Thiên Sứ Đích Mỉm Cười

Chương 3




Bão táp luôn đến sớm hơn so với dự đoán.

Lúc kết thúc đợt tuyển sinh khu vực Thiên Tân thì đã là giữa trưa, Lý chủ nhiệm ngay lập tức gọi điện thoại cho tôi, không phải mắng mỏ, nhưng ngữ khí cũng tuyệt đối không thể tốt được.

“Tiểu Trần này, bình thường thấy cậu là một người vô cùng thông minh, nhưng sao lại không biết điều như thế? Cậu đồng ý nhận một học sinh tàn tật vào trường, có biết đã đem đến bao nhiêu phiền toái cho học viện hay không hả?”

Đúng là một bà thím đáng giận. Tôi có chút căm tức nghĩ.

Nhưng làm sao tôi có thể để lộ suy nghĩ trong lòng ấy ra ngoài, thế nên lại phải nói dối với bà: “Lý chủ nhiệm, bà cũng không biết tình huống lúc đó nguy cấp thế nào đâu! Hơn chục ánh mắt đấy, cứ như vậy chằm chằm nhìn tôi, cứ như nếu tôi không chấp nhận nó, họ sẽ thật sự đem tôi ra phanh thây ngay tại trận! Tôi đâu còn cách nào khác, làm sao có thể phơi mình mà đón cuồng phong được đây.”

“Đừng có ba hoa với tôi nữa đi. Cậu cho rằng tôi không biết à! Là chính cậu chủ động đảm bảo sẽ nhận học sinh này! Cậu giờ thành anh hùng rồi đấy, quay đầu lại mà nhìn xem kết quả cậu gây ra đi!”

Bà đang nói người nào ba hoa cơ? Đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu lại truyền xa ngàn dặm. Người đang đau đầu lại càng gặp phải chuyện đau đầu hơn, tôi lập tức thả lỏng ngữ khí, dùng giọng điệu gần như là nịnh nọt nói: “Lý chủ nhiệm, bà không biết học sinh kia xuất sắc đến mức nào đâu, vừa thông minh lại vừa xinh đẹp, phù hợp mọi điều kiện của bà đấy!”

“Thôi đi, nó thiếu một chân thì phù hợp được cái điều kiện gì cơ chứ!”

“……”

“Chẳng lẽ tôi nói không đúng à?”

Đột nhiên mũi tôi có chút cay cay. Bức ảnh chụp của Nhiễm Dịch Khiếu chợt hiện ra trong đầu, đôi mắt đen tựa như một viên bảo thạch hắc sắc tràn ngập ưu thương nhìn thẳng vào tôi.

“Lý chủ nhiệm, bà nói đúng.” Giọng nói tôi như ấm ức, giọng như gằn ghè, “Nếu nó không bị thiếu mất một chân, nếu nó vẫn là một đứa trẻ khỏe mạnh, bà có chấp nhận nó không? Bà có thích nó không?”

Lý chủ nhiệm rất lâu sau cũng không hề lên tiếng.

Trong điện thoại chỉ còn lại tiếng hô hấp trầm trọng của tôi.

“Tiểu Trần này, đúng là kinh nghiệm trải đời của cậu quá ít rồi. Nghĩ lại cậu sẽ thấy, người mà cậu đồng ý sẽ mang đến rất nhiều phiền toái, tuyệt đối không chỉ là trong cuộc sống thôi đâu.” Lý chủ nhiệm đại khái nhận ra được cảm giác phẫn nộ của tôi, cố ý đè lại ngữ khí mà nhẹ nhàng nói, “Đặc biệt là người đột nhiên phải nhận đả kích như nó, tâm tý chắc chắn sẽ có vấn đề …… Ai……”

Tôi không nói lời nào nữa. Mà thực ra tôi cũng không thể nói gì hơn. Khuôn mặt của Nhiễm Dịch Khiếu lại một lần nữa như hiện ra trước mắt tôi.

“Tiểu Trần, tôi biết hiện giờ cậu cũng đang phải suy nghĩ rất nhiều, tôi cũng không thể nói gì nữa. Thế nhưng trong khoa còn có một việc cậu phải biết, chiều nay khoa sẽ chính thức quyết định cậu đảm đương công việc của một phụ đạo viên cho khoa y dược. Việc này, cậu có thể tự nhận nam sinh mình thu nạp vào trường.”

“Đây là hình phạt vì sự xúc động nhất thời của tôi à?” Tôi nghe thấy thanh âm của mình vô cùng cứng ngắc.

Lý chủ nhiệm lại không nói gì, một lúc lâu sau mới thở dài: “Lòng người cũng là máu thịt, ai lại không thích một đứa nhỏ vừa nhu thuận vừa thông minh cơ chứ. Cậu đi đi, nếu là người khác tôi còn thấy lo khi giao đứa nhỏ này cho họ, nhưng cậu lại là át chủ bài phụ đạo viên, sinh viên nào cũng rất thích cậu. Cố gắng đối xử tốt với nó, để không uổng công cậu khổ tâm đồng ý cho nó vào trường……”

Được, cái gì nên tới cũng sẽ tới, bản thân tôi cũng không yên tâm giao em cho người khác!

Tôi buông điện thoại, thở dài.

Nhiễm Dịch Khiếu vẫn như trước, bất lực nhìn tôi.

Đừng sợ. Tôi nghe thấy trong lòng mình thầm nói với em rằng, người khác không cần em, nhưng tôi cần.

Chăm sóc em cả đời thì có làm sao đâu?

Đột nhiên ý nghĩ này nảy ra trong đầu, bản thân tôi cũng bị dọa cho sợ hãi, chẳng lẽ đó là lòng thương cảm ư? Tôi vội vàng ổn định tâm trạng, để bản thân bình tĩnh lại, đừng nghĩ nhiều nữa, em chỉ là một người xa lạ, thứ đang hiện hữu ở đây duy nhất chỉ có một bản hồ sơ đơn giản cùng một tấm ảnh chụp không giống thực tế mấy của nó, chính vì thế cái loại quan hệ yếu ớt này sao có thể nói rõ ra được.

Chúng tôi vẫn chỉ là người xa lạ mà thôi.

Thế nhưng sự thương cảm khó hiểu lại bao vây lấy tôi, khiến tôi sinh ra ảo giác, thật ra chúng tôi có rất nhiều mối liên hệ gắt gao rối chặt vào nhau, trốn cũng trốn không thoát, tránh cũng tránh không khỏi, hệt như số phận đã định trước, vận mệnh hung hăng đem tôi đến gần em……

Cứ như vậy, thời gian lặng lẽ trôi đến ngày mùng 6 tháng 9 năm 2001.

Ngày mùng 6 tháng 9.

Thời tiết vẫn vô cùng sáng sủa, ánh mặt trời ngày hè chói chang cùng nhiệt độ nóng như cái lò hấp. Chúng tôi đứng trước nhà ga đón sinh viên, nhưng mà tôi ——— tôi lại mang một loại tâm tình hệt như của bảo mẫu, đi đón của tôi…… ưm……

Đúng! Chính là của tôi! Thì làm sao! Các người không cần ném lại hết cho tôi thế đâu!

Tôi không thể không thừa nhận hiện tại trong lòng mình hiện cũng đang pha tạp thêm một chút giận dỗi.

Tôi phơi đầu giữa trời nắng chang chang đến hoa mắt chóng mặt, đã đón được mấy nhóm sinh viên, nhưng vẫn không thấy Nhiễm Dịch Khiếu. Vẫn không nhìn thấy em.

Nói không thất vọng là gạt người. Nói thật, tôi thật sự muốn người đầu tiên em gặp khi đến học viện này ——- là tôi!

“Giáo viên Trần, cũng đã sắp qua một ngày rồi, tối nay cùng đi ăn chút gì đi.” Lúc hoàn thành công việc, giáo viên bên cạnh vừa thu dọn đồ đạc vừa nói.

“Thôi, tôi không đi đâu, tối nay tôi muốn đi qua xem sinh viên mới thế nào.”

“Không phải chứ, mới đó đã mong mỏi chờ đợi vậy rồi sao? Ha hả, quả nhiên là át chủ bài phụ đạo viên của khoa dược nha, đối với sinh viên cứ như tình mẹ đối với con vậy, ha ha ha ha ”

Các người cứ cười nhạo đi, tôi mặc kệ. Tôi chính là tôi, tôi hài lòng với việc mình đang làm thì sao. Tôi miễn cưỡng thu dọn đồ đạc, trong lòng vẫn mông lung suy nghĩ, Nhiễm Dịch Khiếu có phải đi nhầm sang nhà ga khác rồi hay không.

Lúc tôi chạy về trường thì đã là 8 giờ tối. Tôi nghĩ bản thân sau khi nghỉ ngơi, sẽ đến khu ký túc xá nhìn qua một chút.

Đáng giận! Ký túc xá khoa Đông y lại đều bị an bài ở lầu hai. Mặc kệ tôi cố gắng thế nào, nhà trường cũng chỉ đồng ý cho Nhiễm Dịch Khiếu một thân một mình ở lầu một. Cũng chỉ có thể như thế thôi, một giáo viên nho nhỏ như tôi, làm gì có quyền được đề đạt đây a.

Khi tôi bước vào ký túc xá nam, sinh viên nào cũng tò mò nhìn tôi. Chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần rồi, tôi biết mình cũng đã gần 30, nhưng nhìn qua vẫn giống hệt như các sinh viên khác. Rất nhiều giáo viên nói tôi vẻ ngoài quá hiền lành, phải thay đổi khí chất bên trong đi một chút, nếu không sẽ không thể kiểm soát được sinh viên. Nhưng tôi thì lại không nghĩ vậy, tôi quý học sinh, thích trở thành bạn bè của chúng. Hơn nữa, tôi ngạc nhiên phát hiện, vị trí của mình trong lòng sinh viên rất cao, căn bản không hề tồn tại cái gọi là không thể gần gũi được. Sinh viên ai cũng thích tôi, mà tôi cũng rất thật lòng yêu thích tất cả những sinh viên ấy.

Chỉ chốc lát sau, tôi đã hòa đồng với đám đông sinh viên kia.

“Thầy thỉnh thoảng tới thăm bọn em nhé. Phòng bọn em lúc nào cũng hoan nghênh thầy tới chơi.” Trước khi tôi rời đi, mọi người trăm miệng một lời nói.

“Được, không thành vấn đề.” Tôi cố ý nháy nháy mắt, “Khi nào các em chơi bài mà thiếu mất một chân thì cứ gọi thầy, cứu bài như cứu hỏa, thầy nhất định sẽ không quản đường xa mà hỏa tốc chạy tới.”

Mọi người hiểu ý, cười to một trận.

OK! Ký túc xá này xem như đã thu phục xong! Tôi lau mồ hôi trên trán, nghĩ thầm, giờ phải đến phòng 105 xem Nhiễm Dịch Khiếu đã tới chưa.

Đến phòng 105, tôi chỉ liếc mắt một cái liền thấy Nhiễm Dịch Khiếu đang ngồi dựa vào cửa sổ.

Sự tồn tại của cậu nhóc ấy kiên cường như vậy, khiến người ta không thể xem thường.

Em mặc một chiếc sơ mi đơn giản, quần dài màu vàng nhạt. Mái tóc ngắn ôm lấy khuôn mặt vô cùng anh tuấn hiện ra trước mắt tôi. Ngũ quan cho dù tách rời hay kết hợp cũng vẫn luôn hoàn mỹ như vậy ——– đôi môi hồng sắc, đôi mày kiếm sáng sủa, hàng lông mi dài không thể che đi ánh mắt đẹp tựa bảo thạch hắc sắc khiến người khác hít thở không thông. Làn da không thật trắng, nhưng có cảm giác vô cùng mịn mượt, khiến người ta không khỏi nghĩ tới xúc cảm khi được chạm vào một viên ngọc cao quý. Không biết vì sao, rõ ràng em mang vẻ ngoài của người Trung Quốc, nhưng nháy mắt tôi lại thấy như bản thân đang nhìn thấy một thiếu niên xinh đẹp nơi xứ sở Hy Lạp diệu kỳ.

Tôi đột nhiên phục hồi lại tinh thần, phát hiện chủ nhân của ánh mắt tựa bảo thạch hắc sắc đang nhìn mình.

“Xin chào! Nhiễm Dịch Khiếu là em đúng không?” Tôi thoải mái mỉm cười, tựa như người bạn đã lâu không gặp lại ——- trên thực tế, cảm giác của tôi cũng chính là như vậy.

Em không nói gì. Khuôn miệng vẫn chặt chẽ khóa lại.

Hình như……. có gì đó không thích hợp.

“Thầy là Trần Mặc Vân, là giáo viên phụ đạo của em. Hôm nay cho dù chúng ta mới quen……”

“Là phụ đạo viên ạ.” Em ngắt lời tôi, “Vì sao lại chỉ phân một mình em đến phòng ngủ của khoa y vậy?”

“…… Hả?”

“Vì sao chỉ có em ở đây, sinh viên khoa Đông y đang ở đâu?”

Tôi có chút không quen với ngữ khí của em, không khí ngượng ngùng cơ hồ không thể nói rõ đang dần tràn ngập.

Có điều gì đó không đúng……

“Là thế này, nam sinh khoa Đông y đều được phân ở trên tầng 2, thầy lo thân thể của em không tiện……”

“Em cũng có thể ở tầng 2. Em hoàn toàn có thể tự mình sống được.” Nó lại một lần nữa không khách khí ngắt lời tôi.

“Nhưng mà…… thầy nghĩ…… tiện nhất là……”

“Không cần.” Ánh mắt nóng rực của em nhìn tôi, “Em hoàn toàn có thể tự lo cho bản thân.”

Trong đôi mắt tựa như hắc bảo thạch ấy…… tràn đầy ưu thương……

“A, là thầy đã quá lo lắng rồi. Thực xin lỗi.” Tôi cúi đầu, không hiểu sao lại thấy uể oải. Không phải vì mọi an bài hảo tâm của mình bị hiểu lầm, mà là vì có một thứ khác, một thứ cảm giác khác ảnh hưởng bản thân – cảm giác đau nhói không tên.

Ưu thương…… nhìn thấy……

“Thầy sao lại chỉ thấy mỗi mình em, cha mẹ em đâu? Thầy muốn nói chuyện với họ một chút.” Tôi một lần nữa xốc tinh thần, ngẩng đầu nhìn nó.

Em cảnh giác nhìn tôi, đôi môi rất nhanh liền mím lại.

“Thầy muốn nói gì với họ?”

“Thầy chỉ muốn bàn bạc với họ một chút……”

“Không cần đâu, một mình em là được rồi. Em sẽ không mang phiền toái đến cho thầy đâu.”

“Nhưng mà thầy vẫn hy vọng……”

“Thật đấy, em hoàn toàn có thể sống độc lập.” Nó lại một lần nữa nhấn mạnh, trong mắt đồng thời xuất hiện một tia trào phúng, “Hay là, thầy —— căn bản không tin vào khả năng tự lập của em?”

Tôi đang thật sự nhìn thấy em. Người này chắc chắn là người tôi biết, tên và bề ngoài của em đã không biết bao nhiêu lần xuất hiện trong giấc mộng hư hư thực thực của tôi. Tôi biết em, hơn một tháng trước khi nhìn thấy tấm ảnh chụp của em, thậm chí trước kia lâu hơn nữa tôi cũng đã biết rõ nó rồi. Trước kia tôi cứ nghĩ rằng chúng tôi sẽ khác, sẽ có một mối quan hệ quen thuộc, một loại gắn bó đầy khăng khít. Nhưng sự thật lại chứng minh chẳng qua chỉ có mỗi mình tôi tình nguyện mà thôi. Nam sinh trước mắt này không biết tôi, mà thực ra, tôi cũng không hề quen biết một Nhiễm Dịch Khiếu trước mắt thế này.

Điều tôi biết, chỉ là một nam sinh bản thân tự tưởng tượng ra, hàm chứa một ánh mắt ưu thương, lẳng lặng nhìn tôi.

“Như vậy à, thầy biết rồi.” Tôi ngượng ngùng cười cười, giọng nói lộ rõ vẻ thất vọng, “Vậy được rồi, cuối tuần cũng sắp đến rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ làm quen một chút nhé.” Tôi lại nhìn em, muốn từ trên khuôn mặt của em phát hiện một điều gì đó tôi luôn nghĩ tới —— nhưng mà chẳng có gì hết, em chỉ trầm mặc nhìn tôi, xụ mặt xuống.

Tôi rời khỏi gian phòng kia, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy cả một biển sao trời, kỳ lạ là bản thân tôi lại không thấy bầu trời ấy đẹp chút nào.

Trên khoảng trời ấy vẫn là một Nhiễm Dịch Khiếu bất lực nhìn tôi, mà Nhiễm Dịch Khiếu ngoài đời thực lại chỉ có ánh mắt lạnh như băng. Đột nhiên lúc ấy, một nỗi bi ai thật lớn tràn ra, bao vây lấy tôi. Đau, đến nỗi không thở được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.