Thiên Vương Điện

Chương 38: 38: Vu Oan Hãm Hại





Chuyện của Chu Chấn Hùng chỉ là một chuyện nhỏ, chẳng mấy chốc sẽ rơi vào quên lãng.

Còn nhà máy của Chu Chấn Hùng cuối cùng có bị phá sản hay không, cũng chẳng có ai quan tâm.

Mặc dù lúc này Chu Diễm Hân rất muốn giúp đỡ Chu Chấn Hùng, nhưng cô lực bất tòng tâm.

Chu Thị này đã không còn tình người từ lâu!
Công việc hàng ngày vẫn tiếp tục diễn ra như cũ, nhưng so với trước kia, gần đây Chu Diễm Hân càng nỗ lực hơn.

Những lô hàng đầu tiên đã được thuận lợi bàn giao cho tập đoàn Tôn Thị, tập đoàn Tôn Thị cũng đã dán những nhãn hiệu đầu tiên để đưa vào thị trường bán thử.

Mọi phản hồi đều rất tốt, dù về chất lượng hay kiểu dáng, đều nhận được phản hồi không tệ.

Vạn sự khởi đầu nan, sau khi có một khởi đầu tốt như vậy, công việc tiếp theo có lẽ sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Để ăn mừng dự án trong tay Chu Diễm Hân được tiến hành thuận lợi, nhân dịp cuối tuần, Hạ Cường đã nấu một bàn thức ăn thịnh soạn, để chúc mừng cô.

Trưa hôm đó, cả nhà năm người ăn uống vui vẻ hòa thuận.

Có lẽ bởi vì tâm trạng tốt, lần này Tăng Hồng Anh không những không chê Hạ Cường bẩn thỉu, ngược lại còn khen ngợi Hạ Cường nấu ăn ngon.

Đồng thời, bố vợ Chu Chí Văn còn cố ý khui một chai rượu, uống vài ly với Hạ Cường.

Tâm trạng của Hạ Cường cũng rất tốt, ngôi nhà này tuy nhỏ, còn không bằng một phần mười nghìn so với nhà họ Hạ của anh ở phía Bắc.

Nhưng Hạ Cường đã bắt đầu thích ngôi nhà này.

Ít nhất ngôi nhà này còn có hơi ấm tình người.


Tuy nhiên, vào lúc này, chuông điện thoại của Chu Diễm Hân vang lên.

“Chu Diễm Hân, lập tức cút đến công ty ngay”.

Chu Diễm Hân nhấn nút trả lời, còn chưa kịp nói gì, tiếng thét giận dữ của Chu Chấn Quốc đã truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.

Từ bé đến giờ, đây là lần thứ hai Chu Chấn Quốc nổi giận như vậy với Chu Diễm Hân.

Lần đầu tiên là vào sáu năm trước, khi Chu Diễm Hân mang thai trước khi kết hôn và bị nhà chồng sắp cưới hủy hôn.

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên lặng, trái tim Chu Diễm Hân đập lệch mất một nhịp.

"Ông nội, có chuyện gì vậy ạ?"
Tút tút tút...!
Chu Chấn Quốc đã cúp điện thoại.

"Có chuyện gì thế, Diễm Hân?"
"Không có gì đâu ạ, mọi người cứ ăn trước đi, bây giờ con phải đi tới công ty một chuyến".

Thấy sắc mặt Chu Diễm Hân không tốt lắm, Hạ Cường lập tức nói: "Anh đi với em".

"Ừ".

Chu Diễm Hân không từ chối!
Hai người lái xe tới công ty, sau đó đi đến phòng họp.

Lúc này, tất cả các lãnh đạo cấp cao của nhà họ Chu đều có mặt đông đủ.

Cả phòng họp như sắp bùng nổ, sắc mặt ai nấy đều rất khó coi.

"Chu Diễm Hân, chị nhìn xem mình đã làm ra chuyện tốt gì kìa".

Nhìn thấy Chu Diễm Hân và Hạ Cường bước vào, Chu Tử Mạn là người đầu tiên lao về phía cô, định vung tay tát cô.

Hạ Cường nhanh tay nhanh mắt bắt lấy cổ tay của Chu Tử Mạn, lạnh lùng nói: "Cô đang muốn làm gì vậy hả?"
Nói xong, Hạ Cường hất tay ra, Chu Tử Mạn lập tức lui về phía sau mấy bước.

“Hạ Cường, sao cậu dám vô pháp vô thiên như vậy?”
Chu Chấn Quốc đập mạnh bàn đứng dậy, vô cùng tức giận.

"Ông nội, rốt cuộc đã có chuyện gì?"
Vừa mới vào đã bị hỏi tội, Chu Diễm Hân không thể nào hiểu nổi.

Chu Tử Mạn hung hăng nói: "Chu Diễm Hân, chẳng lẽ chị lại không biết có chuyện gì xảy ra sao?"
"Chị vẫn còn ở đây giả bộ cái gì hả?"
Dứt lời, Chu Tử Mạn ném vài bộ quần áo về phía Chu Diễm Hân, vẻ mặt hung dữ.

“Đây chẳng phải là quần áo do chị phụ trách sản xuất sao? Chất lượng kém thì đã đành, thuốc nhuộm lại còn chứa thành phần hóa học độc hại".

“Chị nói xem chị đã ăn bao nhiêu tiền chiết khấu rồi hả? Lại dám dùng loại vải kém chất lượng này làm nguyên liệu?”

"Chị có biết rằng công ty chúng ta bây giờ đang phải chịu tổn thất lớn như thế nào không?"
“Khách hàng của tập đoàn Tôn Thị đã bắt đầu có biểu hiện dị ứng da, thậm chí có người còn phải nhập viện”.

"Lần này công ty chúng ta không những phải bồi thường, còn có thể bị kiện, thậm chí lần hợp tác này cũng bị hủy bỏ".

"Chu Diễm Hân, chị nói xem, tại sao chỉ vì tiền mà chị lại có thể không biết xấu hổ đến vậy cơ chứ?"
Chu Diễm Hân sững sờ tại chỗ, quần áo có vấn đề về chất lượng sao?
Điều này tuyệt đối không thể nào, Chu Diễm Hân đã sắp xếp người mà cô tin tưởng nhất để trông coi, kiểm soát chặt chẽ dự án này.

Hơn nữa, nguyên liệu được dùng đều là loại tốt nhất, hoàn toàn không có khả năng xảy ra vấn đề về chất lượng.

"Ông nội, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó".

"Hiểu lầm, đã có bằng chứng xác thực rồi mà chị vẫn còn muốn biện minh sao?"
Chu Tử Mạn hung dữ trợn mắt nhìn Chu Diễm Hân, chỉ muốn giẫm chết cô ngay bây giờ.

Cùng lúc đó, các lãnh đạo cấp cao của nhà họ Chu cũng nhao nhao bàn luận.

"Quả nhiên không nên để người phụ nữ này phụ trách dự án, bây giờ lại tạo ra tổn thất lớn như vậy cho công ty chúng ta".

"Đúng vậy, từ sau khi phụ trách dự án này, thậm chí cô ta đã mua được một chiếc xe Mercedes-Benz, chắc chắn là tiền tham ô từ dự án".

"Thật không ngờ cô ta lại là người không biết xấu hổ như vậy, tuyệt đối không thể để cô ta ở lại công ty".

Sắc mặt Chu Chấn Quốc tối sầm lại, cả người run rẩy vì tức giận.

Chu Diễm Hân nhặt một bộ quần áo ở dưới đất lên, trước tiên cô xé thử vài lần, sau đó đưa lên chóp mũi để ngửi.

Sắc mặt cô đột nhiên biến đổi.

Quần áo này đúng là do đoàn đội của cô thiết kế và sản xuất, nhưng nguyên liệu hoàn toàn không phải là nguyên liệu mà các cô đã mua.

Trong số đó, chắc chắn có người đang cố ý hãm hại cô.

Chu Diễm Hân vô thức nhìn về phía Lý Cường ở bên kia.


"Lý chủ quản, chuyện này là thế nào?"
Lý Cường lập tức đứng bật dậy, ông ta sớm đã bàn bạc xong lời giải thích với Chu Tử Mạn.

“Chu Diễm Hân, cô còn dám hỏi tôi đã có chuyện gì xảy ra à?”
“Lô hàng này rốt cuộc thế nào, cô còn giả bộ ngốc nghếch sao?"
“Lúc đó cô nói với tôi rằng cô muốn đích thân đi kiểm tra một lô nguyên liệu, còn cho tôi năm nghìn tệ, bảo tôi xin nghỉ mấy ngày”.

"Tôi còn tưởng cô có lòng tốt, không ngờ rằng cô lại cố ý bảo tôi đi để mang về một lô vải kém chất lượng".

Ầm...!
Đầu óc Chu Diễm Hân như sắp nổ tung, cô không ngờ rằng chú Lý mà cô vô cùng tin tưởng lại hãm hại cô như vậy.

“Lý chủ quản, chú ngậm máu phun người”.

Lý Cường lạnh lùng nói: “Chu Diễm Hân, những gì cô làm đều có trời đất chứng giám, đừng có mà dám làm lại không dám nhận”.

“Hơn nữa, trước đó cô vẫn luôn phàn nàn rằng đi xe điện mỗi ngày quá vất vả, muốn mua một chiếc xe, không phải sao, vậy mà mới có mấy ngày cô đã mua được một chiếc Mercedes-Benz”.

“Chu Diễm Hân, cô đã ăn bao nhiêu tiền từ dự án này, tự cô biết rõ”.

"Bây giờ dự án này xảy ra vấn đề, cô nên gánh vác toàn bộ trách nhiệm".

"Nếu tôi sớm biết được cô là loại người như vậy, tôi đã không đồng ý phụ trách dự án này cùng với cô ngay từ đầu, cô đang muốn hại tôi không giữ nổi cái mạng già này đây mà!"
Nói xong, Lý Cường quay sang nhìn Chu Chấn Quốc, tỏ vẻ vô cùng đau đớn.

"Chủ tịch, chuyện này thật sự quá tồi tệ, mặc dù Lý Cường tôi không biết chuyện này, nhưng vẫn phải chịu trách nhiệm, tôi xin từ chức".

"Ngoài ra, tôi đề nghị nên thay đổi người phụ trách dự án"..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.