Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 483: Vật sưu tầm xinh đẹp




Chẳng qua Thường Nhạc rất rõ ràng, có vài thứ có thể thử, có những thứ trước khi thăm dò rõ ràng, tuyệt đối không thể loạn dùng, hai sức mạnh Hắc Ám và Quang Minh vốn là sức mạnh rất hùng mạnh, nếu chẳng may không thích hợp mà dung hợp, cuối cùng bị thương tổn sẽ là chính mình.

Tộc Băng Xuyên gia nhập Điểm G, khiến Điểm G lại có được sự phát triển, ở nước Pháp, bao gồm cao thủ tộc Băng Xuyên, cao thủ tộc Hắc Vu, lại thêm thành viên của Điểm G, Thường Nhạc cảm thấy có thể chơi một trò chơi lớn ở Pháp.

Chuyện tộc Bạch Vu bắt được đám người Nữ Vu và hoàn toàn đầu phục Tân Long Nha truyền đến tai Thường Nhạc.

Dựa theo ý tứ của đám người Lạc Phong, Tư Đồ Lôi Minh của Tân Long Nha ở Mỹ, Điểm G trực tiếp thâu tóm Tân Long Nha ở Pháp và tiêu diệt tộc Bạch Vu.

Thường Nhạc đồng ý với quan điểm của đám người lạc Phong, lại để Lạc Phong dẫn đội đi làm chuyện như vậy, việc bên Nam Phi cũng đã hoàn toàn bình yên lại, dưới sự lãnh đạo của Bá, toàn bộ Nam Phi đã thuộc phạm vi của Điểm G.

Có thể nói, chỉ cần nói ra hai chữ Thường Nhạc, toàn bộ người ở Nam Phi đều sẽ biết, mà Bá lại không có dừng lại đó, trong bí mật đã đem rất nhiều cao thủ, bao gồm cả đám người Kim Ngưu Xử Nữ đổ bộ lãnh thổ Pháp.

Ngoại trừ Bá ở Nam Phi, Thần ở Nhật Bản cũng bắt đầu hành động, gã mang theo nhóm đầu tiên dùng dược vật bí mật nghiên cứu ra đưa tới Pháp.

Mà cao thủ Điểm G ở Nhật toàn bộ đã đưa vào dưới sự chỉ đạo của nữ hoàng Sakura, đương nhiên, giới xã hội đen Trung Quốc sau mấy lần giao chiến trước đã hoàn toàn thống nhất.

Trong lúc gia tộc Tư Đồ, gia tộc Mộ Dung từng cố gắng, cuối cùng vẫn là chấm dứt bởi thất bại. Bá chủ xã hội đen phương Bắc Liễu Tùy Phong mang theo một đám tinh nhuệ xã hội đen gia nhập ZNV và hội họp với đám người Lâm Phong ở đây tiến hành cuộc chiến thống nhất cuối cùng.

Toàn bộ xã hội đen Trung Quốc tạm thời do Mộ Dung Trường Thiên phụ trách, đương nhiê, Mộ Dung Trường Thiên đối với loại tín nhiệm hoàn toàn của Thường Nhạc với mình mà cảm kích từ nội tâm.

Mộ Dung Quỷ Linh, Công Tôn Khả Nhân, Tây Môn Khinh và Thiên diện hồ ly, bốn cô gái mang theo một đám tinh nhuệ tiến vào địa bàn Pháp.
Đương nhiên, trên mảnh đất Tam Giác Vàng cũng có một đám cao thủ đang bí mật di chuyển, bọn họ rất rõ ràng đạo lý môi hở răng lạnh, hiện tại Điểm G và Thánh điện Quang Minh hoàn toàn đi vào con đường quyết liệt.

Một khi Điểm G bị giết, vậy tất cả những thế lực thuộc sở hữu của Điểm G chỉ sợ cũng không có được kết quả tốt, đương nhiên, dẫn đội chính là Ảnh Tử.

Mấy cao thủ ở Nam Phi, Nhật Bản, Trung Quốc, Tam Giác Vàng đều lén lút đi tới nước Pháp, mà Thường Nhạc lại không dùng những thế lực này trên đất Pháp.

Dùng lời Thường Nhạc mà nói, thép tốt phải dùng ở lưỡi đao muốn giết, muốn giết, phải giết thật thoải mái, hiện tại Phượng Hoàng ở Pháp, Tư Đồ Lôi Minh, Giáo Hoàng nước Pháp, Kỵ sĩ thần thánh đều không ở đây, tin tưởng dùng tộc Băng Xuyên, tổ Băng Xuyên và đám người Đệ Nhị Mộng, Tiểu Bảo ở Pháp là đủ.
Mà Thường Nhạc đã mang theo một đám tinh nhuệ tuyệt đới đi tới một nơi xa lạ, một nơi đang tồn tại kẻ mạnh. Nơi này cũng là một lời cam kết của Thường Nhạc.

Năm đó khi ở Nam Phi thu phục Bá, Thường Nhạc đã đồng ý giúp Bá cướp lấy quyền thừa kế gia tộc.

Nếu như chỉ là Thường Nhạc của năm đó, tin rằng đối phó với nhiều cao thủ của Nga như vậy thì sẽ chịu thiệt thòi, thậm chí không có phần thắng.

Nhưng cùng với thời gian, Thường Nhạc đã trưởng thành, Điểm G cũng trưởng thành, Thường Nhạc có lòng tin tuyệt đối, bất luận là mặt gì, cao thủ của mình cũng có thể dùng nắm tay để lấy cái đầu của đối phương xuống.

Đương nhiên, trước mắt, có hai cái đầu cao quý, nhưng Thường Nhạc không dùng lực để đánh, ngược lại, trên mặt hắn lại lộ ra nụ cười cổ quái.

- Thường Nhạc, anh nói xem nên làm như nào? Cô vẻ mặt phức tạp nhìn Thường Nhạc, đã lâu không gặp hắn, bản thân từ lần đầu tiên gặp mặt ở Trung Quốc, lần thứ hai hở Nam Phi, cuối cùng lại gặp mặt ở Trung Quốc, tất cả, tất cả, chuyện xảy ra đối với cả hai bọn họ quả thật quá nhiều.

Ngay bản thân cô cũng không hiểu được, từ lúc bắt đầu đối với Thường Nhạc có một loại hận thù đến tận xương tủy, và cảm giác phức tạp hiện giờ, bản thân cô cũng không nói rõ ràng được.

Cô tận mắt chứng kiến Điểm G dần dần từ yếu đến mạnh, nhìn thấy Thường Nhạc từ lúc bắt đầu sắc sảo đến thành thục điềm đạm chắc chắn hiện tại.
Đồng thời cũng cảm nhận được gia tộc Mộ Dung từ mạnh mẽ đến quá trình suy sụp, anh trai - người có năng lực nhất gia tộc mình đã trở thành một trong những thủ hạ quan trọng nhất của Thường Nhạc, mà bản thân đồng dạng lâm vào trong một vòng xoáy phức tạp/

Thường Nhạc có chút bất đắc dĩ nhún vai, trong giọng nói tràn đầy vẻ mở ảo, hơi thở không người nào có thể bắt giữ được, nói: - Khi đó tôi tuổi còn trẻ, làm vài chuyện đến bản thân đều không cách nào giải thích. Như vậy đi, người tôi ở đây, cô muốn thế nào thì thế đó.

Vẻ mặt Mộ Dung Quỷ Linh hơi sững sờ, cô không ngờ đáp án của Thường Nhạc lại như vậy, cả người đều ngơ ngẩn, hiện tại mình phải làm thế nào?
Giết Thường Nhạc, điều đó căn bản không thể, hận hắn, lại không hận nổi, thích hắn? Bản thân không thể tiếp nhận được. Mộ Dung Quỷ Linh đột nhiên cảm thấy mình tới gặp Thường Nhạc là một chuyện ngu xuẩn.

Ít nhất trước khi làm rõ mọi chuyện, gặp Thường Nhạc cũng vô dụng, nhưng có vài thứ cho dù dùng cả đời đi làm rõ cũng không làm rõ được.

Thường Nhạc nhìn Mộ Dung Quỷ Linh, Mộ Dung Quỷ Linh cũng nhìn Thường Nhạc, đương nhiên, ý nghĩa trong ánh mắt bọn họ hoàn toàn không giống nhau.

Mộ Dung Quỷ Linh bỗng nhiên trực tiếp đi tới phía Thường Nhạc, mà trên mặt Thường Nhạc lại lộ ra nụ cười tà ác tiêu sái, hắn trực tiếp duỗi tay ra tận tình hưởng thụ cái ôm tuyệt vời.
Quả nhiên, Mộ Dung Quỷ Linh lao vào lòng ngực Thường Nhạc, mà Thường Nhạc cũng mỉm cười, xem ra sức hấp dẫn của mình không hề kém năm đó.

Mộ Dung Quỷ Linh nhắm hai mắt lại, mà Thường Nhạc kẻ già đời trong tình trường nếu còn không hiểu thái độ này, chỉ sợ sẽ bị người đời cười đến rụng răng.

Cái miệng của hắn trực tiếp bao trùm lên.

Ướt át, ngọt ngào, còn có loại hương thơm thuộc về hắn Thường Nhạc hoàn toàn chìm đắm trong loại cảm giác kỳ diệu.

- Ai yo.

Loại hưởng thụ này của Thường Nhạc còn chưa được bao lâu, bỗng nhiên trên môi truyền đến sự đau đớn, hóa ra vừa rồi cái răng nanh nhỏ của Mộ Dung Quỷ Linh đã cắn mạnh một cái lên môi hắn, một dòng máu đỏ từ môi Thường Nhạc chảy xuống.

Tục ngữ nói thật đúng, lòng dạ đàn bà là độc ác nhất, quả nhiên không sai, hồng nhan đúng là nguồn gốc mọi tai họa. Mà Mộ Dung Quỷ Linh đã từ trong lòng ngực Thường Nhạc lui ra, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Điều này làm cho Thường Nhạc hơi không hiểu ra sao cả, dầu gì cũng là mình bị thương, nên chạy phải là mình mới đúng.

Đầu lưỡi khẽ thưởng thức chút mùi vị của máu tươi, tư vị thoang thoảng khiến Thường Nhạc rất vui vẻ, bởi vì trong máu cũng ẩn chứa mùi hương của thiếu nữ.
- Đến em rồi, phải làm sao bây giờ?

Một mỹ nữ vẫn luôn đứng trước mặt Thường Nhạc, từ lúc Thường Nhạc bắt đầu nói chuyện với Mộ Dung Quỷ Linh đến hiện tại, Thường Nhạc bị Mộ Dung Quỷ Linh hung tợn mà cưỡng gian, toàn bộ cô đều chứng kiến.

Trong thủy mâu của cô không nhìn ra bất kỳ cảm xúc dao động nào, giống như một thánh nữ, lại giống một sản phẩm điêu khắc. Nhưng Thường Nhạc lại hiểu rõ, đại mỹ nữ trước mắt này còn đáng sợ hơn cả điêu khắc.

Có người nói tình yêu giống như pháp hoa, trong giây lát sẽ biến mất. Nhưng Thường Nhạc rất rõ, tình yêu chính là mầm móng, chỉ cần gieo xuống dụng tâm, bất kể như nào cũng sẽ nở hoa kết quả.
Mà loại mầm mống này của mình thật sự quá nhiều, thu hoạch cũng quá nhiều, đương nhiên cũng có mầm mống vẫn luôn không ranụ hoặc là đã nở hoa rồi mà mình lại quên đi sự hiện hữu của nó, mà thứ hiện tại hắn cần chính là kết quả, mình cũng cần kết quả.

Thường Nhạc giống với lúc trước, vẫn là bất đắc dĩ nhún vai, đây cũng là chuyện không có cách nào khác, chuyện mình theo đuổi mỹ nữ Lộ Đức đã trở thành chuyện toàn bộ người của Điểm G ở Nam Phi đều biết.

Quan hệ của bản thân và Lộ Đức cũng đã đạt tới cảnh giới đột nhiên tăng mạnh, nhưng cách khoảng cách thăng hoa vẫn còn một đoạn không dài không ngắn.

Thường Nhạc rất muốn nói, chờ một chút đi, nhưng Điểm G trước mắt đã bắt đầu kế hoạch cuối cùng, có lẽ chờ sau khi bận xong, cũng là lúc dừng hành động sưu tầm mỹ nữ.

- Em nói đi, em muốn thế nào. Người tôi ở đây rồi, em muốn thế nào tùy em. Câu trả lời gần như giống với câu trả lời với Mộ Dung Quỷ Linh.

Thường Nhạc vẫn vô lại như trước, ít nhất trong lòng các mỹ nữ đều nghĩ như vậy.

Mặt Lộ Đức bỗng nhiên đỏ lên, cô trực tiếp đi về phía Thường Nhạc, đôi mắt xinh đẹp to tròn vẫn luôn thâm tình nhìn chằm chằm Thường Nhạc, gương mặt đó một tấm thủy chung làm hco mình không thể quên được.

Thường Nhạc rất muốn nói một câu: "Mỹ nữ, em đừng nhìn nữa, trực tiếp hành động đi!"
Nhưng trên thực tế, Thường Nhạc lại nói: - Lộ Đức, nế em muốn cắn mà nói, cố thể đổi vị trí không, môi của tôi không thể chịu được lần tập kích thứ hai đâu.

- Ha ha ha!

Lộ Đức nghe được những lời này của Thường Nhạc, không ngờ bật cười, vẻ phong tình trên khuôn mặt còn tươi hơn cả hoa, Thường Nhạc hoàn toàn bị nụ cười này làm say.

Thường Nhạc đột nhiên cảm giác, bản thân không phải chiến thần bất bại, nếu kẻ thù đủ thông minh mà nói, tìm vài đại mỹ nữ tuyệt sắc, đồng thời cười với mình, vậy tâm thần bản thận hoàn toàn sẽ rối loạn, trận địa của bản thân cũng sẽ thất thủ.
Khuyết điểm lớn nhất của bản thân, trong mắt kẻ địch lại biến thành hoàn toàn kín kẽ, bởi vì đối thủ của hắn cho rằng, phụ nữ Thường Nhạc có được quá nhiều, Thường Nhạc là một Hoa hoa công tử. Đối phó với một Hoa hoa công tử, có thể dùng mỹ nhân kế không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.