Lặng yên, trong đại sảnh im lặng tới
mức ngay cả âm thanh hô hấp cũng không nghe thấy, không rảnh bận tâm tới một đống hỗn độn trên mặt đất, mọi người đình chỉ hô hấp, mở to con mắt khó hiểu nhìn chằm chằm Vị Thiếu Quân, Vị Thủy Liên trước hết ngồi lại
chỗ cũ, giận dữ nói: “Còn biết quy củ gì nữa không!”
“Không có!” Vị Thiếu Quân táo bạo đá
văng cái ghế ra phía sau, “Về sau ít ở trước mặt ta ba hoa! Gà mái so
với ngươi còn yên tĩnh hơn!”
Mắt hạnh của Vị Thủy Liên trợn lên, lúc này, nàng đã tức giận đến phát run, “Ngươi! Hỗn đản! Ngươi nói ta là cái gì!”
Vị Thiếu Quân đâu thèm để ý tới nàng,
vung vạt áo lên, quay đầu bước đi, thuận tay còn mang theo Hách Liên
Dung vẫn còn đang ngẩn ngơ ngồi đó, chớp mắt liền biến mất khỏi nhà ăn.
Hách Liên Dung cho tới khi nghe thấy
vài tiếng côn trùng kêu trong hoa viên mới hồi phục lại tinh thần, thấy
bản thân bị Vị Thiếu Quân kéo tay đi thẳng tới Thính Vũ hiên, thấy trên
trán hắn nổi đầy gân xanh, Hách Liên Dung không dám lên tiếng, sợ hắn…
một khi không… cao hứng đem chính mình giống như cái bàn quăng đi.
Tuy nhiên, hắn vì cái gì lật bàn đâu?
Là sợ sau khi ném bát cơm kia Vị Thủy Liên cũng sẽ lấy bát cơm ném lại
hắn, cho nên đi trước một bước hủy diệt tất cả vũ khí? Vậy hắn lại vì
cái gì phải ném bát cơm đâu? Thấy thế nào cũng là bản thân ném bát cơm
mới đúng, Vị Thủy Liên nhiều nhất cũng chỉ coi là ngộ thương hắn, vẫn
là…. Đột nhiên, lúc đó có năng lực chính nghĩa siêu nhiên nhập vào
người?
Mang theo đầy bụng nghi hoặc, Hách Liên Dung đi theo hắn trên con đường gập ghềnh, mắt thấy đã sắp tới Thính Vũ hiên, dưới chân Hách Liên Dung khẽ vấp một chút, “Ai…”
Vị Thiếu Quân liền buông tay Hách Liên
Dung, hổn hển quay đầu lại, “Năng lực lúc bình thường của ngươi đâu!
Hiện tại lại muốn làm thục nữ! Để cho người ta quở trách đến thiên hôi
địa hám cũng không hé răng!” Nói xong lời cuối cùng, giọng nói Vị Thiếu
Quân càng nhỏ thêm, lửa giận lại không chút giảm xuống, nhìn chằm chằm
cái gì đó trong tay Hách Liên Dung, “Ngươi lấy cái này theo làm cái gì!”
Hách Liên Dung nhìn bát cơm cùng đôi đũa trong tay, có chút vô tội, “Không… buông kịp….”
Vị Thiếu Quân hất tung mấy thứ này nọ trong tay Hách Liên Dung, “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào!”
Rốt cuộc là ai muốn thế nào…. Thân hình Hách Liên Dung phản xạ có điều kiện nghiêng về phía sau, Vị Thiếu Quân
bước từng bước năm lấy cổ áo nàng, nổi trận lôi đình, “Ngươi nghe thấy
chứ? Trên thánh chỉ nguyên bản là để cho Thiếu Dương cưới ngươi, không
phục sao? Ngươi mắng lại a! Hiện tại làm bộ mặt tiểu tức phụ này là cho
ai xem! Bớt khiến người ta ghê tởm!”
Hách Liên Dung run sợ hồi lâu. Lúc này
mới hiểu được Vị Thiếu Quân vì sao lại nóng nảy như vậy. Cảm xúc này là
do lòng tự tôn bị tổn thương. Khẩu khí của Vị Thủy Liên làm như những đồ vật người ta không thèm, mang vứt đi đều vứt cho hắn. Cho nên, hắn cảm
thấy không còn mặt mũi.
Quả nhiên, cách việc bị năng lực chính
nghĩa siêu nhiên nhập vào một khoảng rất xa a. Hách Liên Dung khẽ hạ mí
mắt, đẩy cánh tay đang nắm cổ áo của mình ra. “Ngươi tức giận cũng không cần lôi ta vào. Ngươi hiện tại đem ta lôi ra đây, ngày mai phiền toái
của ta sẽ thi nhau mà đến. Ngươi thật sự là chê ta không đủ phiền toái.”
“Ngươi nghĩ ngươi ngồi ở cái đống kia
sẽ không gặp phiền toái?” Vị Thiếu Quân khẽ gầm: “Sức mạnh bên đường bắt người của ngươi đâu? Sức mạnh tát ta một cái đâu?”
“Ngươi hy vọng ta cùng các nàng vung
tay sao? Ngươi cho rằng ta thích vung tay sao?” Hách Liên Dung cũng có
chút nổi giận. Rõ ràng chịu ủy khuất chính là nàng. U hồn này cư nhiên
lại vì cái gọi là tự tôn đến chỉ trích nàng! Chẳng lẽ, nàng đáng bị
người ta nói như vậy. Sau đó, lại hỗn chiến thành một đống sao? Thật
đúng là u hồn!
Hách Liên Dung không có tâm trạng tiếp
tục cùng hắn dây dưa, bước vòng qua hắn đi tới Thính Vũ hiên. Vị Thiếu
Quân hai tay chống nạnh bất động thật lâu. Một cước đem cái bát Hách
Liên Dung vừa làm rơi đá văng đi thật xa, mặt mang theo nét mặt tràn đầy phẫn nộ nói lớn tiếng, “Ít nhất đánh sẽ có hiệu quả. So với việc ngươi
tới ngồi ở một góc tường góc như chết cha còn mạnh hơn gấp trăm lần!”
Hách Liên Dung không chút nghĩ ngợi, quay đầu đốp lại một câu. “Ngươi mới bị chết cha!”
Vị Thiếu Quân ở xa xa trừng mắt nhìn nàng, “Cha ta vốn đã chết!”
U hồn a! Hách Liên Dung nghiến răng nghiến lợi nghĩ, bỗng nhiên tổng kết ra một triết lý.
Tại thời điểm cùng với đám bác chồng Vị gia tức giận là vì báo thù mà tức, một bên tức giận một bên suy nghĩ
như thế nào có thể báo thù; mà thời điểm cùng với u hồn này, là toàn bộ
giác quan vô lý mà tức giận, động não cũng lười động, trực tiếp xông tới phía trước, chính là như vậy. Cũng không hết giận!
Giống như hiện tại, nàng lại muốn đánh. U hồn ngu ngốc này không có chuyện gì sao lại đi nguyền rủa cha nàng?
Thật sự là…. Khoan đã, nghĩ lại lúc trước một chút, u hồn này giống như
không chỉ nói nàng giống như đã chết cha, còn nói cái gì mà… trốn trong
góc tường khóc?
Hình như chỉ có một lần như vậy, hắn vì sao lại biết? Tiền Kim Bảo nói? Tiền Kim Bảo nói cho Hàn Sâm, Hàn Sâm
nói cho hắn? Vẫn là…
Hách Liên Dung không xác định nhìn Vị
Thiếu Quân, Vị Thiếu Quân vẫn còn mang theo phẫn nộ trên vẻ mặt, còn có
them một chút không tự nhiên, xoay người… đi không cùng nàng đối mặt.
“Thiết! Đều nói ta trốn tránh trách nhiệm khẩu thị tâm phi, ngươi cũng
nào có tốt như vậy!”
Vị Thiếu Quân cũng không quay đầu lại,
đi vào Thính Vũ hiên, không lại quay đầu lại liếc nhìn chút nào, Hách
Liên Dung đứng ở chỗ cũ ngây người cả nửa ngày, đột nhiên cảm thấy… được rồi, có lẽ u hồn này lật bàn không phải chỉ vì tự tôn cao ngất của bản
thân, còn có thể vì một chút chuyện khác.
Tâm tình Hách Liên Dung trở nên có chút cổ quái, nguyên lại Thượng Đế cũng có khi ngủ gật trong truyền thuyết
là thật, bằng không làm sao lại có thể mù mờ để cho một cái u hồn làm
được chuyện tốt đâu? Tuy rằng là tiện tay làm chuyện tốt. Tuy rằng là
“chuyện tốt” sẽ tạo thành hậu quả thực nghiêm trọng!
Đang nghĩ ngợi, Vị Thiếu Quân lại đằng
đằng sát khí từ Thính Vũ hiên đi ra, vì thế, Hách Liên Dung lại dừng
lại. Nhìn hắn bước tới ngày càng gần, sau đó bỏ lại một câu, “Ta đi tìm
nương!”
“Ta cũng không có hỏi….” Hách Liên Dung thầm nói một câu, cuối cùng hắn còn có thể nghĩ tới Hồ thị, tuy nhiên,
hiện tại mới đến chỉ sợ đã muộn, oán khí của Vị Thủy Liên không có nơi
phát tiết, Hồ thị là đối tượng lựa chọn tốt nhất.
“Này…” Vào lúc bản than kịp phản ứng
lại, Hách Liên Dung đã lên tiếng gọi hắn lại. Vị Thiếu Quân có chút
không kiên nhẫn, “Lại gì nữa?”
“Nhị tỷ ngươi hình như ở lại khá lâu
đi? Ngươi lại trở về náo loạn một hồi, nương về sau lại càng them khổ
sở.” Cho Vị Thiếu Quân chút suy nghĩ, Hách Liên Dung cảm thấy có chút là lạ, tuy nhiên, tổng kết lại nhân phẩm của Vị Thủy Liên, tưởng tượng
hiện tại Hồ thị có thể gặp phải loại tình huống gì, Hách Liên Dung khẽ
cắn môi, nói cho hết nhẽ, “Tuy nhiên, việc đã đến nước này, bất luận
nương làm gì cũng không thể làm tiêu giảm cơn tức của nhị tỷ ngươi, vậy
chỉ có thể áp chế cơn giận của nàng, có một người, nàng….”
Vị Thiếu Quân hơi suy nghĩ một chút,
không đợi Hách Liên Dung nói xong, người đã chạy sang hướng khác, “Ta
tới Thuận Trai chờ bà nội trở về.”
Hách Liên Dung hắng giọng, trừ phi Vị
Thiếu Quân tự mình đi giải thích, bằng không Vị Thủy Liên sẽ không nuốt
nổi cục tức này, nhưng hiển nhiên, Vị Thiếu Quân sẽ không đi, cho nên
mấu chốt liền ở thái độ của lão phu nhân. Tuy nói Vị Thủy Liên là cháu
gái của lão phu nhân, Hồ thì chỉ là thiếp thất. Nhưng Vị Thiếu Quân thủy chung là tôn tử mà lão phu nhân sủng ái nhất, nếu lão phu nhân mở miệng bảo hộ cho Hồ thị, chỉ cần thái độ cường ngạnh một chút, Vị Thủy Liên
cũng không thể làm như không thấy, chỉ cần chịu đựng được đến khi Vị
Thủy Liên rời khỏi Vị phủ, lần gặp lại sau, chỉ sợ đã là chuyện của ba
năm nữa.
Về phần bản than, Hách Liên Dung không muốn nghĩ tới, binh tới tướng chặn, sẽ không đến mức quá thê thảm.
Nghĩ tới đây, lại nghe thấy một tiếng “haiz….”
Nâng mắt nhìn lên, đã thấy Vị Thiếu
Quân đã lại xuất hiện trước mặt nàng, ánh mắt dao động không cùng nàng
đối diện, yết hầu nhấp nhô nửa ngày, “Lá thư này của ngươi không phải ta cố ý để cho đám hỗn tiểu tử kia xem.” Hắn một hơi nói xong, nghiêng
đầu, tầm mắt lại chuyển tới trên mặt Hách Liên Dung, dừng lại trong chốc lát, thấy sắc mặt Hách Liên Dung tức thì đen lại. Vị Thiếu Quân không
biết làm thế nào, hơi cắn khóe môi, lùi về phía sau hai bước, “Chính là
như vậy.”
Nhìn về phía Vị Thiếu Quân biến mất,
Bích Liễu vấn theo phía sau bỗng lên tiếng, “Thiếu phu nhân, nhị thiếu
gia là đang…. Giải thích?”
Hách Liên Dung trừng mắt nhìn Bích Liễu một cái, còn đang nghĩ tới lời nói của Vị Thiếu Quân, hung tợn phun ra một câu, “Phi!”
Bích Liễu rụt rụt cổ, không dám nói gì
nữa, đưa Hách Liên Dung trở lại phòng ngủ, lại phát hiện Bích Đào còn
chưa trở về, do dự một lúc lâu, vẫn là tới bẩm báo với Hách Liên Dung.
Trong đầu Hách Liên Dung cũng hiện lên
dấu hỏi chấm, đây là phải báo cáo loại tin tức gì mà lâu như vậy cũng
chưa có xong? Lại cảm thấy không đúng, lúc ăn cơm rõ rang nhìn thấy lão
phu nhân cũng không thấy nàng gây khó dễ, có thể thấy được nàng cũng
không từ chỗ Bích Đào nhận được tin tức gì. Vẫn là nói, nàng không truy
cứu? Chờ gom được thật nhiều mới phát tác? Như vậy cũng có khả năng.
“Nô tì chính là vẫn lo lắng Bích Đào cùng với thiếu phu nhân nói cái gì, nếu thật sự là chuyện quan trọng…”
Hách Liên Dung khoát tay, “Mặc kệ nàng, nói không chừng là nàng cố ý nói như vạy, sau đó trốn đi chờ chúng ta đi tìm nàng.”
Bích Liễu nói: ‘Không bằng phái nha hoàn đi Thuận Trai xem qua một chút?”
Hách Liên Dung căn bản không them để ý, cũng tùy Bích Liễu, đỡ có cảm giác nàng đối với chuyện này có chút mong ngóng. Tuy nhiên, nha đầu này vừa đi liền thật lâu không về, Bích Liễu
chờ cũng có chút nóng long, hầu hạ Hách Liên Dung rửa mặt cũng không yêu long, luôn ra bên ngoài xem xét.
Hách Liên Dung cũng cảm thấy có điểm
không đúng. Nha đầu kia đi có hơn nửa canh giờ, chẳng lẽ lại thật sự xảy ra chuyện gì? Đang muốn để cho Bích Liễu tự mình qua xem, lại có nha
hoàn tiến vào thong báo, vẻ mặt có chút khản trương, “Đại thiếu phu nhân dẫn người tới đây.”
Dẫn người? Hách Liên Dung nghi hoặc ra
khỏi phòng ngủ, liền thấy Ngô thị đang đứng trong viện, phía sau ngoài
năm sau nha hoàn, còn có sáu bảy gia đinh, Hách Liên Dung không khỏi
nâng cao mày, nghĩ rằng Ngô thị lâm thời phản bội, đứng về phía Vị Thủy
Liên, giờ phút này đến tìm mình gây phiền toái. Không nghĩ tới, vẻ mặt
Ngô thị cũng tràn đầy ngượng nghịu, “Đệ muội, đại tẩu không biết phải
nói thế nào, tuy nhiên trong phòng lão thái thái lại mất đồ vật này nọ,
không riêng gì Thính Vũ hiên, tất cả các phòng đầu bị điều tra, chính là phòng hạ nhân trong phủ thôi, đệ muội, ngươi đem mọi người trong Thính
Vũ hiên đều có mặt đi.”
“Rốt cuộc là mất cái gì?” Lần này, đồ bị mất hiển nhiên so với chỗ đồ cổ lần trước còn có giá trị hơn.
“Là tử ngọc như ý mà lúc lâm trung lão
gia tử lưu lại, đó là đồ vật yêu thích của lão phu nhân, vô luận như thế nào cũng pải tìm trở về.” Ngô thị nói xong lại ảo não, “Để cho ta tìm
ra người nào không có mất trộm ngọc như ý, tẩu liền… tẩu liền….”
Hách Liên Dung không muốn nghe nàng oán giận, để cho Bích Liễu tới hậu viện gọi hạ nhân, đồng thời hơi động
não, hỏi Ngô thị: “Lúc nào thì mất?”
Vị Thiếu Quân cũng đi tới Thể Thuận trai, tính tính thời gian, đi cũng đã lâu.
Không ngờ, Ngô thị thế nhưng lắc đầu,
“Ai biết, ngọc như ý kia bình thường đều được bảo vệ bằng nhiều lớp
nghiêm ngặt, lão phu nhân nói cơm nước buổi sang xong đi xem vẫn còn
thấy nó, buổi chiều vội vàng đón nhị muội hồi phủ, cũng không để ý nơi
đó, vừa rồi trở về phòng mới biết không còn, chỉ là… Thiếu Quân lại ở
đó.”
Trong lời nói của Ngô thị có ám chỉ
ngược lại khiến cho Hách Liên Dung xác định không phải do Vị Thiếu Quân
gây nên. Nếu là Vị Thiếu Quân trộm, hắn sao có thể ngoan ngaoxn chờ ở
Thể Thuận trai, sớm phát điên bỏ đi rồi. Thế nhưng, ngoài Vị Thiếu Quân, Vị gia rốt cuộc có ai có can đảm như vậy, ngay cả đồ mà lão phu nhân
yêu quý cũng dám động vào?
“Người đến đủ chưa?” Ngô thị nhìn đám nha hoàn trong viện nói, “Bích Đào đâu?”
Bích Liễu nói: “Thiếu phu nhân cũng tìm nàng cả ngày, không biết đã đi nơi nào, còn nghĩ rằng ở chỗ lão phu
nhân, mới phái nha hoàn qua đó hỏi thăm.”
Ngô thị nói: “Nha đầu kia ta có thấy
qua, ta cho nàng chờ sau khi tìm xong ở Thính Vũ hiên mới trở về.” Nói
xong, nàng nhìn Hách Liên Dung, “Đệ muội cũng biết đấy, loại thời điểm
thế này hiềm nghi mới tốt, đỡ phải lưu lại đề tài đàm tiếu cho người ta, để cho người ta nói có người trở về mật báo.”
Hách Liên Dung cười cười, không nói gì, Ngô thị đã phân phó hạ nhân bắt đầu tìm kiếm, chính là phòng Hách Liên
Dung, tất cả mọi góc gách có thể giấu đồ vật này nọ đều không bỏ sót.
Một lúc lâu sau, khi cuộc tìm kiếm đã
gần kết thúc, Ngô thị đã chuẩn bị cáo biệt Hách Liên Dung để đi tới viện tiếp theo tìm kiếm, thì Bích Lan bỗng từ sau viện chạy tới, cầm trong
tay một cái hộp nhỏ, tránh Hách Liên Dung, lấy âm thanh cực thấp nói với Ngô thị điều gì đó. Ngô thị đem cái hộp kia mở ra, chỉ mới nhìn liếc
qua sắc mặt đã thay đổi, ngẩng mặt nhìn Hách Liên Dung, muốn nói gì đó
lại cắn cắn môi dưới, cuối cùng ngậm miệng, vội vàng dẫn hạ nhân dời đi.
Bích Liễu đuổi theo ra khỏi viện, không bao lâu sau quay lại, nói với Hách Liên Dung: “Nô tì từ xa nghe được
đại thiếu phu nhân nhắc tới Bích Đào, sợ rằng là từ trong phòng nàng tìm được cái gì rồi. Thiếu phu nhân, có thể hay không cùng chuyện Bích Đào
muốn nói cho người có liên quan?”