Thiên Thế Khúc

Quyển 1 - Chương 5




Thực sự mị cảm thấy hai cháu này giống Sơ Không và Tiểu Tường dã man. Thẩm Như Như cũng là một cô nương hổ báo và lanh lợi, so với Tiểu Tường Tử thì thêm một phần khôn khéo, bớt một phần "nham hiểm", Chiêu Hoa chảnh chọe không khác gì Sơ Không, nhưng là version có quyền có tiền =))

#Vy

___***___

#trans: Mạt Họa

Chương 5

Bọn họ cứ như vậy bị rơi vào giữa mê trận của rừng Thải Độc, đang tìm kiếm đường ra khỏi rừng Thải Độc. Không... phải nói là, một mình Thẩm Như Như đang tìm đường ra.

Bởi vì tên thái tử cao cao tại thượng kia chỉ giỏi mở miệng sai khiến hối thúc người ta là nhanh, còn chuyện khác thì lười đến đầu ngón tay cũng không thèm nhấc.

Thẩm Như Như vừa đi về phía trước tìm đường, vừa buông tiếng thở dài, nàng quay đầu nhìn lại, Chiêu Hoa thái tử kia khoanh tay đứng tại chỗ, nhìn trời nhìn đất, cứ thế không đi về phía con đường nhỏ bên phải một bước nào.

Thẩm Như Như cảm thấy trong lòng mệt mỏi vô cùng.

Thật ra lúc nàng tỉnh lại, đã có cơ hội vứt bỏ không quan tâm tên Chiêu Hoa thái tử kiêu căng này.

Lúc đó nàng tỉnh trước Chiêu Hoa, hiểu ra bọn họ rơi vào giữa mê trận, cũng phát hiện ra người hầu của Chiêu Hoa toàn bộ đều không thấy nữa. Mà khi đó, vị Chiêu Hoa thái tử đế giày không nhuốm bụi trần trong truyền thuyết này đang nằm ngửa trên mặt đất, tóc đen bung xõa. Trừ khuôn mặt vẫn đẹp quá đáng như cũ thì nơi khác trên người đều bẩn y như nàng.

Nếu nàng muốn bỏ lại Chiêu Hoa, lúc đó chỉ cần phủi mông bỏ đi, sau khi Chiêu Hoa tỉnh lại cũng tuyệt đối không biết hắn bị người ta bỏ lại đâu.

Nhưng con người Thẩm Như Như, cứ thích vào thời điểm nên dùng lòng dạ đen tối để làm việc lại thích phát huy một chút đạo đức tốt đẹp...

Cuối cùng nàng cũng không bỏ lại Chiêu Hoa, mà nhấc hắn lên một bên vai, mang hắn cùng đi tìm tâm của mê trận này, tính toán sớm ngày tìm đường phá trận để ra ngoài... Nhưng bây giờ Thẩm Như Như đối với quyết định của mình lúc đó cảm thấy hối hận sâu sắc.

Vô cùng sâu sắc!

"Đúng ra nên để hắn nằm trên đất tự sinh tự diệt!"

Ngay lúc Thẩm Như Như lẩm bẩm mấy lời này, bên cạnh nàng đột nhiên thổi tới một trận gió lạnh, sau đó có người khặc khặc cười quái dị: "Ngươi muốn giết hắn à? Ta giúp ngươi nhé?"

Lông tơ khắp người Thẩm Như Như nhất thời bị trận gió lạnh u tịch này thổi dựng đứng lên, nàng vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng đen nhanh như chớp xông về đến chỗ Chiêu Hoa đang đứng.

Đây chẳng lẽ là tà ma do độc khí ngàn vạn năm của rừng Thải Độc ngưng tụ thành mà Thẩm Nghị từng nói qua?

Thẩm Như Như hít ngược một hơi khí lạnh lại, lập tức hô to: "Tránh ra!" Chiêu Hoa đảo mắt nhìn Thẩm Như Như, chân mày động một cái. Bước chân một nửa cũng chưa động, mắt thấy bóng đen kia sắp đụng vào Chiêu Hoa, Thẩm Như Như quát chói tai: "Tránh ra đi thái tử yếu đuối ơi!"

Bóng đen lúc này đã nhào tới trước người Chiêu Hoa, thoáng chốc ngưng tụ thành hình, trong tay hắn nắm đại đao, một đôi mắt thịt đỏ chạch quỷ dị hưng phấn nhìn chằm chằm Chiêu Hoa: "Não tủy của ngươi thuộc về ta!"

Đại đao rơi xuống.

Thẩm Như Như cắn răng nhắm mắt, cúi đầu không dám nhìn.

Chỉ nghe "Bùm" một tiếng!

Xung quanh chợt lâm vào yên tĩnh cùng tận. Bên kia không có truyền đến mùi máu tanh như dự liệu, Thẩm Như Như đợi qua một lát, mới tò mò mở mắt ra, nhìn bên kia một cái, chỉ thấy Chiêu Hoa vẫn đứng yên ổn, dưới chân hắn vẫn tỏa ra kim quang như cũ, thần sắc cũng kiêu căng trời sinh như trước.

Mà tà ma kia đã không còn dấu vết.

"Bổn vương đã nói, ngươi chẳng qua chỉ là người hầu, chớ tính toán ra lệnh cho Bổn vương. Hơn nữa..." Hắn xa xa nhìn Thẩm Như Như, hí mắt hỏi: "Ban nãy ngươi gọi Bổn vương là gì?"

Thẩm Như Như có mấy phần thất thần nhìn hắn.

Đúng rồi, sao nàng lại quên mất, trong Cửu Trọng Thiên lưu truyền nhiều truyền thuyết liên quan đến vị thái tử này, Thiên đế Thiên hậu ký thác kỳ vọng rất lớn ở hắn, từ nhỏ đã lệnh cho Chiêu Hoa thái tử đi theo phu phụ chiến thần ra chiến trường giết địch, mà khi thái tử ở Cửu Trọng Thiên, dù sao thầy dạy mưu sĩ của hắn cũng là các quan văn trên trời. Văn thao vũ lược, Chiêu Hòa thái tử đều có.

Hắn kiêu căng như vậy, bởi vì hắn tuyệt đối có tư cách kiêu căng.

Thấy Thẩm Như Như kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt Chiêu Hoa càng híp chặt hơn: "Bổn vương ban nãy hình như nghe thấy hai chữ yếu đuối?"

Thẩm Như Như lập tức cười híp mắt, dịu dàng vồn vã: "Chiêu Hoa thái tử kinh tài tuyệt tuyệt, tinh thông văn trì võ công, vừa nãy gió quá lớn, là thái tử nghe nhầm rồi."

Chiêu Hoa lạnh lùng "Hừ" một tiếng, nói: "Đi tìm tâm trận."

Thẩm Như Như rũ mi hạ mắt đáp một tiếng: "Dạ."

(Nghe bà Như "Dạ" mà da gà ta nổi cuồn cuộn.)Thực sự mị cảm thấy hai cháu này giống Sơ Không và Tiểu Tường dã man. Thẩm Như Như cũng là một cô nương hổ báo và lanh lợi, so với Tiểu Tường Tử thì thêm một phần khôn khéo, bớt một phần "nham hiểm", Chiêu Hoa chảnh chọe không khác gì Sơ Không, nhưng là version có quyền có tiền =))

#Vy

___***___

#trans: Mạt Họa

Chương 5

Bọn họ cứ như vậy bị rơi vào giữa mê trận của rừng Thải Độc, đang tìm kiếm đường ra khỏi rừng Thải Độc. Không... phải nói là, một mình Thẩm Như Như đang tìm đường ra.

Bởi vì tên thái tử cao cao tại thượng kia chỉ giỏi mở miệng sai khiến hối thúc người ta là nhanh, còn chuyện khác thì lười đến đầu ngón tay cũng không thèm nhấc.

Thẩm Như Như vừa đi về phía trước tìm đường, vừa buông tiếng thở dài, nàng quay đầu nhìn lại, Chiêu Hoa thái tử kia khoanh tay đứng tại chỗ, nhìn trời nhìn đất, cứ thế không đi về phía con đường nhỏ bên phải một bước nào.

Thẩm Như Như cảm thấy trong lòng mệt mỏi vô cùng.

Thật ra lúc nàng tỉnh lại, đã có cơ hội vứt bỏ không quan tâm tên Chiêu Hoa thái tử kiêu căng này.

Lúc đó nàng tỉnh trước Chiêu Hoa, hiểu ra bọn họ rơi vào giữa mê trận, cũng phát hiện ra người hầu của Chiêu Hoa toàn bộ đều không thấy nữa. Mà khi đó, vị Chiêu Hoa thái tử đế giày không nhuốm bụi trần trong truyền thuyết này đang nằm ngửa trên mặt đất, tóc đen bung xõa. Trừ khuôn mặt vẫn đẹp quá đáng như cũ thì nơi khác trên người đều bẩn y như nàng.

Nếu nàng muốn bỏ lại Chiêu Hoa, lúc đó chỉ cần phủi mông bỏ đi, sau khi Chiêu Hoa tỉnh lại cũng tuyệt đối không biết hắn bị người ta bỏ lại đâu.

Nhưng con người Thẩm Như Như, cứ thích vào thời điểm nên dùng lòng dạ đen tối để làm việc lại thích phát huy một chút đạo đức tốt đẹp...

Cuối cùng nàng cũng không bỏ lại Chiêu Hoa, mà nhấc hắn lên một bên vai, mang hắn cùng đi tìm tâm của mê trận này, tính toán sớm ngày tìm đường phá trận để ra ngoài... Nhưng bây giờ Thẩm Như Như đối với quyết định của mình lúc đó cảm thấy hối hận sâu sắc.

Vô cùng sâu sắc!

"Đúng ra nên để hắn nằm trên đất tự sinh tự diệt!"

Ngay lúc Thẩm Như Như lẩm bẩm mấy lời này, bên cạnh nàng đột nhiên thổi tới một trận gió lạnh, sau đó có người khặc khặc cười quái dị: "Ngươi muốn giết hắn à? Ta giúp ngươi nhé?"

Lông tơ khắp người Thẩm Như Như nhất thời bị trận gió lạnh u tịch này thổi dựng đứng lên, nàng vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng đen nhanh như chớp xông về đến chỗ Chiêu Hoa đang đứng.

Đây chẳng lẽ là tà ma do độc khí ngàn vạn năm của rừng Thải Độc ngưng tụ thành mà Thẩm Nghị từng nói qua?

Thẩm Như Như hít ngược một hơi khí lạnh lại, lập tức hô to: "Tránh ra!" Chiêu Hoa đảo mắt nhìn Thẩm Như Như, chân mày động một cái. Bước chân một nửa cũng chưa động, mắt thấy bóng đen kia sắp đụng vào Chiêu Hoa, Thẩm Như Như quát chói tai: "Tránh ra đi thái tử yếu đuối ơi!"

Bóng đen lúc này đã nhào tới trước người Chiêu Hoa, thoáng chốc ngưng tụ thành hình, trong tay hắn nắm đại đao, một đôi mắt thịt đỏ chạch quỷ dị hưng phấn nhìn chằm chằm Chiêu Hoa: "Não tủy của ngươi thuộc về ta!"

Đại đao rơi xuống.

Thẩm Như Như cắn răng nhắm mắt, cúi đầu không dám nhìn.

Chỉ nghe "Bùm" một tiếng!

Xung quanh chợt lâm vào yên tĩnh cùng tận. Bên kia không có truyền đến mùi máu tanh như dự liệu, Thẩm Như Như đợi qua một lát, mới tò mò mở mắt ra, nhìn bên kia một cái, chỉ thấy Chiêu Hoa vẫn đứng yên ổn, dưới chân hắn vẫn tỏa ra kim quang như cũ, thần sắc cũng kiêu căng trời sinh như trước.

Mà tà ma kia đã không còn dấu vết.

"Bổn vương đã nói, ngươi chẳng qua chỉ là người hầu, chớ tính toán ra lệnh cho Bổn vương. Hơn nữa..." Hắn xa xa nhìn Thẩm Như Như, hí mắt hỏi: "Ban nãy ngươi gọi Bổn vương là gì?"

Thẩm Như Như có mấy phần thất thần nhìn hắn.

Đúng rồi, sao nàng lại quên mất, trong Cửu Trọng Thiên lưu truyền nhiều truyền thuyết liên quan đến vị thái tử này, Thiên đế Thiên hậu ký thác kỳ vọng rất lớn ở hắn, từ nhỏ đã lệnh cho Chiêu Hoa thái tử đi theo phu phụ chiến thần ra chiến trường giết địch, mà khi thái tử ở Cửu Trọng Thiên, dù sao thầy dạy mưu sĩ của hắn cũng là các quan văn trên trời. Văn thao vũ lược, Chiêu Hòa thái tử đều có.

Hắn kiêu căng như vậy, bởi vì hắn tuyệt đối có tư cách kiêu căng.

Thấy Thẩm Như Như kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt Chiêu Hoa càng híp chặt hơn: "Bổn vương ban nãy hình như nghe thấy hai chữ yếu đuối?"

Thẩm Như Như lập tức cười híp mắt, dịu dàng vồn vã: "Chiêu Hoa thái tử kinh tài tuyệt tuyệt, tinh thông văn trì võ công, vừa nãy gió quá lớn, là thái tử nghe nhầm rồi."

Chiêu Hoa lạnh lùng "Hừ" một tiếng, nói: "Đi tìm tâm trận."

Thẩm Như Như rũ mi hạ mắt đáp một tiếng: "Dạ."

(Nghe bà Như "Dạ" mà da gà ta nổi cuồn cuộn.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.