Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại

Chương 49: Đồ ăn Lĩnh Nam




Editor: demcodon

Ông chủ của nhà hàng tư nhân này chính là người Lĩnh Nam. Trước khi bưng món ăn lên, ông đặc biệt đến bàn nói mấy câu với khách hàng.

Sau khi nói mấy câu, Trì Quân đã nghĩ ra một vài từ địa phương. Ông chủ cũng rất ngạc nhiên và thay đổi cách trả lời bằng tiếng địa phương. Chung Dịch cũng không bận tâm, cậu ngồi đối diện với Trì Quân, nhìn đối phương chậm rãi mỉm cười.

Cậu thực sự cần phải gõ lên chuông cảnh báo. Sau giấc mơ kia, giới hạn được xác định ban đầu dường như đã hơi dịch chuyển đi. Cậu ngày càng nghĩ đến việc tiếp xúc thân mật với Trì Quân. Cậu càng lúc càng không cách nào khống chế được cảm xúc của mình. Điều này quá nguy hiểm, không nên như vậy. Nhưng Chung Dịch thậm chí có chút chìm đắm trong đó, vui đến mức quên cả trời đất.

Chung Dịch lần nữa tự nói với mình: Chỉ trong mấy ngày nay. Chờ qua ngày sinh nhật của Trì Quân thì mình lại...

Cậu ít nhất phải cho Trì Quân một ngày hạnh phúc. Sau đó lại để cho quan hệ của hai người và tâm lý của mình trở lại quỹ đạo.

--- ---
Lúc trước, Trì Quân xuống bếp làm hai món ăn, một mặn một chay.

Ngoài ra, cậu còn đề cập đến một món dưa muối ăn sáng.

Mấy món này, lúc trước Chung Dịch đã trao đổi với ông chủ từng món. Cuối cùng toàn bộ được bưng lên bàn. Một phần số lượng rất ít, nhưng rất nhiều món.

Ngoài hai món Trì Quân nấu được còn có một món heo sữa quay. Chỉ lấy một phần nhỏ trên lưng, da heo vàng óng ánh và giòn, mang theo mùi thơm nồng nặc.

Phía trên có những lỗ nhỏ bằng hạt mè, Trì Quân nhìn nó cười phá lên, nói với ông chủ bưng món ăn lên: "Tôi chưa từng ăn món này." Có nghĩa là chưa ăn thử món này bao giờ: "Nhưng nghe bà nội tớ đề cập tới. Khi bà còn nhỏ, trong tộc tụ hội, một đám trẻ cứ háo hức trong mong nhìn heo sữa..."

Nhưng đó đều là chuyện của thế kỷ trước.

Sau khi thấm thoát mấy chục năm, bà nội của Trì Quân là Chu Tú Quân đã từng trải rất nhiều, ở thời đại làn sóng nay đây mai đó. Bà đã từng là 'tiểu thư giai cấp tư sản' trong miệng người khác. Sau đó gả cho ông nội của Trì Quân, từ góc độ quá khứ tự nhiên là gả thấp. Nhưng trong bối cảnh thời đại, Chu Tú Quân ngược lại thành một 'vết nhơ'.

Sau đó chính sách thay đổi, ông nội của Trì Quân bắt đầu kinh doanh. Ông khó khăn liên lạc với các mối quan hệ đã từng giao thiệp với gia tộc của vợ chậm rãi làm giàu.

Trì Dung là người thật sự có tính sói, nhưng vợ lại hoàn toàn khác. Trong hai người, một người dám đấu tranh và chiến đấu, một người còn lại cả đời đều chìm đắm trong lý tưởng. Dù vậy, vợ chồng vẫn làm bạn nâng đỡ nhiều năm, từ tôn trọng nhau như khách, đến cứu nhau trong lúc hoạn nạn. Khi con cái sinh ra, đời cháu sinh ra, theo lý tất cả bụi bậm nên lắng xuống.

Trì Quân rũ mắt xuống, kết thúc hồi ức. Hắn ăn thử một miếng, mùi cháy khét xốp giòn, hương vị hòa quyện hoàn hảo. Trì Quân hài lòng nói: "Là hương vị trong tưởng tượng của tớ."

Ngoài các món ăn ra còn có hai chén cháo. Cháo đặc, sánh mịn, thuỷ miên mật mịn màng, ăn kèm hài sản nên hương vị đậm đà.

Khi ông chủ đi ra sau bếp bận rộn, Chung Dịch hơi tiếc nuối nói: "Thật ra ông chủ đề nghị với tớ món cháo và lẩu, nói đó là món đặc trưng ở đây. Nhưng tớ nghĩ lúc trước cậu làm hai món này, hẳn là thích nhất hai món này. Sau này có cơ hội thì quay lại thử các món khác."

Trì Quân mỉm cười nói: "Được."

Sau khi ăn xong chính là thời gian tặng quà. Chung Dịch cuối cùng vẫn là lấy ra cặp khuy măng sét kia.

Nguyên nhân không do cậu. Sau một thời gian, cậu ngược lại chậm rãi cảm thấy cặp khuy măng sét nhỏ mình nhất thời hứng khởi mua được xác thực thích hợp với Trì Quân. Không cần giải thích quá nhiều, chỉ nhìn bề ngoài đồ vật thì biết ý nghĩa: "Ừhm, chúc cậu sau này theo gió vượt sóng, thuận buồm xuôi gió."

Trì Quân trịnh trọng: "Cám ơn cậu."

Chung Dịch dịu dàng nhìn hắn nói: "Không cần. Trước giao thừa, cậu dẫn tớ đến quán rượu kia tớ cũng rất vui vẻ, rất muốn báo đáp lại cậu."

Bầu không khí nhất thời yên tĩnh.

Trì Quân nhỏ giọng cười, tiếng cười rất ngắn. Hắn dường như có cảm giác nói: "Chung Dịch, cậu..."

Nhưng Chung Dịch đợi một lúc không thấy Trì Quân nói tiếp đoạn sau. Cậu hỏi: "Làm sao?"

Trì Quân lại lắc đầu không nói lời nào.

Chung Dịch cũng không bắt buộc. Cậu cảm thấy không thể giải thích được mình dường như là một ngọn núi lửa ngủ đông ngàn dặm dưới đáy biển. Bây giờ dung nham nhảy nhót, nhưng mặt biển lại bình tĩnh không gợn sóng. Cậu nhìn Trì Quân, nhìn thấy mình của đời trước và đời này. Cậu có rất nhiều chuyện cần phải làm, không thể phá huỷ tình bạn này.

Dừng ở đây. Chung Dịch nhắc nhở bản thân.

Dù có khao khát đến nhiều hơn nữa đều là bởi vì tiếp xúc. Chỉ cần từ từ kéo dài khoảng cách giữa hai người, thì không được bao lâu cậu vẫn có thể trở lại tâm lý như ban đầu. Mày có thể, Chung Dịch!

Sau đêm nay, Chung Dịch có xe, có công việc bận rộn thường ngày, lại có chuyện trong nhà máy. Lý do thì luôn rất dễ tìm. Trì Quân cũng rất quen với sự bận rộn của bạn tốt, hai người làm việc và nghỉ ngơi thường xuyên tách ra. Lúc trước, tốt xấu gì buổi sáng sẽ cùng nhau đánh răng rửa mặt và ra ngoài. Nhưng đến bây giờ, số lần gặp nhau ở phòng vệ sinh cũng đã giảm hẳn. Rõ ràng ở chung một nhà, nhưng lại không liên quan gì đến nhau.

* * *
Đảo mắt đã đến khai giảng, Chung Dịch và Trì Quân kết thúc hai tháng sống chung và chuyển về ký túc xá. Nhưng vẫn chưa trả nhà thuê lại, nơi này dù sao rất gần Thịnh Nguyên. Trong ngày thường muốn xử lý công việc không kịp về trường học thì có thể sử dụng nó như một nơi nghỉ chân.

Chung Dịch đi bộ trong trường học, nghe thấy tiếng kêu khẩu hiệu của một nhóm sinh viên mới đang học quân sự. Cậu dừng lại tại chỗ nhìn một lát, có thể nhìn thấy vô tận màu xanh trong khuôn viên sân trường.

Lúc này, Chung Dịch đã rất khó nhớ lại huấn luyện quân sự của đời trước. Lúc mình còn là sinh viên năm nhất thì có cảm giác gì, sẽ vui mừng khi bản thân thoát khỏi Thượng Hải, chạy trốn khỏi Chung Văn Đống sao? Hướng đến cuộc sống tương lai, hướng đến một ngày mai tốt đẹp hơn mà mình phấn đấu ra?

Có lẽ vậy. Nhưng đó đều là quá khứ quá xa xôi.

Sau khi tựu trường, ngoài việc đột ngột bổ sung bài vở ở trường còn có một điểm khác biệt. Đó chính là Thượng Tuấn Kiệt có bạn gái.

Dường như là một cô gái đến từ câu lạc bộ, đã mập mờ với Thượng Tuấn Kiệt từ lâu. Cuối cùng đã chọc thủng giấy cửa sổ trong kỳ nghỉ hè. Cô gái là đồng hương với Thượng Tuấn Kiệt, hai người thường xuyên hẹn hò ra ngoài chơi. Một mùa hè trôi qua, bằng mắt thường có thể nhìn thấy Thượng Tuấn Kiệt đen một tông.

Khi gã nói chuyện với bạn chung phòng hơi đắc ý: "Tớ cũng là người có người nhà." Có lẽ là cô gái kia có tác dụng, Thượng Tuấn Kiệt cuối cùng đã thoát ra khỏi cái bóng của Viên Văn Tinh.

Diêu Hoa Huy không nói nhiều mà chỉ nói: "Chúc mừng cậu." Sau đó thu dọn đồ đạc chạy nhanh đến thư viện.

Thượng Tuấn Kiệt trợn mắt há miệng, chậm rãi quay đầu nhìn Chung Dịch hỏi: "Cậu cũng phải đi sao?"

Chung Dịch không hiểu hỏi: "Đi? Đi đâu?"

"Học tập." Thượng Tuấn Kiệt nói: "Học kỳ này Hoa Huy còn có thể lấy học bổng phải không? Thật giỏi." Thượng Tuấn Kiệt ở chung phòng ký túc xá với hai học sinh giỏi cảm thấy áp lực sâu sắc. Sau sự cố của Viên Văn Tinh học kỳ trước, gã đã tiến bộ rất nhiều, không đến mức xem thư viện là nhà. Nhưng cũng thường xuyên đến đó. Tất nhiên, sau khi quen bạn gái sẽ như thế nào còn là ẩn số.

Thượng Tuấn Kiệt ngẩn người ngồi ở trên giường của mình mặc sức tưởng tượng. Cùng bạn gái ngâm mình trong thư viện, cùng nhau học tập, cùng nhau quay lưng về phía đối phương đọc thuộc bài, lại giảng bài cho nhau... Dường như rất không tệ.

Đây mới là dáng vẻ mà tình yêu thời đại học nên có.

Chung Dịch nhìn gã cười vui vẻ như vậy, khô khan nói: "Chúc mừng cậu."

Cũng không có thật tình thật lòng.

Trước đây cậu cũng không thân với Thượng Tuấn Kiệt, tự nhiên cũng không biết người bạn chung phòng này tình yêu đương. Chỉ có một điểm: gương mặt cô gái trong bức ảnh chụp chung Thượng Tuấn Kiệt cho bọn họ xem cũng không phải gương mặt của vợ cậu đã xuất hiện trong nhóm bạn bè của Thượng Tuấn Kiệt nhiều năm sau đó.

Đối với đoạn tình cảm đã định mệnh không tật mà chết này, Chung Dịch rất khó dùng tâm trạng lạc quan đối xử.

Chỉ là Thượng Tuấn Kiệt vẫn vui vẻ như cũ, cười hì hì nói: "Tớ nhận lời chúc của các cậu."

Chung Dịch nhìn Thượng Tuấn Kiệt trước mắt thật tình thật lòng cảm thấy vui vẻ, dừng một chút không khỏi nghĩ: Đời này đã thay đổi nhiều chuyện như vậy. Nói không chừng, Thượng Tuấn Kiệt và cô bạn gái của cậu có thể tiếp tục bên nhau.

Cậu lắc đầu một cái, không nghĩ nữa.

* * *
Mùa thu năm nay, thị trường chứng khoán vẫn đi xuống như cũ, thị trường xanh tươi, nhà đầu tư chứng khoán than khóc dậy khắp trời đất.

Cuộc thi đấu 'Mô phỏng nhà đầu tư' lần thứ tư bắt đầu quảng bá. Hành vi gian lận tập thể trong cuộc thi đấu tinh anh lần thứ ba đã trở thành một bí mật chôn vùi trong bụng tất cả mọi người. Những người tham dự gian lận đều cảm thấy xấu hổ khi đề cập đến nó. Đội chiến thắng bị trượt đều ngậm miệng không đề cập tới và duy trì giá trị bản thân. Về phần đội quán quân, Chung Dịch đã rất lâu không gặp Trương Tiếu Hầu. Nhưng cậu biết rằng với bối cảnh gia đình của Trương Tiếu Hầu và Trì Quân, bọn họ chưa bao giờ để mắt đến một cuộc thi như vậy, lại càng sẽ không đặc biệt nhắc lại chuyện xưa.

Trường đại học đã tổ chức một buổi họp chia sẻ kinh nghiệm nhỏ, có người mời Chung Dịch đến tham dự để truyền kinh nghiệm cho các thí sinh đang chuẩn bị cho cuộc thi này. Còn có người tò mò hỏi Chung Dịch và Trì Quân, với tư cách là đội quán quân lần trước, bọn họ có kế hoạch tiếp tục tham gia Mô phỏng hay không? Nếu có ý định này, khụ khụ, ông lớn có thể ôm đùi được không?

Chung Dịch cố tình tránh tiếp xúc với Trì Quân, nên vẫn chưa hỏi thăm câu trả lời của Trì Quân. Tuy nói như thế, nhưng trong lòng cậu vẫn biết chắc: Trì Quận bận như vậy làm sao có thời gian tham gia một cuộc thi nhỏ chứ? Coi như thật sự muốn tham gia... Trì Quân sẽ đến tìm cậu.

Chung Dịch vẫn có sự tự tin này.

Trước những thắc mắc của mọi người, cậu chỉ trả lời bằng thái độ của mình: "Trước đây tôi đã học hỏi được rất nhiều điều trong cuộc thi. Đây là một cơ hội rèn luyện tốt. Nếu mọi người có hứng thú thì có thể thử thoả thích. Nhưng cá nhân tôi, gần nhất đang bận những chuyện khác, không nghĩ sẽ tham gia."

Đối với những thành viên Hội sinh viên mời cậu chia sẻ kinh nghiệm, Chung Dịch sau khi suy tính cũng khéo léo từ chối, nói: "Thực sự tôi quá bận nên không có thời gian."

Các thành viên Hội sinh viên cảm thấy đáng tiếc, nhưng không nói quá nhiều.

Sau đó, Chung Dịch mới nghe nói Trì Quân cũng từ chối. Nhưng lại đưa ra, nếu quả thật cần thiết có thể tạo nhóm Wechat, bản thân chia sẻ kinh nghiệm ở trong nhóm cũng dễ cho mọi người xem lại sau này.

Cứ như vậy, hai thành viên trong đội quán quân đều không thể có mặt, buổi offline chia sẻ xem như từ bỏ.

Các thành viên của Hội sinh viên dường như đã thảo luận với Trì Quân, quyết định thực hiện buổi chia sẻ online. Sau đó hợp tác với các khoa khác.

Đây đều là chuyện trong trường học.

Trong công tác, dự án của Thịnh Nguyên đang tiến hành từng bước nên tạm thời không đề cập đến. Chỉ nói đến nhà máy của Chung Dịch. Việc sản xuất thủy tinh số 183 diễn ra thuận lợi. Nhưng quá thuận lợi lại phát sinh ra những vấn đề khác.

Bên Thịnh Nguyên, đất của công viên giải trí đã mua được, công việc gọi thầu cũng đang tiến hành, bây giờ đã có rất nhiều dự án sẵn sàng để khởi công. Nhưng thiết bị giải trí quá nhiều, một số vật dụng trên mặt nước là thành phần quan trọng. Nhưng vật liệu thấm nước để lọc nước hiển nhiên không được xếp hàng trong số đó.

Nói một cách ngắn gọn, đồ do nhà máy của Chung Dịch sản xuất ra Thịnh Nguyên tạm thời không nhận, để cho bên Chung Dịch tự mình kiếm nhà kho. Sau này khi dự án trên nước gần như hoàn thành lại giao thủy tinh số 183 cho Thịnh Nguyên.

Chung Dịch: "..."

Được thôi. Đây là tình huống cậu cần phải dự đoán được. Với tư cách là một nửa nhân viên trong Thịnh Nguyên, cậu giành được những lợi ích rất tốt cho phe mình: Bởi vì hợp đồng vẫn chưa ghi rõ mối quan hệ nên Thịnh Nguyên đảm nhận phần lớn trách nhiệm trong sự cố không mong muốn này, gánh vác 70% tiền thuê kho.

Thịnh Nguyên là công ty lớn, không thèm để ý những khoản chi tiêu này. Bên Chung Dịch chỉ cần tìm một địa điểm tốt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.