"Xem ra phụ hoàng cũng đói bụng." Liếm liếm môi, Kỳ Minh Nguyệt nhẹ giọng cười hỏi, "Dược cháo mùi vị không tệ, phụ hoàng có muốn cùng dùng bữa?"
Kỳ Hủ Thiên nhẹ nắm hắn khuôn mặt nhỏ nhắn, "mới tỉnh lại liền như vậy, phụ hoàng thật lo lắng Minh nhi lại ngất xỉu đi, còn không hảo hảo dùng bữa."
Cũng không biết ai lúc trước không muốn buông hắn ra, lúc này ngược lại bắt đầu thuyết giáo, Kỳ Minh Nguyệt bất mãn bĩu môi, đã thấy phụ hoàng đem dược cháo đưa vào bản thân trong miệng, sau đó lộ ra một người giảo hoạt tiếu, hôn lên môi y.
Cảm giác được phụ hoàng há mồm đem trong miệng dược cháo đưa tới, Kỳ Minh Nguyệt liền ngoan ngoãn dùng lưỡi cuốn đi, không thể thiếu được lại là một phen môi cùng lưỡi dây dưa sau này, mới đem kia khẩu cháo nuốt xuống.
Thấy y có chút nhẹ suyễn, Kỳ Hủ Thiên vội vã vỗ về lồng ngực của y vì y thuận khí, "Minh nhi lúc này thân thể còn yếu, đừng trêu chọc phụ hoàng nữa, ngoan ngoãn đem cháo ăn, rồi hảo hảo nghỉ ngơi một chút."
Kỳ Minh Nguyệt lắc đầu, mới vừa tỉnh lại lúc ấy xác thực cảm thấy trên người không còn chút sức lực nào, nhưng kia đều là do ngủ lâu lắm lại chưa từng ăn cơm, nếu muốn y ngủ nữa, còn không bằng đánh ngất xỉu y còn hơn, nói chung là ngủ không được.
Vì vậy đối với lại đưa đến bên miệng cháo nhấp một miếng, ngẩng đầu nhìn Kỳ Hủ Thiên, "Minh nhi muốn phụ hoàng uy ta."
Mỗi lúc y ngữ ra mê hoặc, đều sẽ như vậy tự xưng, Kỳ Hủ Thiên thấy y khó có được lộ ra như vậy làm nũng dáng điệu, bỗng nhiên cảm giác trong lòng một mảnh mềm yếu, chung quy là chống cự không nổi loại này mê hoặc cùng mời, tại hắn nhìn kỹ hạ lộ ra bất đắc dĩ lại dung túng nhãn thần, đem dược cháo nuốt vào, cau mày tà khí cười một cái, lấy nhãn thần ý bảo, chờ Minh nhi tự động đòi lấy.
Kỳ Minh Nguyệt tự nhiên sẽ không tỏ ra yếu kém, nâng người lên, không chút khách khí tại hắn trong miệng cướp đoạt một phen, Kỳ Hủ Thiên mặc y tại trong miệng tàn sát bừa bãi, một tay che chở thân thể của y lại chưa buông ra mảy may, chờ Minh nhi thoả mãn dời đi môi, mới cong khóe miệng, "Minh nhi tuy là đã tỉnh, nhưng dù sao thân thể còn yếu, coi ngươi, chỉ là như vậy mặt liền đỏ thành như vậy."
Đầu ngón tay xẹt qua khuôn mặt đỏ của y, phát sinh một trận cười nhẹ, Kỳ Hủ Thiên không cho y phản bác, lại ngậm một ngụm cháo tiễn đi tới, chỉ là lúc này cũng ôn nhu cực kỳ, hai người như vậy ngươi một ngụm ta một ngụm, cuối cùng tại dược cháo nguội trước đem nó cấp giải quyết xong.
Canh giữ ở gian ngoài chờ phân phó Oánh Nhiên gặp bên trong thủy chung không có động tĩnh, chẳng biết tại sao chỉ ăn một bát dược cháo nhỏ cũng lâu như vậy, chẳng lẽ điện hạ thân thể quá yếu, khó có thể nuốt, ngay cả ăn cháo đều cảm thấy khổ? Trong lòng không khỏi khẩn trương lên, liên tâm cổ còn chưa bỏ, chung quy là một tai họa, nếu một ngày nào đó áp chế không được, thì nên làm sao bây giờ? Bất tri bất giác nghĩ đến xuất thần, chờ cả kinh nghe bên trong triệu hoán, mới vội vã tiến tới thu thập.
Tới rồi phòng trong, gặp điện hạ trên mặt hiện ra đỏ ửng,vẻ mặt bệ hạ toàn bộ đều là tiếu ý, Oánh Nhiên không biết nghĩ tới chuyện gì, bỗng nhiên đỏ mặt lên, dưới chân cũng chưa đình, dường như không có việc gì khác thu thập xong, mới cẩn thận lui ra ngoài.
Có lẽ đợi sau rồi hãy nói liên tâm cổ việc thôi, điện hạ mới tỉnh, bệ hạ cũng nhiều ngày chưa hảo hảo nghỉ ngơi, mới vừa rồi thấy tình cảnh hai người ở chung, làm cho nàng trong lòng cảm thấy ấm áp lên, thực sự không muốn đi tới quấy rối.
Kêu lại thân ảnh của Hồng Tụ, lắc đầu, dắt nàng đi ra tẩm cung.
Hồng Tụ cũng vẻ mặt lo lắng, nhìn lại phía sau.
Ngày gần đây đã truyền ra lời đồn về dị tinh, sau cuộc đi săn, cung giữa thập phần hỗn loạn, có người chết có người bị thương, hơn nữa cung giữa ai cũng biết, An quý phi chết tại trong ngục, mặc dù biết là không phải do điện hạ gây nên, nhưng dù sao miệng nhiều người xói chảy vàng, vạn nhất điện hạ thật bị chỉ là dị tinh, đến lúc đó bệ hạ hội như thế nào?
Hai người tâm tư như nhau, nhìn nhau, thở dài, đều ở vì chủ tử của các nàng lo lắng.
Trong tẩm cung, Kỳ Minh Nguyệt sau khi dùng bữa xong, lại yếu đuối tại Kỳ Hủ Thiên trong lòng, hai người nằm trên long sàng, nghe mùi đàn hương quen thuộc, hắn cảm thấy trong lồng ngực một mảnh yên ổn, trải qua một kiếp, thiên âm tâm pháp lại có một ít tiến triển, mà ngay cả ngủ say tại trong cơ thể Quỳnh Châu lực, cũng có bộ phận bị kinh mạch hấp thu.
Quả thực càng là lúc nguy cơ, trong cơ thể trợ lực càng có thể phát huy tiềm năng, giúp y vượt qua cửa ải khó khăn, thoả mãn nhếch lên một tia tiếu, y lại chui vào trong lòng Kỳ Hủ Thiên.
Ngẩng đầu thấy phụ hoàng ngưng mắt nhìn bản thân đôi mắt, Kỳ Minh Nguyệt nhớ tới trước khi ngất tựa hồ nghe được cái gì, liền suy tư hỏi: "Ngày ấy trong trướng hỏa hoạn, kết quả ra sao?"
Kỳ Hủ Thiên hơi gật đầu, "Đã chết một ít đại thần, còn có ít phi tần cùng hoàng tử hoàng nữ, cũng không cái khác đại sự." Trong tay vuốt tóc Kỳ Minh Nguyệt, nói những lời này thì, hắn nhãn thần thản nhiên, hơi có chút không để ý, cũng không nói ra những đại thần là bị hắn giết chết, lại càng không nói chết đi là vị nào hoàng tử, vị nào hoàng nữ.
Kỳ Minh Nguyệt thấy hắn cũng không thèm để ý, có thể thấy được chết đi người không được phụ hoàng coi trọng, "Không biết có ai chết vào hỏa hoạn?"
"Tiếu phi." Kỳ Hủ Thiên chỉ đáp này một người, trong mắt thoả mãn thần sắc nhượng Kỳ Minh Nguyệt minh bạch, phụ hoàng định là sai người tại động tay động chân, nếu không sao lại trùng hợp như thế, muốn loại bỏ nàng, nàng thì tại trong hỏa hoạn táng thân? Phải biết Tiếu phi thân là An Dương người, đang ở nước khác sẽ không không hiểu phương pháp bảo toàn sinh mệnh, chỉ sợ một khi gặp gỡ nguy hiểm, thì nàng chuồn mất được nhanh nhất.
"Tiếu phi xác thực chết vào hỏa hoạn, đây chính là cả triều văn võ đều nhìn thấy chuyện thực, Minh nhi chẳng lẽ không tin?" Kỳ Hủ Thiên mang theo ý vui đùa, vỗ về đầu nhỏ của y.
"Mặc dù nàng là chết vào hỏa hoạn, cũng là phụ hoàng sai người an bài thôi, nếu không há lại có việc trùng hợp như thế." Chỉ cần tại trước làm cho nàng không thể động đậy, lúc hỏa hoạn liền không có năng lực chạy trốn, giữa hỗn loạn ai sẽ biết, nàng đã sớm đã định trước mệnh tang biển lửa.
"Minh nhi nếu cũng biết, còn hỏi cái gì, phụ hoàng không muốn ngươi vì người khác hao tâm tốn sức, những chuyện này không cần Minh nhi đi quan tâm, lúc này chỉ lo dưỡng hảo thân thể là được."
Kỳ Minh Nguyệt chỉ phải tựa ở trước ngực Kỳ Hủ Thiên chợp mắt. Nghe tiếng tim đập của hắn, mặc dù không thấy mệt mỏi, vẫn là nhắm mắt lại, vì y nhiều ngày chưa tỉnh, phụ hoàng định là chưa từng hảo hảo nghỉ ngơi, mặc dù công lực thâm hậu, cũng sẽ chống đỡ không được, hôm nay y đã vô sự, chắc hẳn phụ hoàng mới có thể hảo hảo ngủ một giấc.
Trên long sàng, hai người lẳng lặng nằm ôm nhau, đều an tâm ngủ. Nhưng trong hoàng cung đã có rất nhiều người đêm không ngủ được.
chờ sau đó nghe Oánh Nhiên cùng Hồng Tụ nói, Kỳ Minh Nguyệt mới biết được, đi săn thành ác mộng của rất nhiều người, khói của hỏa hoạn, tiếng hét thảm cộng với tiếng gào khóc, loạn thành một đoàn, trong hỏa hoạn không chỉ có Tiếu phi bỏ mình, còn có Cửu Hoàng tử Tử Vân Thì cùng mẫu phi của hắn cùng nhau táng thân hỏa hoạn, Bát công chúa Tích Vũ cùng công chúa nhỏ nhất Liên Vụ đã ở hỏa giữa chết, còn có rất nhiều đại thần tại địa lao trong vòng bị Hàn Kí phụ tử gây thương tích, hộ giá bỏ mình.
Bạn đang
Trong hoà ng cung có thá» nói là má»t mảnh ảm Äạm thê lÆ°Æ¡ng, mà ngay cả ngoà i cung cÅ©ng biết viá»c nà y, mà toà n bá» mÅ©i nhá»n Äá»u chá» hÆ°á»ng vá» phÃa Hà n Kà phụ tá», Hà n Tá» Kỳ bá»i do y cầu tình Äược phụ hoà ng thả, Äá»i ngoại xÆ°ng Äã chết dÆ°á»i tay thá» vá», vì váºy Hà n Kà thà nh hôm nay má»i ngÆ°á»i chá» Äầu sá» gây nên.
Viá»c hạ Äá»c của An Nhược Lam, viá»c há»a hoạn á» Äại trÆ°á»ng khi Äi sÄn, là m chết Äi má»t sá» phi tần cùng hoà ng tá» công chúa tÃnh má»nh, toà n bá» tÃnh á» tại trên Äầu của hắn, kèm thêm còn nhảy ra má»t chuá»i nợ cÅ©, cá»ng thêm lén kết Äảng, mÆ°u binh tác loạn, tất cả tá»i lá»i gia tÄng, Hà n Kà tá»±a há» chết hÆ¡n trÄm lần cÅ©ng không Äủ.
NhÆ°ng Kỳ Minh Nguyá»t tâm lý rõ rà ng, nà y Äó tá»i Äá»u là Hà n Tá» Kỳ sá» phạm, chá» là vì má»t câu nói của y, phụ hoà ng liá»n ÄÆ°a hắn thả, Hà n Kà tuy là phÃa sau mà n sai sá», nhÆ°ng cÅ©ng không trà tuá» cùng nÄng lá»±c, lần nà y trái lại thà nh thế tá»i tá»t nhất chá»n ngÆ°á»i.
NhÆ°ng theo nhÆ° lá»i Äá»n Äại những Äại thần há» giá chết Äi nà y, cÅ©ng không phải chết dÆ°á»i tay của Hà n Tá» Kỳ, mà là ý tứ của phụ hoà ng, ngà y ấy y rõ rà ng thấy nà y Äại thần hoà n hảo tá»t, không biết phụ hoà ng tại y ngất sau nà y là m cái gì, chắc là sợ viá»c y thà mẫu bá» tiết lá» ra ngoà i, má»i có thá» không tiếc bá» những ngÆ°á»i Äó.
Tất cả Äá»u là do y dá»±ng lên.
Tóm lại, cái chết của mẫu phi, cái chết của Äại thần, còn có nà y Äã bá» liên lụy phi tần hoà ng tá» cùng công chúa, Äá»u là do sá»± hiá»n hữu của y mà chết. NhÆ°ng chuyá»n Äã nhÆ° váºy y liá»n không có khả nÄng nghá»ch chuyá»n sá»± thá»±c, phụ hoà ng vì y, bá» nà y Äại thần, trong Äó dụng tâm y tá»± nhiên minh bạch, cùng những ngÆ°á»i Äó so sánh vá»i, phụ hoà ng tâm ý má»i là trá»ng yếu nhất, cái khác y cÅ©ng không Äá» á» trong lòng.
Chá» là mẫu phi tá»... Y vẫn cảm giác tiếc nuá»i, phụ hoà ng không nhắc tá»i, tá»±a há» muá»n y quên mất viá»c nà y, nhÆ°ng An Nhược Lam dù sao cÅ©ng là nữ tá» sinh hạ y, chết á» trong tay của y, cuá»i cùng cảm thấy thua thiá»t.
Hôm nay Äà m Vô nói Äã ứng nghiá»m, chuyá»n dá» tinh chá» sợ cÅ©ng vô pháp che giấu bao lâu nữa, không lâu sau sẽ huyên náo trần thế, nhấc lên phong ba. NhÆ°ng y cÅ©ng không há» lo lắng, phụ hoà ng cùng y, sẽ không bá»i mấy câu nói mà bá» Äánh bại, sá» pháºn há»i nhÆ° thế nà o, còn muá»n xem nắm trong tay bản thân sá» pháºn ngÆ°á»i lá»±a chá»n nhÆ° thế nà o.
Vá» phần An DÆ°Æ¡ng, bá»i chÆ°a nói gì vá» viá»c Hà n Kà thông Äá»ng vá»i Äá»ch, Tiếu phi thân pháºn cÅ©ng chÆ°a há» vạch trần, thế nhân cÅ©ng không biết, ngà y gần Äây há»n loạn còn cùng An DÆ°Æ¡ng có liên quan, Kỳ Hủ Thiên cái gì cÅ©ng không nói, bên phÃa An DÆ°Æ¡ng có lẽ là luá»ng cuá»ng, không biết sâu cạn ná»i tình, nhÆ°ng tháºt ra sai ngÆ°á»i tặng sá» lượng Äông Äảo trân bảo Äến Äây, lấy biá»u thá» Äá»i viá»c nà y tiếc nuá»i cùng thân thiết. Lần nà y An DÆ°Æ¡ng không Äạt Äược bất luáºn cái gì chá» tá»t, không riêng mất Äi Tiếu phi cái nà y cÆ¡ sá» ngầm, còn tá»n thất không Ãt tiá»n tà i, có thá» nói là báºn khôngmá»t há»i.
Mấy ngà y sau, Hà n Kà cùng liên can vây cánh của hắn tại má»t mảnh trong tiếng thóa mạ chém Äầu, dẹp loạn sá»± phẫn ná» của dân chúng. Cung giữa tá»±a há» cÅ©ng thái bình lại, má»t há»i há»a hoạn khiến cho trên Äiá»n ra rất nhiá»u chức vá» chá» trá»ng, Kỳ Hủ Thiên xếp và o không Ãt ngÆ°á»i của hắn vì hắn là m viá»c, trong triá»u thế cục cà ng vững chắc, vá»n là quá»c láºp nháºt thá»nh - ThÆ°Æ¡ng Hách, có tân huyết rót và o, cà ng ngạo thá» thiên hạ, Äã thà nh chÆ° quá»c Äứng Äầu, không ngÆ°á»i dám thá» kỳ phong mang.
TÄ©nh dưỡng má»t Äoạn thá»i gian, Kỳ Minh Nguyá»t Äã Äược phép xuá»ng Äất, Äi dạo ngá»± hoa viên má»t lúc lâu, nhá» tá»i nhiá»u ngà y chÆ°a từng Äi thÄm sÆ° phụ của y, nhất thá»i cao hứng, liá»n dá»± Äá»nh Äi và o quấy rầy má»t phen, cÅ©ng có ý vì cá» Äá»c viá»c hÆ°á»ng nà ng thá»nh giáo.
Mang theo Oánh Nhiên cùng Há»ng Tụ Äi tá»i Nhiá»
m Hinh Các, nhìn Äóng chặt Äại môn, Kỳ Minh Nguyá»t cÆ°á»i nhạt, "Các ngÆ°Æ¡i coi, Minh Nguyá»t sÆ° phụ thì á» trong Äó."
Há»ng Tụ cùng Oánh Nhiên Äã sá»m hiếu kỳ, tuy rằng sá»m biết Hoà ng Háºu thân pháºn không ÄÆ¡n giản, trong bóng tá»i là bá» hạ tại trong chá»n giang há» thế lá»±c cÆ¡ sá» ngầm, nhÆ°ng không ngá» tá»i, nà ng há»i hiá»u Äược thiên âm thuáºt, còn truyá»n thụ cho Äiá»n hạ.
Oánh Nhiên lá» ra vẻ hÆ°ng phấn, "Äiá»n hạ, nô tỳ muá»n cùng Hoà ng háºu nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng tham thảo má»t phen, nói không chÃnh xác là có thá» nghÄ© ra biá»n pháp, vi ngà i giải liên tâm."
Há»ng Tụ nghe váºy, vá»i vã Äi tá»i gõ cá»a, má»t vá» thá» nữ lá» ra ná»a mặt tá»i, thấy nà y chÆ°a từng bái kiến mặt, liá»n cúi Äầu trả lá»i má»t câu, "Theo bá» hạ ý chá», Hoà ng háºu nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng Äang á» Äóng cá»a tÄ©nh tÆ°, không cho phép ngÆ°á»i bên ngoà i quấy rá»i, bất luáºn ngÆ°Æ¡i là chá» nà o tá»i, mau chút trá» vá» thôi, " nói xong sẽ Äóng cá»a.
Há»ng Tụ trùng nà ng cÆ°á»i má»t cái, né qua má»t bên, thá» nữ kia nhìn thấy Äứng phÃa sau nà ng chÃnh là Nhá» hoà ng tá», vá»i vã má» cá»a, "Không biết là Nhá» Äiá»n hạ Äến Äây, nô tỳ má»i vừa rá»i cả gan, thá»nh Äiá»n hạ thứ tá»i."
Kỳ Minh Nguyá»t má»m cÆ°á»i lắc Äầu, theo nà ng Äi và o Nhiá»
m Hinh Các, "Dao Äâu? Có phải lại á» trên lầu?"
phòng ngoà i vẫn là y quen thuá»c há»n Äá»n, lại tháºp phần thân thiết, nhìn thấy má»t bên Tiá»u Hắc Äứng á» trên giá Æ°ng, Äang theo dõi nhìn y, không khá»i Äi ra phÃa trÆ°á»c, mắt Äá»i mắt nhìn nó, lá» ra má»m cÆ°á»i.
Tiá»u Hắc xác thá»±c rất có linh tÃnh, trong mắt cảnh giá»i Äã nhạt Äi, bá»ng nhiên giÆ°Æ¡ng cánh, tại bên trong phòng xoay má»t vòng, rÆ¡i và o trên vai y.
Ngà y mùa thu y bà o cÅ©ng không quá dầy, Æ°ng trảo lá»±c lại tháºp phần tháºt lá»n, trên vai láºp tức Äau xót, Kỳ Minh Nguyá»t Äá»i vá» Äiá»m nà y Äau Äá»n không chút nà o ÄỠý, nhìn chÄm chú và o trên vai Tiá»u Hắc, trong lòng có chút thÃch.
"Minh Nguyá»t ngÆ°Æ¡i Äã Äến rá»i!" Má»t tiếng gá»i hà m chứa mừng rỡ vang lên, Kỳ Minh Nguyá»t xoay ngÆ°á»i, gặp TÆ°Æ¡ng Dao má»m cÆ°á»i Äứng á» phÃa sau, liá»n trêu ghẹo nói: "SÆ° phụ, Minh Nguyá»t tá»i thÄm ngÆ°Æ¡i."
TÆ°Æ¡ng Dao là m bá» muá»n Äánh, trên mặt lại tất cả Äá»u là tiếu ý, "Sá»m nói, Äừng kêu sÆ° phụ, lần tá»i nhÆ° váºy nữa, ta sẽ không tha cho ngÆ°Æ¡i."
"Minh Nguyá»t nhá» kỹ, Dao." Kỳ Minh Nguyá»t gáºt Äầu, lại tá»± Äá»ng ngã ngÆ°á»i nằm trên giÆ°á»ng, kêu Oánh Nhiên cùng Há»ng Tụ vì hắn má» cá»a sá» lại kéo ra rèm cá»a, nhượng bên ngoà i gió thá»i và o phòng tá»i, "Dao quả thá»±c Äóng cá»a không ra, sao ngay cả cá»a sá» cÅ©ng không má» má»t cái, nhÆ° váºy không khà không lÆ°u thông, chẳng lẽ không phải muá»n buá»n bá»±c ra bá»nh tá»i."
TÆ°Æ¡ng Dao nghe váºy sắc mặt buá»n bã, mặc dù Äóng cá»a không ra, nhÆ°ng cung giữa viá»c nà ng Äá»u rõ rà ng, ngà y gần Äây chÃnh là thá»i buá»i rá»i loạn, chuyá»n của nà ng vá»n không muá»n tái nhạ hắn Æ°u phiá»n, rá»i lại chá» có thá» trông cáºy và o hắn, hôm nay vừa má»i tá»i, không bằng thừa lúc lúc nà y thừa dá»p há»i han luôn.