, không cần.” Hồ thị còn muốn nói gì đó, lão phu nhân trên giường đã mở to mắt, “Sao lại không cần? Cháu nếu thực sự xảy ra chuyện gì, lại muốn nói chúng ta bạc đãi cháu!” Ngữ khí vẫn không quá thân thiết như trước, lại thiếu vài phần khí thế, nhìn Hách Liên Dung đứng ở xa xa, lại bất mãn nói: “Đứng gần nói chuyện, ta sẽ ăn cháu chắc!” Xem ra, Vị Thiếu Quân cũng không đem chuyện đó nói với lão phu nhân. Hách Liên Dung nhẹ nhàng thở ra, nghe lời tiến lên, “Bà nội tìm cháu đến có việc gì?” Lão phu nhân chậm rãi nhắm mắt lại, mi gian dần dần thả lỏng, “Bích Đào đã trở về chưa?” Hách Liên Dung trong lòng thầm than, Bích Đào là nha hoàn lão phu nhân nuôi từ nhỏ đến lớn, tình cảm bỏ ra tất nhiên không ít, hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy, người bị hiềm nghi lại là Bích Đào, cũng khó trách lão phu nhân bị đả kích. “Thân thể bà nội không khỏe, trước nghỉ ngơi an dưỡng quan trọng hơn, đại tẩu vẫn luôn tìm Bích Đào. Tìm được sẽ đến báo ngay cho bà nội.” Lão phu nhân không lên tiếng, sau một lúc lâu mở mắt ra nói: “Ta nghe nói Thiếu Quân đem từ đường đóng lại, chính là muốn khởi công? Hỏi hắn cũng không nói, rốt cuộc đã tiến hành tới đâu rồi?” Lão phu nhân đột nhiên chuyển đề tài nói chuyện khiến cho Hách Liên Dung cảm thấy kinh ngạc. Nàng nghĩ thời điểm trước mắt này, lão phu nhân sẽ không có tâm tình để ý tới chuyện từ đường, ai ngờ lại tìm riêng nàng tới hỏi. “Chuyện Bích Đào giao cho đại tẩu cháu đi tìm hiểu, cháu đừng phân tâm, chuyên tâm giúp đỡ Thiếu Quân đem từ đường sửa sang cho tốt. Chuyện này quan trọng. Cho dù Thiếu Quân đối với chuyện này không quan tâm, cháu thân là vợ cũng nên để tâm mới đúng. Vị Trung trông coi từ đường từ nhỏ đã đi theo ông nội cháu, là người có thể tin tưởng, cháu cùng hắn gặp mặt, nói rằng ta nói, bảo hắn giúp đỡ mọi chuyện.” Hách Liên Dung chần chờ một chút, “Nếu Vị Trung đáng tin cậy như vậy, sao bà nội không trực tiếp giao việc này cho Vị Trung?” Lão phu nhân có chút tức giận, đang muốn phát tác, không biết vì sao lại hoãn lại. “Bảo cháu đi thì cháu cứ đi, đừng gọi hắn tới Vị phủ. Các ngươi gặp ở bên ngoài. Nếu có ai hỏi cháu, cháu chỉ nói là vội đi tìm Thiếu Quân, hiểu chưa?” Đại khái là…. Hiểu được. Lão phu nhân không muốn gióng trống khua chiêng, lại cần một lớp ngụy trang để phòng kẻ khác có tư tâm mà làm ra hành động ngăn cản, dụng tâm như vậy không cần nói tới, Hách Liên Dung cảm thấy kỳ quái là bởi vì lão phu nhân đã lớn tuổi như vậy, làm gì còn muốn đi tranh giành cái bảo bối gì đó, im lặng dưỡng lão chẳng phải tốt hơn hay sao? Nhìn vẻ mặt Hách Liên Dung có điều khó nói, lão phu nhân đột nhiên hít sâu, khoát tay, “Đi đi, đi đi. Một ngày nào đó các cháu sẽ hiểu được….” Lão phu nhân nói cũng chưa nói xong, lại nhắm mắt lại. Mi gian chưa từng giãn ra khiến cho lão phu nhân có thêm vài phần cô độc không thể lý giải, Hách Liên Dung cảm thấy nơi đáy lòng dường như bị thứ gì đó khiến cho xúc động, nhưng đối mặt với lão phu nhân, một lão phu nhân không hề có chút tinh thần phấn chấn nào, nàng thật sự không biết nên làm thế nào để nói rõ tâm tình của chính mình. Hồ thị đưa Hách Liên Dung ra cửa, khi chia tay cười nói: “Ngày mai vẫn là đến miếu xin cái bùa, đây là bà nội con nhất quyết mong muốn, đừng để cho lão nhân gia người lo lắng.” Hách Liên Dung kinh ngạc đứng sửng sờ tại chỗ, Hồ thị vỗ vỗ tay nàng, xoay người đi trở lại phòng. Có thể…. Lão phu nhân này cũng không khó chung sống như vậy. “Thiếu phu nhân, trở về Thính Vũ hiên sao?” Bích Liễu không biết từ khi nào đã đứng phía sau Hách Liên Dung. Hách Liên Dung do dự một chút, đắn đo có hay không nghe lời lão phu nhân đi tìm Vị Trung, không yên lòng rời khỏi Thể Thuận trai, cho đến khi Bích Liễu đặt câu hỏi mới nói: “Ta muốn ra phủ một chuyến, ngươi đi phân phó người chuẩn bị xe ngựa.” Bích Liễu không hỏi nhiều, đi trước một bước, Hách Liên Dung cũng thong thả chậm bước theo sau. Phía sau hòn non bộ trước Thể Thuận trai lúc này mới xuất hiện hai thân ảnh. “Nương, vì sao phải trốn nàng?” Vị Thủy Liên thập phần khó hiểu nhìn Nghiêm thị, trong giọng nói mang theo một chút chất vấn. Nghiêm thị không trả lời, chỉ nói: “Chúng ta trở về thôi.” “Không thăm bà nội nữa?” “Tạm thời không đi.” Nghiêm thị quay đầu đi tới một hướng khác, Vị Thủy Liên sao có thể dễ dàng bỏ qua, “Nương, rốt cuộc vì chuyện gì? Lần này con trở về nương liền cổ cổ quái quái.” “Lần trước ta cùng nàng liên hệ một chút, nàng hàm hồ đáp ứng, nháy mắt đã lại cùng bà nội con lén liên hệ.” “Nương, người đang nói cái gì?” Trong mắt Vị Thủy Liên tràn ngập nghi hoặc, “Cái gì mà lén liên hệ? Bà nội tìm nàng nhất định là vì chuyện của Bích Đào.” “Kia nói chuyện gì!” Nghiêm thị chần chừ một chút, “Hiện tại xem bộ dáng của nàng, sợ rằng chính là bà nội con sai nàng làm chuyện gì đó liên quan tới từ đường, không thể tưởng tượng được bà nội con thà rằng đem mọi chuyện giao cho một nữ nhân không chút nền tảng cũng không giao cho Thiếu Dương làm.” “Từ đường?” Nghiêm thị chưa muốn nói nhiều, “Đi về đã, ta phải suy ngẫm thật cẩn thận.” Đi theo phía sau Nghiêm thị, Vị Thủy Liên luôn luôn trầm tư, đối với chuyện Nghiêm thị nói cảm thấy ẩn hiện chút manh mối, mi hơi rung động, khóe một đã cong lên thành một nụ cười nhẹ. Lại nói, Hách Liên Dung sau khi ra khỏi Vị phủ, vốn định đi thẳng tới từ đường, lại cảm thấy quá mức đột ngột, liền tới một quán trà chờ, để Bích Liễu tìm một người không biết truyền tin tới từ đường, hẹn Vị Trung tới gặp mặt. Từ đường Vị gia cách Vị phủ không xa, Vị Trung vừa nhận được tin liền đúng hẹn tới gặp, không để cho Hách Liên Dung chờ đợi quá lâu. Vị Trung khoảng chừng sáu mươi tuổi, thân thể dường như không tốt lắm, nhắc tới lời dặn dò của lão phu nhân cũng không thấy hắn tỏ ra chút trung tâm (lòng trung thành) nào, chỉ cung kính xưng hô, còn nói lúc nào đó sẽ cùng Hách Liên Dung báo cáo tiến độ, nói xong một lúc sau liền đứng dậy cáo từ, cũng không lưu lại quá lâu. Trở lại Vị phủ, Bích Đào vẫn như cũ bặt vô âm tín, Ngô thị càng thêm chắc chắn nàng là trộm đồ bỏ trốn, hơn nữa, nhất quyết cho rằng Bích Đào cùng chuyện đồ cổ bị mất lần trước có liên quan. Tuy nhiên, sáng hôm sau, tất cả mọi người đều biết, Ngô thị đã suy đoán sai. Khi đó, Hách Liên Dung vừa mới thức dậy, thấy Bích Liễu vẫn không tiếng động than nhẹ. Chuyện hôm trước vẫn khiến cho Bích Liễu trong lòng không yên, bản thân có nghi hoặc thì Bích Liễu cũng có, đồng thời lại không biết nàng có hay không đối với nhân phẩm của mình hoài nghi, dù sao loại chuyện nguyền rủa ở thời đại này cũng tương đối nghiêm trọng. Đang cân nhắc có nên cùng Bích Liễu nói chuyện này hay không, thì có nhà hoàn vội vàng chạy vào, “Thiếu nãi nãi, đại phu nhân báo ngài nhanh chóng tới đại sảnh, Bích… Bích Đào đã….” “Làm sao vậy?” Hách Liên Dung nhìn sắc mặt nha hoàn tái nhợt, “Tìm được nàng rồi?” Nha hoàn kia hoảng sợ nuốt nước miếng, “Bích Đào đã…. Đã chết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.