Thiếu Gia Hư Hỏng Xuyên Qua Thành Hoa Khôi

Chương 59




Qua Tử huynh thanh âm có chút ngưng trọng nói:

“Xuân Tiêu, mặc dù Nguyễn chiêu nghi này thoạt nhìn rất nhu nhược. Cũng không biết vì sao, ta vẫn cảm thấy nàng hết sức nguy hiểm, ngươi sau này phải coi chừng một chút.”

Nguyễn Chỉ nguy hiểm? A, nhất định là bọn họ ảo giác, sống chung nhiều ngày như vậy, trừ phương diện độc dược có chút dọa người của nàng, ta thật sự không cảm thấy có gì nguy hiểm.

Gọi Nhã Ca vào, ta bảo nàng đưa hai người này đi, an trí ở Tây viên, Lục thị lang dáng vẻ lưu luyến không muốn rời đi nói:

“Xuân Tiêu, mềm. . .” Hãm cha! Thì ra đứa nhỏ này xem ta là gối ôm sao? Hơi giận, ta nói: “Ngươi có rảnh rỗi thì đi Phù Dung các tìm Xuân Kiều cô nương, nàng còn mềm hơn ta!”

Lục thị lang ngước mắt muốn nói thêm, Qua Tử huynh ở phía sau liền nói: “Đại nhân, đi nhanh lên.” Vẫn là Qua Tử huynh biết nhìn tình hình.

Chậc, thế giới rốt cuộc thanh tĩnh! Ta nằm trên giường, ngủ một giấc, khi tỉnh lại trời đã chạng vạng tối. Vân đỏ rực rỡ dệt khắp trời, ánh sáng mơ hồ trong phòng di động. Ta vừa mở mắt, liền thấy một bóng người đứng trước mặt. Ta nghĩ là Nhã Ca, liền nói:

“Nhã Ca, mấy giờ rồi?”

Chỉ nghe thấy một tiếng cười nhẹ, liền nghe một giọng nam có chút cảm thán nói:

“Ngươi ngủ thật say, ta gọi mấy lần mà cũng không đánh thức được ngươi.”

Giọng nam? Ta cả kinh, mắt nhắm mắt mở, người trước mặt là tiểu hoàng đế! Hắn ngồi ở mép giường, đôi tinh mâu nhìn thẳng ta, khó hiểu nói:

“Xuân Tiêu, ngươi nói cho ta biết, phải làm thế nào mới có thể giống như ngươi ngủ say mà không có một chút cố kỵ? Không phải ở trên giường trằn trọc vẫn không thể ngủ, cũng không phải một cơn ác mộng qua là một cơn ác mộng khác tới, buổi tối cũng không dám nhắm mắt lại, sợ ngày hôm sau vĩnh viễn không thể mở ra nữa?”

Kháo, thì ra tiểu hoàng đế mắc chứng mất ngủ nên mới tới đây phá mộng đẹp của người khác. Nói ác mộng liên tiếp, chính là ăn no dửng mỡ! Hạ mắt, ta nói:

“Hoàng thượng thật sự muốn biết?”

“Tất nhiên.”

“Được rồi! Vậy ta liền đem độc môn bí truyền ăn no ngủ ngon của ta nói cho ngươi!”

Mắt thấy tiểu hoàng đế tiến gần, ta hít sâu một hơi, lập tức lớn tiếng nói:

“Rất đơn giản!! Hoàng thượng chỉ cần mỗi ngày sau bữa tối chạy năm vòng quanh ngự hoa viên, nhàn rỗi không có việc làm thì trồng cây chuối ở ngự thư phòng, buổi tối nếu không thể ngủ được thì truyền ba đến nam tần phi cùng thị tẩm. Như thế, ta đảm bảo hoàng thượng nhất định sẽ khỏe như vâm sống thọ đến chín chín.”

Hừ, mỗi ngày đem sức lực dư thừa xài hết, buổi tối nào cũng mệt mỏi dính trên giường ngủ như chó chết, đâu còn có tâm tư mà sầu muộn, mà trằn trọc không thể ngủ say!

Tiểu hoàng đế nghe vậy đột nhiên cười to. Cười xong rồi, ánh mắt dị thường ôn nhu nhìn ta nói:

“Xuân Tiêu, hoàng cung giống như một thùng nhuộm lớn, mỗi một nữ tử ban đầu vào cung đều ngây thơ khả ái, sau đó đều sẽ hung ác. Chỉ có ngươi không giống như vậy.

Xuân Tiêu, trẫm hi vọng ngươi không thay đổi, vẫn chính là cứ mãi như thế này thì tốt hơn.”

Ta cúi đầu, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, thì ra hoàng đế trước mắt ta cái gì cũng hiểu, nhưng hắn cũng không nói ra. Thậm chí hắn cũng không cố gắng làm bất kì điều gì. Mặc cho hồng nhan thay đổi, mặc cho vẻ ngây thơ mất đi.

Dừng một chút, ta hỏi:

“Ngươi nếu biết hoàng cung là thùng nhuộm, biết nữ tử nào tiến vào cung cũng sẽ bị nhuộm, vậy tại sao ngươi lại đem các nàng vào cung?”

Ánh mắt của hắn đột nhiên tịch mịch, hoặc có lẽ kèm theo một thứ có thể gọi là tịch mịch. Hắn ngẩng đầu, cười giễu nói:

“Có lẽ ta quá cô đơn. Tường cung thật cao, tại sao lại cứ vây hãm ta? Đây chính là số mệnh đế vương. Nhưng ta không muốn số mệnh như vậy. Ta chỉ muốn có người phụng bồi mà thôi. Ta thích xem những thứ mới mẻ. Xuân Tiêu, ta thích dáng vẻ tự tại của ngươi. Cho nên, ngươi không cần thay đổi, ngàn vạn lần đừng thay đổi.”

Giống như lâm vào ma chướng, thanh âm tiểu hoàng đế phảng phất như niệm chú vang bên tai ta, một lần lại một lần. Chỉ chốc lát sau, hắn đã đi ra ngoài. Ta ngồi trên giường, nhớ lại tới vẻ tái nhợt vừa rồi trên mặt tiểu hoàng đế, chợt cảm thấy có chút sợ. Tiểu hoàng đế này, sao lại có vẻ mất hồn như vậy? Bị nguyền rủa?

Lúc ăn cơm tối, ta cầm bộ bài trước đây ở Phù Dung các vì nhàm chán mà nhờ người làm ra, khụ khụ, bài làm lâu như vậy, mà ta vẫn chưa chơi. Vừa đúng, hôm nay cộng thêm Qua Tử huynh, Lục thị lang cùng Nhã Ca, bốn người có thể xúm lại đấu địa chủ.

Kêu Nhã Ca gọi hai người kia tới, ta lấy bài ra tường tận giảng giải quy tắc cho bọn họ. Qua Tử huynh xem chừng không chút hăng hái. Ngược lại Lục thị lang thấy có mùi ngon, nóng lòng muốn thử. Còn Nhã Ca lại có chút không yên lòng, vì tăng cường ý chí chiến đấu của mọi người, ta nói:

“Sau khi đấu địa chủ xong, người thắng nhiều nhất có thể hướng ba người kia nói một yêu cầu. Nhưng nhất định phải là yêu cầu người kia có thể làm được!”

Ba người nghe vậy mắt sáng lên nói “Hảo”. Nhẹ than, xem ra từ cổ chí kim bất kể làm gì, lấy lợi ra dụ quả nhiên là giải pháp duy nhất.

Ta chợt nhớ tới hồi đại học, sau khi nghỉ đông xong, phòng chúng ta túi tiền căng phồng liền ngồi chung một chỗ đánh bài. Thua toàn bộ tiền mà vẫn không thôi, cuối cùng quần áo trên người cũng cởi ra. Lúc ấy có một người vô cùng đen, thua đến mức ngay cả quần cũng không có mà mặc. Mà những huynh đệ kia cũng thật ngoan độc. Cuối cùng cũng lột sạch quần áo hắn, để hắn trần truồng cầm tờ giấy viết “Phòng ngủ ưu tú” che trước bộ phận trọng yếu rồi chụp hình. Từ đó về sau, anh bạn kia không dám đánh bài nữa.

Nghĩ đến chỗ này ta đột nhiên bật cười, thật là làm người ta hoài niệm a, bất quá tất cả đều chỉ là những chuyện trước kia. Giương mắt, ta rất không hảo ý nhìn bọn họ một cái. Bình tĩnh nói:

“Không bằng, chúng ta thêm chút kích thích, ai thua liền cởi một món y phục?”

Vừa dứt lời, liền thấy mắt Lục thị lang cùng Qua Tử huynh sáng lên. Rồi sau đó trăm miệng một lời nói “Hảo!” Ta cảm thấy lòng bỗng run lên, chậc chậc, sao ta lại cảm thấy ánh mắt Qua Tử huynh mang lục quang đây? Giống như sói đói bụng đã lâu, thậm chí so với ánh mắt Lục thị lang còn xanh hơn. Bất quá, lão tử không sợ. Muốn ăn đậu hủ của ta sao? Vậy ngươi cũng phải có bản lãnh này mới được. Chỉ là hai tay mơ, làm sau có thể đấu lại ta đây đã có kinh nghiệm chơi đấu địa chủ nhiều năm?

Một canh giờ sau, trên người Lục thị lang chỉ còn đúng tiết khố. Chớp chớp mắt, đáng thương nói:

“Nương nương a. Ô. . .Ta có thể không cởi hay không. . .” Ta nhếch môi, u ám nói, “Dĩ nhiên là không thể! Thức thời một chút, đừng ép ta tự mình động thủ a!” Lục thị lang thân thể co rúm lui về phía sau, ta giơ tay chậm rãi đi tới.

Lại nhìn về phía Qua Tử huynh chỉ còn lại duy nhất tiết khố nhưng trên mặt vẫn hứng thú. Trong bụng nói “Đồng cảnh ngộ, hai người kia sao lại phản ứng không giống nhau như vậy! Nhìn Qua Tử huynh đi, vô cùng bình tĩnh, vô cùng nhàn nhã nha.”

Lời bộc bạch của Qua Tử huynh: Thật ra thì ta sợ hãi. . .Ô ô ô. . .Thì ra Xuân Tiêu lại là một sắc nữ a! Nhưng mà tại sao, ta vẫn cảm thấy hưng phấn đây?

Đang chuẩn bị nhào qua trêu đùa Lục thị lang thì sau lưng truyền đến một giọng nam lạnh lùng:

“Xuân Tiêu, ngươi đói khát đến thế sao? Bỏ qua cho hài tử đáng thương đi.”

Gì? Ta đói khát? Ta vừa quay đầu lại thì thấy Hành Cửu, hắn đứng sau lưng ta, vẫn một thân hồng y. Nhưng hắn lại không buộc tóc, tóc đen xõa tới eo, không khỏi thêm mấy phần yêu mị.

Lại nghe một thanh âm trầm thấp nói:

“Xuân Tiêu cô nương.” Thanh âm này là? Ta mở to hai mắt liền thấy người kề vai sát cánh bên cạnh Hành Cửu. Một thân đen sì giả bộ quạ đen – Dạ lang quân. Khụ khụ, đã lâu không gặp Dạ lang quân.

Ta đang muốn chào hỏi. Liền nghe Lục thị lang lắp bắp nói chữ “Hoàng”. Nhưng hắn hoàng hồi lâu cũng không ra hoàng thượng. Nhìn phía Qua Tử huynh, hắn cũng là bộ dáng ngẩn ngơ. Ta giờ mới nhận ra, nguyên lai lần này Dạ lang quân không mang mặt nạ. Mà Qua Tử huynh cùng Lục thị lang hiển nhiên nghĩ hắn là hoàng thượng. Hắc hắc, nôn nóng đi? Hai bọn hắn, chắc chắn nghĩ đây là hiện trường bắt gian xích lõa a. Ta đoán chừng bọn họ hiện tại khẳng định mình một giây kế tiếp nhất định bị đưa tới Tịnh Thân cung làm thái giám.

Sau đó lại nghe thấy thanh âm của Hành Cửu:

“Ngươi về trước đi.”

“Hảo, A Cửu, vậy mai ta lại tới tìm ngươi.”

Dạ lang quân vẻ mặt xuân tâm lay động. Quay đầu lại nhìn Hành Cửu thật lâu, sau đó “Vù” một cái từ cửa sổ bay ra! Hãm cha! Nếu không nhảy cửa sổ ngươi sẽ chết a!

Mắt thấy Qua Tử huynh cùng Lục thị lang bộ dáng ngẩn ngơ. Ta hướng Hành Cửu nháy mắt, ý là: ngươi ngàn vạn lần đừng bay vào vòng tay, sẽ xảy ra án mạng!

Hành Cửu lành lạnh nhìn ta một cái, nói:

“Xuân Tiêu, ngươi cần phải kiềm chế, không nên lấy thân thể ra. . .” Khóe môi mang theo nụ cười vui vẻ, hắn nói “Ta đi nghỉ ngơi trước.” rồi sau đó dưới con mắt mở to của mọi người, hắn liền vào phòng trong nằm nghiêng trên giường.

“Xuân Tiêu, đó là?” Qua Tử huynh nhíu mày, dè dặt hỏi.

“Tỷ tỷ, nàng là tỷ tỷ ta!”

Ta gằn từng chữ một.

“Ô ô ô, Xuân Tiêu a!” Qua Tử huynh nghe vậy tựa như phát điên, nhào tới ôm ta nói:

“Thật xin lỗi, Xuân Tiêu, ta hiểu lầm ngươi! Mặc dù biết ngươi vào cung nhất định có mục đích khác, ta nghĩ rằng ngươi đã thất thân cho hoàng thượng. Có ngươi nam nhân nào sẽ không để ý trong sạch của người mình yêu đây? Sẽ không hi vọng có người khác chạm vào người mình yêu. Ta vốn đã tiếp nhận truyện ngươi không thuần khiết, mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng chỉ cần cùng ngươi một chỗ là được!

Xuân Tiêu, thì ra hoàng thượng lại coi trọng tỷ tỷ của ngươi, thì ra ngươi vẫn đang vì ta thủ thân như ngọc! Xuân Tiêu, ngươi tốt như vậy. Ngươi tốt như vậy. . .mà ta hiểu lầm ngươi. Nhưng lần trước ta bị tiểu thư Liễu gia trộm hôn một cái. Xuân Tiêu, ta thật xin lỗi. Ngươi ngàn vạn lần đừng trách ta. Ta thật sự không cố ý, kể từ sau khi gặp ngươi, ta vẫn giữ trong sạch không để người khác chạm qua, ngày đó không cẩn thận bị hôn, Xuân Tiêu, ta vẫn còn thuần khiết!”

Hãm cha, đây là chuyện quái quỷ gì! Qua Tử huynh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.