Thời gian trôi qua trong yên lặng đáng sợ, mà bóng ma trong lòng Diệp Vô Thần càng lúc càng nồng đậm. Một cơn gió lạnh thổi qua, mây đen trên bầu trời cũng vào lúc này chầm chậm tan đi. Dần dần, bầu trời bắt đầu xuất hiện sao đêm, ánh sao lờ mờ đuổi bớt một ít đêm tối, lại qua một hồi, ánh trăng vằng vặc từ trên trời rọi xuống, chiếu sáng cả khu rừng yên tĩnh này.
Diệp Vô Thần ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời. Trăng tròn nhô cao, sáng chói mắt. Hắn lặng lẽ nghĩ: thì ra thế giới này cũng có ánh trăng, hơn nữa còn lớn hơn thế giới kia, còn sáng hơn… Hôm nay là trăng tròn ư, lúc từng ở nhà, trăng tròn ý nghĩa cho việc cả nhà xum vầy, ở thế giới này cũng như thế ư? Mà người nhà ta là ai, họ bây giờ ở đâu? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenhyy.com
Bước chân hắn dừng ở chỗ này, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn trăng tròn như bị hấp dẫn, trái tim đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh…
Cuối cùng, hắn ôm vị trí trái tim, quỳ rạp xuống đất, toàn thân run rẩy kịch liệt. Trên trán, mồ hôi lạnh trơn bóng mau chóng hội tụ, từng dòng chảy xuống.
- Hự… A… -Hắn cắn chặt răng, nhưng khóe miệng vẫn không ngừng tràn ra tiếng rên rỉ đau đớn.
- Chủ nhân! Chủ nhân ngài sao vậy? Chủ nhân ngài xảy ra chuyện gì thế? –Nam Nhi trong Nam Hoàng Chi Kiếm lo lắng gọi, lại không nhận được lời đáp lại của hắn. Cơn đau dữ dội đã hoàn toàn hút sạch thần thức của hắn. Thị giác, thính giác, linh giác đều hoàn toàn hỗn loạn.
Vào khoảnh khắc nhìn về phía trăng tròn, trong cơ thể hắn bỗng dưng có hơn chục luồng khí lưu chảy hỗn loạn, sau cùng dòng chảy biến thành cơn va đập kịch liệt, mỗi lần đều như muốn đập nát lục phủ ngũ tạng của hắn. Mà lại có vài luồng khí tức mỏng manh hơn không biết bao nhiêu lần lại muốn ngăn cản, nhưng dễ dàng bị đập tan. Hắn cảm giác nội tạng mình như bị hàng chục con dao cắt vào cùng lúc, đau không muốn sống.
Vì sao… Ngay cả cơn đau kịch liệt này đều quen thuộc như thế, mình trước kia… Thường xuyên chịu đựng hành hạ như vậy ư?
Trong cơn đau kịch liệt không thể thừa nhận, thần thức hắn rốt cuộc đã tan tác, dần dần rời xa hắn. Hắn ôm bộ vị trái tim, nặng nề ngã xuống…
Còn chưa bắt đầu… Đã kết thúc rồi ư?
Hắn khẽ thì thào một tiếng, thế giới rốt cuộc thành một mảnh tro tàn, không chút ánh sáng.
- Chủ nhân! Chủ nhân ngài sao rồi… Oa, chủ nhân mau dậy đi, đừng dọa Nam Nhi mà.
- Oa oa… Chủ nhân, ngài mau tỉnh lại đi, đừng đùa như vậy với Nam Nhi.
- Oa oa… Nam Nhi thật đáng thương, vừa mới tìm được chủ nhân, chủ nhân đã chết mất rồi… Ai tới giúp Nam Nhi đi!
Trong rừng rậm yên tĩnh, không ai nghe thấy nàng kêu gào. Ánh trăng đua nhau chiếu rọi, trải trên thân thể đã không còn sinh cơ của hắn. Thời gian chầm chậm trôi qua, trăng tròn cũng dần ngả về tây.
Cuối cùng, nương theo ánh bình minh đầu tiên của buổi sớm, màn đêm bắt đầu rút lui, vạn vật lại bắt đầu một lần nữa tản mác sinh cơ bừng bùng… Ngoại trừ Diệp Vô Thần đã bất động trọn cả đêm, như thể đã chết đi vậy.
Diệp Ngưng Tuyết vẫn liều mạng chạy một mạch, không dám nghỉ ngơi, thậm chí không dám dừng lại, bởi dừng lại thì nàng sẽ không đuổi kịp ca ca nữa. Suốt dọc đường, nàng không biết đã ngã bao nhiêu lần. Trên tay, trên chân, trên mặt cũng không biết bị cành cây hoa lá tạo ra bao nhiêu vết thương, mỗi lần nàng đều bò dậy rất nhanh, nhịn đau, nuốt lệ, một mặt lau nước mắt một mặt gọi tên ca ca.
Chạy một mạch nương theo khí tức của hắn, chạy suốt một ngày, lại chạy cả đêm, chân nàng đã bị cọ rách biết bao lần, đau đớn đã chai sạn. Suốt một ngày một đêm nàng chưa ăn một thứ gì cả, cũng chẳng uống một giọt nước, thế giới trước mắt dần bắt đầu mơ hồ, lờ mờ không phân biệt rõ cái gì. Lúc này hy vọng lớn nhất của nàng chính là ngay trước mắt có thể xuất hiện bóng dáng ca ca.
Cuối cùng, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ, chỉ có hai chân vẫn đang bước đi như máy móc, nàng không biết mình đã chạy bao lâu, chạy bao xa. Điều duy nhất giúp nàng chống đỡ chính là chấp niệm phải đuổi kịp ca ca, vĩnh viễn không muốn rời xa ca ca.
Bịch!
Nàng bị vấp phải vật gì đó, lại nặng nề ngã xuống đất, cơn đau khiến ý thức mơ hồ của nàng trở nên thanh tỉnh vài phần. Nàng vươn tay, cố chống thân thể lên, nhưng lập tức lại mềm oặt ngã xuống đất, nương theo lần ngã này, nàng đã trông thấy rõ thứ nàng vấp phải, nhất thời trong đầu ầm ầm nổ vang.
Bởi vì đó lại ca ca nàng vẫn luôn cực khổ đuổi theo, hắn tuy là nằm trên đất, nhìn không thấy mặt hắn, nhưng y phục, mái tóc của hắn, nàng sao có thể không quen thuộc chứ!
Hoảng sợ khiến nàng quên mất đau đớn và tình trạng kiệt sức trên thân mình, nàng cắn răng đứng dậy, nhào lên người hắn, dùng lực lắc lắc thân thể hắn, mang theo tiếng nức nở:
- Ca ca, huynh làm sao thế ca ca, mau tỉnh lại đi, muội là Tuyết Nhi đây!
- Ca ca, đừng dọa Tuyết Nhi được không… Ca ca, tỉnh lại đi!
- Oa oa!!!
Nàng rốt cuộc kiềm chế không nổi nữa, phát ra tiếng khóc than vô lực mà tê tái.
………………………………
Thiên Liệt trấn.
Ở nơi hẻo lánh này, dân số thưa thớt, chiến tranh cũng sẽ không lan tới đây, là một nơi ẩn cư tị nạn rất khá, nhưng không thể tránh khỏi chuyện thiếu thốn sinh hoạt. Người sinh ra lớn lên ở đây có rất ít người nguyện ý ra khỏi đây, bởi vì trên một ngọn núi cách bên ngoài trấn không đến mười dặm có một con Thiên thú cường đại cư ngụ - Thiên Liệt Điểu. Cũng bởi liên quan tới con Thiên Liệt Điểu này mà ngọn núi không tính là quá cao ấy được xưng là Thiên Liệt Sơn. Con trấn nhỏ này cũng được mệnh danh là Thiên Liệt trấn.
Thiên cấp ma thú, ngoại trừ những tên biến thái có thực lực Thiên cấp và mấy tên siêu cấp biến thái có thực lực Thần cấp, còn ai là đối thủ của chúng nó? Mà đối với người bình thường mà nói, Thiên thú thì chẳng khác nào thần bảo vệ vậy, bọn họ tự cho rằng có Thiên thú Thiên Liệt Điểu bảo vệ nên an tâm sinh sống lâu dài ở đây. Dần dà, người trên trấn càng lúc càng nhiều, người cũng trở nên pha tạp đôi chút.
Buổi sớm, một lão nhân qua tuổi sáu mưới vác sọt đi ra khỏi nhà, tới khu rừng rậm phía bắc trấn. Ông mặt mày hiền lành, hơi có chút tiên phong đạo cốt, chỉ là giữa hai hàng lông mày dường như tích tụ chút gì đó khó giải tỏa.
- Đã hai mươi năm rồi, Thiên Long thành còn là Thiên Long thành đó nữa hay không. –Ông thì thào, không ngừng vạt cỏ, sưu tầm dược liệu mình cần.
Lúc này, một hồi tiếng lê cỏ từ phía trước truyền tới, lão nhân nhíu mày, vừa muốn với tay vào sọt, nhưng lập tức ngơ ngẩn ở đó.
Một cô gái nhỏ trên mặt, trên tay đều là vết xước, ngay cả đôi giày trắng tinh đều bị thấm máu hơn nửa đang ráng sứ kéo lê một nam tử dường như đang hôn mê, tiến lên từng li từng tí.
Nàng không biết mình đã kéo bao lâu, chỉ liều mạng không ngừng chắt ra từng chút sức lực từ trên cơ thể gầy gò của mình, bởi vì nàng không thể để hắn chết, nhất định phải cứu lại hắn.
Nhìn thấy lão nhân, trong đôi mắt vô thần của Diệp Ngưng Tuyết lóe lên chút thần thái trong tích tắc, nàng dùng sức lực cuối cùng quỳ trên đất, khàn giọng nói:
- Gia… gia… Xin ngài… cứu… huynh ấy…
Lưu luyến không rời liếc qua khuôn mặt trắng bệch của ca ca, nàng rốt cuộc té xỉu trên đất.