Sau khi Thiên Tung trở lại Khinh Hồng lâu thì vội vàng vào phòng tu luyện, đây là lần thứ hai nàng bế quan trong thời gian gần đây. Ngay trước khi bế quan nàng nhận được tin tức của Tịch Nhan truyền về. Đã biết được vị trí cụ thể của Cửu Trọng Cung. U Minh, Tiểu Hồ đã theo Tịch Nhan ẩn thân vào Thương Loan. Tề Phong Tề Vũ vẫn đuổi giết thế lực còn sót lại của Cửu Trọng Cung trên đại lục Thánh Thiên. Mà đám người Tần Mộ Ngôn, Mục Nhạc Ca, Nguyệt Tiêu Nhiên, Tề Thiên Sách và Tề Thiên Minh đã theo Tô Ngọc Cẩn lao tới chiến trường. Chỉ còn đám người Bạch Ngân, Phi Dạ, Diệp Tử Long ở lại bên cạnh Thiên Tung.
Thiên Tung biết sau lần bế quan này, trận quyết chiến chân chính đã đến. Nàng nhìn hộp ngọc trong tay, trong lòng tràn đầy mong đợi cùng khẩn trương trước nay chưa từng có.
Thiên Tung nhẹ nhàng mở nắp hộp ngọc kia ra. Một luồng ánh sáng màu vàng kim bỗng chốc từ trong hộp lan tỏa ra ngoài. Thiên Tung lập tức nín thở. Nội đan Bàn Cổ Cự Long hiện lên màu vàng đất, ánh sáng màu vàng kim tự thân nó phát ra có chút ảm đạm. Nhưng thể tích của nó so với nội đan Kim Đỉnh Chu Tước biến dị lúc trước hình như còn lớn hơn. Cho dù đứng từ đàng xa, Thiên Tung cũng có thể cảm thấy trong nội đan tỏa ra mùi đất nặng nề.
Đây mới thực là nội đan dị thú vạn năm! Tâm tình Thiên Tung không kìm nén được kích động. Nàng chậm rãi vươn tay, đem nội đan kia đặt trong lòng bàn tay. Nội đan vừa mới vào tay, tựa như dính chặt lại. Thiên Tung cảm thấy một luồng khí tức thâm trầm, dày đặc dọc theo kinh mạch của nàng tuần tự chảy vào trong cơ thể. Lực lượng của nội đan Bàn Cổ Cự Long vốn mạnh mẽ, quyết sẽ không dễ dàng như vậy đã tiến vào trong cơ thể Thiên Tung. Nhưng bởi vì lúc trước, Thiên Nguyên Đan đã cải tạo thể chất của Thiên Tung, kinh mạch của nàng đã có thể chịu đựng được năng lượng khổng lồ như vậy. Dường như không có bất kỳ trở ngại cùng áp lực nào, tinh hoa trong năng lượng Bàn Cổ Cự Long lập tức cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể Thiên Tung.
Dần dần quanh người Thiên Tung bị tia sáng màu vàng nhàn nhạt bao phủ. Lúc này, luồng khí xoáy năng lượng nguyên tố thổ trong cơ thể Thiên Tung đang xoay tròn với tốc độ cao, tinh thể bên trong luồng khí xoáy lấy một loại tốc độ gần như quỷ dị đang không ngừng lớn lên.
Cùng lúc đó, dưới sự thôi động của Thiên Tung, Chư Thần quyết cùng với công pháp tự nghĩ ra cũng nhanh chóng vận chuyển. Lỗ đen kia cũng lặng lẽ xuất hiện ở bên ngoài cơ thể Thiên Tung, không ngừng hấp thu và chuyển hóa nguyên tố năng lượng chung quanh. Nhưng lỗ đen xuất hiện lần này so với mấy lần trước càng thêm khổng lồ, hơn nữa hình dáng của nó đã trở thành một hình tròn chân chính. Dường như lỗ đen vũ trụ, tất cả năng lượng dung nhập vào đều biến thành năng lượng, như vũ trụ đầy sao, kỳ cảnh nhường này quả thực là không thể tưởng tượng nổi!
Lúc này, trong cơ thể Thiên Tung cũng phát sinh biến hóa dọa người.
Cái gọi là ngũ hành tương sinh, theo năng lượng nguyên tố thổ tăng vọt đỉnh điểm, bảy luồng khí xoáy tụ lần đầu tiên chân chính sinh ra ý nghĩa cộng hưởng cùng khuynh hướng dung hợp. Hỏa sinh thổ, thổ sinh kim, kim sinh thủy, thủy sinh mộc. Thiên Tung cảm thấy năng lượng nguyên tố mộc yếu kém nhất trong cơ thể cũng đang lớn lên gấp bội. Nàng phát giác trong cơ thể của mình, theo năng lượng bên ngoài không ngừng tràn vào, sau khi tuần hoàn trôi qua thân thể, luồng năng lượng này sẽ tăng lên gấp mấy lần, rồi lại được tự động hấp thu. Quá trình này ngay cả chính nàng cũng cảm thấy thần kỳ không thôi!
Theo thời gian trôi qua, toàn bộ năng lượng của nội đan Bàn Cổ Cự Long đã dần dần rót vào trong cơ thể của Thiên Tung, lúc này, thân thể Thiên Tung đột nhiên tỏa ra mạnh mẽ luồng ánh sáng bảy màu. Ánh sáng này không giống với khi lên cấp, nó giống như cực quang thiên nhiên thẳng tắp xông phá trói buộc trở ngại tu luyện, dừng lại trên chín tầng trời.
Nhưng kỳ cảnh này lại chỉ diễn ra trong nháy mắt, chỉ dừng lại mấy giây trên bầu trời đã quy về bình thường.
Trong mật thất, Thiên Tung chậm rãi mở hai mắt ra. Lúc này trong mắt của nàng giống như phủ một tầng khúc xạ hào quang bảy sắc mong manh, khiến người ta nhìn không rõ lắm. Cả người Thiên Tung cũng trở nên càng thêm mộng ảo so với trước kia, lúc ẩn lúc hiện, không giống người phàm.
Thiên Tung cảm nhận được, lần lên cấp này quả thực là khó có thể tưởng tượng. Mượn nội đan Bàn Cổ Cự Long cùng với nguyên tố năng lượng trong cơ thể tương sinh tương trợ dung hợp kỳ diệu. Nguyên tố ánh sáng, nguyên tố kim, nguyên tố thủy cũng đột phá cấp bậc Kiếm Thần. Nguyên tố thổ, nguyên tố hỏa đều là cấp bậc kiếm tiên. Chỉ có nguyên tố mộc là cấp bậc thấp, nhưng vừa rồi cũng đã nhảy vọt vào cấp bậc Kiếm Đế. Hơn nữa, nếu không phải là thời gian gấp gáp, nàng cảm thấy nguyên tố thổ và nguyên tố hỏa của mình cũng sắp đột phá. Tin tưởng trước khi đại chiến, thực lực của nàng sẽ càng tiến thêm một bước, cho dù trong Cửu Trọng cung thật sự có cường địch, tin rằng mình cũng có thể ứng phó!
Thiên Tung bước nhanh ra khỏi phòng tu luyện, chỉ một thoáng, Thiên Tung cảm giác mình như giống như cưỡi mây đạp gió, toàn bộ núi sông đều ở dưới chân của mình. Loại cảm giác này thật tuyệt vời.
Xa xa, nàng nhìn thấy ba người Bạch Ngân, Phi Dạ và Diệp Tử Long ở trong lương đình, nhíu mày, dường như đang thảo luận cái gì, nàng bước nhanh tới.
"Ngân, các huynh vẫn đợi ở chỗ này sao?"
Giống như bị lời nói của Thiên Tung làm hoảng sợ, đám người Bạch Ngân đột nhiên xoay người lại, kinh ngạc nhìn Thiên Tung đột nhiên xuất hiện bên cạnh bọn họ.
"Tiểu Thiên, muội tới hồi nào vậy?" Vẻ mặt Bạch Ngân lập tức chuyển thành ôn nhu.
Phi Dạ dường như đang nhìn động vật quý hiếm, tỉ mỉ vòng quanh người Thiên Tung vài vòng mới lên tiếng nói: "Thật sự là kỳ quái, Tiểu Diệp Diệp, muội rõ ràng đứng ở bên cạnh huynh, tại sao huynh không cảm giác được muội?"
Phi Dạ lầm bầm lầu bầu nói xong lại tựa như làm nũng đột nhiên ôm Thiên Tung vào trong ngực, "Tiểu Diệp, sau này muội cũng đừng cách huynh quá xa, nếu không, huynh không tìm được muội thì phải làm sao?"
"Tiểu Thiên thật là lợi hại! Muội nhất định là mượn nội đan Bàn Cổ Cự Long lần nữa lên cấp rồi hả?" Bạch Ngân cũng là gương mặt vui mừng.
"Ừ, muội cũng không nghĩ tới nội đan Bàn Cổ Cự Long thần kỳ như vậy. Đúng rồi", Thiên Tung đột nhiên chuyển sang Diệp Tử Long, "Có phải có tin tức gì hay không? Chiến sự thế nào rồi? Có tin tức của đám người U Minh không?"
"Hồi tiểu thư, tạm thời không có tin tức của đám người U Minh công tử, nhưng tiểu thư không cần lo lắng, đoán chừng bọn họ ở Thương Loan nhất định sẽ không có nguy hiểm gì đâu. Bởi vì, lần này Thương Loan đế quốc dường như triệu tập tới tám phần mười kiếm tu giả gia nhập vào chiến đoàn của đế quốc. Hiện giờ, chiến sự ở biên cảnh không được lạc quan. Đám người nhị điện hạ đang cố thủ ở Mật Vân thành." Giọng nói của Diệp Tử Long vẫn lãnh lãnh băng băng, nhưng lại mang theo một phần nôn nóng.
"Thương Loan này thật đúng là được ăn cả ngã về không rồi!" Thiên Tung cười nhạt một tiếng. "Chúng ta lập tức tới biên cảnh."
Biên cảnh Mật Vân thành.
Lúc này Mật Vân thành thật là có thể nói nguy nga hùng vĩ, hàng trăm hàng ngàn kiếm tu giả quơ múa Kiếm Khí hoặc bay hoặc chạy, ùn ùn vọt về phía tường thành. Trên tường thành, đám người Tô Ngọc Cẩn, Tề Thiên Sách đón gió mà đứng. Chiến giáp màu vàng trên người đã bị nhuộm thành màu đỏ như máu. Dưới tường thành, Cao Tường mang theo chiến đoàn Minh Quân đang ra sức chém giết.
Trên bầu trời, kiếm khí hoa lệ, loang lổ màu sắc tô điểm toàn bộ trời đất. Nếu không thấy máu tươi tung bay, hài cốt khắp nơi, đây cực kỳ giống một cuộc thịnh yến thị giác. Nhưng dưới sự hoa lệ của nơi này là chiến trường tràn đầy máu tanh.
"Nhị điện hạ, trong chiến đoàn Thanh Vũ có nhiều Kiếm Đế cấp cao, hơn nữa năm thống lĩnh dẫn đội của bọn họ còn là cường giả Kiếm Tiên, cho dù bây giờ chúng ta miễn cưỡng đứng vững trước tấn công của bọn họ, tin rằng cũng không kiên trì được thời gian bao lâu! Huống chi, quân ta chuẩn bị cũng không đầy đủ, cho dù có chiến đoàn Minh Quân tương trợ, cũng không thể triệt tiêu ưu thế số lượng của quân địch. Thuộc hạ đề nghị chúng ta vẫn là mau rút lui, rồi hãy quyết định tiếp!" Một tướng lĩnh trên tường thành xông lên quỳ gối nói với Tô Ngọc Cẩn.
"Chẳng lẽ chỉ có thể tới đây sao?" Trên mặt Tô Ngọc Cẩn xông lên vẻ không cam lòng.
"Tô Ngọc Cẩn, chẳng lẽ người không tin tưởng Tiểu Thiên sao? Nàng sẽ đến! Nàng nhất định sẽ đến! Chúng ta chỉ cần trụ vững là tốt rồi!" Tần Mộ Ngôn vẫn luôn trầm mặc không nói gì đột nhiên lên tiếng.
Những lời này giống như liều thuốc nâng cao tinh thần, khiến tâm thần mọi người lập tức chấn động.
"Tần Mộ Ngôn nói không sai, ta tin tưởng Tiểu Thiên!" Mục Nhạc Ca lớn tiếng nói.
"Ta cũng tin tưởng!" Nguyệt Tiêu Nhiên cũng không chịu thua người ta.
"Ta dĩ nhiên tin tưởng muội muội của mình! Còn người, điện hạ?" Tề Thiên Sách tràn ngập hy vọng nhìn về phía Tô Ngọc Cẩn.
Nhắc tới Thiên Tung, Tô Ngọc Cẩn dường như lại biến thành người thiếu niên ôn nhuận đó, trong mắt nhuốm vào một loại phong thái say lòng người, "Tin chứ! Tiểu Ngữ nhất định sẽ tới!"
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mỗi một giây cũng kèm theo sinh mệnh không ngừng rơi xuống. Trận chiến này thực sự quá tàn khốc. Chỉ có chiến đoàn Minh Quân mới có thể chống cự tiến công của chiến đoàn Thanh Vũ. Kiếm của binh lính Thánh Thiên Đế quốc dường như đã đem máu tươi nhiễm đỏ khoảng trời biên quan.
"Xông lên!"
Kèm theo một câu thét lớn của thủ lĩnh chiến đoàn Thanh Vũ, ngàn vạn binh sĩ hướng về Mật Vân thành phát động đòn tấn công trí mạng cuối cùng.
Ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, một âm thanh vang dội trời đất nổ vang khiến cho công thủ hai bên đều hơi chậm lại.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy cảnh tượng cả đời bọn họ khó có thể quên.
Dưới hào quang chiếu rọi của hoàng hôn, một nữ tử mặc áo đỏ như lửa lơ lửng trong trời đất. Mái tóc màu bạch kim không gió mà bay, như một dải ngân hà khiến người ta hoa mắt thần mê. Dung nhan tuyệt mỹ như mộng ảo khiến người ta như quên mất năm nay là năm nào. Nữ tử kia giống như nữ thần quan sát vạn vật chúng sinh. Lúc này, tất cả mọi người đều quên mất mình đang ở chiến trường, chỉ muốn đặt mình trong ảo mộng, không muốn tỉnh lại.
Cho đến khi một hào quang bảy sắc dường như muốn xuyên thủng trời đất tuôn ra từ thân thể nàng.
Chính là thời gian trong nháy mắt này, hình tượng của nữ tử kia đã hoàn toàn thay đổi.
Lúc này Thiên Tung dường như giống với lúc ở trong hoàng cung, sau lưng là Chư Thần Dực, người khoác Thành Nhật cung, chân đạp Lam Băng liên, eo cài Đoạn Hồn tiên, tay trái là khiên Thị Phách, tay trái cầm Xích Viêm kiếm. Chẳng qua là những Kiếm Khí này phần lớn đã thăng lên cấp Thần. Bản thân nó cũng tỏa ra một loại ánh sáng đủ để cho những Kiếm Khí cùng tính chất khác phải run rẩy, vừa khiến người ta không nhịn được quỳ bái, lại khiến cho lòng người e sợ.
Trong lúc binh sĩ Thương Loan còn chưa hồi thần, Thiên Tung đã bắt đầu tấn công!
"Chư Thần, Ám Vũ Vạn Nhận!"
"Đoạn Hồn, Long Ngâm Cửu Tiêu!"
Đồng thời, kèm theo loại tấn công trong phạm vi lớn này, Thiên Tung thả ra Lam Băng liên, dưới chân đạp nhẹ. Lam Băng liên lập tức xông vào chiến đoàn Thanh Vũ điên cuồng cắn giết binh sĩ địch quân. Tiếp đó, Thiên Tung lại lấy ra Thành Nhật cung, vận chuyển kiếm khí nguyên tố kim, nhẹ nhàng kéo một cái, Thành Nhật cung kia trực tiếp bắn ra năm đạo mũi tên màu vàng kim như lưỡi dao sắc bén, xông thẳng về phía năm tướng lĩnh của chiến đoàn Thanh Vũ.
Chiến cuộc dường như trong nháy mắt lập tức đảo ngược tình thế!
Chỉ trong thời gian mấy hơi thở, tấn công của Thiên Tung đã hoàn thành.
Sau khi đợi khói bụi tan hết, mọi người rốt cuộc thấy rõ cảnh tượng trên chiến trường lúc này.
Số binh sĩ tính bằng đơn vị hàng nghìn đã không cánh mà bay, thay vào đó là máu tươi gay mũi sềnh sệch phủ kín mặt đất. Tấn công như sấm sét liên tiếp của Thiên Tung trực tiếp tiêu diệt chiến đoàn một vạn người!!
Sự thật này khiến mọi người trợn mắt há mồm.
"Dũng mãnh!" Tề Thiên Sách lắc đầu nói.
"Biến thái! !" Mục Nhạc Ca nghẹn họng trân trối.
"Hiệu suất cao!" Tô Ngọc Cẩn mặt lộ vẻ mừng rỡ.
"Dã man!" Nguyệt Tiêu Nhiên ra vẻ trấn định.
"Rất mạnh!" Tần Mộ Ngôn mặt không biến sắc.
Những người này ở bên cạnh Thiên Tung đã nhìn quen những cảnh này, tự nhiên còn rất ưa thích. Nhưng đám binh lính phía sau bọn họ thì thảm rồi, cho dù quen sống trên chiến trường cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng máu tanh rợn cả tóc gáy như vậy. Trực tiếp nôn nôn, ngất ngất. Từ ý nào đó mà nói, cũng coi là tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Sau trận chiến này, cái tên Thiên Tung nhanh chóng trở thành một thần thoại. Chẳng qua là, khen chê không đồng nhất, có người nói nàng là thần, có người nói nàng là ma. Nhưng bất kể như thế nào cũng không thể phủ nhận nàng đã đứng ở đỉnh cao của Thánh Thiên.