Thánh Thiên thành có thể nói là địa phương phồn hoa nhất trên Đại lục Thánh Thiên. Bên trong Thánh Thiên thành, khắp nơi dường như là khu nhà cấp cao, nhà nào cũng đèn đuốc sáng trưng. Thế nhưng trong Thánh Thiên thành lại có hai địa phương xa hoa nhất, nơi thứ nhất dĩ nhiên là là hoàng cung. Cung điện Đế vương tất nhiên là trân bảo khắp nơi, nguy nga lộng lẫy. Nhưng có một nơi xa hoa khác thật sự cũng không hề kém hoàng cung, thậm chí còn có điểm hơn. Quan trọng nhất là địa phương thứ hai này dường như là nơi toàn bộ nam tử Đại lục Thánh Thiên hướng tới.
Nơi này chính là Khinh Hồng lâu, kỹ viện năm năm trước nhanh chóng vang đội Thánh Thiên thành.
Tuy nói Khinh Hồng lâu là kỹ viện, nhưng cho tới bây giờ không ai dám coi nơi này như kỹ viện mà đến dạo. Khinh Hồng lâu ngoại trừ kết cấu và cách bố trí đặc biệt, tao nhã bất phàm, cô nương bên trong ai cũng đẹp như thiên tiên. Quan trọng nhất là Khinh Hồng lâu này khác với những kỹ viện khác, cô nương ở đây có thể tự lựa chọn khách nhân mình muốn tiếp. Nếu nàng chọn trúng ngươi, ngươi không có đồng nào cũng có thể say nằm bụi hoa. Nhưng nếu ngươi chướng mắt nàng, ngươi dù có ngàn vàng cũng như công toi.
Ban đầu khi quy định này vừa ra, tất nhiên gặp phải sự phản đối của rất nhiều người, nhưng những người phản đối hoặc gây chuyện đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn hoặc bỏ mình ngay ngày hôm sau. Dần dần mọi người biết được, phía sau Khinh Hồng lâu này nhất định có ai đó làm chỗ dựa. Dần dần không còn ai dám gây chuyện nữa. Nam tử luôn có tâm lý tìm kiếm cái lạ, cho rằng cầu mà không được mới là trân quý nhất. Cho nên, giá trị của những cô nương trong Khinh Hồng lâu cũng dần tăng vọt.
Hơn nữa, Khinh Hồng lâu không chỉ là một kỹ viện mà còn là một mạng lưới tình báo. Chỉ cần ngươi có tiền, ngươi có thể nhận được hưởng thụ xa hoa nhất ở Khinh Hồng lâu, có mỹ nhân hàng đầu làm bạn, có tình báo giá trị nhất. Ở Thánh Thiên thành, có thể ra vào Khinh Hồng lâu dường như chính là tượng trưng cho một loại thân phận.
Hôm nay, Khinh Hồng lâu dường như cực kỳ náo nhiệt. Sắc trời vừa sáng, xe ngựa nhà quyền quý đã tới lui không ngừng trước cửa Khinh Hồng lâu. Ngay lúc mọi người đang hàn huyên chơi đùa, bốn đội người ngựa dường như sánh đôi chạy về phía Khinh Hồng lâu. Bất kể là tiếng rao hàng của những người buôn bán nhỏ bên cạnh Khinh Hồng lâu hay là quan lại quyền quý đang muốn tiến vào Khinh Hồng lâu đều cùng nhau ngừng lại.
"Mau nhìn, là người của tứ đại gia tộc!"
"Đúng! Đúng! Rất có khí thế!"
"Ủa? Hôm nay tứ đại gia tộc sao lại tụ họp cùng nhau?"
"Nghe nói là đương kim thái tử thiết yến ở Khinh Hồng lâu. Muốn khoản đãi trọng thần trong triều cùng với người của tứ đại gia tộc.”
"Ôi, ta có thể bước chân vào Khinh Hồng lâu một lần, thật là chết cũng đáng!"
"Dựa vào ngươi? Đến chết ngươi cũng không vào được đâu!" Thời điểm mọi người đang kinh ngạc, thán phục xen lẫn nghị luận, mọi người dần dần thấy rõ đội ngũ của tứ đại gia tộc. Người trong đội ngũ của tứ đại gia tộc không ngờ cùng cưỡi Tuyết Vực Sư Mã. Tuyết Vực Sư Mã này thân trắng như tuyết, đầu tương tự sư tử, thân thể lại có chút giống ngựa. Có thể nói có đủ lực tấn công của sư tử và tốc độ của ngựa. Là một loại ma thú cấp bốn tính tình rất ôn hòa. Mà tứ đại gia tộc không ngờ thuần hóa nhiều Tuyết Vực Sư Mã như vậy làm vật để cưỡi, có thể thấy được thực lực của bọn họ.
Trong nháy mắt, đoàn xe của tứ đại gia tộc dừng lại trước cửa Khinh Hồng lâu.
Mấy người của tứ đại gia tộc đồng loạt đem thang gỗ lim đặt trước kiệu, động tác nhất trí khiến người ta xem thế là đủ rồi. Đúng lúc này, đoàn xe Tề gia đột nhiên phát ra một tiếng nói như sấm sét, "Không cần bày cái thang này ra, lão tử cũng không phải là mấy cô nương nhu nhu nhược nhược!"
Chỉ thấy mành kiệu chớp động, trong thời gian mấy hơi thở, ba bóng dáng to lớn liền xuất hiện trước hàng kiệu.
Dẫn đầu ba người này là một người mặc chiếc áo choàng đỏ tươi, Tề Thiên Minh gia chủ Tề gia. Bộ dáng ông vẫn như trước đây, nóng nảy như một ngọn lửa, dấu vết của năm tháng dường như không hề lưu lại trên khuôn mặt ông. Nhìn qua cũng chỉ là hơn ba mươi tuổi, thành thục mà anh tuấn. Đi theo hai bên Tề Thiên Minh chính là Tề Thiên Sách và Tề Thiên Ngạo. Thời gian hai năm, dường như cũng không có gì thay đổi, nhưng chỉ cần nhìn kỹ lại sẽ phát hiện trên người hai anh em này nhiều hơn mấy phần trầm tĩnh cùng lạnh lùng nghiêm nghị, ít đi mấy phần sôi nổi cũng như xung động, lại giống như trải qua binh dao chiến trường, sắc sảo mà không lộ ra ngoài.
Ba người này xuất hiện dường như hấp dẫn tất cả sự chú ý của các tiểu thư phu nhân. Ngay sau đó Diệp Thanh Vân, gia chủ Diệp gia, Diệp Tuấn, Diệp Thần, Diệp Phong; Bắc Thần Thương gia chủ Bắc Thần gia, Bắc Thần Diêm cùng với Bắc Thần Động; Âu Dương Minh gia chủ Âu Dương gia, Âu Dương Thiên Nhai, và Âu Dương Tuyết lần lượt xuất hiện trước cửa Khinh Hồng lâu. Trong lúc nhất thời, toàn bộ phía trước Khinh Hồng lâu đập vào mắt đều là quần là áo gấm, tuấn nam mỹ nữ. Giống như một bức tranh hào nhoáng thời loạn, khiến tất cả mọi người không nhịn được hãm sâu trong đó. Thời điểm mọi người không chú ý, có năm bóng dáng màu đen thoáng lướt qua cửa sổ của Khinh Hồng lâu, như một cơn gió lốc màu đen, tức khắc không còn chút tung tích.
Bên trong Khinh Hồng lâu.
Năm người mặc áo đen che mặt đột nhiên xuất hiện ở một phòng trên lầu ba. Bọn họ mới vừa ổn định thân hình, chỉ nghe thấy một tràng âm thanh như chuông bạc.
"Ha ha ha, năm vị là tới tìm cô nương hay là mua tình báo?"
Năm người lập tức kinh hãi quay đầu lại, chỉ thấy một tiểu cô nương áo trắng xinh đẹp đứng ở phía sau bọn họ, tiểu cô nương kia mặt phấn môi son, người so với hoa còn xinh đẹp hơn, mặc trên người áo trắng càng trở nên nhỏ bé trong gió, vô cùng kiều mị. Thế nhưng, khiến cho năm người bọn họ kinh ngạc chính là, tiểu cô nương này cứ như vậy xuất hiện ở phía sau bọn họ, lấy tu vi cấp bậc Kiếm Tôn của năm người bọn họ không ngờ không phát giác ra?!
"Thì ra không phải năm vị khách mà là năm tên ngốc!" Tiểu cô nương kia ha ha cười, thế nhưng trong tiếng cười đã mang theo từng cơn lạnh lẽo.
Thủ lĩnh của đám người mặc áo đen lập tức phản ứng kịp, vội vàng đưa tay vào trong ngực lấy ra một khối lệnh bài. Mà khối lệnh bài này rõ ràng chính là khối lệnh bài lúc trước Thiên Tung giao cho Cao Tường ở Vạn Linh cốc! Thân phận của thủ lĩnh đám người mặc áo đen tự nhiên cũng không nói mà rõ. Hắn chính là thủ lĩnh chiến đoàn Minh Quân chấp thuận cam kết với Thiên Tung hai năm trước.
Cao Tường!
"Vị cô nương này, ta muốn gặp mặt lâu chủ của các vị. Chẳng biết có được không?" Cao Tường vừa cung kính hỏi, vừa đưa lệnh bài tới tay tiểu cô nương kia.
Nữ tử kia nhận lấy lệnh bài, nhìn kỹ, giữa lông mày lập tức nhiều thêm mấy phần sáng tỏ cùng cung kính. Nàng mỉm cười đánh giá năm người mặc áo đen từ trên xuống dưới một phen. Lúm đồng tiền như hoa nói, "Ta tên Tiểu Linh, các vị mời đi theo ta!"
Đám người Cao Tường đi theo Tiểu Linh tiến vào hậu viện của Khinh Hồng lâu, dường như quành đi quành lại không dưới vài chục lần. Cao Tường đối với người thiết kế Khinh Hồng lâu quả thật bội phục vạn phần. Hắn cũng không ngờ hậu viện Khinh Hồng lâu lại ẩn giấu càn khôn. Khắp nơi đều là cơ quan ngầm. Nếu không có Tiểu Linh dẫn đường sợ rằng dù kiếm cấp của hắn có cao cũng là dễ vào khó ra!
Rốt cuộc, Tiểu Linh dẫn đám người Cao Tường tới một nơi được đặt tên là Thiên Nhiên Cư mới dừng lại.
"Các vị, cấp bậc của ta quá thấp, không vào được nơi này. Bất quá, ta nghĩ lâu chủ hẳn là biết các vị đã tới. Các vị chỉ cần đi dọc theo con đường nhỏ này, sẽ gặp được lâu chủ. Nếu vận may của các vị tốt nói không chừng còn có thể gặp được tiểu thư!" Khi Tiểu Linh nói lời này, trong giọng nói không che dấu được hâm mộ cùng với sùng bái.
Năm người Cao Tường sinh lòng nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đi về phía Thiên Nhiên Cư.
Bố cục bên trong Thiên Nhiên Cư và Khinh Hồng lâu bên ngoài quả thực là hai phong cách, một là dương xuân bạch tuyết, một là đào hồng liễu lục. Một chỗ thanh khiết nhưng lạnh lùng thanh nhã, một chỗ lộng lẫy hào hoa mỹ lệ. Nếu cẩn thận xem xét, sẽ phát hiện ra Thiên Nhiên Cư này tuyệt đối cao hơn một bậc. Đồ vật trong Thiên Nhiên Cư đơn giản thanh nhã, nhưng mỗi một món đều là kỳ trân dị bảo. Mỗi một cành cây bụi hoa đều là thế gian hiếm có. Cảnh sắc Thiên Nhiên Cư mặc dù không phải là tuyệt mỹ, lại khiến người ta cực kỳ thư thái khó quên.
Mọi người đều nói Khinh Hồng lâu, say mê hồng trần, hơn hẳn thần tiên. Nhưng lại không biết chân chính thần tiên trong Khinh Hồng lâu chính là Thiên Nhiên Cư.
Đang lúc năm người Cao Tường cảm thán, giọng nói của nam tử mang vẻ lạnh lùng từ tận xương tủy truyền ra vang lên. "Là Cao thống lĩnh của chiến đoàn Minh Quân tới sao? Tịch Nhan đón khách chậm, mong được thứ tội!"
Âm thanh này vốn cực xa, nhưng dường như vừa dứt lời, bóng người đã xuất hiện trước mặt đám người Cao Tường.
Nhìn nam tử trước mắt này, những nam tử cao lớn thô kệch vẫn luôn sống trong gió sương mưa máu như Cao Tường cũng không khỏi có chút ngây ngốc. Bọn họ cũng không hiểu, vì sao một nam tử có thể có dáng vẻ yêu nghiệt đến vậy chứ?
Nam tử kia hé ra mặt ngọc có thể so với hoa xuân, mặc trên người da trắng như tuyết so với nữ tử còn muốn mềm mại hơn. Mái tóc đen nhánh lỏng lẻo búi trên đỉnh đầu. Vài sợi tóc tán lạc xuống phần cổ tao nhã như thiên nga của nam tử. Hắn mặc một bộ quần áo trắng như tuyết. Xương quai xanh tinh xảo cứ như vậy để lộ ra trong không khí. Nếu chỉ bàn về dung mạo, Tịch Nhan này cũng không tính là tuyệt thế. Nhưng hắn giơ tay nhấc chân cũng tỏa ra một loại sức quyến rũ, đó là hào hoa phong nhã rửa sạch những hạt bụi nhỏ trong hồng trần, khiến người ta lâm vào mê muội.
"Ngươi, ngươi là?" Cao Tường không xác định hỏi.
"Ta là lâu chủ Khinh Hồng lâu, Tịch Nhan." Tịch Nhan ôn hòa cười một tiếng nói. "Vận may của năm vị thật là tốt, hôm nay tiểu thư đúng lúc đang ở trong Khinh Hồng lâu. Người đã biết được tin tức của các vị. Bây giờ ta đưa Cao thống lĩnh đi gặp tiểu thư!"
"Tiểu thư? Không biết tiểu thư trong miệng lâu chủ là người phương nào?" Cao Tường càng lờ mờ không hiểu.
"Ha ha, Cao thống lĩnh nói đùa. Chẳng lẽ ngài không nhớ rõ ngày đó là ai cho ngài lệnh bài sao?" Tịch Nhan mỉm cười hỏi ngược lại.
Cao Tường nghe lời này, tâm thần đều chấn động. Trong ấn tượng của hắn, Mục Niệm Ngữ tiểu thư cho hắn lệnh bài ngày đó chỉ là tiểu thư của gia tộc ẩn thế mà thôi, cho dù có thế lực cũng sẽ không lớn bao nhiêu. Hắn vạn vạn không nghĩ tới Khinh Hồng lâu này là nhà của Mục Niệm Ngữ.
"Cao thống lĩnh, mời!"
Năm người Cao Tường theo Tịch Nhan bước vào một lối đi nhỏ thanh nhã được làm bằng trúc trên mặt nước. Càng đi vào trong, trong lòng Cao Tường càng không nhịn được phát ra kích động. Hai năm tắm máu chiến đấu hăng hái, hắn chưa từng sợ hãi cũng như run rẩy qua như vậy. Hai năm nhiều lần sinh tử, hắn chưa từng lùi bước hay bất an. Thế nhưng lúc này, hắn lại là sóng lòng sôi sục, tình cảm khó kiềm chế.
Lúc này, mọi người đi tới đối diện một tiểu các, cách một màn lụa, đám người Cao Tường nhìn thấy một bóng dáng lười biếng mị hoặc ngồi trên ghế trúc ở lan can. Mặc dù cách một tầng màn lụa, nhưng bóng dáng kia đã đủ khiến lòng người nhớ thương, gặp rồi khó quên.
"Tiểu thư, Cao thống lĩnh đến rồi!" Lúc này, Tịch Nhan cực kỳ kính cẩn khom lưng đi xuống, thần sắc quyến rũ trên mặt đã lui sạch sẽ, chỉ còn lại nhiệt huyết chứa chan.
"Ừ, Lan Nhi!" Theo một giọng nói như châu như ngọc thanh khiết lạnh lùng từ trong màn lụa bay ra, một tiểu cô nương áo tím mười sáu mười bảy tuổi, dung mạo xinh đẹp từ bên trong đi ra, từ từ thu lại màn lụa.
Màn lụa dần dần thu lên, đám người Cao Tường chỉ cảm thấy không khí bên trong phòng lập tức trở nên loãng đi, dường như khiến người ta quên cả hô hấp.