Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco

Chương 16: Như Một Chú Mèo






Lục Tứ vừa xuống đến tầng một liền ngửi thấy hương thơm từ trong bếp bay ra, hắn đi vào bếp thì thấy tên ngốc kia mặc tạp dề màu hồng, dè dặt bưng một bát mì lên đặt trên bàn.
Tống Dữ Tinh cũng thấy hắn, Lục Tứ đã thay một bộ đồ mặc ở nhà rộng rãi thoải mái, áo phông cộc tay màu xám với quần dài màu đen, khiến hắn trở nên trẻ trung hơn, cũng bớt đi mấy phần khí chất bén nhọn của hắn.
Nhưng mà mặt thì vẫn rất đen rất thúi.
Tống Dữ Tinh làm như không thấy cái biểu cảm thiếu đánh kia của Lục Tứ, vẫn cười ngại ngùng vô hại, "Anh xuống đúng lúc, em nấu cả cho anh nữa, ăn cùng em nhé."
Trên bàn ăn quả thực có hai bát mì sợi.
Lục Tứ liếc mắt nhìn hai bát mì một cái, không lên tiếng.
Tống Dữ Tinh cởi tạp dề ra, ý tứ không rõ nhìn hắn một cái rồi treo tạp dề lên chỗ cũ, tạp dề màu hồng, mặt ngoài còn có hình mấy quả dâu tây.
Cậu khen ngợi rất thật lòng: "Tạp dề này đẹp ghê."
"..." Lục Tứ cứng nhắc giải thích: "Dì giúp việc mua."
Người đàn ông manly như hắn làm sao có thể mặc cái loại tạp dề hoa hòe hoa sói như thế này được, nhưng mà nhìn tên nhóc này mặc thì thấy cũng rất hợp.

Như kiểu đây là nhà của cậu ta vậy.

Một chút lạ lẫm cũng không thấy.
"Anh, anh mau ăn đi, còn đang nóng này."
Lại còn gọi chủ nhân là hắn đến ăn cơm, đúng là không khách khí.
Lục Tứ thầm nghĩ trong lòng, chân dài bước đến bàn ăn.

Hắn nhìn hai bát mì, phía trên là rau cải xanh biếc, hai quả trứng mượt mà đầy đặn, còn có hành lá thái nhỏ, có vẻ cũng không tệ.

Bát mì vẫn còn bốc hơi nóng, ngửi mùi rất thơm.
Lục tổng chưa ăn tối, bây giờ thấy rất đói, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không ăn đồ ăn do người lạ làm, không chừng bên trong lại có thuốc gì đấy.
Tống Dữ Tinh đã ngồi xuống ghế đối diện, hào hứng cầm đũa ăn mì, con ngươi nhạt màu sáng lấp lánh, "Oa không tệ chút nào!"
Cậu ngước nhìn người đàn ông vẫn đứng khoanh tay, hơi ngượng ngùng sờ chóp mũi, lúng túng nói: "Anh không ăn sao? Không đói bụng sao? Không thích ăn mì ạ? Anh nếm thử chút đi mà, ăn ngon lắm đó."
Lục Tứ: "Tôi không ăn hành."
"Xin lỗi, em không biết...!Vậy để em gắp ra cho anh."
Lục Tứ đứng nguyên tại chỗ nhìn cậu cúi đầu, dùng đũa gắp từng miếng hành lá thái nhỏ trong bát hắn ra một cách rất nghiêm túc cho đến khi không còn lại hành nữa mới thôi.
"Được rồi, nhân lúc đang nóng, anh ăn đi."
Bát mì lại lần nữa được đẩy đến trước mặt hắn.
Lục Tứ yên lặng hai giây, cuối cùng vẫn kéo ghế ra ngồi xuống, nếm một miếng chắc cũng không sao.
"Mùi vị thế nào? Ăn ngon không anh?"
Lục Tứ liếc mắt nhìn tên nhóc đang mong đợi kia một cái, không nhanh không chậm nuốt mì vào bụng rồi để đũa xuống, thản nhiên nói một câu: "Bình thường thôi."
Tên nhóc cười ngại ngùng với hắn rồi tiếp tục cúi đầu ăn.

Lục Tứ trầm mặc nhìn người kia ăn rất ngon rất thỏa mãn, cứ như không phải đang ăn mì sợi thông thường mà là sơn hào hải vị, hắn vậy mà lại cầm đũa lên.
Dù sao thì tên nhóc nãy mới nãy còn giúp hắn lựa hết hành ra.
Nể mặt cậu, ăn mấy miếng cũng không sao.
Dù sao hắn cũng rất thân thiện.
Lục tổng đã được tiếp nhận giáo dục của con em nhà giàu từ bé, động tác ăn uống vô cùng cao quý ưu nhã nhưng tốc độ thì không hề chậm, chốc lát sau bát mì đã thấy đáy, hắn còn định bưng bát lên uống nốt nước dùng.
Nhưng hắn vẫn phải duy trì hình tượng của mình.
Hoàn toàn quên béng mất lúc nãy ai là người kiên quyết không ăn đồ ăn do người lạ làm.
Tống Dữ Tinh ăn cũng nhanh, từ nhỏ cậu đã vậy, còn hài lòng vươn vai, mắt híp lại đầy thỏa mãn.
Như một con mèo.
Trong đầu Lục Tứ bất thình lình xẹt qua ý nghĩ này, rồi bị hắn bóp nát rất vô tình.
Cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn (*), Lục tổng cũng không bày ra bộ mặt thúi đối với người kia nữa.
(*): Ý là ăn của người ta thì nói năng, thái độ với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Thần sắc hắn hòa hoãn đôi chút, lười biếng dựa vào lưng ghế, tay phải thờ ơ gõ gõ lên mặt bàn, đột nhiên hỏi: "Sao hai người kia lại gây chuyện với cậu?"
"Ừm, cái này..." Tống Dữ Tinh hơi xấu hổ, cúi đầu nhỏ giọng đáp: "Họ thấy em đẹp, thấy không vừa mắt, xem thường em, còn bảo em nghèo kiết xác, muốn dạy dỗ em, còn bắt em vào quán bar hầu rượu..."
"Em, em không muốn, nên chạy ra."
"Lục đại ca, nếu không gặp anh, em thật sự không biết nên làm gì."
Lục Tứ yên lặng không nói, đôi mắt hẹp dài bình tĩnh dò xét người thanh niên đang rũ đầu ở đối diện, trùng hợp là người kia cũng ngước lên nhìn hắn, đôi con ngươi màu hỗ phách ướt nhẹp.
Nhìn rất đáng thương.
Tống Dữ Tinh mặc quần áo ở nhà của hắn, cổ áo phông rộng rãi không biết lại trượt xuống từ lúc nào, để lộ bả vai thon gầy, trắng đến chói mắt dưới ánh đèn.
Phải rồi, so với cái cách xưng hô "Lục đại ca" này thì "anh" vẫn dễ nghe hơn nhiều.
Lục Tứ không hỏi thêm gì, cũng không nghi ngờ mức độ chân thật của lời Tống Dữ Tinh nói trong lòng, hắn dừng gõ bàn, chậm rãi đứng lên, trước khi đi còn phân phó rất tự nhiên: "Cậu dọn dẹp chút đi, nghỉ ngơi sớm, có chuyện gì đừng tìm tôi."
Tống Dữ Tinh sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói vâng.

Cậu nhìn bóng người đàn ông nhàn hạ đi lên tầng, vẻ đáng thương trong mắt dần dần rút đi, nắm đấm âm thầm siết chặt, cậu cắn răng chửi thề trong bụng.
Tên họ Lục này đúng là quá khó tiếp cận.
Nhưng mà cậu là người thích thử thách.
Lục Tứ, chúng ta cùng chờ xem.
Cuối cùng, Tống tiểu thiếu gia cam chịu số phận đi dọn dẹp bát đũa, sửa sang phòng bếp gọn gàng sạch sẽ.
Sau khi làm xong, cậu trở về phòng cho khách thì nhận được một cuộc điện thoại từ mẹ, dịu dàng hỏi cậu ở trường mới thế nào, ăn có ngon không, ở đã quen chưa, có kết bạn được không, chân còn đau không, phải chú ý thân thể, nếu như bị bệnh thì không được cố chịu đựng...
Cha ở bên cạnh cũng lên tiếng phụ họa.
Tống Dữ Tinh ngả người nằm trong căn phòng xa lạ, kiên nhẫn đáp lời cha mẹ, "Con vẫn ổn, cha mẹ không cần lo...!Vâng ạ, hai người cũng phải tự chăm sóc bản thân kỹ lưỡng."
Mười phút sau cậu mới cúp điện thoại.
Đến bây giờ cậu vẫn chưa quen hẳn với sự quan tâm của người nhà.
Nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà trong chốc lát, cậu đưa tay tắt đèn, không gian xung quanh nháy mắt trở nên mờ tối, chỉ còn ánh đèn nhu hòa tỏa ra từ chỗ đầu giường.
Trong đêm tối, khu biệt thự rất yên tĩnh.
Lục Tứ không còn nghe thấy tiếng gõ cửa làm người phiền não kia nữa, hắn ngồi trong thư phòng xử lý công việc một hồi, lại xem điện thoại rồi về phòng nghỉ ngơi.

Mà ở phòng cho khách, Tống Dữ Tinh không thể ngủ ngon, nửa đêm canh ba, cậu mơ màng ngủ, đầu như muốn căng ra, mơ hồ đau nhức, thân thể cũng bắt đầu nóng lên, tứ chi vô lực.
Cậu sốt.
Nguyên nhân đại khái là do chai nước đá Lục Tứ xối lên người cậu kia..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.