Thiếu Gia Và Con Gấu

Chương 16: Nói rõ ràng




Trì Quan ngủ như chết, đại khái là vì vẫn có thể cảm nhận được độ ấm quen thuộc của Mông Khanh nên không hề phòng bị. Cậu có cảm giác vừa mơ một giấc xong, vừa mở mắt trời đã sáng rồi, mà mình thì đang ở trên lưng Mông Khanh.

Trì Quan: “???”

Trì Quan phản ứng một lúc, chậm rãi chống tay ngồi thẳng lên, nghi ngờ hỏi: “Huynh đang luyện tập buổi sáng à?”

Kể từ khi biết Mông Khanh cũng là nhân sĩ giang hồ, cậu đều sẽ nhớ những câu chuyện mà người kể chuyện hay nói. Cậu cho rằng đây chính là hoạt động “Luyện tập buổi sáng” mà nhân sĩ giang hồ mỗi sáng sớm hay làm, còn khá là khâm phục nói: “Hoá ra mỗi ngày cứ vừa sáng là huynh ra ngoài, kỳ thực là đi luyện tập à? Có điều tại sao trên lưng lại cõng ta? Vật nặng để tập á?”

Dứt lời cậu lại tự xù lông: “Ta có nặng vậy ư?”

Mông Khanh: “…”

Có lúc Mông Khanh thật nhìn không thấu trong đầu Trì Quan đang nghĩ những thứ linh tinh gì.

Mông Khanh đang ôm mông cậu, dùng tay vỗ một phát: “Tinh thần tốt như vậy, xem ra ngày hôm qua không nên buông tha cho em.”

Mặt Trì Quan một phát đỏ bừng, mãi sau mới nhớ ra đêm qua hai người đã làm chuyện tốt gì.

Mông Khanh thấy người trên lưng không đáp lời, cũng không trêu cậu nữa, ôn nhu nói: “Trên người có chỗ nào khó chịu không?”

“…Không có.” Trì Quan núp trên lưng Mông Khanh, nhỏ giọng đáp.

Mông Khanh nhếch khoé miệng. lúc này mới giải thích: “Chúng ta đã rời cái thôn kia rồi. Tối hôm qua nhân lúc em vẫn đang ngủ ta cõng em rời đi.”

Trì Quan chớp mắt: “Tại sao?”

“Ta nghi rằng chúng ta đã sớm bị theo dõi.” Mông Khanh nói, “Tối qua là cơ hội tốt. Nếu bọn chúng phát hiện ra chúng ta đang làm, sẽ tránh ra xa một chút, việc canh phòng cũng lơi lỏng hơn, ta bèn nhân cơ hội mang em đi trốn bọn chúng.”

Trì Quan: “….”

Mong Khanh đợi một lúc mà không thấy Trì Quan đáp lời, nghĩ là cậu đã ngủ, kỳ quái nói: “Vợ ơi? Ngủ rồi sao?”

Trì Quan giờ tay vỗ đầu Mông Khanh đánh bốp: “Ai là vợ huynh chứ!”

Mông Khanh bị đau, lòng nghĩ: Lực tay của vợ vẫn còn rất lớn.

Trì Quan lại muốn đánh nữa, Mông Khanh vội vã nghiêng đầu, uỷ khuất nói: “Đau đau đau, vợ à chồng nói gì sai sao?”

“Huynh hãy thành thật cho ta, tối hôm qua có không phải là huynh lập mưu đúng không.” Trì Quan nổi trận lôi đình, “Huynh dám nói một chữ đúng coi! Ta tuyệt giao với huynh luôn!”

Mông Khanh: “….” Vậy rốt cuộc hắn nên nói đúng hay là không đúng?

Mông Khanh biết Trì Quan hiểu lầm, thả người xuống, mặt đối mặt mà giải thích cho cậu: “Không phải, chuyên như vậy sao có thể lập mưu được? Thích chính là thích, nếu không thích sao ta có thể miễn cưỡng được?”

Trì Quan thấy Mông Khanh đầy mặt chân thành, yên lặng nhìn mình, ôn nhu và chuyên chú trong đôi mắt như sắp hoà tan người rồi.

Hoài nghi và bất an trong lòng cậu lúc này mới hơi buông ra, bĩu môi nói: “Vậy… Vậy bây giờ đã trốn được rồi ư?”

“Tạm thời trốn được, có điều ta cũng không chạy được bao xa, bọn chúng muốn đuổi tới cũng rất dễ dàng. Nhưng mà không cần lo lắng, chỉ cần bọn chúng đuổi theo, ta sẽ phát hiện.” Mông Khanh nói, “Đói bụng không? Ăn chút gì nhé?”

Trì Quan ừm một tiếng, được săn sóc mà ngồi trên đùi Mông Khanh, còn hắn thì trực tiếp ngồi xuống đất, lấy túi nước và lương khô đưa cho cậu.

Trong lòng Trì Quan thở dài, mới ăn ngon được một bữa, lại quay lại ăn lương khô, quả nhiên thế sự vô thường mà.

Ăn uống xong xuôi, lại tìm một dòng suối nhỏ đơn giản rửa mặt một phen, Mông Khanh lại cõng Trì Quan lên lưng, vận khinh công nhanh chóng lao về phía trước.

Đây là lần đầu tiên Trì Quan thấy thứ “Khinh công” này, hiếu kỳ vô cùng. Vốn cậu muốn nói không cần Mông Khanh cõng, cứ để mình tự đi cũng được, bây giờ không nói nữa, ôm cổ Mông Khanh sung sướng hét lên: “Thật lợi hại! Gió lớn quá –!”

Mông Khanh: “….”

Lỗ tai Mông Khanh suýt nữa bị chấn động đến điếc, bất đắc dĩ nói: “Đừng hét bên tai ta.”

“Có thể bay cao hơn không?” Trì Quan hỏi.

“Cái đó phải mọc ra cánh,” Mông Khanh cười nói, “Tốc độ này đã làm ngài hài lòng chưa, thiếu gia của ta?”

“Ừ,” Trì Quan vênh mặt lên, nghiêm túc nói: “Cũng tàm tạm.”

Nhất thời Mông Khanh cười đến không dừng được, chỉ cảm thấy mình đúng là nhặt được một bảo bối. Hắn xốc lại người trên lưng, lao nhanh khỏi sơn cốc, đi về phía thôn trấn kế tiếp.

Lần này gặp được thôn dân tính cách đều rất thật thà chất phác, cũng rất hiền lành. Thấy hai người họ một đường phong trần mệt mỏi đi tới, cậu trai trên lưng kia vừa gầy vừa đáng yêu, nhất thời sinh lòng thông cảm, tưởng hai người là đang trốn tai hoạ, bèn mang đồ ăn đồ dùng của mình cho hai người, để bọn họ không phải lo lắng mà ở lại.

Nhất thời Trì Quan lệ nóng doanh tròng: Trên đời này vẫn có nhiều người tốt!

Hai người ở trong một ngôi nhà để không tại góc làng. Ngôi nhà này rất nhỏ, nhưng hai người chen chúc tí cũng không sao. Mắt thấy màn đêm buông xuống, Trì Quan ăn no rồi lại buồn ngủ. Quãng đường này gập ghênh trắc trở, đúng là cậu gầy hơn trước môt chút, cằm nhọn hơn, dáng vẻ đấy nhìn càng đáng thương hơn.

Mông Khanh đau lòng cậu, bèn dỗ cậu ngủ sớm chút. Trì Quan trước khi nhắm mắt còn nói: “Đừng có không nói một tiếng nào đã cõng ta chạy trốn nha.”

Vừa tỉnh dậy đã thấy mình ở đất lạ, còn đang ở trên lưng Mông Khanh hít gió lạnh, cảm giác đó đúng là chẳng ra làm sao cả.

Mông Khanh bật cười, hôn khoé miệng cậu một cái, lại không nhịn được mà liếm liếm như gấu ngốc, lúc này mới nói: “Được.”

Trì Quan nắm tay Mông Khanh, rất nhanh liền an tâm ngủ thiếp đi. Mông Khanh dém kín chăn cho cậu, ngồi dựa vào đầu giường cũng nhắm mắt nghỉ tạm một lúc. Mãi cho đến tận khuya, ngoài cửa sổ phát sinh dị thường, hắn mới mở mắt ra.

Cũng may mà Trì Quan đã sớm ngủ, bởi vậy mới chưa phát hiện khí thế của Mông Khanh đột nhiên biến hoá.

Người đàn ông thường ngày hàm hậu, dáng vẻ cười ôn nhu biến mất hầu như không còn, thay vào đó là đáy mắt không che giấu ánh sáng lạnh lẽo, khí thế quanh thân hạ thấp xuống, khiến người ta đến thở cũng không dám.

Chỉ cảm thấy có lẽ một khắc sau hắn sẽ giơ tay chém xuống, lấy mạng của ngươi.

Mông Khanh khe khẽ kéo tay mình đang được Trì Quan nắm lấy ra, lại cúi đầu hôn mi tâm cậu một cái.

Chỉ có lúc nhìn Trì Quan, ý lạnh trên người Mông Khanh hầu như mới tiêu tán một ít, trở nên như một người bình thường.

Mông Khanh quay người bước ra khỏi nhà gỗ, yên lặng đi tới hậu viện.

Nhà gỗ này vốn là ở góc hẻo lánh nhất của thôn trang, vị trí vô cùng bí mật, cách những nhà khác cũng khá xa. Trong đêm khuya mơ hồ có thể nghe được tiếng chó sủa, có lẽ là bị người lạ xông vào làm kinh động, khá là hung hăng.

Nhưng rất nhanh, con chó giữ nhà đó không hiểu vì sao mà bị chủ nhân quát dừng, có tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên, lại một lát nữa, chút âm thanh ấy cũng không còn, bốn phía rất nhanh liền yên tĩnh lại.

Trong hậu viện an tĩnh, hai người đàn ông đứng đối diện.

Một người đội mũ rộng vanh, cầm bội kiếm, toàn thân áo đen, thân hình cao to, eo hẹp vai rộng, rất có phong độ đại hiệp – chính là đại hiệp áo đen mà lúc trước Trì Quan gặp trong quán trà.

Một người khác không cần nhiều lời, tất nhiên là Mông Khanh.

Mông Khanh lạnh lùng: “Quả nhiên là ngươi, rốt cuộc cũng chịu lộ diện rồi sao?”

Người đàn ông bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng: “Huynh đã phát hiện ra đệ, đệ còn có thể không đi ra ư?”

“Nếu ta không dùng một chiêu giả, khiến ngươi không thể không đuổi theo, hẳn là ngươi còn chưa định lộ mặt chứ gì?”

Người đàn ông thở dài: “Đệ không có ý định thương tổn bọn huynh, chẳng qua chỉ là phụng mệnh đi theo bảo vệ thôi, huynh cần gì phải trốn?”

Y lại nói: “Nếu đụng phải những người của A Dương kia thì phải làm sao giờ? Bọn chúng cũng không dễ nói chuyện như đệ đâu.”

Mông Khanh: “Nói nhảm ít thôi, nói rõ ràng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Người kia trầm mặc chốc lát, đột nhiên quỳ một chân xuống, cúi đầu nói: “Đại ca, đệ thỉnh cầu huynh trở lại Thính Phong các, tiếp nhận chức các chủ.”

Ánh mắt Mông Khanh lạnh lẽo, sát khí tràn ngập quanh thân, gằn từng chữ: “Ta đã nói là ta không có liên quan gì đến Thính Phong các nữa.”

“Thính Phong các bị gài bẫy.” Người kia làm lơ, lẩm bẩm, “Sau khi huynh rời Thính Phong các, Các chủ đã phái ba đội nhân mã đi tìm huynh, sau đó lại nhận mấy nhiệm vụ, một trong đó chính là giết sạch người Trì gia, vu oan cho Hoàng thái tử…”

Mông Khanh nở nụ cười khát máu, chuỷ thủ trong tay trượt xuống lòng bàn tay, phản chiếu ánh trăng phát ra ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ: “Quả nhiên là các ngươi làm.”

Người đàn ông kia cũng là cô nhi, hầu như là cùng lúc được Các chủ Thính phong các nhặt về, xem như là từ nhỏ lớn lên cùng Mông Khanh. Quan hệ của hai người không giống như những người khác trong Thính Phong các, miễn cưỡng có thể coi là huynh đệ.

Chí ít trong một mặt y coi Mông Khanh là đại ca.

Y biết rõ tính cách của Mông Khanh, thấy hắn bày ra gương mặt này, trong lòng run lên, vội vã giải thích: “Nhiệm vụ này đệ không tiếp nhận, không liên quan gì tới đệ.”

“Chỉ cần là người dưới trướng Thính Phong các, thì làm sao có thể thoát khỏi liên quan tới ngươi?”

Người kia cau mày: “Đại ca, huynh nghe ta giải thích đã.”

Mông Khanh lạnh lùng nhìn y, một lúc sau mới nói: “Được, ngươi nói di.”

“Ngươi nói đi.”

Hai âm thanh một trước một sau vang lên, Mông Khanh sững sờ, quay phắt lại, chỉ thấy Trì Quan khoác áo ngoài, đứng sau hàng giậu ở hậu viện, yên lặng nhìn bọn họ.

Trong lòng Mông Khanh nhất thời hoảng hốt, vội vàng giấu chuỷ thủ trong lòng bàn tay đi, khuôn mặt cũng đổi: “Sao em lại tỉnh rồi?”

“Buổi tối uống canh nhiều quá.” Trì Quan sâu xa liếc mắt nhìn hắn, vừa nhìn đại hiệp áo đen đang quỳ một chân kia, “Ta muốn biết chân tướng, ngươi nói rõ ràng đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.