Thiếu Phu Bất Lương

Chương 192: Gia bảo tổ truyền (1)




Chuyện quan phủ niêm phong cửa hàng, bọn họ viện rất nhiều cớ để đối phó với đổng điếm (aka hội đồng quản trị) của Vị Tất Tri, cái cớ tốt nhất đương nhiên là trộm cướp.

Nhưng mấu chốt là, Vị gia ở thành Vân Trữ đã vài thập niên, vì sao lại cố tình đến tận bây giờ mới gặp cướp đâu?

“Lúc này”, chính là chỉ thời điểm mà Vị Thủy Liên cùng lão công nàng đến Vân Trữ.

Theo như Mô Dung Phiêu Phiêu nhớ, nàng xác thực đã nghe từ miệng đại ca về việc “Niêm phong cửa hàng điều tra”. Nói thì nói vậy, nhưng nàng vẫn không để trong lòng, cho dù sau khi ngả về phía Vị gia cũng không cảm thấy chuyện này có gì nghiêm trọng.

Bởi vì phạm vi thế lực đại ca nàng ở tận Lâm Đồng, cùng nơi này cách xa vạn dặm, sao có thể quản được chuyện ở Vân Trữ chứ?

Hiện tại có được đáp án rồi, quả nhiên quản được, bởi vì “quan quan cùng vệ”. (Quan quan cùng vệ: quan lại bảo vệ, bao che lẫn nhau)

Vì thế toàn thể Vị gia dưới sự dẫn dắt của Mộ Dung, hùng hổ tiến tới trạm dịch tìm Vị Thủy Liên cùng lão công nàng Mộ Dung Tẫn Trung.

Có điều, tin tức thu được khiến cho người Vị gia kinh ngạc vạn phần, Mộ Dung Tẫn Trung phạm tội khi quân, hai ngày trước đã bị nhốt vào đại lao, Vị Thủy Liên cũng bị liên can.

Chờ mọi người hỏi rõ ràng, cũng không khỏi cảm thán, nguyên lai tội khi quân cũng là một tội danh thực vạn năng.

Sai lầm lớn nhất của Mộ Dung Tẫn Trung là khi báo cáo xin nghỉ đã nói nguyên nhân là hồi hương tế tổ, kết quả hắn không hồi hương, lại đến Vân Trữ dự mưu, bị triều đình phát hiện, vì thế căn cứ vào việc nói dối, tiến tới không làm tròn trách nhiện, phạm tội khi quân.

Do vậy, Vị gia không chỉ không tìm được đầu sỏ gây chuyện, ngược lại còn vướng vào phiền toái.

Bởi vì Mộ Dung Tẫn Trung bị bắt, vậy chuyện niêm phong Vị Tất Tri khẳng định không liên quan gì đến hắn. Phá giải hiểu lầm, mọi người vẫn là thân thích. Tuy rằng không phải người muốn trông thấy, nhưng cũng không thể thấy chết mà không cứu được.

Một chút việc nhỏ như vậy cũng chưa đến nỗi bị xử tử tội, vẫn còn kém xa lắm, nhiều nhất cũng chỉ là bị giáng một cấp thôi, không chết được. Nhưng mà không hay ho chính là người Vị gia.

Tóm lại việc này vẫn do Mộ Dung Tẫn Trung cùng Vị Thủy Liên gây ra. Theo như thư cảnh cáo mà tri phủ đại nhân đưa tới, lại kết hợp với những tin tức nhỏ lẻ được chấp vá từ phủ nội truyền ra, tác giả của chuyện này chắc chắn là Mộ Dung Tẫn Trung. Hắn ỷ vào bản thân cùng tân nhậm tri phủ đại nhân có tình đồng môn, cảm thấy được cơ hội đã tới, liền đặc biệt tới Vân Trữ, sau nhiều lần mưu đồ thất bại, rốt cuộc sử dụng chiêu cuối cùng, nhưng lại là một hạ chiêu. (tác giả dùng hôn chiêu: chiêu thức mù mờ, ngớ ngẩn, chỉ kẻ không bình thường mới dùng; ta đổi thành hạ chiêu cho dễ liên tưởng)

Hắn ngàn không nên vạn không nên quên rằng lòng người có bao nhiêu hiểm ác, quan trường có bao nhiều hắc ám. Nói với An đại nhân tất cả kế hoạch của mình, đại ý nói rằng đây là một món bảo vật từ hoàng cung lấy ra, được hoàng thượng yêu thích nhất, mới có thể đem giấu ở Vị Tất Tri. Cuối cùng vì biểu đạt thành ý, còn nói ra tương lai có công sẽ cùng hưởng.

Làm như người ta là kẻ ngốc chắc? Tìm được bảo bối rồi, ai còn nhớ ai chứ! An đại nhân kia cũng chẳng vừa, vì thế lập tức trình lên bản tấu, trong đêm đã đem Mộ Dung Tẫn Trung giam vào đại lao.

Cũng là nói, trù tính lâu như vậy, còn không tiếc đem chính muội muội của mình cống đi ra, Tẫn Trung đại nhân cũng bị nhiễm đen, cho nên Mộ Dung Tẫn Trung nhiều năm như vậy vẫn chỉ dừng ở chức tri châu, mà An đại nhân người ta là tri phủ, đương nhiên không giống rồi.

Vị phủ nhất thời lại lâm vào một mảnh mây đen sương mù giăng đầy trời, đương nhiên không phải bởi hai người phiền toái là Vị Thủy Liên cùng Mộ Dung Tẫn Trung, bọn họ từ từ cứu cũng không muốn, bọn họ là bởi tri phủ đại nhân chính thức thông báo, nói hắn tại lúc buộc tội Mộ Dung Tẫn Trung với hoàng thượng cũng nói, một thương hộ ở Vân Trữ có cất giấu vật đã mất của hoàng thường, chính là một món bảo vật, thành công khiến hoàng thượng chú ý, hạ chỉ cưỡng chế tri phủ Vân Trữ trong vòng mười ngày đem món đồ đó đưa tới kinh thành, lão nhân gia hắn muốn nhìn xem rốt cuộc thì bản thân đã đánh mất món bảo bối bản thân yêu thích nhất nào.

Mười ngày, còn tính cả thời gian đi vào kinh, cho nên An đại nhân cho người Vị gia thời gian một ngày.

Hắn cho rằng, bảo bối giấu ở nhà các ngươi, đặt chỗ nào không phải biết rõ ràng hay sao, cho các người thời gian một ngày cũng quá nhiều rồi.

Vì thế Vị Thiếu Quân ngửa mắt lên trời thở dài, “Ai biết cái của khỉ ấy ở đâu thì mau mau đem đi đi, đừng có gây áp lực với chúng ta!”

Đừng có trách hắn luôn này của khỉ, kia của khỉ, bởi vì hắn thật sự không biết cái bảo bối kia rốt cuộc là cái gì.

Mọi người thương lượng một chút, vẫn nên hỏi Vị Thủy Liên một chút, nàng khẳng định biết.

Nhưng lúc người Vị gia hướng tri phủ đại nhân đưa ra yêu cầu thăm tù, An đại nhân cũng hiểu được nói với bọn họ, cứ việc giao ra bảo bối, đừng nói thăm tù, thả người cũng được, phải nhanh chóng giao ra a, đưng có kéo dài thời gian.

Sau đó, Vị Thiếu Quân đại diện Vị gia nói với An đại nhân, không phải chúng ta không muốn giao, mà chúng ta không biết đồ vật đó ở đâu, thậm chí ngay cả nó là cái gì cũng không biết.

An đại nhân thực sinh khí, hậu quả thực nghiêm trọng!

Này không phải đùa giỡn người khác sao! Thời hạn một ngày cho Vị gia đã tới rồi, hoàn thượng cho kỳ hạn mười ngày cũng chỉ còn chín, còn thời gian đi đường mất ba bốn ngày nữa, thời gian cấp bách a!

Vì thế Vị Thiếu Quân một đi không trở lại, cũng bị bắt rồi.

Lý do là bất kính với Tri phủ đại nhân, còn nhổ nước bọt. (@@ chém đó)

Này thật đúng là vô cùng nghiêm trọng!

Hách Liên Dung nửa đem tìm tới lão phu nhân, “Bà nội, chuyện đã tới nước này, bà liền đem tất cả những gì bà biết nói cho cháu đi, nếu không Thiếu Quân cũng không trở về được đâu.”

Hách Liên Dung tin tưởng lão phu nhân biết sự kiện kia, bởi vì nàng trước đo đã từng nói qua, một ngày nào đó, sẽ đem tất cả những chuyện này nói cho Hách Liên Dung.

Lão phu nhân do dự, “Nếu lúc này Vị gia vẫn còn ở trong tình trạng yên ổn, ta tự nhiên sẽ nói cho cháu biết, nhưng mà tình hình hiện tại không được lạc qua, chỉ sợ nói ra sự thật rồi, Vị gia chạy trời không khỏi nắng, thay vì như vậy, không bằng để ít người biết, cũng đỡ nguy hiểm.”

Hách Liên Dung trăm tư không thể giải, “Rốt cuộc là chuyện gì, có thể liên lụy cả nhà?”

Lão phu nhân lắc đầu, “Đừng hỏi nữa, cháu cứ tới Vị Tất Tri tim đại chưởng quỹ, bảo hắn đến bên ngoài tìm một món bảo vật, mặc kệ tốn bao nhiêu bạc, cứ giao lên cho đủ số cũng không sao.”

Đối với sự cố chấp của lão phu nhân, Hách Liên Dung vội muốn chết, “Nếu An đại nhân cũng biết đó là thứ gì đâu? Chúng ta nộp thứ khác cho đủ số, chẳng phải quá lộ liễu rồi?”

“Sẽ không.” Lão phu nhân đối chuyện này cực kỳ chắc chắn, “Thủy Liên bọn họ dù có không đúng mực cũng không để lộ chuyện này ra ngoài, nếu An đại nhân thực sự biết rõ, chỉ sợ cũng không phải niêm phong Vị Tất Tri, mà là phái quan binh tới bắt cả nhà chúng ta.”

Lão phu nhân tuy không nói lộ ra, nhưng vẫn dẫn dắt Hách Liên Dung đi theo một hướng khác, Hách Liên Dung nghĩ nghĩ, đè thấp âm thanh, “Món đồ kia là… là phản vật?”

Không thể nào… Hách Liên Dung có quyết định này, chỉ cần lão phu nhân gật đầu, cơ hội xoay chuyển sẽ không có rồi! Nghĩ đến Vị gia cùng lắm chỉ là một thương gia nho nhỏ, được rồi, cho dù tổ tiên từng nhận tước vị, cũng chỉ là tước vị nhỏ, bằng vào đó mà cũng dám tạo phản?

May mà lão phu nhân lắc lắc đầu, Hách Liên Dung lập tức nhẹ nhàng thở ra, lại nghe lão phu nhân nói: “Không phải phản vật, nhưng… tuyệt không có khả năng xuất hiện tại Vị gia chúng ta.”

“Đó là… rốt cuộc là cái gì a!” Hách Liên Dung không còn hứng thú đả thông lão phu nhân, “Bằng không cháu đi hỏi Trung thúc một chút vậy, thúc ấy theo ông nội lâu như vậy, khẳng định biết chút gì đó.”

Phía trước từng bỏ qua Trung thúc, là bởi vì sau lần trước từ đường bị cháy, Trung thúc cực kỳ tự trách, trách đến trách đi liền sinh ra tật xấu, thân thể càng ngày càng kém, đã cáo lão hồi hương, cách Vân Trữ không xa, nhưng mà cũng phải cần ba đến năm ngày đi đường.

Lão phu nhân hít sâu một hơi, “Ta còn muốn nghĩ một chút, tóm lại món đồ này nếu mất thì không sao, nếu mà còn, giao cũng chết, không giao cũng chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.