Thiên Tung Xinh Đẹp

Chương 113: Đã thành truyền thuyết!




Đối mặt với thế tiến công ùn ùn kéo đến, Thiên Tung không loạn chút nào. Nàng vừa đem bốn cánh của Chư Thần Dực co lại bao bọc lấy cơ thể mình, vừa vận chuyển bộ công pháp tự nghĩ ra kia. Trong nháy mắt, Thiên Tung đã được Chư Thần Dực bọc thành một hình cầu màu đen. Đồng thời, một lỗ đen giống như lốc xoáy như ẩn như hiện quanh người Thiên Tung.

"Động hư vô này, là giai đoạn đầu của đại thành?" Người khác không biết cái lỗ đen kia, nhưng lão giả áo trắng lại rất tinh tường. Đó là dấu hiệu một người tiến vào cảnh giới đại thành!

"Không thể nào! Chuyện này không thể nào!" Lão giả áo trắng khó có thể tin liên tiếp lắc đầu. Trong ký ức của ông chỉ có thực lực thất nguyên đạt tới cảnh giới cao nhất mới có thể xuất hiện động hư vô, dấu hiệu giai đoạn đầu của đại thành. Nhớ tới việc bản thân mình dùng bao nhiêu thiên tài địa bảo mới có được sáu loại nguyên tố, nhưng từng loại, ông dường như đều luyện đến cảnh giới cuối cùng mới có thể có được sự thấu hiểu hôm nay, có được cảnh giới như hôm nay. Thế nhưng, tiểu cô nương chưa tới hai mươi tuổi đang đối diện với ông lại có thể vượt qua ông đạt tới động hư vô này, điều này thử hỏi ông làm sao chịu nổi?

Lúc này, sắc mặt của lão giả áo trắng thật là dữ tợn. Bởi vì ông đã phát hiện ra kiếm khí bạch kim của mình chẳng những xông không vào được phạm vi bao bọc của Chư Thần Dực, lại còn bị động hư vô kia từ từ chuyển hóa, xơi tái. Bất quá, lúc này Thiên Tung cũng thực không dễ chịu. Kiếm khí bạch kim kia chẳng những chuyển hóa tốc độ thật chậm, hơn nữa, nàng mơ hồ cảm thấy lỗ đen đang từng bước bị phá hư. Có khuynh hướng muốn thoát ly. Hơn nữa theo năng lượng bị lỗ đen chuyển hóa bị thân thể hấp thu, Thiên Tung lại cảm thấy khó tiếp nhận. Chuyện này đối với kinh mạch đã phát triển của nàng quả thực là không thể nào!

Lúc này, lão giả áo trắng kia không cam tâm chờ đợi nữa. Biến số trên người Thiên Tung quá nhiều, nếu mình không ra tuyệt chiêu, rất có thể sẽ thật sự biến thành đá kê chân của nàng ta!

Hai tay của lão giả áo trắng đột nhiên hợp thành chữ thập, làm thành hình dáng Quan Âm bái Phật. Hai tay chạm vào nhau, một luồng ánh sáng màu vàng kim sáng chói từ trong bàn tay ông phóng lên cao. Cảnh tượng này như có mặt trời mới sinh ra trong lòng bàn tay ông, không ngừng lớn lên. Tức khắc, khắp người lão giả áo trắng cũng nhuộm dần trong ánh hào quang màu vàng. Cho dù cách thật xa, cũng có thể cảm nhận được năng lượng hủy thiên diệt địa cùng với khí tức tròn trịa như ý kia.

"Không xong! Tấn công này quá mạnh mẽ, Tiểu Thiên căn bản không ngăn được!"

Bạch Ngân thấy vậy hét lớn một tiếng, dường như không mở miệng nói với nhau, chín người kia đều không hẹn mà cùng tung người xông lên, vận khởi toàn bộ lực lượng của mình ngăn ở trước mặt Thiên Tung.

Vào thời khắc này, ánh sáng màu vàng kim rời tay, lão giả áo trắng hét lớn một tiếng: "Lục Nguyên Kim Dương, Hồn Viên Như Ý! Đi!"

Tức khắc, một luồng năng lượng dời núi lấp biển hủy thiên diệt địa đụng vào chín người Bạch Ngân. Dường như là cùng thời khắc đó, chín người Bạch Ngân lập tức bị đánh bay ra ngoài, hộc máu trọng thương.

Kim Dương kia như không có bất kỳ sự ngăn trở nào, cùng Chư Thần Dực đang bao bọc Thiên Tung va chạm vào nhau.

Ngay lập tức, trời đất biến sắc, núi sông rung chuyển.

Dường như vũ trụ nổ lớn, dư âm va chạm lan truyền ra phạm vi chung quanh, uy lực của ánh sáng màu vàng kia bao phủ toàn bộ Cửu Trọng Cung.

"Tiểu Thiên!!!"

"Tiểu muội!!"

"Chủ nhân!!"

"Nữ tử!!"

Mấy giọng nói đồng thanh cũng đồng thời vang dội trời đất. Ánh mắt của mọi người đều nhìn không chuyển mắt chằm chằm về nơi Thiên Tung.

Lão giả áo trắng kia vốn cho rằng lần này Thiên Tung hẳn phải chết không thể nghi ngờ, chỉ cần giải quyết mấy tên nam tử đã suy sụp này là được rồi. Nhưng ông dần dần phát hiện ra chỗ không đúng. Ánh sáng màu vàng kim như mặt trời đầy uy lực kia chẳng những thật lâu không tiêu tan, lại còn không ngừng thu nhỏ lại. Nhưng sau khi va chạm qua đi, khói mù tràn ngập, không ai thấy rõ ràng rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?!!" Đang lúc lão giả áo trắng ngạc nhiên nghi ngờ, con ngươi của ông chợt phóng đại.

Nơi xa bên trong vùng ánh sáng màu vàng kim, một bóng người uyển chuyển xinh đẹp dần dần rõ ràng.

"Đây. . . . . . Đây là. . . . . ."

Lúc này, bất kể là đám người Bạch Ngân hay là lão giả áo trắng, đám người của Cửu Trọng Cung hay là Diệp sát môn, Khinh Hồng lâu, chiến đoàn Minh Quân, ánh mắt của tất cả đều bị bóng dáng xuất hiện trong ánh sáng màu vàng kim hút lấy rồi, không thể rời đi tầm mắt.

Chỉ thấy, quanh người Thiên Tung đã không còn bất kỳ Kiếm Khí nào. Áo bào màu lửa đỏ trên người nàng do va chạm kịch liệt cũng đã tổn hại không thể tả. Lộ ra một cánh tay trắng như tuyết cùng với bắp đùi thon dài đến khiến người ta trào máu, cấp cho người ta một loại tuyệt mỹ phá tan sự diễm lệ đến thê lương. Giờ phút này nàng đang nhắm mắt lại, mái tóc màu bạc mềm mại mà dã tính theo gió bay múa. Quanh người nàng bao quanh một tầng sương mù mông lung, khiến người ta nhìn không rõ lắm. Nhưng ánh sáng màu vàng kim chung quanh kia lại làm cho cả người nàng thấm vào bên trong một loại hào quang màu vàng, tựa như ảo mộng, mê hoặc tâm thần con người.

Lúc này Thiên Tung giống như trung tâm của toàn bộ trời đất, cho dù là mặt trời đang treo trên cao cũng lộ vẻ chán nản thất sắc.

Đúng lúc này, Thiên Tung đột nhiên mở mắt ra.

Bảy sắc đầy trời, nghê thường khắp nơi. Trong nháy mắt, quanh người Thiên Tung bùng phát hào quang bảy màu như cực quang xinh đẹp thần bí và bao la vạn trượng, cùng với màu xanh mờ ảo như mộng ảo trong mắt nàng hô ứng lẫn nhau.

Hình ảnh này như thế nào?! Đẹp đến mức tận cùng, không gì hơn thế này.

"Đại. . . . . . Cảnh giới đại thành!! Cái. . . . . . Chuyện này không thể nào!" Vẻ mặt lão giả áo trắng lộ vẻ sợ hãi kêu lên.

"Không có gì là không thể!" Giọng nói Thiên Tung phảng phất từ ngoài chín tầng mây truyền đến, "Ta nói rồi, ông sẽ trở thành đá kê chân của ta!"

Thì ra, đang lúc kinh mạch trong cơ thể Thiên Tung không thể chịu đựng được luồng năng lượng này, năng lượng Lục Nguyên Kim Dương của lão giả áo trắng hoàn toàn phá vỡ động hư vô, đồng thời luồng năng lượng này đánh thẳng vào lỗ đen đã vỡ tan tành, xông vào trong cơ thể Thiên Tung, trong nháy mắt mở rộng kinh mạch của Thiên Tung, đem tất cả năng lượng thần bảo tích tụ lưu lại trong kinh mạch của Thiên Tung đồng thời kích phát ra. Dưới sự kích thích của năng lượng khổng lồ này, các loại nguyên tố năng lượng của Thiên Tung trong nháy mắt dồn lên đến đỉnh điểm. Hơn nữa Thất Nguyên Kiếm khí bị Lục Nguyên Kim Dương đánh thẳng vào vỡ tan tành, Kiếm Khí vỡ tan tự động hóa thành Kiếm Khí lần nữa tiến vào trong cơ thể Thiên Tung, việc này vô hình trung đã hoàn thành bước chuyển hóa Kiếm Khí mấu chốt. Kiếm Khí chuyển đổi, khiến bảy loại nguyên tố năng lượng của Thiên Tung tuy hai mà một, nhanh chóng giao hòa. Những luồng khí xoáy tụ trong cơ thể nhanh chóng dung hợp, trở thành màu trắng hỗn độn.

Hiện giờ, màn sương trắng quanh người Thiên Tung kỳ thật chính là Kiếm Khí của thất nguyên hợp nhất, cũng chính là cảnh giới đại thành chân chính!

Đây quả nhiên là phá toái hư không, phá rồi lại lập!

"Lão thất phu, rất không cam tâm đúng không?" Thiên Tung dường như cực kỳ thưởng thức vẻ mặt sợ hãi của lão giả áo trắng, nhưng đúng lúc này, thời điểm nàng theo thói quen nhìn về phía đám người Bạch Ngân, mới phát hiện đám người Bạch Ngân đã toàn bộ đều bị thương nặng, không dậy nổi.

Tức khắc, sát khí giống như ác ma từ trong cơ thể Thiên Tung trào ra, "Ngươi lại dám đả thương bọn họ? Ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết!"

Thiên Tung nói xong, hung hăng nghiêng mình một cái. Một luồng ánh sáng màu trắng như sấm sét từ trên cánh tay Thiên Tung bay ra. Ánh sáng màu trắng kia giống như một lưỡi dao sắc bén bắn thẳng về phía lão giả áo trắng. Lão giả áo trắng bị năng lượng kinh tâm động phách của lưỡi dao sắc bén kia làm giật mình vội vàng giơ hai tay lên, dùng kiếm khí màu bạc của mình ngăn trở.

Nhưng sát chiêu lục nguyên hợp nhất lúc trước của ông đã tiêu hao quá nhiều năng lượng. Mà tấn công đang tới lại cực kỳ bén nhọn. Chỉ nghe "ầm", một tiếng nổ đất rung núi chuyển. Một tiếng hét thảm lập tức từ trung tâm va chạm truyền ra.

"A! A a a a a ~~"

Mọi người giương mắt nhìn lại chỉ thấy hai cánh tay của lão giả áo trắng đã đứt lìa, máu tươi nhuốm đỏ áo bào màu trắng. Đòn tấn công kia không ngờ trực tiếp chặt đứt hai cánh tay của lão giả áo trắng!

Rung động! Rung động không gì so sánh nổi! Không ai nghĩ đến đòn tấn công này của Thiên Tung lại cường hãn như thế.

Lúc này lão giả áo trắng đã sớm không còn sự vênh váo tự đắc, cao ngạo không coi ai ra gì như lúc trước. Trên khuôn mặt vặn vẹo chỉ có thống khổ cùng vẻ âm độc.

"Thật không ngờ! Cửu Trọng Cung ta lại bị hủy trong tay yêu nữ của Ám Ma Tộc này!" Lão giả áo trắng vừa nói vừa nhìn một chút những cung điện đã bị hủy ở phía dưới. Trên mặt thoáng qua điên cuồng bất chấp tất cả.

"Đều là Cửu Trọng Cung các ngươi gieo gió gặt bão. Diệp Thiên Tung ta chưa bao giờ là người tốt, nhưng nếu ngươi muốn đụng đến người ta quan tâm, như vậy sẽ phải chuẩn bị sống không bằng chết đi!" Thiên Tung băng lãnh giống như tới từ địa ngục.

"Ha ha, ngươi quan tâm đám người này sao?!" Lão giả áo trắng cũng không để ý tới đau đớn của mình, không có ý tốt nhìn đám người Bạch Ngân té ngã ở bên cạnh, "Cho dù lão phu không thể giết ngươi, cũng phải kéo theo người của ngươi làm đệm lưng! Chịu chết đi!!"

Lão giả áo trắng đột nhiên hành động. Không ngờ ông ta thẳng tắp vọt về phía chín người Bạch Ngân!

"Không xong!!" Thiên Tung vừa thấy tình cảnh này, vẻ mặt lập tức đại biến. Hốt hoảng lần đầu tiên xuất hiện trên khuôn mặt nàng.

Không ngờ lão giả áo trắng tính toán tự sát, cùng đám người Bạch Ngân đồng quy vu tận! Có thể tưởng tượng, một Kiếm Tiên tự sát cũng có thể nổ chết Kiếm Thần. Hôm nay một lão dị thú lục nguyên hợp nhất tự sát sẽ kinh khủng cỡ nào.

Thiên Tung ngàn tính vạn tính cũng không tính đến, lão dị thú này cuối cùng vì đối phó nàng mà muốn kéo đám người Bạch Ngân cùng chết!

Nhận thấy được ý đồ của ông ta, đám người Bạch Ngân lớn tiếng nói: "Tiểu Thiên (Thiên Tung)! Đừng tới đây!"

"Ha ha ha, nếu Cửu Trọng Cung ta đều bị phá hủy, mọi người hãy cùng nhau đồng quy vu tận đi!" Lão giả áo trắng phát rồ hét lớn một tiếng, quang mang màu vàng đột nhiên xông phá thân thể của ông ta.

Trong khoảng khắc nhanh hơn một cái chớp mắt, Thiên Tung xuất phát sau mà đến trước, lấy tư thế quyết tuyệt chắn trước mặt đám người Bạch Ngân. Hào quang bảy màu như suối phun, rải đầy phía chân trời, tạo thành một tấm lưới mạnh mẽ bảo hộ đám người Bạch Ngân ở bên trong.

Thế nhưng . . . .

Thân thể của Thiên Tung lại lộ ra bên ngoài, trong nháy mắt bị ánh sáng màu vàng kia cắn nuốt. . . . . .

Trong không khí truyền đến tiếng cười to của lão giả áo trắng liều lĩnh trước khi chết cùng tiếng kêu tê tâm liệt phế của đám người Bạch Ngân.

"Tiểu Thiên (Thiên Tung, Tiểu Diệp)!!"

Một ngày kia, Cửu Trọng Cung tiêu tan trong biển lửa, Thần Ma đều kinh hãi.

Một ngày kia, tân đế của Thánh Thiên Đế quốc lên ngôi, cả nước vui mừng.

Một ngày kia, trở thành một truyền thuyết vĩnh hằng.

---o0o-----

Ba năm sau.

Nhắc tới ba năm này, vận mệnh của Đại lục Thần Ma có thể nói là xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Ba năm trước đây, tân đế Thánh Thiên lên ngôi. Thánh Thiên Đế quốc có thể nói là ngày càng phồn thịnh. Toàn bộ tứ đại gia tộc quy thuận đế quốc. Thánh môn cũng tuyên bố giải tán. Cả Thánh Thiên giống như một tấm sắt, khiến cho Đại lục Thương Loan sợ hại. Một năm sau, Thánh Thiên phát động chiến tranh, chiến đoàn Minh Quân đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, Thương Loan liên tiếp tan tác, cuối cùng lấy sự quy thuận của Thương Loan để chấm dứt. Cả Đại lục Thần Ma đạt tới phồn thịnh cùng thống nhất trước nay chưa từng có. Nhưng vừa lúc đó, tân đế Tô Ngọc Cẩn lại tuyên bố thoái vị, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hoàng tỷ Tô Ngọc Hoa của hắn. Sau ngày thứ hai tân đế truyền ngôi, tiên đế Tô Ngọc Cẩn cùng với quốc sư Triển Nhan không biết tung tích, cả triều xôn xao.

Bên trong Ngọc Ma Cốc.

Ngọc Ma Cốc vẫn thơm ngát hương hoa, chim kêu rộn rã, giống như tiên cảnh. Ở nơi tiên cảnh nhân gian này, trên giường hàn ngọc lẳng lặng nằm một nữ tử đẹp tuyệt nhân gian. Dường như khó có thể tưởng tượng được trên thế giới không ngờ có một nữ tử xinh đẹp như vậy. Nhưng nàng lại giống như đánh mất sức sống, nhắm chặt hai mắt. Mái tóc màu bạc dài tới tận gót chân phủ kín nguyên chiếc giường hàn ngọc, tỏa ra sức quyến rũ màu bạc chiếm đoạt lòng người. Bên cạnh nàng là một nam tử đang si tình. Nam tử kia nắm thật chặt bàn tay tuyết trắng mềm mại của nữ tử, nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng. Nếu có đại thần Thánh Thiên ở chỗ này sẽ lập tức phát hiện, nam tử gần như hèn mọn quỳ bái bên giường nữ tử này chính là tiên đế Thánh Thiên Tô Ngọc Cẩn. Mà nữ tử nằm lẳng lặng trên giường hàn ngọc này chính là người bị thương hôn mê trong cuộc đại chiến ba năm trước đây, khuynh thế kỳ nữ Diệp Thiên Tung.

"Tiểu Ngữ, hôm nay đến phiên ta trông chừng nàng. Mười người, mỗi người phân một ngày, thời gian ở chung với nàng thật sự rất ít!" Tô Ngọc Cẩn dường như làm nũng nói, "Nàng có biết không, hai ngày trước, Lục Thăng đại ca và Tiêu Ngọc Thương đại ca tới thăm nàng. Còn có Mục Thiên Thành nữa. Nàng có muốn gặp bọn họ không?" Phảng phất nghe được câu trả lời của Thiên Tung, Tô Ngọc Cẩn hạnh phúc cười một tiếng, nhưng trong tươi cười này lại chứa đựng tang thương vô tận, "Nàng nhất định là muốn gặp rồi có đúng không? Vậy nàng mau tỉnh lại đi! Nàng có biết không, gần đây Lân Nhi lại trở nên rất nghịch ngợm. Nó nói: nó vốn không muốn quấy rầy nàng nghỉ ngơi, có lẽ nàng nghỉ ngơi đủ rồi sẽ tỉnh lại. Nhưng nó phát hiện nàng căn bản không nhớ tới nó, cho nên, nó muốn đánh thức nàng. Thật ngây thơ!"

Tô Ngọc Cẩn tự giễu cười cười, "Kỳ thực có lúc, ta cũng suy nghĩ như vậy, có lẽ chúng ta ngày ngày ầm ĩ nàng, ngày ngày náo loạn nàng, nàng sẽ tỉnh! Nàng có biết không, hiện giờ, mấy người chúng ta đều bị lây nhiễm tật xấu lầm bầm lầu bầu, ngay cả Diệp Tử Long cũng không còn bí ẩn khó hiểu nữa, hắn hình như còn nói nhiều hơn so với ta!"

"Tiểu Ngữ, quốc sư Triển Nhan nói, cơ thể của nàng có thể tự động chữa trị, nhưng tại sao nàng vẫn chưa tỉnh lại?" Tô Ngọc Cẩn cứ như vậy si ngốc nhìn dung mạo Thiên Tung đang chìm trong giấc ngủ. Nhìn một chút, trong đôi mắt không ngờ ngậm đầy nước mắt, rớt xuống cũng không biết. Hắn vùi đầu trên cánh tay Thiên Tung, "Tiểu Ngữ, nàng nhanh một chút tỉnh lại đi có được không? Ta nhớ nàng lắm, ta thật sự nhớ rượu nàng mời ta, thật sự nhớ nàng!"

Tô Ngọc Cẩn vẫn không ngừng tái diễn hai câu này, cho đến khi một giọng nói lạnh nhạt lại cực kỳ dễ nghe từ đỉnh đầu hắn truyền tới, "Ngu ngốc!"

Tô Ngọc Cẩn lập tức như gặp phải kích thích. Hắn ngây ngốc ngẩng đầu lên, lập tức thấy được Thiên Tung đang ôn nhu cười với hắn. Hắn dụi dụi con mắt, đột nhiên nổi điên hô lớn: "Ta không phải là nằm mơ! Không phải nằm mơ! Thiên Tung đã tỉnh lại!"

Một tiếng này dường như là vang tận mây xanh, trong cốc, hơn mười bóng người lập tức như sấm chớp đột ngột xuất hiện trước mắt Thiên Tung. Thiên Tung nhìn mười nam tử thâm tình đôi mắt nhòe lệ nóng kia, mắt nàng cũng đã ướt đẫm.

"Thật xin lỗi! Vắng mặt lâu như vậy, muội,..... đã trở lại!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.