Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 469: Thánh vật tộc Hắc Vu




- Anh đoán xem tôi là ai? Thanh âm kia mặc dù điềm đạm nhưng rõ ràng lại cảm giác được trong đó có vài phần yêu mị. Trong đầu hắn không tự chủ nghĩ tới thân ảnh của Thánh nữ Hắc Ám, đoán chừng chỉ cũng chỉ có cô gái nhỏ kia mới có thể bất phân thắng bại với người phụ nữ thần bí sau lưng này.

- Muốn xin tôi giúp đỡ nhưng lại đưa tới một người phụ nữ không có gì làm tôi rung động. Thường Nhạc rất hưởng thụ sự vuốt ve của đối phương đáng tiếc bàn tay nhỏ ngừng lại, cảm giác kích thích biến mất khiến hắn cảm thấy hơi tiếc nuối.

- Ai nói tôi không có thứ gì có thể khiến anh rung động, Thường điện hạ cũng không thể nói quá chắc chắn như vậy.
Thanh âm dịu dàng quyến rũ kia lại vang lên.

Ánh mắt Thường Nhạc sáng lên, hơi nghiền ngẫm nói: - Dựa theo ý của cô, vậy cô có thứ gì có thể làm tôi rung động sao?

Đối phương cũng không mở miệng nói chuyện mà đem thân thể dán lại gần.

- Thật lớn.

Dưới tình huống thông thường, Thường Nhạc đều có thể dùng aBc và cái lồng để hình dung, thế nhưng hai quả núi đầy đặn sau lưng căn bản không ngôn từ có thể diễn tả được.

Thường Nhạc thậm chí hoài nghi cho dù là bộ ngực lớn nhất trên thế giới chỉ e cũng không trội bằng thứ sau lưng này. Loại cảm giác hưởng thụ này không ngôn từ nào có thể diễn tả được.

- Nếu anh gật đầu một cái, toàn bộ mọi thứ của tôi đều thuộc về anh. Giọng nói sau lưng quả thực còn quyến rũ hơn cả yêu tinh. Từ lúc bắt đầu với đôi bàn tay nhỏ bé tuyệt vời kia sau đó là bộ ngực mát xa rồi tới lời hứa hẹn động lòng người này, chắc không mấy ai có thể cự tuyệt được.

Thường Nhạc phủi miệng, trên mặt lộ ra nụ cười kỳ quái: - Bộ ngực của cô quả thực rất lớn, nhưng ngực lớn không có nghĩa là người xinh đẹp. Nếu chẳng may cô là một người quái dị thì chẳng phải tôi đã lỗ rồi sao.

- Ha ha, phụ nữ ngực lớn nhất định là mỹ nữ. Giọng nói hấp dẫn vừa vang lên, trong chớp mắt thân hình tuyệt vời đã di chuyển tới trước mặt Thường Nhạc.
- Bình thường bình thường thôi!

Trước mắt là Vũ Vu xinh đẹp động lòng người, toàn thân cô tỏa ra hào quang không gì có thể so sánh được. Sự quyến rũ của cô tuyệt đối vượt qua Thánh nữ Hắc Ám, mà vẻ đẹp của cô lại có một tư vị khác.

Vậy mà có người nói Vũ Vu trước mắt diện mạo bình thường. Vũ Vu nghe được câu này trở nên sửng sốt, lập tức mỉm cười quyến rũ: - Thường điện hạ, đàn ông các anh đều là người nghĩ một đằng nói một nẻo. Thứ đàn ông các anh cần chỉ đơn giản là tiền bạc, người đẹp và quyền thế.

- Lời nói này cũng có vài phần đạo lý.

Thường Nhạc gật gật đầu, ánh mắt không tự chủ nhìn xuống bộ ngực cao ngất của Vũ Vu, nơi đó quả thực rất mê người, chính mình dù đã cố gắng kiềm chế cũng không có bao nhiêu hiệu quả.

- Tôi là mỹ nữ độc thân giàu có nhất tộc Hắc Vu, chỉ cần anh gật đầu, cả người tôi bao gồm tất cả tài sản đều thuộc về anh. Đương nhiên, tôi thừa kế vị trí thủ lĩnh tộc Hắc Vu, quyền thế tuy thuộc về tôi nhưng của tôi cũng chính là của anh. Nụ cười quyến rũ trên mặt Vũ Vu đã biến mất, thay vào đó là sự tỉnh táo, không khác gì so với hồ ly.

- Vị trí thủ lĩnh Hắc Vu? Chẳng lẽ chỉ cần các cô ai có thể khuyên được tôi buông tha việc thu phục tộc Hắc Vu, cứu toàn bộ người của tộc Hắc Vu, thì người đó có thể thừa kế vị trí thủ lĩnh Hắc Vu sao? Trong lòng Thường Nhạc hơi động, quả thực vô cùng hấp dẫn.
Nhưng trong lòng Thường Nhạc vẫn nhớ tới lời nói mà Nữ Vu đã từng nói, Thường Nhạc cảm thấy nghi hoặc, dựa theo tính toán về thời gian, Nữ Vu hẳn là phải tới được Hắc Vu rồi mới đúng.

Nhìn thấy Thường Nhạc ngồi trầm mặc ở đó, Vũ Vu còn tưởng rằng hắn đã động tâm, trong đôi mắt xinh đẹp không khỏi lộ ra vẻ hưng phấn nói: - Tôi tin tưởng Thường điện hạ là người thông minh, có phải anh đã có câu trả lời hay không?

- Quả thực tôi đã có câu trả lời. Thường Nhạc miễn cưỡng dời ánh mắt khỏi "gò núi cao", cười quỷ dị nói: - Cô là một phụ nữ rất thông minh, tôi nghĩ điều kiện của cô còn chưa đủ hấp dẫn tôi.
Vũ Vu nghe thấy lời Thường Nhạc nói, cô tức giận thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Bản thân cô chỉ cần đưa ra một điều kiện chỉ sợ bất kỳ người đàn ông nào nghe xong đều điên cuồng gật đầu.

Vậy mà người trước mắt kia rõ ràng quyết tâm cự tuyệt mình, nụ cười trên mặt Vũ Vu hoàn toàn biến mất, vẻ mặt cô trở nên tỉnh táo, thậm chí có điểm âm trầm.

- Chẳng nhẽ cô thấy mỹ nhân kế đã không thành, giờ muốn động thủ? Thường Nhạc rõ ràng cảm thấy hơi thở bốn phía thân hình Vũ Vu biến hóa, hắn không khỏi nghiền ngẫm nói.

- Anh đủ thông minh, tuy rằng Hắc Vũ Vương ra lệnh cho chúng tôi cố gắng không đắc tội anh, bà cô tôi cũng không tin cái gì anh cũng không ăn. Cánh tay mảnh khảnh của Vũ Vu dựng lên, chỉ thấy một bóng dáng màu đen lao nhanh về phía Thường Nhạc.

Thường Nhạc căn bản không có tránh né, thân hình hắn thậm chí không hề di chuyển, bóng dáng màu đen kia lập tức rơi vào trong thân thể Thường Nhạc.

Vũ Vu choáng váng, mệnh cổ do mình khống chế rơi vào trong thân hình Thường Nhạc lại giống như rơi vào lòng mẹ, không hề có một chút thương tổn nào.

- Tại sao Tại sao có thể như vậy?

- Haizz, khó trách có người nói phụ nữ ngực to mà không có não, quả nhiên không sai. Cô cũng không ngẫm lại loại cổ nhỏ kia của cô có là gì so với Cổ vương trên người tôi. Thường Nhạc hơi tiếc nuối lắc đầu nói.
Lần này cuối cùng Vũ Vu cũng nhìn thấy điểm đáng sợ của quái thai này, quả thực là thủy hỏa bất xâm, cô đánh cũng không đánh qua nổi đối phương, tất cả điều kiện không mua nổi đều đã đưa ra rồi.

- Kỳ thực đáp ứng cô cũng không phải việc khó. Thường Nhạc nhìn thấy Vũ Vu xoay người sắp rời đi, hắn cảm thấy thời khắc mấu chốt đã không sai biệt lắm, mới chậm rãi mở miệng.

Loại biến chuyển này khiến Vũ Vu cảm thấy tim mình suýt nữa nhảy ra ngoài lồng ngực, giờ phút này cô cảm thấy tên nhóc trước mắt này vô cùng đẹp trai, ít nhất là người đàn ông đẹp trai cá tính nhất trong những người mà cô đã từng thấy.

- Thường điện hạ, ý của anh là Ánh mắt xinh đẹp của Vũ Vu chớp chớp, chấn động cẩn thận nhìn Thường Nhạc.
- Kỳ thật, điều kiện của cô quả thực thỏa mãn tôi, có điều tôi nghe nói trong tộc Hắc Vu có một dạng thánh vật, có được thánh vật kia chẳng khác nào có được lòng toàn bộ người tộc Hắc Vu, thánh vật ấy rốt cục là cái gì? Mắt Thường Nhạc nhìn chằm chằm vào Vũ Vu.

Vũ Vu nghe được câu này, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ ngạc nhiên: - Anh Anh làm thế nào biết tới thánh vật? Không phải anh muốn lấy thánh vật chứ?

- Tôi làm sao biết về thành vật cô không cần phải biết. Tuy nhiên, thánh vật kia rốt cục là gì, tôi muốn biết một chút, nếu quả thật hữu dụng, tôi tất nhiên sẽ không bỏ qua. Nhìn thấy vẻ mặt Vũ Vu biến hóa, tinh thần Thường Nhạc không khỏi trở nên hưng phấn.
- Cụ thể thánh vật là cái gì tôi cũng chưa từng nhìn thấy, tuy nhiên nghe nói trong thánh vật ẩn chứa lực lượng cổ xưa nhất của tộc Hắc Vu chúng tôi, lời đồn này không biết có đúng không. Vũ Vu lơ đãng nhíu mày.

- Lẽ nào chưa từng có ai được nhìn thấy nó? Vẻ mặt Thường Nhạc có vài phần khó hiểu nói.

- Nghe nói cũng có người đi qua thánh cảnh, nhưng bọn họ không hề nhìn thấy thánh vật mà cũng vô cớ bị chết cho nên không còn ai dám đi nữa. Vũ Vu bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Việc này cũng có vài phần hứng thú. Thường Nhạc đứng dậy khỏi ghế, hắn thật không ngờ, thánh vật này lại có chỗ kỳ quái như vậy, hắn nghiền ngẫm cười nói: - Vậy cô dẫn tôi đi xem thánh vật kia thì thế nào.

- Không được, một khi anh gặp việc gì ngoài ý muốn, tôi sẽ trở thành tội nhân của toàn bộ tộc Hắc Vu. Vũ Vu không hề nghĩ ngợi, lập tức lắc đầu từ chối.

Thường Nhạc khẽ lắc đầu, bước về phía trước hai bước, dùng ngón tay nâng cằm Vũ Vu, nghiêm túc nói: - Bảo bối của tôi, cô đừng quên nếu cô không đưa tôi đi thì cũng sẽ có những người khác đưa tôi đi, dù sao người muốn làm thủ lĩnh tộc Hắc Vu rất nhiều, tin rằng ông anh Mân cũng rất muốn.

Vũ Vu nghe được câu này, thần sắc sững sờ. Thật không ngờ Mân đã đến trước cô một bước, tuy nhiên cô cũng biết rõ, chỉ sợ người muốn tới gặp Thường Nhạc sẽ rất nhiều.

- Được, tôi đáp ứng anh, nhưng mà tôi sẽ cùng vào trong thánh cảnh với anh. Vũ Vu cắn hàm răng nhỏ, dứt khoát mở miệng nói.

- Rất tốt, rất tốt. Tôi biết rằng cô là người thông minh, tuy nhiên, thánh cảnh nguy hiểm như vậy, tại sao cô nhất định phải đi vào cùng tôi? Vẻ mặt Thường Nhạc có chút kinh ngạc nói.

- Nếu anh đi vào mà xảy ra chuyện, tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa? Bàn tay nhỏ bé của Vũ Vu vẽ trên bộ ngực của Thường Nhạc, nụ cười quyến rũ lại hiện lên trên mặt.

- Chỉ có một lý do như vậy.
Thường Nhạc đương nhiên hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Vũ Vu, nếu quả thực hắn xảy ra chuyện, Vũ Vu đương nhiên cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.

- Lão Đại, vậy chúng ta cùng đi đi. Tiểu Bảo không biết từ chỗ nào xông ra, trong mắt vẫn là kim quang long lánh như cũ, hiển nhiên hành động cạy cửa vừa rồi đã hoàn thành tốt đẹp.

Thường Nhạc lần này không hề nghĩ ngợi, trực tiếp mở miệng nói: - Không được, lần này kiên quyết không cho em đi.

- Không cho em đi? Cho dù có kéo em, em cũng không thèm đi đâu. Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Tiểu Bảo hơi nhếch lên, mắt hướng lên trời.

Thường Nhạc cảm thấy kỳ quái. Dựa theo việc yêu tiền bạc của Tiểu Bảo thêm vào tính cách chanh chua, cô làm sao có thể buông tha cho cơ hội lơn này.

Đi theo phía sau Vũ Vu, bọn họ đi ra phủ đệ, bên ngoài mưa bắt đầu rơi, hạt mưa đập vào phiến lá cây, nghe náo nhiệt mà giòn vang.

Thường Nhạc và Vũ Vu tiếp tục đi bộ, xuyên qua một rừng tùng rụng lá, không khí mát mẻ, ánh sáng mông lung tản đầy trên mặt đất, lá thông rơi đầy đi lên cũng có chút mềm mại.

Đi được khoảng nửa giờ đồng hồ mới thoát ra khỏi rừng tùng u ám, đi vào một rừng sồi trống trải; tất cả ở đây đều là cành lá rậm rạp xanh biếc, ở giữa thi thoảng rớt xuống vài giọt nước mưa.

Trên đỉnh đầu Thường Nhạc đột nhiên xuất hiện chú sóc nhỏ, không ngừng nhảy từ cành cây này sang cành cây khác.

Nước mưa rơi xuống quần áo Vũ Vu, khiến thân hình lả lướt của cô hoàn toàn lộ ra ngoài, quần áo dính trên người thật đúng là một đòn hấp dẫn trí mạng đối với Thường Nhạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.