Chỉ thấy ánh sáng màu xanh và đen dần dần tản đi, bóng dáng ba người xuất hiện trước mặt mọi người.
Mọi người nhìn lên bầu trời, chỉ thấy Thiên Tung được bảo hộ ở giữa hai nam tử nét đẹp không ai sánh bằng. Nam tử bên trái Thiên Tung mặt như ngọc, tuấn mỹ vô song, cái loại tao nhã không nhiễm bụi trần thế đó khiến người ta lầm tưởng là tiên nhân rơi xuống nhân gian, thanh khiết đến khiến lòng người say mê. Đôi mắt màu băng lam của hắn dường như tĩnh mịch chút so với thường ngày, tóc dài màu bạc theo gió bay múa. Không biết là do khóe môi hắn khẽ mím hay là khuôn mặt lãnh tuấn trước mặt đều khiến Thiên Tung cảm thấy Tiểu Hồ dường như . . . trưởng thành.
Mà nam tử bên phải Thiên Tung một đôi mắt phượng hẹp dài màu đỏ như máu, lóe ra tơ máu cùng với tà ác. Khuôn mặt tinh xảo nhẵn nhụi như nữ tử, đôi môi tươi đẹp như hoa xuân, cánh môi kiều diễm càng phát ra ướt át. Hắn vẫn mặc trên người áo bào đen như vảy mực trước kia, để lộ ra bộ ngực trắng sữa cùng với bắp đùi thon dài có lực, thanh nhàn mà ưu nhã, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Tóc đen nhánh nổi bật lên làn da nam tử trắng nõn càng lộ vẻ hấp dẫn.
Đây là một nam tử ma quỷ!
Thế nhưng, Thiên Tung cũng nhìn rõ U Minh không giống, trên người hắn dường như nhiều hơn chút ngoan lệ cùng với máu tanh so với thường ngày. Ngắn ngủi một tháng tu luyện điều dưỡng, cái gì đã khiến cho tâm cảnh bọn họ lại phát sinh biến hóa?
"Kiếm. . . . . . Kiếm Thần? Kiếm Tiên?" Lúc này, giọng nói của hai lão giả áo vàng cấp Kiếm Thần kia hơi có vẻ run rẩy chỉ vào U Minh và Tiểu Hồ, rõ ràng đối với hai cường giả đột nhiên xuất hiện này cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Đám người Thiên Tung và Bạch Ngân nghe được hai lão giả áo vàng nói thế, mới chú ý tới, thực lực lần này của U Minh và Tiểu Hồ đã hoàn toàn không giống. Một tháng chuyên tâm dưỡng thương tu luyện, không ngờ khiến thực lực của bọn họ nâng cao một bậc. U Minh vốn đã là Kiếm Tiên cấp cao nhất, trải qua lên cấp đã trở thành dị thú cấp bậc Kiếm Thần. Mà Tiểu Hồ cũng tiến vào hàng ngũ Kiếm Tiên cấp cao. Tin tức này đối với đám người Thiên Tung không thể nghi ngờ chính là một niềm vui ngoài ý muốn.
"Chủ nhân, thật xin lỗi! Để cho người chờ lâu. Về sau ta nhất định sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngài bảo vệ người, không bao giờ để cho người gặp phải chút nguy hiểm nào nữa!" Trên khuôn mặt tươi sáng của Tiểu Hồ tràn đầy vẻ kiên nghị nói với Thiên Tung.
"Hồ ly thối, chút thực lực kia của ngươi, vẫn là ngoan ngoãn đứng bên cạnh nữ tử thôi. Bang tạp chủng này giao cho ta!" Trong mắt U Minh lóe lên tơ máu, xinh đẹp vô hạn, nhìn Thiên Tung nói: "Nữ tử, thưởng thức đi!"
Trong chớp mắt, chỉ thấy trên người U Minh ánh sáng đen chợt lóe, một Kiếm Khí màu đỏ đen phảng phất lực lượng bóng tối cùng với ánh sáng đỏ như máu lập tức xuất hiện trong tay U Minh.
Sau khi thấy món Kiếm Khí đó, trừ Tiểu Hồ bày ra dạng: cũng biết ngươi vừa ra là muốn khoe khoang, vẻ mặt những người khác trừ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ! Ngay cả ‘ông tổ’ Thiên Tung được công nhận là luôn luôn ngưng tụ thành những Kiếm Khí biến thái nhất cũng muốn than vãn một tiếng: quả thật là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân [1]! Biến thái đến không có thiên lý!
[1]: ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác, người giỏi còn có người giỏi hơn
Nghĩ như vậy, Thiên Tung không khỏi buồn bực. Kiếm Khí, bình thường đều là theo tính cách và tư tưởng của chủ nhân mà tự động ngưng tụ thành. Đao kiếm là dạng thường thấy cũng là bình thường nhất của Kiếm Khí. Thế nhưng, nhìn xem, đám người bên cạnh mình dường như không có một ai, không có một món Kiếm Khí nào là bình thường. Chẳng lẽ mọi người bên cạnh nàng đều biến thái sao?
Chính xác mà nói, Kiếm Khí này là quấn trên cánh tay U Minh. Đó là một sợi xích không biết dài bao nhiêu, tỏa ra khí tức bóng tối tối tăm. Hai đầu sợi xích là hai lưỡi dao sắc bén cực lớn hình trăng lưỡi liềm.
Theo lệnh triệu hồi kiếm khí của U Minh, cuộc đấu lại một lần nữa bùng nổ trong nháy mắt!
Bạch Ngân và U Minh rất ăn ý phóng về phía hai Kiếm Thần, có Tiểu Hồ bảo vệ Thiên Tung, bọn họ có thể buông lỏng tay chân, không giữ lại chút nào thi triển đòn tấn công sấm sét.
"Cửu Trảm, Thánh Quang Trảm!"
"Huyết Nguyệt, Tỏa Hồn Trảm!"
Tức khắc, sương mù màu đen ùn ùn tràn ra từ Huyết Nguyệt xích. Trực tiếp đem hai Kiếm Thần và ba gã Kiếm Tiên giam ở bên trong, mặc cho bọn họ vùng vẫy thế nào cũng không thể chặt đứt bó buộc quanh người. Lúc này, lưỡi dao sắc bén phảng phất ánh sáng đỏ như máu xen lẫn ngàn vạn lưỡi dao sắc bén màu vàng kim bay vụt về phía năm người. Ánh sáng màu vàng kim và màu đen tối đầy trời giống như pháo hoa rực rỡ, lại tựa như hào quang đẹp nhất. Ánh sáng và bóng tối đan vào, trắng đen kết hợp. Cảnh tượng đẹp đẽ này khiến người ta say mê.
Thế nhưng không có ai xuất hiện vẻ mặt say mê, mọi người chỉ cảm thấy rợn cả tóc gáy. Bởi vì, đòn tấn công kết hợp này của Bạch Ngân và U Minh đã trực tiếp tạo nên một cái động lớn một trăm mét vuông trên mặt đất. Hai Kiếm Thần và ba Kiếm Tiên kia không biết tung tích!
Chết ngay lập tức!
Hồn phi phách tán!
Hài cốt không còn!
Chỉ còn lại cát vàng bay múa đầy trời trong gió đêm.
Diệp Tử Long nhìn nam tử xinh đẹp đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Thiên Tung, lại nhìn một chiêu sấm sét nháy mắt giết người này của hắn, nỗi chua xót trong lòng không cần nói cũng biết. Không nghĩ tới bên cạnh nàng lại có nhiều nhân vật xuất sắc cực điểm như vậy! Diệp Tử Long lại đem đầu chuyển sang bên kia, nơi Tiểu Hồ và Thiên Tung đang chiến đấu với năm người khác. Có Tiểu Hồ gia nhập, hai người rõ ràng chiếm thế thượng phong, tin tưởng trận chiến sẽ lập tức kết thúc. Mà trận chiến cường giả này từ đầu đến cuối đều không có chỗ cho hắn chen chân vào!
"Này, ngươi chính là kẻ nửa người nửa thú nữ tử ngốc kia cứu trở về à? Chẳng ra sao cả!" Một giọng nói cực kỳ xinh đẹp mà dồi dào từ tính đột nhiên cắt đứt trầm tư của Diệp Tử Long. Diệp Tử Long quay đầu lại, không ngờ là nam tử xinh đẹp đó! Mà Bạch Ngân cũng lẳng lặng đứng bên cạnh hắn.
Nhưng Diệp Tử Long lập tức bắt được trọng điểm trong lời nói của U Minh, rõ ràng, hắn bị nam tử xinh đẹp này khinh bỉ! Tâm tình Diệp Tử Long vốn đã cực kỳ kém, thế nhưng, không biết tại sao, U Minh khiêu khích lại khiến cho trong lòng hắn trong nháy mắt dấy lên một ngọn lửa. "Cái tên nhân yêu [2] chết tiệt ngươi, dựa vào cái gì nói ta. Mặc dù hiện giờ ta không bằng ngươi, nhưng một ngày nào đó ta sẽ vượt qua ngươi!"
[2]: gay =]]
"Chết tiệt, nhân yêu chết tiệt?!" U Minh đầu đầy hắc tuyến, xem ra tiểu tử này thật đúng là có can đảm! Kỳ thực, U Minh và Tiểu Hồ mặc dù đang bế quan, nhưng đối với chuyện bên ngoài vẫn có thể cảm giác được ít nhiều. Bọn họ dĩ nhiên cũng biết tiểu tử này thời điểm mới vừa rồi, đối mặt với đối thủ mạnh hơn mình mấy chục lần vẫn bất chấp tất cả điên cuồng quyết tâm bảo vệ Thiên Tung. Có lẽ chính là loại quyết tâm này, giữa lúc bất tri bất giác giành được tán thành của U Minh.
Mà nhìn thấy Diệp Tử Long chán nản, bất kể là U Minh hay là Bạch Ngân cũng biết loại cảm giác đó. Cái loại cảm giác mắt thấy tình cảm chân thành bị người thương tổn lại không thể làm gì. Rất đau đớn.
Cho nên, U Minh mới có thể lên tiếng nói khích, hiệu quả cũng tương đối lý tưởng. Chẳng qua là cách xưng hô ‘nhân yêu chết tiệt’ này khiến U Minh vạn vạn không thể tiếp nhận.
"Nè! Tên nửa người nửa thú kia! Ngươi lại dám gọi lão tử là nhân yêu chết tiệt, chán sống à? Muốn ăn đòn phải không!"
"Thôi đi! Ta mới không sợ, có bản lĩnh phóng ngựa tới đây! Còn có, không được gọi tiểu thư là nữ tử ngốc!"
"Hừ! Có thể thu nhận tên nửa người nửa yêu tinh như ngươi, không phải là nữ tử ngốc thì là cái gì?"
"Không cho ngươi gọi tiểu thư là nữ tử ngốc!"
"Nữ tử ngốc!"
"Ta không cho phép!"
"Nữ tử ngốc!"
Bạch Ngân nhìn U Minh và Diệp Tử Long đấu võ mồm càng đấu càng "hung ác" lại cũng rất ngây thơ, bên môi thoáng hiện lên ý cười bất đắc dĩ. Lại quay đầu nhìn về phía tiểu cô nương lạnh lùng thanh khiết thân như lửa đỏ. Tất cả đều là bởi vì nàng. Bởi vì nàng, bọn họ cảm nhận được rung động bất an trăm ngàn năm qua chưa từng có; bởi vì nàng, bọn họ cảm nhận được thống khổ lo lắng tê tâm liệt phế; bởi vì nàng, bọn họ cảm nhận được ngọt ngào ấm áp chưa bao giờ có; bởi vì nàng, giữa những nam tử cao ngạo bọn họ không ngờ sinh ra một cái gì đó gọi là hữu tình!
Bất kể là dị thú, hay là thú nhân, bọn họ đều mang dòng máu cao ngạo của ma thú thượng cổ. Có lẽ cuối cùng cả đời bọn họ đều sẽ không có người yêu, không có bạn, cô độc làm một khách xem ở thế gian này, thờ ơ lạnh nhạt với gió tanh mưa máu, sóng lên sóng xuống ở thế gian. Thế nhưng, tiểu cô nương kia lại đưa vận mệnh của bọn họ liên kết chung một chỗ, khiến người vốn nên cô đơn như bọn họ cảm nhận được ấm áp trước nay chưa từng có.
Bọn họ may mắn biết bao mới có thể làm bạn với nàng.
"Ngân, hai người bọn họ sao vậy?" Thiên Tung và Tiểu Hồ sau khi kết thúc cuộc đấu lập tức phát hiện tình hình chiến đấu kịch liệt của U Minh và Tử Long.
"Không có gì! Đừng để ý tới bọn họ! Tiểu Thiên, muội không sao chứ?" Bạch Ngân ôn nhu sửa lại vài sợi tóc rơi trên trán Thiên Tung, mỉm cười nói.
"Không sao." Thiên Tung ôn nhu đáp, một đôi tay tự nhiên nắm lấy tay Bạch Ngân.
"Chủ nhân, người có biết ta nhớ người nhiều thế nào không!" Tiểu Hồ vừa nhìn loại thân mật vô ý thức này của Thiên Tung và Bạch Ngân, lập tức trở nên không vui! Thân mình uốn éo một cái, đã nhảy vào giữa Bạch Ngân và Thiên Tung, mềm mại đáng yêu nói với Thiên Tung. Cả thân thể hắn dường như cũng dính vào trên người Thiên Tung, đầu càng thêm tựa vào cổ Thiên Tung cọ tới cọ lui. Bất quá, cái thân thể kia cao hơn Thiên Tung hai cái đầu, dính ở trên người Thiên Tung, tình cảnh kia nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị.
Bạch Ngân nhìn Tiểu Hồ trước mắt như chim nhỏ nép vào người Thiên Tung, đầu đầy hắc tuyến.
Hai người U Minh và Tử Long vốn đang giống như hai con gà chọi nhau, thế nhưng vừa nhìn thấy điệu bộ này của Tiểu Hồ, lập tức bỏ qua tự giết lẫn nhau, khẳng khái kết thành liên minh, nhất trí chống giặc ngoại xâm.
"Cái con hồ ly thối này, buông nữ tử ngu ngốc kia ra!" Giọng nói U Minh cực kỳ đáng khinh.
"Ta nói rồi, không được gọi tiểu thư là nữ tử ngốc!"
"Mấy người các ngươi thật không có phong độ! Cách xa Tiểu Thiên một chút cho ta!"
"Chủ nhân. . . . . ."
Thiên Tung nhìn mấy nam tử tuyệt sắc này ‘hục hặc với nhau’, trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác cực kỳ kiên định, cảm giác ấm áp, như trăng thanh gió mát, quanh quẩn trái tim, thật lâu không tiêu tan.
Nhưng trong lòng của nàng cũng thoáng hiện lên chút nặng nề. Hôm nay đội hình truy sát của Cửu Trọng Cung đã vượt xa ngoài dự liệu của nàng, xem ra năm người lúc trước canh giữ Thánh môn bất quá cũng chỉ là tảng băng ngầm của Cửu Trọng Cung mà thôi. Sau này, tình huống bọn họ phải đối mặt sợ rằng sẽ càng thêm hiểm ác.
Nhưng vậy thì có quan hệ gì đâu?
Thiên Tung nhìn về phương xa một chút, hiện giờ bọn họ đã ở ven rìa sa mạc, đoán chừng mấy ngày nữa là có thể tới được rừng rậm bí mật trên bản đồ Xích Viêm động. Nơi đó có lẽ có một hành trình mới đang chờ bọn họ. Thiên Tung nhẹ nhàng vuốt ve Ám Ma Huyết trên ngón tay, nghĩ đến nam tử xinh đẹp tuyệt sắc đang nằm trong đó, trong mắt của nàng lại tỏ ra thần thái kiên định.
Vì người nàng muốn bảo vệ, vì người nàng yêu, nàng, không được chùng bước!