Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 12: Cơ giáp




Chỉnh thể của cơ giáp này có màu trắng, bả vai và tứ chi được khắc những đường vân màu vàng, nghiêm nghị đứng sừng sững trước mặt cậu, cho dù chưa khởi động nhưng cũng đủ để Bạch Thời cảm nhận được sự uy nghiêm, và cảm giác lạnh buốt tới nặng trĩu, uy thế bức người.

Gió trên núi thổi qua, lá cây xung quanh vang lên tiếng xào xạc, từng đợt từng đợt, xen lẫn mùi vị đầu xuân, từ xa xa cuốn tới. Bạch Thời nhìn chằm chằm vào nó không chớp mắt, trong lòng hoảng hốt, lúc trước cậu đã gặp cơ giáp một lần, nhưng rung động mà bộ cơ giáp kia mang lại còn chẳng bằng một phần của hiện tại, cơ giáp trước mắt này, dường như chỉ liếc mắt cũng có thể khiến người ta cảm thấy được sự mạnh mẽ của nó.

Trong đầu Bạch Thời bỗng lóe lên suy nghĩ: rất có thể nó không phải là cơ giáp cấp thấp.

Bạch Thời yên lặng nhìn Trì Hải Thiên, chợt thấy cảm động cực kỳ, người này đã giúp cậu quá nhiều, không chỉ giúp cậu thuận lợi vượt qua tình tiết, mà còn lấy được cơ giáp, có thể coi như Bồ Tát sống rồi ấy, về sau phải cung phụng cho tốt.

Trì Hải Thiên đứng yên tĩnh một bên, cũng đang nhìn cơ giáp, giờ phút này phát hiện ra ánh nhìn của Bạch Thời liền liếc cậu một cái, gặp ánh mắt quỷ dị thỉnh thoảng cứ lóe lên kia, hỏi: “Cảm nhận thế nào?”

“Tốt quá, cấp bậc gì thế ạ?”

“Cấp thấp nhị đẳng.”

Cấp thấp? Bạch Thời khẽ giật mình, cảm thấy rất rất vô lý, tiến lên vài bước đi lòng vòng quanh nó.

Mặc dù cậu chưa được thấy nhiều cơ giáp, nhưng biết rõ ba đẳng cấp của cơ giáp cấp thấp không chênh lệch nhiều, bộ cơ giáp lúc trước giành được trong tay bọn bắt cóc chỉ mang lại cho Bạch Thời một cảm giác đó là thứ có thể dùng để chiến đấu, nếu thật sự chỉ chênh lệch một cấp, sao lại khác biệt rõ ràng như vậy?

Nghĩ xong Bạch Thời mở cửa khoang, vội vã bước tới bên khoang điều khiển.

Trì Hải Thiên cho rằng cậu phấn khởi muốn thử cơ giáp, cũng đúng lúc muốn xem kỹ thuật điều khiển của cậu thế nào, liền đi theo, ngồi bên ghế lái phụ, nhìn thoáng qua khoang điều khiển rất cổ, nói thêm: “Đây là hàng cũ.”

Bạch Thời á khẩu, về điểm này cậu cũng có chú ý tới, mặc dù trên máy cơ giáp này không có vết xước rõ ràng, nhưng có thể thấy được nó không phải là đồ mới, Bạch Thời nhìn một vòng những nút bấm trên bản điều khiển, lại cố gắng khởi động máy nhìn ghi chú trên hệ thống, phát hiện quả nhiên là cấp thấp nhị đẳng, cuối cùng đành phải tin tưởng.

Bạch Thời không nén nổi tò mò mà hỏi: “Ông lấy cái này ở đâu thế?”

“Từ một người bạn, ông ấy không dùng nữa, ta nhờ người sửa chữa lại một lượt, thử xem.”

Bảng điều khiển của cơ giáp cấp thấp không khác nhau là mấy, Bạch Thời làm quen thao tác một chút, thích nghi rất nhanh, liên tục làm mấy động tác, phát hiện điều khiển nó trôi chảy hơn bộ cơ giáp tam đẳng kia nhiều, càng ngày càng cảm thấy thích nó rồi nha, bắt đầu kiên định cho rằng mặc dù nó chỉ là cấp thấp nhị đẳng, nhưng trình độ phải hoành tráng hơn cơ giáp khác nhiều.

Bạch Thời bay qua bay lại vài vòng trên không trung, chợt nhớ tới một sự kiện: “Ông ơi, liệu con có phải đi thi chứng nhận cơ giáp sư không?”

Cậu đã đọc qua về kiến thức của phương diện này, chứng chỉ cũng có thể ví như bằng lái xe, nếu không có bằng lái là bị phạt tiền đó, mà đã có chứng nhận thì phải thực hiện những điều khoản nhất định, nếu vi phạm sẽ bị tịch thu và hủy chứng hận, dù sao lực sát thương của cơ giáp của mạnh, nếu không quản lý sẽ không thể lường trước được hậu qảu.

Chứng nhận cơ giáp sư chia theo ba cấp là thấp, trung, cao. Tên như nghĩa, muốn điều khiển cơ giáp có cấp bậc nào thì phải có giấy chứng nhận tương ứng.

Thấy Trì Hải Thiên khẽ gật đầu, lại hỏi: “Hình như cuộc thi không hạn chế tuổi tác?”

Cơ giáp sư có yêu cầu về gene và tinh thần lực, việc này sẽ loại được một số người cho nên không có hạn chế về tuổi tác, nhưng nó lại dẫn tới một hệ quả, đó chính là kỷ lục.

Trước mắt thì người giữ kỷ lục nhận được chứng chỉ cơ giáp sư trẻ nhất là mười bốn tuổi, đã bốn năm rồi chưa có thay đổi. Bạch Thời cảm giác mình hoàn toàn có thể phá vỡ nó, dù sao trong thế giới chủng mã, kỷ lục chính là thứ để nhân vật chính phá mà, rồi còn tạo cơ hội cho nhân vật chính tát thẳng vào mặt mấy tên cao phú suất kia nữa.

Bạch Thời không đợi Trì Hải Thiên trả lời đã hỏi tiếp: “Con có thể đi chứ?”

“Bây giờ ngươi chỉ biết căn bản, còn phải luyện thêm.” Trì Hải Thiên nói xong liếc mắt nhìn thời gian, nhắc nhở Bạch Thời phải huấn luyện.

Bạch Thời cứng đờ, nghĩ thầm cái gì phải tới có trốn cũng không được, liền cam chịu điều khiển cơ giáp hạ xuống mặt đất, sau khi ra khỏi khoang điều khiển liền ngửa đầu nhìn nó, nhìn sao cũng thấy thuận mắt ghê, đưa tay sờ sờ: “Thật sự cho con ạ?”

“Ừm, sau này nó sẽ là của ngươi, nhận lấy đi.”

Cơ giáp của mình.

Bạch Thời lẩm nhẩm mấy chữ này, cảm xúc bỗng dâng trào, sau đó dừng một chút, nghĩ đến việc sau này nhân vật chính sẽ có một bộ cơ giáp đỉnh cấp, lại nhìn nó, phát hiện vẫn cực kỳ thuận mắt, hơn nữa dù sao nó cũng là cơ giáp đầu tiên của mình, cho dù sau này có cái tốt hơn cậu cũng sẽ không ghét bỏ nó đâu.

Bạch Thời chợt nhớ Trì Hải Thiên nói là đã sửa chữa lại, lại bắt đầu tưởng tượng có khi trước kia cơ giáp này rất lợi hại, nhưng vì bị tổn thất quá nghiêm trọng mới biến thành như hiện nay, nếu thế vẫn có thể trở về như trước, đến lúc ấy nó chính là cơ giáp đỉnh cấp rồi.

Có điều Bạch Thời biết suy nghĩ này hơi viễn vông, cơ giáp cao cấp đều có chút tình cảm và chỉ số thông minh, tinh hạch của máy này cũng là tinh hạch thấp thấp, dù có thay đổi đến mấy cũng chẳng thể trở thành cơ giáp cao cấp được, trừ khi đổi tinh hạch. Nhưng tinh hạch chính là trái tim và đại não của cơ giáp, chưa kể còn phải phải có vật liệu tương xứng, nếu muốn thay đổi, máy cơ giáp này cũng phải thay đổi toàn bộ, lúc ấy còn tìm đâu ra bóng dáng lúc đầu nữa.

Nhưng ở thế giới chủng mã, nhất là cơ giáp của nhân vật chính, có lẽ sẽ có trường hợp đặc biệt?

Nếu như nó chính là cơ giáp đỉnh cấp, vậy thì thật là… Bạch Thời lại chậm rãi sờ nó, không ngờ một lần hỏng hóc lại cho ngươi gặp tên xui xẻo như ta, đây là số mệnh rồi tiểu cơ giáp.

Trì Hải Thiên đứng bên cạnh thấy Bạch Thời bỗng nhiên thương cảm, khóe miệng khẽ giật giật, cảm thấy trẻ con thật là khó hiểu, sắc mặt nghiêm nghị: “Còn chờ gì nữa.”

Bạch Thời hoàn hồn, vội vàng cất đi, đeo không gian cầm tay lên cổ.

Huấn luyện cơ thể cường độ cao đã chấm dứt, Trì Hải Thiên chỉ để lại một hai mục làm nhiệm vụ hàng ngày sau ngày, đợi Bạch Thời hoàn thành liền trở về. Bạch Thời đi theo ông rảo bước tới căn phòng lớn nhất trong trang viên, nhìn nhìn những vật này, đợi Trì Hải Thiên hạ lệnh.

Thanh niên tới đón họ lúc đầu cũng rất thích cơ giáp, mua rất nhiều sản phẩm công nghệ cao về để luyện tập, về sau người nọ bận rộn buôn bán, dần dần bận tới nỗi không có thời gian, bây giờ biết Trì Hải Thiên muốn huấn luyện Bạch Thời, trước khi đi liền hào phóng giao chìa khóa căn phòng này lại cho ông.

Trì Hải Thiên chọn những mục chủ chốt chia làm nội dung huấn luyện hằng ngày, sau đó lên mạng, chỉnh hình ảnh ba chiều thành cỡ lớn, trầm giọng nói: “Từ hôm nay trở đi, học chiến đấu.”

Bạch Thời ngơ ngác vài giây: “Phòng thân ạ?”

“Chỉ là một phần trong đó.” Trì Hải Thiên nhìn cậu, “Quan trọng nhất là chỉ có người đã học chiến đấu mới có thể điều khiển cơ giáp làm ra những động tác này, đánh cận chiến mới tốt.”

Bạch Thời đã hiểu, ngoan ngoãn nghe lời, tiếp tục vùi đầu vào kỳ huấn luyện căng thẳng.

Ngoại trừ nhiệm vụ hằng ngày và học chiến đấu, Bạch Thời cũng đắm mình trong buồng mô phỏng để học những động tác hơi khó hoặc cố gắng vượt qua bài kiểm tra, đợi đến lúc thao tác thuần thục sẽ đổi sang cơ giáp để thực hành, luyện mãi cho tới khi không còn vấn đề mới thôi.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, nhoáng cái đã hơn nửa năm.

Trụ cột của Bạch Thời đã rất vững, các hạng mục đều được hoàn thành vô cùng trôi chảy, hơn nữa tiến bộ rất rõ ràng. Trì Hải Thiên cảm thấy đã ổn, lại thay đổi nội dung, ông lấy máy kiểm tra, lần đầu tiên dán mảnh kim loại trên trán Bạch Thời trước mặt cậu, để cho cậu tự nhìn kết quả kiểm tra của mình.

“Cấp B, đây là cấp bậc tinh thần lực của con, nó khác gene, có thể thông qua huấn luyện mà tăng lên.” Trì Hải Thiên chậm rãi nói, “Điểm khác biệt lớn nhất giữa cơ giáp cao cấp và cơ giáp cấp thấp chính là lưới thần kinh, nó có thể kết nối giữa hạch tâm của cơ giáp và đại não của loài người, để cho cơ giáp sư hạ lệnh trực tiếp qua tinh thần lực. Bởi vậy cơ giáp cấp thấp và trung cấp chỉ thao tác bằng tay, mà cơ giáp cao cấp được điều khiển cả bằng tay và tinh thần lực, thậm chí một số cơ giáp sư lợi hại còn không cần động tay, hoàn toàn dựa vào tinh thần lực để khống chế.”

Trì Hải Thiên dừng lại một chút, đổi giọng nghiêm túc: “Đại não truyền lệnh tới ngón tay cũng mất thời gian, nhưng nếu dùng tinh thần lực thao tác trực tiếp có thể bớt được quá trình này, đây cũng là tầm quan trọng của tinh thần lực, hiểu không?”

Bạch Thời nghe, nét mặt vẫn vô cảm, nhìn dụng cụ trước mắt, lại nhìn bản thân, gần như chết lặng.

Cậu không ngu, nếu miễn cưỡng mà nói thì có thể lấy cớ rằng những huấn luyện trước kia của Trì Hải Thiên chỉ là làm theo trong sách, nhưng trải qua khoảng thời gian sống chung vừa rồi, Bạch Thời phát hiện người này biết rất nhiều thứ, có cảm giác thâm sâu không lường được.

Nhất là huấn luyện chiến đấu, trên căn bản là Trì Hải Thiên dạy cậu từng chút từng chút một, mặc dù bên cạnh có video, nhưng Bạch Thời cảm thấy nếu không có huấn luyện viên tốt, chỉ dựa vào video thì hoàn toàn không thể đạt tới trình độ hiện nay.

Vì vậy cậu càng cảm thấy Trì Hải Thiên có vấn đề, thậm chí bắt đầu hoài nghi người này chính là chủ nhân của cơ giáp màu đỏ kia. Nhưng có một điều mà Bạch Thời nghĩ mãi không hiểu, nếu lão đầu đã lợi hại như vậy, tại sao lại để Trì Tả tới học viện Thiếu Niên, rốt cuộc là người này đang suy nghĩ gì?

Trì Hải Thiên thấy Bạch Thời im lặng, không khỏi hỏi: “Sao đây?”

Bạch Thời chỉ chỉ vào màn hình hơi mờ: “Ông lấy cái này ở đâu thế ạ?”

Trì Hải Thiên lạnh lạnh đáp: “Trên sách có giới thiệu, ta nhờ bạn mua.”

Bạch Thời: “…”

Lật bàn, lại mang quyển sách lừa đảo kia ra làm cớ, lừa gạt trẻ con hả?

Ồ, hình như bề ngoài của mình chính là trẻ con, Bạch Thời lập tức im lặng, nghĩ thầm nếu lão đầu không muốn nói thì có hỏi cũng thế, đành phải thôi, chỉ khẽ dạ một tiếng.

Trì Hải Thiên không để ý đến sắc mặt cậu, nhanh chóng đặt việc huấn luyện tinh thần lực vào mục quan trọng.

Vì vậy, buổi sáng Bạch Thời rèn luyện thể năng và tinh thần lực, buổi chiều luyện tập chiến đấu, buổi tối thì đắm mình trong buồng mô phỏng, sống một cuộc sống rất có quy luật, ba tháng nữa lại trôi qua.

Hôm nay Bạch Thời dậy sớm, đi theo Trì Hải Thiên lên núi, sau đó phát hiện càng đi càng vào sâu, không nén nổi tò mò: “Chúng ta đi đâu thế ạ?”

“Ngươi học chiến đấu đã được kha khá, bây giờ phải đi thực chiến.” Trì Hải Thiên mở máy truyền tin lấy từ chỗ thanh niên, chọn vài cái, điều tra được một con sói cao cỡ nửa người, ra lệnh, “Đây là mục tiêu của ngươi, giết nó.”

Bạch Thời: “…”

Giết giết giết nó? Cái thứ này có thể tùy tiện muốn giết là giết sao? Đùa gì thế hả? Lão đầu, ông thật sự phát rồ rồi! Bạch Thời ngẩng khuôn mặt vô cảm lên, khờ dại hỏi: “Dùng cơ giáp ạ?”

“Không, dùng cái này.” Trì Hải Thiên nói xong liền ném cho cậu một vật.

Bạch Thời bình tĩnh nhìn thanh dao nhỏ trong tay, mắt tối sầm lại, mẹ kiếp, thật sự không muốn sống nữa mà! Tui để nó ăn thịt luôn có được không?!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.