Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư

Chương 220




Edior: thu thảo

"Chính là hắn." Mặt Quan Hàn đầy kinh ngạc nhìn hai người, tiếp tục nói: "Hắn là Thái tử đời kế tiếp của Hòa Nguyệt quốc, tất nhiên cũng nắm quyền quản Quân Đoàn Khô Lâu, chẳng qua, hiện nay Hòa Nguyệt hoàng thất ở chỗ này của chúng ta đã không có nhiều thực quyền."

Năm ngoái, khi hắn ở Dạ Đô, chỉ vì muốn nhiễu loạn Hoàng đế Thiên Dạ để cho hắn nếm thử mùi vị lo lắng sợ hãi một chút như khi cha mẹ bị hại. Mà lúc đó Hoa hoàng tử cũng tới để điều binh, nghe hắn ta nói chỉ là một thiên kim tiểu thư củaThiên Dạ, nên cũng không để ý, cho nên mới phạm phải sai làm này.

Nghĩ tới đây, mặt Quan Hàn đầy vẻ hối hận, thiếu chút nữa, hắn liền trở thành đồng lõa với kẻ hại tỷ tỷ!

Quân Lan Phong không nói, sắc mặt cũng rất khó coi, Lạc Vân Hi cười rạng rỡ, thấp giọng nhắc nhở Quân Lan Phong: "Lúc ở Hoàng Hứng tự, ta đâm bị thương hắn, ngươi còn nhớ không?"

Nhớ tới, đương nhiên là nhớ.

Đối với việc Lạc Vân Hi nhận ra Huyết Ưng Nguyệt chính là Quân Hoa, hắn không nhịn được tán thưởng nói: "Hi nhi, có phải người không?"

Lạc Vân Hi bị câu nói này của hắn dọa giật mình, ánh mắt theo bản năng né tránh, giọng nói  cũng mắc trong cổ họng.

Nàng không phải người, kiếp trước đã chết qua một lần liệu nàng có phải người thật không!

Quân Lan Phong đã cười nói: "Ngươi nha, giống như thần tiên vậy, cái gì cũng nhìn ra được, thật sự không biết trái tim linh lung kia của ngươi làm sao mà lớn lên."

Nghe hắn nói ra câu nói kế tiếp, trong lòng Lạc Vân Hi mới hơi buông lỏng, bĩu môi, dời chủ đề đi: "Là hắn cũng không có gì kỳ lạ cả, ngày đó sau khi hắn trở về liền mất tích phải không? Nhất định là đi liên hệ với Quân Đoàn Khô Lâu rồi!"

Mày rậm của Quân Lan Phong nhíu chặt, nếu như là hắn, quả nhiên là còn nghe được.

Chỉ là, không ngờ sau khi Hi nhi tha cho hắn một mạng, hắn lại không biết hối cải như vậy! Thật sự không còn là người lúc trước hắn biết nữa rồi.

"Hả? Tỷ tỷ, ngươi biết Hoa hoàng tử sao?" Quan Hàn tò mò hỏi.

Trong khoảng thời gian Nguyệt Quân Hoa không ở Hòa Nguyệt, hắn cũng từng phái người đi điều tra hành tung của hắn ta, chỉ biết được là hắn ở Thiên Dạ, nhưng lại không biết ở đâu, đối phương, dường như bị một thế lực cực kì lớn bảo vệ.

"Ừm, khi đó hắn ở ngay bên cạnh chúng ta." Lạc Vân Hi đáp ngắn gọn rồi nói: "Chẳng qua, hắn và ta không ở cùng nhau thôi."

Mặt mày Quan Hàn lạnh lùng: "Phải không? Hắn lại dám thù giai muốn giết tỷ tỷ như vậy, không thể tha thứ được! Ta sẽ để yên đâu!"

Quân Lan Phong vểnh môi mỏng, sắc mặt cũng lạnh lẽo như bản thân hắn, nếu như Huyết Ưng thù dai như vậy, ngang ngược không biết lý lẽ, vậy hắn cũng không cần khách khí.

Lúc này ánh mắt Lạc Vân Hi lại một lần nữa nhìn kỹ tờ giấy nàng nắm chặt bên tay phải, mắt phượng híp lại, ánh mắt bắn về phía Quan Hàn: "Chuyện nói ở trên giấy này, ngươi có biết hay không?"

Quan Hàn nghiêng đầu qua, nhẹ nhàng nhìn thoáng, mặt hoàn toàn biến sắc, nhanh chóng đoạt tờ giấy đó, lần thứ hai đọc lại, lông mày nhíu chặt: "Là nàng ta sao?"

Ánh mắt Lạc Vân Hi chuyển qua cuối tờ giấy, nơi đánh dấu thời gian, là Thiên Dạ năm 569.

Chính giữa trên lại viết hai hàng chữ nói: Nhan Dung Kiều của Nhan phủ Quốc công ở Thiên Dạ, năm mười sáu, mua mạng đích tỷ, tỷ tỷ này là Nhan Dung Khuynh, một trong ba đóa tuyết liên của Thiên Dạ, là thiên kim đích nữ của Nhan gia.

Quan Hàn nổi giận, hung hăng nắm chặt tờ giấy kia, lạnh lùng nói: "Nhan Dung Kiều, tâm tư nàng ta lại ác độc như vậy!"

Tuy hắn không thường ở Thiên Dạ, nhưng lại vô cùng hiểu rõ người ở Thiên Dạ.

Lúc này Quân Lan Phong cũng vô cùng khiếp sợ: "Mợ lại có thể làm ra chuyện như vậy . . . "

"Kỳ thực, cũng không ngoài ý muốn cho lắm, phải không?" Lạc Vân Hi chăm chú nhìn vào hắn, môi mỏng gợi lên nụ cười châm chọc, đương nhiên, châm chọc này là nhằm vào Nhan Dung Kiều.

Nữ nhân chua ngoa cường thế kia, trong mắt không cho phép người khác gây bất lợi cho nàng ta, theo tính tình của nàng ta, đối với người không cho phép cản đường mà mua sát thủ giết cũng chẳng phải không có khả năng.

Mẹ của mình, Nhan Dung Khuynh chính là thiên tư trời sinh đã thông minh, tài mạo song toàn, thân phận càng là bỏ rơi nàng ta ba con phố, vạn ngàn sủng ái tại một thân, khiến nàng ta đố kị cũng là lẽ thường.

Sắc mặt Quân Lan Phong trầm xuống, nắm tay chắt chẽ bóp chặt, hắn thừa nhận, Lạc Vân Hi nói rất có đạo lý.

"Quả nhiên độc ác nhất là lòng dạ nữ nhân."

Lúc này, Quan Hàn một mực không mở miệng bỗng nhiên nói: "Các ngươi nhìn, đây là chuyện của Thiên Dạ năm 569, tính lại thì năm ấy mẫu thân mới 17 tuổi, sát thủ Quân Đoàn Khô Lâu phái đi không gây thương tổn gì được cho nàng ấy, sao những người đó lại có thể bị nàng ấy phát hiện chứ? Quân Đoàn Khô Lâu cũng không phải lợi hại nhất, nhưng lại vô cùng hiếu chiến, không đến chết không bỏ qua!"

Trong đầu Lạc Vân Hi chợt lóe lên ánh sáng, thốt lên hỏi: "Khi đó, phụ thân ở đâu?

Trước mắt Quan Hàn cũng sáng ngời, suy nghĩ tìm tòi trong ký ức đáp: "Phụ thân khi đó đang ở Quân Đoàn Khô Lâu. Mười mấy năm trước, quân đoàn hoàn toàn do hoàng thất nắm trong tay, người lãnh đạo cũng đều là con cháu hoàng gia. Phụ thân Nguyệt Thiên, vốn là nhân tài hiếm thấy, nên quân đoàn lúc đó do hắn xử lý."

"Như vậy, nói cách khác, phụ thân quen biết mẫu thân, chính là cơ hội lần này sao?" Đối với suy đoán của Lạc Vân Hi, Quan Hàn gật đầu liên tục: "Chắc là như thế!"

Khóe miệng Lạc Vân Hi khẽ nhếch, Tam di nương nói với nàng, phụ thân đến để ám sát tiểu thư, chỉ vì tiểu thư là nữ nhân hoàng đế yêu nhất. Bây giờ xem ra, chuyện cũng chẳng phải như vậy, có một số việc, sợ là Tam di nương cũng không rõ.

Phụ thân sở dĩ tới Thiên Dạ tìm mẫu thân, hẳn là muốn đích thân hoàn thành nhiệm vụ ám sát.

Bởi vì một trong ba đóa tuyết liên của Thiên Dạ tam cũng không phải nhân vật bình thường, đặc biệt nhất là Nhan Dung Khuynh, võ nghệ xuất sắc, mưu kế hơn người, nhóm người phía dưới không làm được nhiệm vụ cũng không sao, nhưng nếu tiết lộ hoặc là làm hỏng tờ danh sách, vậy thì sẽ có phiền toái lớn.

Thế nhưng, phụ thân làm sao mà biết được, đến lúc này, hắn vốn tồn tại ở vực sâu thống khổ lúc này lại rơi vào ngọt ngào, lại làm sao mà biết, con đường này, trở thành con đường hắn không thể quay đầu?

Tim dâng lên một loại đau đớn không tên, Lạc Vân Hi quay đầu liếc nhìn Quân Lan Phong.

Bọn hắn nhất định sẽ không như vậy, nhất định . . .

Quân Lan Phong cũng đang ngưng mắt nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng tối tăm, cho là nàng đau lòng vì chuyền đã qua, liền kéo chặt tay nàng, bàn tay to nắm chặt, an ủi nàng.

Lúc này, Cửu Sát từ trong bóng tối kêu lên: "Gia, có cấp báo từ Dạ Đô!"

Nếu là cấp báo, hắn không dám để trễ nải chút nào, không ngừng bận rộn đưa tới cho Quân Lan Phong.

"Mở ra xem một chút." Quân Lan Phong quay mặt nhàn nhạt dặn dò.

Chỉ thấy trong bóng tối truyền đến âm thanh mở phong thơ ra, rồi sau đó, một loạt tiếng hít khí kịch liệt, giọng Cửu Sát đã run rẩy: "Gia . . . "

Vừa kêu một tiếng, tin trong tay đã bị người đoạt đi.

Quân Lan Phong nghe được tiếng hắn kinh ngạc thốt lên liền biết có chuyện không hay, Cửu Sát từ trước đến giờ trầm ổn, huấn luyện thuần thục, không phải chuyện đặc biệt khẩn cấp, hắn không thể lộ ra mặt khác thường như vậy.

Túm lấy tờ thư, hắn quét qua từ trên xuống dưới, sắc mặt cũng thay đổi vài phần.

"Viết cái gì vậy?" Lạc Vân Hi vốn không muốn dò xét việc riêng của người khác, nhưng nhìn thấy vẻ mặt cắn răng nghiến lợi của Quân Lan Phong, không nhịn được lên tiếng hỏi.

Quân Lan Phong đang muốn cản, Lạc Vân Hi đã đọc nhanh như gió, nhìn được không ít.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Nàng giật mình hỏi.

Quân Lan Phong liền đưa thư đến trước mắt nàng, Lạc Vân Hi thấy rõ, chữ trong thư không nhiều lắm, chỉ có mấy cái tên rồng bay phượng múa: "Đại đại nhân xúc phạm thánh thượng, tội diệt cửu tộc."

Vài chữ đơn giản khái quát tất cả, giống như điện báo ở hiện đại, lấy những tờ giấy mỏng buộc vào chân chim để ba6y đi, bay thẳng từ lúc đi, tới các phố lớn điểu đổi chim khác, một ngày một đêm là có thể đưa thư đến Hòa Nguyệt.

"Không biết, chúng ta mau chóng lên đường hồi kinh." Mặt Quân Lan Phong đầy nghiêm nghị: "Có Vô Tràng ở đó, ngươi cũng không cần lo lắng an nguy của bọn hắn, tin tưởng ta."

Lạc Vân Hi gật đầu, ánh mắt nhìn về phía hắn vẫn cứ hiện đầy lo lắng và gấp gáp.

"Ta đi cùng với các ngươi." Quan Hàn thấy Lạc Vân Hi phải đi, mới vừa thấy tỷ tỷ, sao cam lòng để tỷ rời đi nhanh như vậy? Lập tức tỏ thái độ.

"Đi thì có thể." Quân Lan Phong lập tức nói: "Nhưng, không được tới phủ thái tử!"

Ánh mắt Quan Hàn khẽ nhúc nhích, hừ nhẹ một tiếng.

Không tới phủ thái tử tất nhiên là có thể, hắn không thể hẹn Tề Sính Đình ra sao! Nghĩ tới "tỷ tỷ" biết săn sóc người khác, trí tuệ song toàn, trong lòng của hắn xẹt qua dòng nước ấm, cùng với một loại kỳ vọng không nói ra được.

Vì thế, ba người bỏ xe thay ngựa, điều khiển Thiên Lý mã, đi suốt đêm về hướng Dạ Đô.

Ở trên đường, Vô Tràng vẫn trình báo bằng những phong thư tiếp theo.

"Hoàng đế tuyên, sau bảy ngày xử trảm, đuổi bắt Lạc Vân Hi."

"Đã xin. Thu hồi lệnh truy bắt lạc tiểu thư đã ban ra, toàn bộ để Tông nhân phủ xử lí."

"Nhan phủ Doãn dàn xếp, tất cả trong Tông nhân phủ vẫn mạnh khỏe. "

". . . "

Lòng Lạc Vân Hi cũng theo hắn truyền tin mà lúc lên lúc xuống, sau năm ngày năm đêm đi đường, sáng sớm ngày thứ sáu ba người rốt cục đã chạy tới Dạ Đô, mặt trời đỏ rực chiếu cửa Bắc vào Dạ Đô.

"Người nào?" Thủ vệ thị vệ vừa thấy người ngựa vội vã, lập tức đi ra hỏi.

"Ta." Quân Lan Phong cưỡi ngựa dẫn đầu, đơn giản phun một chữ, đột nhiên giơ roi, đã  phóng vào trong thành.

"Trung Sơn Vương!" Thị vệ vừa mừng vừa sợ, không kịp hành lễ, vội vàng lui về sau, tránh đường.

Lúc này sắc trời còn chưa sáng hẳn, người đi ở đầu đường vẫn thưa thớt, ba con ngựa lấy tốc độ nhanh nhất, chạy nhanh như bay trên con đường vắng vẻ.

Ngay cả Đại phủ cũng không về, Lạc Vân Hi chạy thẳng đến Tông nhân phủ.

Lúc này Đại phủ cũng không về được, bởi vì cửa bằng gỗ và cửa sau đều khóa lại, dán dấu hiệu đan chéo vào, ngăn chặn người khác không cho tới gần.

Tuy nàng muốn đi vào thì không chút khó khăn nào, nhưng một đại phủ trống rỗng, nàng không có hứng thú, nàng lo lắng, là người ở trong Đại phủ, Tam di nương, còn có ba người ở đại gia, thậm chí là quản gia cười híp mắt kia nữa.

Vô Tràng sớm được mật báo, canh giữ từ sớm trước cửa Tông nhân phủ, quần áo cũng ướt nhẹp, đứng ở đó không nhúc nhích, từ xa nhìn lại, thân thể như là một pho tượng giống sư tử bằng đá bên cạnh.

"Di nương đâu?" Lạc Vân Hi đánh ngựa chạy thật nhanh tới, vừa dừng liền hỏi.

Vô Tràng kinh ngạc, không ngờ đến xe ngựa của bọn hắn từ chỗ ngoặt của con đường kia tới, không theo kịp nghênh tiếp, vội vàng nói: "Phu nhân không có chuyện gì, ta đã thu xếp ổn thỏa, ở ngoài thôn trang của Quân gia, tuyệt không ai điều tra tới đó. Ngược lại Đại đại nhân, Đại phu nhân đều bị nhốt trong Tông nhân phủ."

Lạc Vân Hi "ừ" một tiếng, hơi nhướng mày, liếc nhìn biển Tông nhân phủ treo trên cao, quả quyết nói: "Đi vào!"

Quân Lan Phong bước tới, Quan Hàn đeo mặt nạ da người bình thường, đi theo sau lưng Lạc Vân Hi, cùng lúc đi vào.

Nhan Thiếu Khanh vừa kết thúc một vụ án trong tay, còn chưa rời khỏi phòng khách, đang ngồi phía trên ghế lim, nâng một quyển sách nghiêm túc đọc.

Nghe được tiếng bước chân, hắn mới buông sách xuống, nhìn về phía cửa phòng, cả kinh đứng lên: "Trung Sơn Vương ư?"

"Nhan đại nhân, nghe nói ngươi đang tìm ta sao?" Lạc Vân Hi đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Nhan Thiếu Khanh thấy nàng, lông mày nhất thời nhíu một cái, thấp giọng nói: "Lạc tiểu thư, ngươi không biết Hoàng thượng đang đuổi bắt ngươi sao?"

"Thánh chỉ bị rút về rồi không phải sao?" Lạc Vân Hi nhàn nhạt nói.

"Thế nhưng các thế gia vẫn đang tìm ngươi."Giữa lông mày Nhan Thiếu Khanh càng tràn ra vài phần ưu lo: "Ngươi đã ở cùng Trung Sơn Vương, vậy thì không sao, Vương gia, ngươi mau chóng dẫn nàng đi đi."

"Ngươi không bắt ta sao?" Lạc Vân Hi nghi hoặc mà nhíu mày.

Trong ấn tượng, Nhan Thiếu Khanh nàng từ trước đến giờ ôn hòa như ngọc, nàng biết hắn không hề biết mình là nữ nhi Nhan Dung Khuynh, là cháu gái ruột của hắn, đối xử với mình ôn hòa như vậy hoàn toàn chỉ vì mẹ nàng và hắn khi còn trẻ đã quen biết nhau.

Thế nhưng, lần này hoàng thượng tức giận, muốn tru di cửu tộc Đại gia, liên quan lớn như vậy, Nhan Thiếu Khanh hắn cũng dám lấy công làm tư sao? Phải biết không cẩn thận sẽ dẫn bắt lửa lên thân!

"Muốn bắt ngươi, còn chờ tới giờ sao?" Mặt Nhan Thiếu Khanh đầy sốt ruột, chỉ lo nàng trì hoãn nữa sẽ bị người ngoài phát hiện.

Quân Lan Phong cũng tuyệt đối không thể ngờ Nhan Thiếu Khanh từ trước đến giờ thiết diện vô tư sẽ nói ra lời dung túng phạm nhân chạy trốn trắng trợn thế này, chậm rãi nói: "Không sao, có bổn vương ở đây, Hi nhi còn có một việc muốn làm."

"Ngươi muốn vào đại lao xem sao?" Nhan Thiếu Khanh đoán đúng tâm tư của nàng.

"Ta muốn đi xem cữu cữu, cũng không thể được sao?" Lạc Vân Hi le lưỡi một cái.

Mắt liếc Quân Lan Phong, Nhan Thiếu Khanh biết cự tuyệt cũng không được, liền gật đầu: "Đi nhanh về nhanh, bằng không bị người khác phát hiện, vậy thì thảm!"

"Nhan đại nhân, ân huệ của ngươi ta nhớ kỹ!" Lạc Vân Hi nhe răng cười, cực kỳ chân thành và cảm kích, trong ánh mắt còn kèm theo một số cảm xúc phức tạp, bước nhanh đuổi theo Nhan Thiếu Khanh.

Đại lao Tông nhân phủ cũng không phải là lần đầu tiên nàng tới, cũng đã từng may mắn ở đây qua đêm, nàng như ngựa quen đường cũ tiến vào bậc thang u ám.

Sau khi xuống, Nhan Thiếu Khanh đưa bọn hắn đi về hướng tay phải, đây là hành lang hẹp, hai bên không ít đèn lồng hồi hương đang cháy, cả một đường đi qua, lại không thấy được một ngục đầu hay ngục tốt, hiển nhiên, trong thời gian cực ngắn, Nhan Thiếu Khanh đã sắp xếp thỏa đáng.

Phần cuối bên tay phải có ba phòng giam, ngoài phòng chỉ đốt một chiếc đèn lồng, cho nên nơi này so nơi khác u ám hơn nhiều.

Nghe được tiếng bước chân, phòng trong truyền đến âm thanh xích sắt "ào ào", trong lòng Lạc Vân Hi căng thẳng, bước nhanh hơn, nhìn thấy Thế Nhiệm mặc áo tù nhân màu trắng, xuyên qua vòng sắt cửa tù nhìn về hướng bọn hắn.

"Cữu cữu!" Lạc Vân Hi khắc chế không nổi kích động trong lòng, chạy vài bước tới.

"Hi nhi, là Hi nhi!" Hắn kinh ngạc và vui vẻ kêu to lên, thân thể run rẩy, vòng chân vang lên tiếng "rầm" liên miên.

"Vốn muốn bỏ dây xích cho hắn, nhưng mấy ngày qua kiểm tra phòng này quá nhiều, người nhằm vào Đại gia cũng không ít, để tránh khỏi tạo thành phiền lớn hơn, đành phải để hắn mang theo như vậy."

Phía sau, Nhan Thiếu Khanh thấp thấp giọng nói.

Hắn là đang giải thích đối với Lạc Vân Hi, cũng là nói cho Trung Sơn Vương một tiếng.

Lạc Vân Hi gật đầu, nàng đã thấy rõ cảnh tượng trong phòng giam, mặc dù có chút u ám, nhưng nàng nhìn rõ ràng, phòng nền sạch sẽ này, chăn trên giường cũng vô cùng sạch sẽ, bên cửa sắt còn có một cái bàn nhỏ hình tròn, có không ít đồ ăn. Tuy điều kiện có chút thiếu thốn, nhưng so với phòng giam sát vách có những con gián bò loạn kia, hay là chuột kêu đầy phòng giam thực sự tốt hơn nhiều.

"Hi nhi, ngươi đi mau!" Thế Nhiệm cũng không kịp nhìn người đứng sau lưng nàng, mau chóng thúc giục nói: "Đi mau đi, Đại gia bị giết, liên lụy ngươi, ngươi mau chóng rời đi, vẫn còn kịp!"

"Cữu cữu, nói cho ta biết, chuyện là sao vậy?" Lạc Vân Hi trầm giọng đặt câu hỏi.

Nàng có trực giác, chuyện này cũng không phải Thế Nhiệm làm liên lụy tới nàng, mà là nàng liên lụy tới Đại gia, la tất cả Đại gia! Cho nên, nàng thực sự muốn biết đã xảy ra chuyện gì!

Thế Nhiệm thấy nàng không đi, gấp đến đầu đầy mồ hôi, ánh mắt cầu khẩn tìm nhìn về phía Nhan Thiếu Khanh: "Nhan đại nhân, cầu xin ngài cứu nàng đi! Ta van xin ngài!"

Nói rồi, hắn liền muốn quỳ, Nhan Thiếu Khanh nhanh chóng tiến lên, đỡ lấy hắn qua song sắt, hơi mỉm cười nói: "Có ta ở đây, nàng sẽ không có chuyện gì, trước hết các người nói chuyện một chút đi."

Hắn quay đầu lại ra hiệu cho Quân Lan Phong, hai người cùng lui ra xa hơn trăm mét.

Thế Nhiệm nhìn Lạc Vân Hi lo lắng, thở dài sâu, nói: "Trước đây vài ngày, hoàng cung có tổ chúc một buổi tiệc, ta cũng ở trong hàng ngũ được mời. Tiệc rượu có ngã cũng rất bình thường, chỉ là khi tiến hành tiệc được một nửa, một tiểu đạo sĩ vọt vào, nói bọn hắn chuẩn bị cho hoàng thượng chữ phù văn vàng đã bị mất."

"Hai năm qua không biết sao Hoàng thượng lại tin vào đạo giáo đến thế, tiểu đạo sĩ nói mất chữ phù văn vàng chính là mất vận may, là việc thể hiện chuyện chẳng lành. Hoàng thượng nghe vậy giận dữ, muốn tìm bằng được người trộm phù này ra."

"Sẽ không phải, ở trên người cậu chứ?" Lạc Vân Hi kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, ta cũng không biết sao lại thế này, bên trong đai lưng của ta lại có nó. "Thế Nhiệm ngẩng đầu nhìn trời, khóe mắt có chút nước óng ánh, mặt đầy bi ai và tuyệt vọng: "Đáng hận nhất là, đến nay, ta cũng không biết là ai đang tính kế ta, tính kế Đại gia! Đáng thương cho kẻ chẳng ra gì như ta, hủy Đại gia, cũng hủy ngươi, đứa cháu đáng thương của ta!"

Lạc Vân Hi nghe vậy, trong lòng hơi động, quay đầu liếc lại nhìn, hỏi Nhan Thiếu Khanh: "Nhan đại nhân mới vừa nói, thế gia cũng đang tìm ta sao?"

Nhan Thiếu Khanh gật đầu nói: "Thế lực của các thế gia hiện khá rộng rãi, cho nên, có lẽ hoàng để cho bọn hắn trợ giúp."

Khóe miệng Lạc Vân Hi hung hăng nâng lên một nụ cười lạnh, thế gia!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.