Sau khi Thiên Tung tiến vào động bí mật mới phát hiện nơi này không ngờ lớn đến dọa người. Hơn nữa, trên bốn phía vách động còn có lưa thưa gỗ đỏ sinh trưởng. Gỗ đỏ ở đây hoàn toàn không giống với phía ngoài. Những cây gỗ này đã qua ngàn vạn năm được nham thạch nguyên tố hỏa nuôi dưỡng mà lớn lên. Nguyên tố năng lượng bên trong nó so với bên ngoài hoàn toàn không thể so sánh được.
Nhưng hiện giờ, ánh mắt Thiên Tung hoàn toàn bị một vật trong trong thạch động này hấp dẫn.
Đó là một khối hỏa tinh thạch xinh đẹp như thủy tinh. Bên trong tinh thể màu đỏ trong suốt dường như có một chất lỏng lóng lánh lưu động. Chung quanh khối hỏa tinh thạch này tỏa ra mơ hồ ánh sáng đỏ, mỗi một tia ánh sáng đỏ đều chứa đựng năng lượng.
Theo lý thuyết, một khối hỏa tinh thạch lớn như vậy cũng coi là độc nhất vô nhị, thế gian hiếm có. Thế nhưng, nếu so sánh với thứ sinh trưởng trên bề mặt của nó, khối hỏa tinh thạch này xem như không có ý nghĩa gì!
Trên hỏa tinh thạch, một đóa hoa chín cánh màu đỏ thẫm lặng lẽ nở rộ. Đóa hoa chín cánh kia, mỗi một cánh hoa đều giống như dùng hỏa tinh thạch điêu khắc mà thành, trong suốt nhìn xuyên qua được, tinh xảo hoàn mỹ không thể tưởng tượng nổi. Nhưng màu sắc của nó lại như màu máu tươi, từ xa nhìn lại, giống như đang nhìn một đóa hoa được điêu khắc từ máu tươi mà thành. Mùi thơm quanh quẩn trong mũi Thiên Tung thật là thơm nồng nức mũi. Đó là một loại mùi thơm còn dày đặc hơn so với Huyết Phách, dày đặc khiến người ta cảm thấy như đang đặt mình trong ngọn lửa, ấm áp giống như đang được sưởi ấm.
"Cực phẩm Hỏa Tinh?! Đây là đóa Hỏa Tinh Lan chín cánh?!" Âm giọng của Thiên Tung mang theo kinh ngạc cùng với kích động ngay cả chính nàng cũng cảm thấy xa lạ.
Cũng không thể trách Thiên Tung kích động như thế. Đóa Hỏa Tinh Lan chín cánh này so với hạt sen Liệt Hỏa Hồng Liên còn muốn trân quý, thần kỳ hơn rất nhiều. Mấy hạt sen Liệt Hỏa Hồng Liên đều là ước mơ của những người trong thiên hạ, huống chi là thần bảo Hỏa Tinh Lan chín cánh trong truyền thuyết! Đóa Hỏa Tinh Lan chín cánh tên như ý nghĩa, là một loại thực vật sinh trưởng trong cực phẩm Hỏa Tinh, nó sinh trưởng nhờ vào việc hấp thu năng lượng trong Hỏa Tinh và tinh hoa nguyên tố hỏa trong trời đất. Hơn nữa, Hỏa Tinh Lan chín cánh nhất định phải sinh trưởng ở nơi có nhiệt độ cực cao. Một loạt điều kiện hà khắc này khiến cho Hỏa Tinh Lan chín cánh đã gần như tuyệt tích. Thiên Tung cũng là từ trên sách thấy qua loại thực vật thần kỳ này. Không nghĩ tới trong Xích Viêm động lại có thần bảo nguyên tố hỏa loại này!
Vậy là Phi Dạ được cứu rồi! Điều này khiến Thiên Tung có thể nào không kích động, có thể nào không hưng phấn đây!
Thiên Tung lập tức dùng thần thức thăm dò vào Ám Ma Huyễn, chỉ thấy một màu đỏ chợt lóe. Bóng dáng của nam tử tuyệt sắc xinh đẹp kia lập tức xuất hiện trước mặt.
Thiên Tung duỗi ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn như ngọc của Phi Dạ. Trên mặt chảy xuôi một loại ôn nhu ngay cả chính nàng cũng không nhận thấy được. "Dạ, huynh sẽ lập tức có thể tinh lại rồi!"
Thiên Tung nói xong lời này, ánh mắt trở nên cực kỳ kiên định. Nàng vận khởi Kiếm Khí quanh người, không chút do dự hút cực phẩm Hỏa Tinh vào trong tay. Nhẹ nhàng kéo ra, đóa Hỏa Tinh Lan chín cánh bị Thiên Tung lấy ra khỏi cực phẩm Hỏa Tinh.
Đóa Hỏa Tinh Lan chín cánh kia vừa tiếp xúc với bàn tay Thiên Tung, thì có một luồng năng lượng nóng rực qua da thấm vào trong lòng bàn tay nàng. Giống với lúc hấp thu cực phẩm Kim Tinh Xen Nguyên, luồng khí xoáy tụ màu trắng bên cạnh luồng khí xoáy tụ của nguyên tố kim trong cơ thể Thiên Tung không ngừng hấp thu năng lượng nguyên tố hỏa từ tay nàng tràn vào, xoay tròn với tốc độ cao. Thế nhưng, nàng không có tâm tư để ý tới biến hóa bên trong cơ thể mình.
Thiên Tung không chút do dự đem cánh hoa Hỏa Tinh Lan chín cánh bỏ vào trong miệng, từ từ nhai thành chất lỏng đỏ thẫm. Mùi vị của Hỏa Tinh Lan chín cánh giống như rượu mạnh thuần chính nhất, thiêu đốt đầu lưỡi Thiên Tung, mơ hồ còn có chút đau nhức. Một phần chất lỏng theo cổ họng Thiên Tung chảy tới trong dạ dày. Đến lúc đó, Thiên Tung mới cảm thấy một trận trời đất u ám, xương cốt tứ chi giống như bị hỏa thiêu.
Nàng liều mạng dán lên cánh môi mềm mại của Phi Dạ, đem chất lỏng đỏ thẫm đưa vào trong miệng Phi Dạ. Trong lúc môi lưỡi triền miên không thấy mập mờ kiều diễm, không có rung động đến tâm can. Chỉ vì giờ phút này bất kể là Thiên Tung hay Phi Dạ cũng như nhau đều bị ngọn lửa thiêu đốt. Không thể nói sống không bằng chết nhưng cũng đau đến không muốn sống.
Lúc Thiên Tung ‘hôn’ Phi Dạ, trong đầu đột nhiên lướt qua một suy nghĩ: lão nương là người của hai thế giới, nụ hôn đầu tiên không ngờ đưa ra ngoài như vậy! Mẹ nó, hôn môi thực khó chịu!
Khi Bạch Ngân và U Minh cả người đẫm máu theo ký hiệu Thiên Tung để lại vọt vào sơn động thì thấy một cảnh như vậy: chỉ thấy một tiểu cô nương mặc áo đỏ tuyệt sắc đang nằm trên người một Nam tử mặc áo đỏ xinh đẹp. Hai người bọn họ dính chặt vào nhau, tiểu cô nương kia còn nắm lấy bàn tay của nam tử xinh đẹp. Đôi môi đỏ mọng của hai người dính một chất lỏng đỏ như máu tươi, khiêu khích trí tưởng tượng vô hạn của mọi người. Quanh người hai người bay lên hào quang màu đỏ vàng, xa xa nhìn lại, tựa như có ngọn lửa đỏ rực đang thiêu đốt hai người.
"Đã xảy ra chuyện gì?" U Minh vừa nói, vừa đi về phía hai người Thiên Tung. Cho dù biết Phi Dạ từng vì nữ tử kia mà không để ý đến tính mạng. Nhưng nhìn hai người này nằm cùng nhau thân mật như thế, trong lòng U Minh vẫn vô cùng không thoải mái.
Ngay lúc U Minh muốn kéo Thiên Tung rời khỏi Phi Dạ thì lại bị Bạch Ngân kéo tay lại. "Khoan đã! Bọn họ nhất định xảy ra chuyện gì đó mà chúng ta không biết. Ngươi xem nơi đó kìa."
U Minh và Bạch Ngân đi tới trước khối cực phẩm Hỏa Tinh. Trên bề mặt cực phẩm Hỏa Tinh này còn lưu lại dấu vết của rễ cây Hỏa Tinh Lan chín cánh! “Đây là -- " Bạch Ngân kinh ngạc không thốt nên lời.
Bên cạnh là U Minh nói tiếp: "Hỏa Tinh Lan chín cánh! Không ngờ tên Phi Dạ này may mắn như vậy. Đây chính là bảo bối còn trân quý hơn cả hạt sen Liệt Hỏa Hồng Liên rất nhiều!"
Bạch Ngân ồn ào nói, trên mặt lộ rõ thoải mái và vui mừng. "Hiện giờ Phi Dạ và Tiểu Thiên nhất định đang hấp thu năng lượng của Đóa Hỏa Tinh Lan chín cánh này, chúng ta vẫn là ở một bên coi chừng, miễn cho rắc rối xuất hiện."
Bạch Ngân nói xong, đã chú ý tới vẻ mặt U Minh đang tìm tòi nghiên cứu hắn.
"Làm sao vậy?" Bạch Ngân hỏi.
"Ta chỉ là đang nghĩ, chẳng lẽ ngươi không ghen tỵ sao? Chúng ta là dị thú, dị thú cao ngạo nhất! Ngươi lại có thể cam tâm tình nguyện giúp nữ tử ngu ngốc kia đi cứu một nam tử khác, ngươi cam lòng sao?" Giọng nói lạnh lùng của U Minh truyền đến, không biết là đang hỏi Bạch Ngân hay đang hỏi chính mình.
"Ta nghĩ rằng ngươi còn rõ ràng hơn so với ta ấy chứ. Tiểu Thiên chắc chắn sẽ không thuộc về bất cứ ai! Ta chỉ muốn nhìn thấy Tiểu Thiên hạnh phúc là tốt rồi! Chỉ cần bồi ở bên cạnh Tiểu Thiên, cho dù là ghen tỵ, đau lòng, không cam lòng, tất cả đều là rượu ngọn đáng thưởng thức trong ký ức của ta!" Bạch Ngân không để ý tới U Minh nữa, tìm một nơi gần Thiên Tung nhất bắt đầu tĩnh tâm tu luyện.
Hai mắt U Minh bình tĩnh nhìn Bạch Ngân, rồi quay đầu nhìn chằm chằm hai bóng dáng đang ở chung một chỗ kia, không cam lòng trong mắt dần dần thối lui. Thay vào đó là chút kiên định mà chính hắn cũng kinh ngạc.
Giờ phút này, trong cơ thể Thiên Tung quả thật đang phát sinh một chút biến hóa. Giống như lúc trước ở Vạn Linh cốc. Năng lượng nguyên tố hỏa của Đóa Hỏa Tinh Lan chín cánh có vẻ như đã kích thích luồng khí xoáy tụ màu trắng kia. Nó xoay tròn với tốc độ nhanh quỷ dị. Theo xoay tròn của nó, năng lượng của Đóa Hỏa Tinh Lan chín cánh không ngừng bị cuốn vào trong đó. Dần dần luồng khí xoáy màu trắng bị nhuộm thành một màu đỏ sẫm.
Ngay sau đó, trong luồng khí xoáy bắt đầu dần dần ngưng tụ ra một tinh thể hình giọt lệ. Tinh thể kia phảng phất hào quang đỏ như máu chói mắt, lóe lên ánh sáng đỏ sáng bóng. Năng lượng nguyên tố hỏa có thể nói là năng lượng cực kỳ mạnh mẽ nhất trong năm loại nguyên tố cơ bản. Lần này, thân thể Thiên Tung thay đổi cũng không thuận lợi như lần trước, thậm chí thân thể nàng mỗi khi hấp thu một chút năng lượng cũng kèm theo thống khổ như đốt cơ hủy cốt. Thiên Tung theo bản năng dựa sát vào thân thể an toàn phía dưới.
Thân thể phía dưới kia dường như cảm nhận được Thiên Tung dựa vào, đôi tay vô ý thức ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Thiên Tung.
Nếu lúc này ở bên cạnh bọn họ có những kiếm tu giả khác, tuyệt đối sẽ nhìn tạo hình của Thiên Tung và Phi Dạ mà bội phục, cho dù ai cũng phải giơ ngón tay cái lên than vãn một tiếng: các anh em, các ngươi ôm ấp cũng có thể lên cấp, thật là quá trâu rồi!
Thời gian từng giây từng phút không ngừng trôi qua, trong nháy mắt, tám canh giờ đã qua!
U Minh và Bạch Ngân đã khôi phục so với trước không sai biệt lắm. Đúng lúc này, một luồng ánh sáng đỏ chói mắt trong nháy mắt bao phủ cả sơn động.
Bạch Ngân và U Minh lập tức nín thở nhìn lại. Chỉ thấy thân hình Thiên Tung cùng với Phi Dạ dẫn dần rõ ràng giữa màn ánh sáng đỏ.
Phi Dạ mặc trên người bộ đồ đỏ, thần thanh khí sảng. Khuôn mặt tuyệt sắc không biết có phải do trải qua sự tẩy rửa của Hỏa Tinh Lan chín cánh hay không lại càng lộ vẻ xinh đẹp tuyệt diễm hơn. Thiên Xà phiến (quạt) màu đỏ như máu không ngừng xoay tròn dưới lòng bàn chân Phi Dạ, giống như thở dài thương xót cùng với vui sướng bởi sự trở lại của hắn. Thiên Tung tựa vào bên cạnh Phi Dạ. Quanh người nàng tỏa ra một luồng khí tức nguyên tố hỏa tinh khiết.
Khiến cho người ngạc nhiên là bên cạnh nàng còn lơ lửng một thanh kiếm sắc bén màu lửa đỏ dài chừng năm thước. Chiều rộng thân kiếm so với những thanh kiếm được ngưng tụ bình thường khác gấp đôi có thừa, đặt giữa những Kiếm Khí bình thường vẫn là cực kỳ đáng chú ý. Thế nhưng Thiên Tung đã rất thỏa mãn. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Kiếm Khí nguyên tố hỏa của mình thì trong đầu chỉ có một suy nghĩ: rốt cuộc bình thường một chút rồi!
Nhưng hiện giờ, bất kể là đạt được nguyên tố hỏa hay là ngưng khí thành binh, bất kỳ vui sướng nào cũng không bì kịp so với nam tử trước mắt đang mỉm cười nhìn nàng.
Lúc này, Phi Dạ khẽ hé đôi môi đỏ mọng, "Tiểu Diệp, huynh rất nhớ muội!"
Chính là một câu nói như vậy khiến cho mũi Thiên Tung chua xót từng cơn, nam tử đẹp như yêu nghiệt này rốt cuộc đã trở lại! Nam tử thích làm nũng nàng rốt cuộc trở lại bên người nàng rồi!
Thiên Tung rốt cuộc không thể đè nén giang hai cánh tay, nhào tới trong ngực Phi Dạ.
Phi Dạ bị hành động này của Thiên Tung khiến sửng sốt. Trong ấn tượng của hắn, Thiên Tung cho dù cao hứng hay bi thương cỡ nào cũng sẽ không biểu lộ tâm tình của mình ra quá nhiều. Là bởi vì mình vắng mặt mấy ngày nay khiến cho Thiên Tung thay đổi sao?
Nhận thức này khiến Phi Dạ cười như trẻ nhỏ lấy được kẹo, "Tiểu Diệp, huynh đã trở về! Huynh biết muội sẽ gọi huynh tỉnh dậy từ trong giấc ngủ mà, muội sẽ không để huynh rời khỏi muội đâu!"
"Nếu sau này còn lao đầu vào chỗ chết, muội sẽ không cứu huynh nữa đâu!” Đầu Thiên Tung tựa vào trong ngực Phi Dạ, hung hãn nói.
“Được! Về sau huynh sẽ yêu quý tính mạng của mình gấp bội!" Phi Dạ cưng chiều nhận lời.
"Phi Dạ!"
"Ừ?"
"Dạ!"
"Ừ?"
"Hoan nghênh trở lại!"
Bạch Ngân và U Minh lẳng lặng nhìn hai bóng người mặc áo đỏ thẫm phía trước ôm nhau, mái tóc hai người quấn quýt lấy nhau, cũng không tiến lên quấy rầy bọn họ.
"Nè! U Minh, cảm giác bây giờ của ngươi là vui vẻ hay khó chịu?" Sắc mặt Bạch Ngân nhu hòa nhìn hai người Thiên Tung hỏi.
"Không biết!" Khẩu khí của U Minh hết sức không tốt, hai cánh tay hắn khoanh trước ngực, dường như đang giận dỗi.
Bạch Ngân chỉ cười không nói. Lắc đầu một cái, đi về phía hai người Thiên Tung.
Nhìn bóng lưng Bạch Ngân đi xa, U Minh lẩm bẩm nói, "Tại sao trong lòng ta không thể thấy khó chịu? Nàng vui vẻ ta phải vui vẻ sao? Mẹ kiếp! Lão Tử từ lúc nào thì không có khí phách như vậy!