Thiêu Đốt Tình Yêu: Tấn Công Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình

Chương 6: Bí mật không thể nói




"Cần gây tê không?" Giọng nói Hạ Khiêm Dật trong veo mà lạnh lùng không khỏi làm cho người ta có loại cảm giác xa cách.

Nguyệt Tiêm Ảnh hơi sững sờ, nói: "Tôi không cần."

"Cậu cắn chặt cái này đi, mở miệng vết thương lấy đạn sẽ có chút đau." Hắn đem một miếng băng gạc đặt bên miệng cô.

Cô lắc đầu, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra mạnh mẽ quật cường, "Cám ơn anh, tôi có thể chịu được!" Bản thân từng trải qua cảnh cửa nát nhà tang, từng trải qua những cơn đau đớn kéo dài, cô giỏi nhất chính là —— chịu đựng.

Hạ Khiêm Dật lười biếng nói: "Tôi thu lại lời nói trước, không phải là một chút đau, mà là rất rất đau, nếu cậu lộn xộn, động đến miệng vết thương, tôi sẽ không chịu trách nhiệm."

Nguyệt Tiêm Ảnh thờ ơ liếc hắn một cái, khẽ mở cánh môi trắng bệch ra, nhàn nhạt phun ra ba chữ, "Thật dài dồng."

Vừa nói xong, Hạ Khiên Dật giống như trả thù lúc Nguyệt Tiêm Ảnh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, dao giải phẫu đã cắt vào thịt của cô, mũi dao sắc bén chạm vào da thịt cô, máu tươi đỏ thẳm liền chảy ra.

Nguyệt Tiêm Ảnh cắn chặt răng, tay gắt gao níu chặt ga giường, mu bàn tay gầy gò nổi lên đầy gân xanh.

Cái kẹp gấp đạn dính đầy máu, "Đinh ——" một tiếng, rơi xuống cái mâm gốm sứ.

Cô không một tiếng kêu đau, điều này làm cho Hạ Khiêm Dật nhìn cô với cặp mắt khác xưa, nhanh nhanh băng bó miệng vết thương của cô.

"Tốt." Một bên Hạ Khiêm Dật thu dọn dụng cụ, một bên hỏi: “Tại sao cô lại giả trai?"

Hai mắt nhắm chặt bỗng dưng mở ra, đôi mắt lập lòe một chút ánh sáng, cô vừa cúi đầu thấy, áo sơ mi bên ngoài đã bị cởi ra, trên người chỉ còn lại vải quấn quanh ngực.

Trên gương mặt nhợt nhạt hiện lên chút lung túng, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Việc này. . . . . . tổ chức ‘Ám’ chỉ nhận đàn ông, còn phụ nữ?"

"Ý của cô chính là vì có thể dễ dàng gia nhập tổ chức ‘Ám’, cho nên mới giả trai." Biểu hiện trên khuôn mặt Hạ Khiêm Dật, lộ ra một cảm giác thần bí sâu không lường được.

"Ừ!" Nguyệt Tiêm Ảnh gật gật đầu, "Anh có thể giúp tôi giữ bí mật này không? Ngộ nhỡ. . . . . . Để cho Tuyệt thiếu biết tôi là phụ nữ , thì. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh cũng không thể tưởng tượng ra hậu quả, dựa theo thủ đoạn hung ác tuyệt tình lãnh khốc của Ám Dạ Tuyệt, thì không chỉ là bị đuổi ra tổ chức "Ám" đơn giản như vậy.

Đôi mắt của Hạ Khiêm Dật sáng rực giống như ngôi sao nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, muốn thăm dò một chút giả dối của cô, nhưng đôi mắt như nước mùa thu kia giống như có ma lực, hấp thu lấy hồn phách của hắn.

"Được, tôi đồng ý với cô." Hạ Khiêm Dật trả lời, dùng sự lạnh nhạt che dấu dao động trong lòng hắn, "Vết thương không có gì quan trọng, bị thương ngoài da thịt chỉ cần tĩnh dưỡng một tháng là có thể khỏi hẳn."

Nguyệt Tiêm Ảnh đỡ lấy cánh tay mình, ngồi dậy, "Cám ơn anh." Giọng nói của nàng ngữ chân thành tha thiết, không có một chút làm làm ra vẻ mềm mại.

————

Ánh đèn sáng rực chiếu lên sàn nhà trơn bóng phản chiếu một ánh sáng lạnh rét, bóng dáng tối tăm mang theo hơi thở u ám âm lệ (tàn bạo thâm hiểm), cho dù ở giữa ánh sáng sáng rực, cũng không thể che dấu tối tăm tỏa ra từ trên người hắn.

Sợi tóc đen bóng vừa thô vừa cứng, bên má trái bị chiếc mặt nạ màu bạc che lại, tóc cắt ngang trán rủ xuống trên mặt, nhưng sự sắc bén lạnh như băng mang theo thâm hiểm vẫn tỏa ra từ mặt nạ. Bên phải mặt thật giống như dùng dao khắc lên đường cong cứng ngắc, đường nét sắc bén, giữa thân thể cường tráng lộ ra khí thế tài trí hơn người, lộ ra khuôn mặt giống như nghệ thuật gia tự tay khắc thành, tà ác tàn bạo cùng tồn tại với tàn khốc.

Người đàn ông này làm cho người ta có ấn tượng đầu tiên chính là thần bí.

Cô gái có vẻ mặt xinh đẹp kiều mị, trán dính một tầng mồ hôi mịn, hai tay run rẩy duỗi tới người đàn ông lạnh lẽo hung ác, "Lệ. . . . . . Em thật sự chỉ thiếu một chút nữa. . . . . . Một chút. . . . . ." Cô gái lộ ra vẻ mặt khẩn trương, rất sợ bởi vì không hoàn thành nhiệm vụ lần này, Ám Dạ Lệ sẽ giận lây qua cô ta, sau này sẽ không tin tưởng giao nhiệm vụ cho cô ta nữa. Vì trúng kịch độc nghiêm trọng mà khóe miệng Lâm Mỹ Diễm chảy ra bọt trắng, rất nhanh cô ta đã được nhân viên phòng giải phẩu chữa trị và chăm sóc.

Ám Dạ Lệ giống như từ trong bóng tối đi tới, khuôn mặt lãnh khốc từ đầu đến cuối không có bất cứ biểu cảm gì.

Cửa chậm rãi đóng lại, Lâm Mỹ Diễm đứng dậy dò xét, ánh mắt dừng trên cánh cửa cùng Ám Dạ Lệ hợp thành một, ngay cả một khe hở cũng không có , mới nặng nề mà ngã xuống giường.

Đôi mắt tối tăm phụt ra ánh sáng hung ác lạnh buốt, môi mỏng giống như lưỡi đao sắc bén, hé mở thở nhẹ: "Phụ nữ vô dụng."

"Đường chủ." Người đàn ông mặc áo khoác trắng đứng bên cạnh, cung kính khẽ gọi Ám Dạ Lệ một tiếng.

"Như thế nào?"

"Bởi vì độc châm đâm vào bụng quá sâu, cho nên độc châm đã cắm vào thai nhi trong bụng cô ấy, đứa nhỏ đã không có nhịp tim rồi. . . . . ." Bác sĩ nơm nớp lo sợ nói, rất sợ Ám Dạ Lệ mất hứng, khiến cho hắn chịu không nổi.

Mày rậm của Ám Dạ Lệ nhíu chặt giống như thanh kiếm, từ từ xoay người, mặt nạ bên trái mặt hiện lên một mảnh sắc bén, "Ông nói trong bụng của Lâm Mỹ Diễm có đứa nhỏ?"

Giọng nói lạnh nhạt vang lên, giọng nói không có một tí nhấp nhô, nghe không ra hắn có cảm xúc gì, nhưng lại mang theo một loại tàn ác lạnh lẽo.

"Dạ. . . . . . Dạ!" Bị Ám Dạ Lệ hỏi như thế, trán bác sĩ bắt đầu ứa ra mồ hôi lạnh, "Đứa nhỏ đã được sáu tuần rồi."

Tròng mắt hơi híp lại, khẽ cười nói: "Thật tốt, Lâm Mỹ Diễm lại dám gạt tôi giữ lại đứa nhỏ! Trực tiếp cắt đứt tử cung của cô ta đi!"

Đây chính là cái giá phải trả vì dám cả gan giấu giếm Ám Dạ Lệ, Lâm Mỹ Diễm muốn làm mẹ có phải hay không, như thế khiến cho cô ta đời này cũng đừng nghĩ đến có cơ hội làm mẹ.

"Đường chủ, độc trên người Lâm tiểu thư có thể giải, đối với tử cung cũng không có tổn hại gì, nếu cắt đứt tử cung thì đời này cô ấy sẽ không có khả năng sinh con nửa."

Ám Dạ Lệ không kiên nhẫn nhướng đuôi lông mày, "Chẳng lẽ tôi không biết?"

"Nhưng mà, Đường chủ. . . . . . Đối với một người phụ nữ hai mươi tuổi, cướp đoạt cơ hội làm mẹ cả đời cô ấy không phải là quá tàn khốc sao."

"Chẳng lẽ tôi làm chuyện gì, cũng cần ông tới chỉ dạy?"

Con ngươi sắc nhọn cùng hơi thở ác liệt của Ám Dạ Lệ bắn ra, mồ hôi lạnh của bác sĩ bắt đầu chảy ròng ròng, "Thật ra, Đường chủ, muốn làm cho Lâm tiểu thư không thể mang thai, ngoại trừ cắt bỏ tử cung, còn có một cách khác, mang vòng là được."

"Vậy ở đây lải nhải cái gì, còn không mau đi làm!"

Nhìn bóng lưng run rẩy của bác sĩ, đôi mắt tối tăm bắn ra ánh sáng quỷ quyệt, thì thầm nói: "Ám Dạ Tuyệt, lần này có phải tôi nên cám ơn cậu đã giúp tôi giải quyết một tai họa hay không? Xem ra cái mạng nhỏ của cậu đủ vững chắc , lần này xem như cảnh cáo nhỏ, tôi sắp xếp lâu như vậy, trò chơi mới vừa bắt đầu, lần này giúp cậu chơi đùa một chút! Thứ cậu tặng trên người tôi, tôi sẽ từng chút từng chút một trả lại cho cậu!" Ngón tay gầy gò của hắn sờ lên mặt nạ lạnh buốt, đôi mắt lóe ra lửa giận hừng hực.

Lời tác giả: *** Ám Dạ Tuyệt cùng Ám Dạ Lệ rõ ràng là hai anh em, vì cái gì lại trở mặt thành thù? Cuối cùng Ám Dạ Lệ có kế hoạch kinh người gì? Tuyết Sắc từ từ sẽ công bố... ~~~ ủng hộ và cổ vũ của bạn là động lực lớn nhất của Tuyết Sác, hãy nhớ giành một yêu thích...!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.