Thiên Tung Xinh Đẹp

Chương 15: Diệp Thanh Vân




Hai ngày sau đó, buổi đấu giá đúng hạn cử hành. Diệp Thiên Tung bước vào phòng đấu giá Thanh Vân lại một lần nữa cảm nhận được phong độ của kẻ có tiền. Hai ngày trước lúc mới tới nhà Diệp Thần nàng đã cảm thán một lần, mà hôm nay nhìn thấy sân bãi hình tròn, có khả năng chứa đến vạn chiếc ghế ngồi, còn có phòng ốc xa hoa cùng vật trang trí vô giá. Diệp Thiên Tung không thể không đại thán một tiếng: phá của!

Bởi vì có quan hệ với Diệp Thần, nên đám người Diệp Thiên Tung cũng thơm lây, được hưởng dụng gian phòng đặc biệt giành cho hội viên. Mọi người đang muốn tiến vào phòng thì Diệp Thiên Tung đột nhiên cảm giác được một luồng áp lực cực kỳ mạnh mẽ đập vào mặt.

Hiển nhiên, ngoại trừ Bạch Ngân và Phi Dạ không hề chịu ảnh hưởng áp lực từ bên ngoài, những người khác cũng cảm nhận được. Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một người đàn ông độ tuổi trung niên cực kỳ tuấn lãng anh tuấn bước tới, người này nhìn qua cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, dáng người khôi ngô, thành thục chững chạc. Trên người tỏa ra một loại quý khí riêng biệt. Thật tốt cho một phong độ nam tử.

“Cha!” Sau khi Diệp Thần nhìn thấy người kia, nóng lòng bổ nhào tới. Thì ra người tới đúng là đại danh đỉnh đỉnh Thanh Vân thành chủ, Diệp Thanh Vân.

“Chào Diệp thúc thúc!” Tề Thiên Ngạo, Bắc Thần Diêm, Âu Dương Thiên Nhai, Âu Dương Tuyết gần như là đồng thời nói. Có lẽ ngày hôm qua bị Diệp Thiên Tung dọa sợ, hôm nay Âu Dương Tuyết đã biết điều hơn rất nhiều, tựa như một tiểu muội nhà bên khiến người yêu mến.

“Ha ha ha, tốt tốt! Hôm nay mọi người đến thật sự đầy đủ. Không nghĩ tới tiểu tử của Tề gia, Âu Dương gia cùng với Bắc Thần gia cũng tới!” Diệp Thanh Vân sau khi nói xong lời này, không tự giác đem ánh mắt chuyển hướng về ba người Diệp Thiên Tung. Khi tiếp xúc với bóng dáng Diệp Thiên Tung, đồng tử lập tức co rụt lại, ngây người đứng đó, trong miệng lẩm bẩm nói: “Tiêm Tuyết. . . . . .”

Người khác nghe được câu này không hiểu được hàm ý trong của nó, nhưng Tề Thiên Ngạo và đám người Diệp Thiên Tung dĩ nhiên hiểu. Tề Thiên Ngạo thấy vậy vội vàng nói: “Diệp thúc thúc, giới thiệu với thúc, vị này là biểu muội của cháu, Tề Thiên Tung. Kia là hai người bạn của cháu, Bạch Ngân và Phi Dạ.”

“Xin chào Diệp thành chủ.” Diệp Thiên Tung tận lực bình tĩnh nói.

Nhưng nghe được giọng nói của nàng, Diệp Thanh Vân càng thêm giật mình, hai mắt cũng dần dần trở nên mơ màng. Vị thành chủ đại nhân vĩ đại này đột nhiên mạnh mẽ nhào tới, cực kỳ khoa trương ôm Diệp Thiên Tung vào trong ngực, nói: “Tiêm Tuyết, Tiêm Tuyết, nhị ca có thể gặp được muội rồi!”

Tất cả mọi người đều bị động tác của Diệp Thanh Vân hù dọa, ngay cả Bạch Ngân và Phi Dạ đứng gần Diệp Thiên Tung nhất cũng đều trợn mắt há mồm ngu ngốc tại chỗ.

“Cháu gọi là Tề Thiên Tung, là biểu muội của Thiên Ngạo đại ca, cháu gái của Tề Thiên Minh.” Diệp Thiên Tung xem ra mọi người đã mất đi năng lực nói, chỉ phải không thể nề hà giải thích lại.

“Cháu là Tề Thiên Tung, cháu gái của Thiên Minh đại ca ư! Ai, Thiên Minh đại ca thật là may mắn hơn ta, có một cháu gái giống nàng như vậy.” Sau khi nhận rõ sự thật, Diệp Thanh Vân đột nhiên suy sụp đi nhiều.

“Cháu. . . . . . và người bạn cũ của ngài dung mạo rất giống nhau sao?” Diệp Thiên Tung hơi hơi nghi hoặc, mình rõ ràng đã uống thuốc dịch dung rồi mà.

“Không phải dung mạo, là cảm giác, ta vừa mới nghĩ nàng ấy đã trở lại, thực xin lỗi!” Diệp Thanh Vân không biết tại sao khi đối mặt với đứa trẻ mười tuổi trước mắt này, lại không nhịn được cảm giác dâng trào trong lòng. Ông không khỏi có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ mình yêu thích trẻ con?!!

“Cha! Cha thật là, phong thái của thành chủ đâu rồi, không ngờ còn đùa giỡn với bạn của con! Già không biết xấu hổ!” Diệp Thần sau khi phản ứng kịp thời, đầu tiên là nói giỡn. Vốn định giảm bớt lúng túng cho mọi người, không nghĩ tới vị thành chủ luôn luôn khí độ nhanh nhẹn này lại đỏ mặt.

Đang lúc mọi người kinh ngạc lần hai, Diệp Thanh Vân tuân theo tinh thần heo chết không sợ nước sôi nói: “Cái đó. . . . . . Nếu cháu là cháu gái của Thiên Minh lão ca, dứt khoát nhận ta làm cha nuôi đi, thế nào? Ta chỉ có mình con gái Diệp Thần này thôi, cháu xem, làm con gái của ta cũng khá tốt đó chứ, có thể. . . . . .”

Mọi người nghe thế, không khỏi đầu đầy hắc tuyến, người này làm sao có thể mèo khen mèo dài đuôi vậy chứ. Bất quá, Tề Thiên Ngạo, Bạch Ngân, Phi Dạ thậm chí Bắc Thần Diêm cùng với Âu Dương Thiên Nhai đều thở phào nhẹ nhõm, ngay vừa rồi bọn họ còn tưởng Diệp Thanh Vân có ý gì với Diệp Thiên Tung nữa chứ! Quả thật có ý, chẳng qua là ý này không phải ý kia.

Diệp Thần dường như đã muốn mà không thể nhịn. Nàng cho tới bây giờ đều lấy cha mình làm vẻ vang, hôm nay đột nhiên có cảm giác sau này nếu ra khỏi cửa tuyệt đối không bao giờ nói mình là con gái của Diệp Thanh Vân nữa!

“Cha, đừng nói nữa!” Diệp Thần rốt cục mở miệng cắt ngang, cứu lấy lỗ tai Diệp Thiên Tung. “Thiên Tung muội muội, ta không ép muội, thật lòng ta cũng thích muội, cũng có ý muốn làm tỷ tỷ của muội, tuy rằng người cha này không được tốt cho lắm, nhưng muội đáp ứng ông ấy đi!” Vẻ mặt Diệp Thần chân thành nói.

Diệp Thiên Tung nhìn Diệp Thần nhiệt tình như lửa cùng với ánh mắt chờ mong của Diệp Thanh Vân. Nàng biết Diệp Thanh Vân có cảm tình tốt với nàng có lẽ là vì mẫu thân, nhưng một loại cảm giác gọi là hạnh phúc gì đó vẫn không thể đè nén thoáng hiện trong tim. “Tỷ tỷ, cha nuôi!”

“Được, muội muội!” “Được, con nuôi!” Khác với Diệp Thiên Tung bình tĩnh, Diệp Thanh Vân quả thực có thể nói là khua chân múa tay vui sướng. Ông trực tiếp nghênh đón mọi người vào gian phòng tốt nhất. Còn không khách sáo chút nào cùng với Diệp Thần, hai người một trái một phải chiếm cứ hai vị trí có lợi nhất bên cạnh Diệp Thiên Tung. Trực tiếp khiến đám người Tề Thiên Ngạo buồn bực không thôi, đành phải ngồi ở vị trí phía sau Diệp Thiên Tung.

“Cha nuôi, bảo bối kia rốt cục là cái gì vậy?” Diệp Thiên Tung vừa ngồi xuống đã khẩn trương hỏi.

“À, là băng tuyết chi lệ! Ai, ” Diệp Thanh Vân đột nhiên vỗ đầu vô cùng ảo não nói, “Nếu sớm biết hôm nay nhận con làm con gái nuôi, cha sẽ không đem băng tuyết chi lệ ra đấu giá đâu! Con hiện giờ hẳn là còn chưa bắt đầu tu kiếm, nếu dùng băng tuyết chi lệ làm vật hộ thân thì thật vừa vặn! Thật là đáng tiếc, một lễ ra mắt khó gặp được như vậy!”

Diệp Thanh Vân oán giận liên tục, lại nghe được mọi người vô cùng kinh ngạc. Nhưng người khác kinh ngạc vì bảo vật kia là tiên phẩm băng tuyết chi lệ, chỉ có Tề Thiên Ngạo kinh ngạc vì Diệp Thanh Vân bản thân là Kiếm Tông cấp cao, không ngờ lại nhìn không ra cấp bậc kiếm tu của Diệp Thiên Tung! Hắn không khỏi thầm than trong lòng: mình thích phải dị thú gì rồi!

Kỳ thật, Tề Thiên Ngạo suy nghĩ không sai, nếu chỉ có Đoạn Hồn tiên từ nguyên tố ánh sáng luyện thành, có lẽ Diệp Thanh Vân sẽ cảm giác được cấp bậc của Diệp Thiên Tung. Nhưng đừng quên Diệp Thiên Tung là song nguyên thể, trong cơ thể nàng còn có nguyên tố bóng tối ngưng tụ thành Chư Thần Dực còn có sự trợ giúp của nguyên tố bóng tối nồng độ cao trong huyết phách, đã đi vào cấp bậc Kiếm Tôn cấp một rồi, một Kiếm Tông làm sao có thể nhìn thấu.

“Băng tuyết chi lệ là cái gì?” Thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, Diệp Thiên Tung không khỏi hỏi.

“Muội thậm chí ngay cả băng tuyết chi lệ là cái gì cũng không biết à?” Diệp Thần ngạc nhiên giải thích nói: “Băng tuyết chi lệ, là kỳ bảo trong trời đất ngưng tụ mà thành. Trong vùng địa cực băng tuyết bao trùm, không ngừng hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt, đồng thời, còn hấp thu mùi hương của Tuyết Liên ngàn năm, hình thành một loại bảo thạch kỳ lạ. Bởi vì nó có hình dạng như giọt nước mắt, lại từ băng tuyết hóa thành nên gọi là băng tuyết chi lệ. Công năng lớn nhất của nó chính là tấn công vào kiếm khí thuộc tính hỏa, cũng chính là ‘hỏa khí miễn dịch’".

Diệp Thần nói với Diệp Thanh Vân: “Cha, cha cũng đừng ảo não nữa, cha đã quên chúng ta tại sao muốn bán băng tuyết chi lệ sao? Chúng ta có được băng tuyết chi lệ lập tức sẽ bị những người trong Thánh môn để ý, rồi bị chiếm đoạt, không bằng bán đấu giá đi, nếu cha quả thật tặng nó cho muội muội, không phải sẽ khiến cho muội muội gặp nạn sao? Làm sao vừa gặp được muội muội, cha đã hồ đồ như vậy?”

“Đúng đúng đúng! Là cha suy nghĩ không tốt!” Diệp Thanh Vân đối với Diệp Thiên Tung lấy lòng cười nói: “Có được con nuôi, cha nuôi bảo đảm sẽ chuẩn bị tốt lễ gặp mặt cho con!”

Lúc này, Diệp Thiên Tung lơ đễnh hỏi: “Thánh môn rất muốn băng tuyết chi lệ này sao?” Không ai chú ý tới khi Diệp Thiên Tung nói lời này, trong mắt chợt lóe lên ánh đỏ.

“Đúng đó!” Diệp Thanh Vân nói.

Diệp Thiên Tung nghe xong lơ đễnh quay đầu, cho Bạch Ngân một ánh mắt, Bạch Ngân lập tức ngầm hiểu. Giờ phút này, khóe miệng Diệp Thiên Tung gợi lên một nụ cười lạnh, muốn cùng ta tranh đoạt bảo vật sao, ta sẽ cho ngươi tắm trong bể máu, không có đường về!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.