Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Chương 6: Ước định




" Quang nhận? " – Nghe tên tựa hồ cùng Ảnh Vệ hoàn toàn tương phản.

" Quang Nhận không giống như Ảnh Vệ thân tại bóng tối, mà là ở ngay trước mắt mọi người, lúc cần thiết có thể chém người mà không thấy máu, là bằng hữu trong chốn giang hồ vì phụ hoàng mà thành lập." – Kỳ Hủ Thiên tựa hồ đối với vấn đề của Kỳ Minh Nguyệt tuy biết nhưng không quản, cũng không có trả lời câu hỏi trước kia của y.

Nhưng Kỳ Minh Nguyệt vẫn không quên:

" Phụ hoàng còn chưa trả lời, vì sao chỉ đối với một mình Minh Nguyệt đặc biệt như vậy? "

Kỳ Hủ Thiên lưu chuyển ánh mắt không biết suy nghĩ cái gì:

" Ngươi thật muốn biết? "

" Vâng! " – Kỳ Minh Nguyệt gật gật đầu, đối với thái độ của Kỳ Hủ Thiên lúc này cảm thấy Kỳ quái.

" Đây là một câu chuyện rất dài, Minh nhi phải có kiên nhẫn mới được..."

Kỳ Hủ Thiên nằm xuống, khóe miệng gợi lên chút ý cười trào phúng, Kỳ Minh Nguyệt thấy bộ dáng hắn, đoán có lẽ cùng chuyện của hai mươi năm trước có liên quan, y cũng nhếch môi, lộ ra nụ cười giảo hoạt:

" Dường như ta đã quên nói cho phụ hoàng, ở kiếp trước ta đã là hai mươi lăm tuổi rồi, phụ hoàng cho rằng một người ba mươi tuổi (*) như ta ngày nay lại không đủ kiên nhẫn sao? "

Kỳ Hủ Thiên nhướn mày rồi bật cười thành tiếng:

" Linh hồn ba mươi tuổi mà phải ở trong thân thể của đứa trẻ năm tuổi chẳng trách Minh nhi có chút bất mãn, xem ra vẫn là phụ hoàng coi thường ngươi rồi..."

" Không sai, phụ hoàng của ta, Người có thể bắt đầu kể chuyện rồi " – Kỳ Minh Nguyệt nép vào lồng ngực hắn, nằm vào một vị trí thoải mái, nhìn vào đôi mắt không còn có chút hàm ý châm biếm của hắn, y thoáng nở nụ cười hài lòng.

Kỳ Hủ Thiên tựa hồ cũng nhận ra điều gì, thu lại ý cười có thâm ý khác nhìn y, sau đó ôm y thật chặt

" Minh nhi với phụ hoàng mà nói quả thật đặc biệt, ngươi có nhớ rõ phụ hoàng từng nói qua Minh nhi giống ta?"

" Vâng, phụ hoàng đã nói qua." – Nhớ rõ năm đó sau bách nhật yến bọn họ nói chuyện, hắn xác thật đã từng nói như vậy, lập tức một phen liên tưởng, Kỳ Minh Nguyệt kinh ngạc hô nhỏ:

" Chẳng lẽ... "

" Xem ra Minh nhi đã đoán được."

Kỳ Hủ Thiên tiếp tục nói:

" Năm đó Đàm Vô không biết đã nói gì khiến tiên hoàng tức giận, giam cầm hắn nơi địa cung. Trong cung trên dưới đối với chuyện này từ đầu đã nghi ngờ, nhưng sau đó, tiên hoàng cũng đem ta đưa ra khỏi cung, cho một mảnh đất phong, muốn cho ta tự sinh tự diệt..." – Nói đến đó, Kỳ Hủ Thiên lộ ra tiếu ý khinh miệt:

" Minh nhi biết Đàm Vô đã nói gì không? "

Kỳ Minh Nguyệt đoán được một ít, nhưng vẫn lắc lắc đầu, trong lòng biết lời nói của Đàm Vô tất nhiên cùng bách nhật yến có chỗ tương tự. Nói cách khác, phụ hoàng với y giống nhau, đều bị Đàm Vô tiên đoán được mệnh cách, có thể Đàm Vô cũng từng tiên đoán qua điều gì.

" Đàm Vô nói phụ hoàng như thế nào? "

Kỳ Hủ Thiên lộ ra biểu tình tà mị, trong đôi mắt điên cuồng thậm chí lộ ra một tia cười quỷ quyệt, cả người tựa hồ chìm trong quá khứ xa xôi.

" Hắn nói, người này sinh ra có đế vương chi tướng(*), tu la chi tâm(*), bán nhân bán ma, thị huyết ít tình(*), tương lai tất sát phụ nghịch luân! Tru tẫn huyết thân (*)!".

Kỳ Minh Nguyệt chấn động bởi những lời này, sát phụ nghịch luân, tru tẫn huyết thân... Cùng thí mẫu chi mệnh của y cũng dữ dội tương tự, bình tĩnh một chút, bỗng nhiên ha ha cười:

" Phụ hoàng! Minh Nguyệt và Người một người sát phụ một người thí mẫu, điều này thực sự không phải rất thú vị sao? " – Nói xong tựa hồ cảm thấy được việc này phi thường thú vị, vẫn cười không ngừng.

" Không sai, quả thật rất thú vị " – Kỳ Hủ Thiên cúi đầu cười, hai người bọn họ đối với mệnh cách này cũng chẳng cảm thấy có gì không ổn, khi cần thiết thì dù giết ko được cũng cứ giết, biết trước hay biết sau thì cũng đâu có gì khác biệt. Ôm lấy Kỳ Minh Nguyệt ở bên cạnh, cười đến vẻ mặt mị hoặc:

" Hiện giờ ngươi nên biết vì sao ngươi đặc biệt đi, nếu Minh nhi cùng phụ hoàng như thế tương tự, phụ hoàng đương nhiên không nỡ tổn thương ngươi, Minh nhi chính là người duy nhất phụ hoàng cảm thấy hứng thú ni... " – Nói xong lại cúi đầu xuống, hôn lên làn môi hồng non nớt.

Kỳ Minh Nguyệt thấy hắn cúi đầu cũng không né tránh, cho đến khi môi của hắn ở trên môi y, cảm giác đầu lưỡi của hắn ở môi trên nhẹ nhàng trêu chọc, ngẫu nhiên liếm mút thật nhẹ nhàng, động tác tuy rằng mềm nhẹ, lại hỗn loạn cảm giác áp bách làm người ta khó thở, cùng mùi đàn hương nhạt trên người phụ hoàng hướng y mà hôn.

Thấy Kỳ Minh Nguyệt không nói bất động mặc hắn hôn môi, Kỳ Hủ Thiên thật có chút ngoài ý muốn.

" Minh nhi không cảm thấy kì quái? "

" Có gì kì quái? "

Kỳ Minh Nguyệt liếm liếm môi, khiến đôi môi đỏ hồng càng thêm diễm sắc. Sau đó khóe môi khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng cười một cái

" Ở Minh Nguyệt, phụ hoàng chỉ là tò mò thôi, giống như Minh Nguyệt vậy, cùng phụ hoàng có mệnh cách tương tự, lại có cùng linh hồn không tương xứng thân thể, tuy rằng chỉ là một hài tử năm tuổi, nhưng lại có thể làm cho người khác bị mê hoặc được sao? Không biết khi thưởng thức sẽ mang hương vị gì? Không biết y sẽ lộ ra biểu tình gì? Phụ hoàng trong lòng nhất định thực rất muốn biết, nhưng mà..?"

" Ai nha nha, Minh nhi có thể đoán được ý nghĩ của phụ hoàng, xem ra quả nhiên là đặc biệt, cũng không uổng phí phụ hoàng đối Minh nhi một mảnh chân tình. " – Kỳ Hủ Thiên không biết là nói giỡn hay là thật sự, tiếp tục hôn môi y, xem ra tâm tình tốt lắm.

Kỳ Minh Nguyệt cũng không xác định về suy nghĩ thật sự của phụ hoàng, nhưng cũng nhìn ra được. Bản thân đối với hắn mà nói xác thật cùng các hoàng tử khác có sự khác biệt rất lớn, hoặc là có thể nói như thế này, nguyên nhân chính là bởi y có được mệnh cách như vậy, linh hồn cùng lối suy nghĩ cũng không giống với người bình thường làm cho phụ hoàng xem y như " đồng bọn ", giống như y và J lúc trước. Có thể làm cho đối phương nhất nhất tin tưởng, sủng ái, nhẹ nhàng, để bản thân không còn cảm thấy cô đơn tồn tại.

Kỳ thật, phụ hoàng cũng là cô đơn thôi. Cùng mình năm đó cũng giống nhau.

Vươn tay ôm cổ hắn, – " Phụ hoàng không được quên, Minh Nguyệt mới năm tuổi. "

"Ý Minh nhi là, chỉ cần chờ ngươi trưởng thành, là phụ hoàng có thể..." – Kéo dài âm cuối, Kỳ Hủ Thiên ám muội cười khẽ, vẻ mặt hứng thú dạt dào, tựa hồ đang có một loại trái cây ngon đặt trước mặt hắn, chỉ cần đợi tới khi trái chín.

Kỳ Minh Nguyệt bĩu môi, " Có gì không thể? " – Thời gian tịch mịch, điều một số người cần không phải là mềm giọng an ủi, mà là vì chính mình nhận ra người có thể cùng làm bạn. Năm đó y có J, mà hiện tại, phụ hoàng hẳn đúng là người thích hợp.

" Minh nhi thật sự là lúc nào cũng có thể cho phụ hoàng kinh ngạc "

Đối với phụ tử mà nói những lời đối thoại như thế, hai người đều không cảm thấy có cái gì bất ổn, Kỳ Hủ Thiên cười nham hiểm

" Nếu đã như vậy, Minh nhi có thể cho phụ hoàng nếm thử trước một chút không? Xem ra thật sự ngon lành lắm a... "

Giọng nói dần dần trầm xuống, ngón tay hắn ở bên môi Kỳ Minh Nguyệt vuốt ve, làm cho Kỳ Minh Nguyệt hiểu được ý đồ của hắn, ở đầu ngón tay hắn khẽ liếm một cái, chậm rãi dịch qua người hắn, đem môi mình đưa đến miệng của hắn nói,

" Đây là phần dự chi... Phụ hoàng... "

Kỳ Hủ Thiên trong thoáng chốc mắt tối sầm lại vài phần, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng so với với mình tự tin cùng cường thế không hề thua kém, đôi môi khẽ hé ra ẩn hiện chút dụ hoặc, nhìn thấy mỹ thực dâng tới miệng, có lý nào lại không thưởng thức, Kỳ Hủ Thiên đẩy nhẹ, đem y đè bên dưới, phủ lên đôi môi đáng yêu kia, lần này không còn là lướt ở bên ngoài mà trực tiếp đưa lưỡi vào đùa nghịch trong khoang miệng y, còn mút lấy cái lưỡi nhỏ non nớt khiến cho Kỳ Minh Nguyệt một trận run khẽ, chỉ trách sao thân hình nhỏ yếu, lúc này chỉ có thể phó mặc cho hắn điều khiển.

Kỳ Hủ Thiên buông Kỳ Minh Nguyệt đang không ngừng thở dốc ra

" Minh nhi quả nhiên mỹ vị cực kỳ, phụ hoàng thật sự chờ mong lúc ngươi lớn lên, đến lúc ấy không biết còn mê hoặc lòng người đến mức nào. " – Hài lòng liếm môi, hắn vẫn còn có chút ý muốn tiếp tục.

Kỳ Minh Nguyệt nằm ở trên giường thở dốc, nhìn phụ hoàng tóc đen xõa xuống một bên, trước ngực vạt áo cũng đã buông ra, lộ ra bờ ngực rắn chắc mịn màng, bên môi ý cười lại làm cho hắn thêm mấy phần tà mị không kềm chế được, trong mắt ba quang lưu chuyển, không biết đang tính kế gì, lóe ra quang mang hấp dẫn lòng người. Trong lòng than nhẹ, phụ hoàng quả thật là loại hình y thích nhất, không giống với vẻ đẹp trai trầm ổn của J, phụ hoàng dáng vẻ phong lưu, thiện biến khó dò, ánh mắt khinh điêu(*) nhưng vẫn có thể thấy ẩn chứa trong đó thị huyết thâm trầm, thật sự làm y rất khó cự tuyệt. Dù sao, ai có thể cự tuyệt đồng loại của chính mình chứ?

Miễn cưỡng ngồi dậy, Kỳ Minh Nguyệt ngồi ở bên giường

" Phụ hoàng, hôm nay đã hài lòng chưa? "

" Minh nhi thấy sao? " – Kỳ Hủ Thiên cúi người thấp xuống, đưa chân y lên, giúp y mang hài.

" Minh nhi tự nhiên là rất hài lòng, nói vậy phụ hoàng cũng thế, chỉ là... " – Giống như khó xử y trầm ngâm một chút, Kỳ Minh Nguyệt đong đưa đôi chân đã mang hài vào, chậm rãi nói:

" Minh Nguyệt hiện giờ chỉ có năm tuổi, những phần còn lại phải chờ sau này hẵng tính đi. Qua hôm nay, phụ hoàng không thể lại có cử chỉ quá mức, không biết phụ hoàng có đồng ý hay không? "

Ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy Kỳ Hủ Thiên vẻ mặt tiếc nuối

" Được rồi, nhưng mà từ hôm nay trở đi Minh nhi phải cùng phụ hoàng ở tại Huyễn Thiên điện."

" Cũng được."

Việc bị thương hôm nay chỉ sợ đã khiến cho y trở nên rất được chú ý, một khi đã vậy, vào ở nơi này cũng không vấn đề, dù sao y cũng không sợ người nghị luận, về phần dị tinh mà nói, hiện tại chưa đến nỗi ồn ào náo động, định luận đều có chừng mực.

Nhảy xuống giường, Kỳ Minh Nguyệt tiến ra ngoài cửa, đi đến nửa đường liền bị Kỳ Hủ Thiên ôm lấy, – " Minh nhi muốn đi đâu? "

Kỳ Minh Nguyệt chớp mắt mấy cái

" Thừa dịp bị thương, ta tính đến thăm mẫu phi, năm năm chưa gặp, không biết nàng có còn nghĩ đến ta hay không."

Năm năm nay, tựa hồ là Kỳ Hủ Thiên cố ý, hai vị hoàng tử dọn vào ở Tử Hà Cung, ngay cả mẫu phi bọn họ cũng không được đến thăm hỏi. Nhưng tất cả những người khi nghe qua lời tiên đoán của Đàm Vô, nghĩ đến Hoàng thượng là vì bảo hộ hai vị cung phi, đối với quyết định này thập phần tán thành.

" Minh nhi dự định như thế nào? " – Kỳ Hủ Thiên không nghĩ là y tưởng nhớ mẫu phi.

" Không có gì, chẳng qua là nhìn xem tình hình thế nào thôi. Nhiều năm không gặp, không biết mẫu phi hiện tại như thế nào, không biết sẽ có thái độ gì đối với Minh Nguyệt. " – Người mẫu thân biết được việc có khả năng sẽ bị con mình giết chết sẽ có phản ứng gì? Bình thường người ta có lẽ sẽ coi như không thấy, hoặc là vẫn quan tâm tâm yêu thương, nhưng đây là trong hoàng cung, mẫu phi đã tranh giành quyền lợi cùng địa vị nhiều năm giờ sẽ làm như như thế nào? Thực làm cho người ta hiếu kì.

Kỳ Hủ Thiên ôm hắn, hướng gian ngoài của tẩm cung mà đi

" Nếu nhàm chán, đi xem cũng không sao, phụ hoàng với ngươi cùng nhau đến đó. " – Con trai của nàng có thể củng cố địa vị của nàng, cũng có khả năng giết chết nàng, An Nhược Lam sẽ làm như thế nào đây? Quả nhiên có Minh nhi ở đây, rất nhiều chuyện đều trở nên thập phần có ý tứ.

Bạn đang �

Nhìn thấy Lưu Dịch đang canh giữ ở gian ngoài, Kỳ Hủ Thiên phân phó,

" Đi Ngưng Hi Các."

" Tuân lệnh! " – Lưu Dịch dẫn theo thị tòng, ở một bên tùy thị đi trước, đối với việc Nhị hoàng tử đang nằm trong lòng Kỳ Hủ Thiên xem như không thấy, không nhìn thấy bất kì biểu tình ngoài ý muốn nào cả.

Kỳ Minh Nguyệt thật ra đang đánh giá kĩ càng, sau đó quay qua Kỳ Hủ Thiên nói:

" Phụ hoàng, ta muốn hắn. "

Kỳ Hủ Thiên nhìn qua Lưu Dịch mặt không đổi sắc, – " Úc, Minh nhi sao lại muốn hắn? "

" Vì để tự bảo vệ mình " – Kỳ Minh Nguyệt đang trong lòng hắn vươn đầu ra, nhìn chăm chú vào Lưu Dịch mặt vẫn không đổi sắc, – " Lưu tổng quản nhất định sẽ không làm cho ta thất vọng. "

" Minh nhi thật là nhãn lực tốt, phụ hoàng đáp ứng. "

Lưu Dịch nghe hai người nói, ngay từ đầu đã không thấy phản ứng gì, đến tận lúc này, mới vi vi một chút, khom người đáp lại, – " Lưu Dịch sẽ cố gắng hết mình. "

Đang nói, Ngưng Hi Các đã ở trước mắt.

====================================

(*): Trong chương này Minh Nguyệt đã năm tuổi, tính luôn hai mươi lăm năm sống trong kiếp trước tổng cộng là ba mươi năm.

(*) đế vương chi tướng: tướng đế vương

(*) tu la chi tâm: trái tim độc ác

(*) thị huyết ít tình: khát máu

(*) tru tẫn huyết thân: giết sạch những người cùng quan hệ huyết thống

(*) khinh điêu: ngả ngớn, không nghiêm túc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.