Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 457: Lên kế hoạch




Cô gái Băng Xuyên thoáng chần chờ một chút lặng yên nhìn Băng Lan đang trong trạng thái hôn mê, cuối cùng đưa Băng Lan qua tay Thường Nhạc.

Thường Nhạc nhẹ tay đặt đầu Băng Lan trong lòng mình, lẩm nhẩm đọc: - Đại thần Hắc ám, xin ban cho con sức mạnh vĩ đại cứu vớt con dân của người đi!

Nhưng ngoài miệng lại nói: - Thần ánh sáng, xin hãy ban cho con sức mạnh thánh khiết nhất tiêu diết hết tà ác, giành lại ánh sáng rực rỡ nhất.

Lập tức một sức mạnh thánh khiết từ tay Thường Nhạc trực tiếp vây quang người Băng Lan.
- Chúc phúc của Thánh Điện Quang Minh! Thấy tia sáng này, sắc mặt cô gái Băng Xuyên biến đổi, cô không thể nghĩ người thanh niên trước mặt lại có được uy lực chúc phúc của Quang Minh

Được Quang Minh chúc phúc, Băng Lan từ từ mở mắt, cô bé nháy mắt tinh nghịch: - Anh trai, trên người em thật ấm.

- Ấm? Những con dân Băng Xuyên xung quanh nghe thấy câu này, trên mặt bất giác lộ ra sự khiếp sợ, trong thế giới của bọn họ, ngoài giá lạnh ra vẫn là giá lạnh thậm chí đến ánh mặt trời cũng không thể tiếp xúc.

Mà Băng Lan lại dùng từ ấm để miêu tả, trong đó một cậu thanh niên bước ra nghi ngờ hỏi:
- Băng Lan, em thật sự rất ấm sao?

- Vâng!

Băng Lan nhảy trên mặt đất bàn tay nhỏ bé nhẹ nâng một chút bông tuyết, những bông tuyết đó dần dần tan chảy trong lòng bàn tay cô bé.

- Không thể nào Điều này tuyệt đối không thể. Cô gái Băng Xuyên như một con quái vật, đôi mắt chăm chú chằm chằm nhìn Thường Nhạc, vẻ mặt khó tin.

Thường Nhạc cười nhạt một tiếng. trong con mắt đen tràn đầy một sắc màu hấp dẫn: - Trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối, chỉ cần dùng tâm làm nhất định sẽ thành công.
- Xin hỏi Ngài có thể giúp chúng tôi cũng biến thành giống như tiểu Băng Lan được không? Cậu thanh niên hỏi câu hỏi đó trong ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong.

Thường Nhạc cười hiền lành ánh mắt chuyển sang nhìn cô gái sông băng lạnh nhạt nói: - Quyền quyết định phụ thuộc vào cô ta, tôi không có bất kỳ liên quan nào.

- Cậu thanh niên, cậu vừa rồi sử dụng không phải là chúc phúc của Thánh Điện Quang Minh. Cô gái Băng Xuyên nói rất nhỏ, sắc mặt lúc đó thay đổi lại mang thêm vài phần sát ý.

Tâm thần Thường Nhạc hơi căng thẳng, vừa rồi những con dân sông băng kia rất kính trọng Quang Minh chúc phúc, là có thể nhìn ra bọn họ đứng về phía Thánh Điện Quang Minh.

Thực tế mình sử dụng lại là tâm pháp Hắc ám của Thánh Điện Hắc ám, nếu quả thật bị vạch trần e rằng tình thế sẽ ra chuyển biến.

- Vậy cô nói xem đây không phải chúc phúc của Thánh Điện Quang Minh vậy là cái gì? Vẻ mặt bình tĩnh của Thường Nhạc không thấy có gì thay đổi.

Cô gái Băng Xuyên nhíu mày, vẻ mặt lúc đó có phần nghi ngờ hào quang tỏa ra bên ngoài quả thật thuộc về Quang minh thần thánh.

Nhưng cô gái Băng Xuyên lại có thể khẳng định một chút, nếu chúc phúc trong Thánh Điện Quang Minh tuyệt đối không thể làm được điều ấy, nếu không bộ tộc Băng Xuyên của mình sẽ không bị nhốt ở sông băng lâu như vậy.

Trên khuôn mặt đẹp trai tuấn tú và phong độ của Mộc lộ ra nụ cười thản nhiên

- Điện hạ, chúng ta làm như vậy nếu chẳng may bị Vương biết hậu quả không thể lường được. Một trung niên mặc áo màu trắng, ước chừng khoảng 30 tuổi, mặt lộ vẻ tái nhợt, sắc mặt mang theo chút lo lắng nói.

- Hừ, anh không nói, tôi không nói, ai sẽ biết. Mộc cười quỷ dị: - Nếu cô ta muốn chơi, chúng ta sẽ chơi cùng cô ta, đến lúc đó tôi muốn xem cô ta rút cuộc kết cục thế nào.

Người trung niên muốn mở miệng nói gì đó nhưng thấy nụ cười dương dương tự đắc đó của Mộc, cuối cùng gã giữ im lặng, một vài việc không cẩn thận cuối cùng bắt đầu vốn không thể hiểu được quan hệ lợi hại trong đó.

Một khi bộ tộc sông băng xuất hiện trên thế giới này, vậy thì cái mạng che mặt thần bí của Thánh Điện Quang Minh sẽ được vạch trần, thời gian chỉ sợ cũng bị rút ngắn.

- Có thể để chúng tôi ra khỏi sông băng, yêu cầu của cậu là gì? Cô gái Băng Xuyên nhất thời không thể hiểu huyền cơ trong đó, cô bất giác nghĩ đến vấn đề trước đó.
- Cô hãy suy nghĩ kỹ đi, nếu muốn ra ngoài nhất định phải thành thuộc hạ của tôi. Thường Nhạc không thèm để ý mở miệng nói.

Cô gái Băng Xuyên nhớ đến cái yêu cầu ngang tàn của Thường Nhạc, cô vốn muốn cự tuyệt nhưng thấy ánh mắt khát khao đó của con dân Băng Xuyên, cô do dự cuối cùng chậm rãi nói: - Được rồi, trước tiên để cho tôi nghĩ một chút.

- Tôi vẫn còn nhiều thời gian, nếu cô suy nghĩ kỹ càng rồi thì hãy đến tìm tôi. Thường Nhạc tự nhiên phóng khoáng nhún vai ánh mắt nhìn ba cô gái có ý chào sau đó xoay người rời khỏi đây.

Đệ Nhị Mộng lặng yên đi sau lưng Thường Nhạc, kỳ thực cô rất có cảm tình với những con dân Băng Xuyên này, cô rất hi vọng Thường Nhạc có thể giúp bọn họ, nhưng nếu Thường Nhạc đã không có ý đó, cô chỉ có thể giữ im lặng.

Bước ra ngoài sông băng, những tia nắng mặt mặt trời chiếu vào cơ thể làm cho người ta có cảm giác vô cùng thoải mái, nghĩ đến cuộc sống hàng năm của người dân Băng Xuyên, khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười quỷ dị, hắn tin rằng sự hấp dẫn của ánh sáng sẽ làm cô gái Băng Xuyên nhận thấy được sức mạnh nhỏ bé của mình.

Nơi này xem ra vẫn yên tĩnh như vậy dường như không có gì bất ổn, nhưng đã trải qua việc của sông băng vừa rồi, trong lòng Thường Nhạc lại hoàn toàn mâu thuẫn, tại sao Mộc lại dụ dỗ mình tiến vào sông băng? Mảnh đất Băng Xuyên có quan hệ gì với Thánh điện Quang Minh?
Tại sao cô gái Băng Xuyên chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn ra dung hợp lời chúc phúc của Thánh Điện Hắc Ám khẳng định không phải chúc phúc Quang Minh? Đương nhiên lời giải thích duy nhất chính là giữa cô gái Băng Xuyên nhất định có quan hệ với Thánh Điện Quang Minh.

Đệ Nhị Mộng thấy sắc mặt Thương Nhạc thay đổi, cô không khỏi lo lắng nói: - Thường Nhạc, chúng ta chuyển đi ra ngoài đi.

- Chuyển ra đâu?

Thường Nhạc sửng sốt lập tức tự nhiên cười nói: - Nơi tốt như vậy tại sao chúng ta phải lui ra ngoài?

- Bất kể lão Đại làm gì, Tiểu Bảo cũng đều ủng hộ vô điều kiện.
Tiểu Bảo rõ ràng lại vì chính mình mà tính toán phàm là không phải sự việc có lợi, cô nhất định sẽ kiên quyết mặc kệ.

Đệ Nhị Mộng khẽ gật đầu, điềm nhiên nói: - Nếu như vậy vậy thì chúng ta hãy điều động những cao thủ đến bên này, như vậy có lẽ sẽ an toàn hơn.

Thường Nhạc cũng không ngăn cản, ánh mắt hắn nhìn xa xăm, bây giờ toàn bộ Paris đã đậm mùi thuốc súng, giữa giáo hội và Mafia đã đến bước gươm tuốt vỏ nỏ giương dây.

Kỵ sĩ Thần Thánh đã hứa chung sống hòa bình với Điểm G, chắc chắn cho dù ông ta da mặt dày nôn nóng cũng sẽ không dễ dàng phá bỏ lời hứa của mình.

Theo suy nghĩ của Thường Nhạc trong thời gian ngắn liên hợp tổ chức Lãng Mạn đối phó Tân Long Nha, sẽ vứt gGáo hội cho Mafia, nhưng kể từ lúc người của Thánh điện Quang Minh xuất hiện, Thường Nhạc không thể không thay đổi kế hoạch.

Những cao thủ quỷ dị đó của Thánh Điện Hắc ám, cao thủ của Thánh Điện Quang Minh lại thêm những người Băng Xuyên đó, bọn họ đều là những nhân tố không ổn định.

Trong đó Hắc Ám và Quang Minh càng coi Điểm G Tân Long Nha trở thành một quan cờ lợi dụng, một khi sự cân bằng bị phá vỡ như vậy những cao thủ quỷ dị này có thể đi thẳng tới thế giới này không?

Hoặc là những cao thủ này đã tới thế giới này?

- Aiz, cũng không biết Linh Nhi ra sao? Giọng nói trong trẻo đó của Tiểu Bảo đột nhiên vang lên.
Thường Nhạc nghe thấy câu này, tâm thần hắn xao động một chút, không nhịn được nói: - Tiểu Bảo, Linh Nhi ngoại trừ cùng em đã nói liên quan đến việc của Phong Thần còn có việc gì khác không?

- Không có.

Tiểu Bảo trả lời rất chắc chắn.

Thường Nhạc nhớ đến lúc trước mang cô gái kia của Tiểu Bảo bản lĩnh của đối phương rất lợi hại, ít nhất không thể kém hơn ngón tay vàng, cô ta liệu có phải cũng là người của thánh điện Quang Minh

Lập tức thân hình Thường Nhạc vô tình run rẩy, hắn nghĩ đến một vấn đề mấu chốt chính mình lần đầu tiên thấy trị liệu Quang Minh, đó chính là từ trong tay Tiểu Bảo tràn ra.

Hơn nữa nghe nói ngoại trừ Phong Thần ra trên thế giới không có thứ khác có thể sử dụng, trị liệu Quang Minh và Thánh Điện Quang Minh có quan hệ trực tiếp.

Cái này chẳng phải là chứng minh giữa Phong Thần và Thánh Điện Quang Minh có quan hệ rất mật thiết sao.

Thường Nhạc càng nghĩ càng thấy có lý, dựa vào bản lĩnh của Phong Thần, thế giới lúc này người muốn làm thương tổn đến người của vợ Phong Thần rất ít, dám không để Phong Thần và vợ gặp mặt, nhắm mắt cũng có thể đoán được.

- Thường Nhạc, có phải anh đang nghĩ tới điều gì? Đệ Nhị Mộng không kìm được dò hỏi.
Thường Nhạc gật đầu khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ quái: - Có lẽ có một người có thể trở thành vũ khí sắc bén nhất trong tay chúng ta.

- Ai?

Tiểu Bảo ở bên cạnh hỏi trước.

- Bí mật.

Thường Nhạc chớp chớp mắt nói ra khiến Tiểu Bảo rất buồn bực.

Koinu sẽ không thể nào thể nào nghĩ tới Hội Hắc Long tấn công Tổ Sơn Khẩu trong thời khắc quan trọng lại xuất hiện một nhóm cao thủ.

Tổ Sơn Khẩu lại mời hết Ninja những cao thủ trên núi đó xuống, chúng rốt cuộc đã dùng cách gì? Phải biết rằng những cao thủ đó có tiền vàng hay quyền thế cũng không thể dụ dỗ được.

Nhưng những lão già này lão quái vật lại xuống rồi hơn nữa đã tiến hành cắn giết đối với những cao thủ mình luyện ra.

Thắng lợi trước mắt này ngay tại bây giờ lúc này gặp chuyển biến như vậy, Koinu cảm thấy mình giống như bị ai đó đấm vào ngực một đấm nặng nề.

Dày công nghiên cứu ra bốn mươi tên cao thủ, lúc này còn lại sáu tên còn sống trở về hơn nữa thân thể còn không được lành lặn.
- Tôi không tin mấy lão quái vật này cho dù lợi hại thì bọn họ cũng là người. Koinu hít một hơi thật sâu, nắm tay hơi nắm lại.

- Koinu huynh, tôi có một cách giúp anh. Thần thấy bộ dạng nhớn nhác đó của Koinu, trên mặt gã nở nụ cười tà dị.

- Cách gì?

Koinu nheo mắt vẻ mặt chờ mong.

- Điểm G chúng tôi cũng đang nghiên cứu một loại thuốc, nó có thể kích thích năng lực tiềm ẩn trong cơ thể người ít nhất gấp khoảng 3 lần, nếu đem thuốc của Hội Hắc Long và thuốc của Điểm G trộn lẫn với nhau, chắc chắn có thể tạo ra những cao thủ không thua kém gì những lão quái vật.
Khóe miệng Thần lộ ra nụ cười thú vị.

- Thật không? Vậy thực sự quá tốt rồi, nếu như có thể tăng năng lực của những người này cao gấp 3 lần vậy sẽ đạt tới cảnh giới không thể tin nổi. Koinu hít một hơi thật sâu, vẻ mặt mang theo chút kích động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.