Thiên Sứ Của Chiến Binh

Chương 25




Keeley thức dậy, lần này đầu nàng như một cái vại rỗng và miệng nàng có cảm giác như thể đã kéo lê cái lưỡi trên mặt đất suốt cả dặm. Nàng chép miệng, liếm môi khô nứt nẻ, cố truyền chút ít độ ẩm cho chúng.

Nàng quay đầu sang một bên rồi rên rỉ. Chúa ơi, đau quá.

Toàn thân nàng ủ rũ như miếng giẻ rách nát, da nhớp nháp mồ hôi. Và nàng trần trụi. Chẳng có lấy mảnh vải che thân, còn chăn bị dồn thành đống dưới chân.

Sự ngượng ngùng đưa hơi nóng lan khắp người nàng. Chúa mới biết ai đã ra vào căn phòng này suốt lúc nàng mê man trong cơn sốt.

Một tiếng rên rỉ sắp vuột ra nhưng nàng cắn môi càu nhàu. Đủ lắm rồi. Nàng định trở nên đáng thương đến thế nào nữa đây? Nàng đã lãng phí bao nhiêu thời gian ở trên giường như một đứa trẻ. Bao nhiêu ngày nằm đây vô nghĩa? Thật xấu hổ.

Nàng giơ một tay rồi để nó rơi thõng trở xuống giường. Cổ họng vẫn đau nhưng cơn sốt đã biến mất, mặc dù nó làm nàng yếu ớt như trẻ sơ sinh.

Nhắc đến trẻ sơ sinh, nàng cần đến thăm Mairin để xem tình hình thai nhi tiến triển tới đâu. Điều đó có nghĩa nàng phải ngồi dậy.

Mất một lúc lâu và mệt nhoài, nàng mới có thể đẩy thân người đến cạnh giường và ngồi lên. Nàng muốn được ngâm mình tắm táp nhưng không đủ sức.

Keeley lê bước sang chỗ chậu nước và nhúng ướt khăn. Nàng chậm rãi lau người cho thoải mái hơn. Nàng thèm muốn được nhảy xuống hồ, tận hưởng cái lạnh và mọi thứ khác.

Sau đó, nàng lấy ra một chiếc váy và đối mặt với nó như thể sắp bước vào trận chiến. Cười rầu rĩ, nàng nhận ra đúng là vậy. Phải dốc hết sức, nàng mới có được diện mạo đàng hoàng. Khi trang phục đã chỉnh tề, nàng ngồi sụp xuống giường đeo thắt lưng rồi mới đi xuống dưới lầu.

Nàng loạng choạng bước trên cầu thang và tự hào vì đã không bị ngã đập mặt. Thực sự đến lúc xuống được đến tầng dưới, máu nàng không còn trôi lờ đờ mà đã chảy nhanh hơn hẳn.

Thở không ra hơi nhưng nàng vẫn hài lòng bước vào đại sảnh và nhìn quanh xem có ai. Thấy Mairin đang ngồi cạnh lò sưởi, gác chân lên một chiếc ghế có lót gối, Keeley mỉm cười tiến đến.

Ngước lên thấy nàng, Mairin kinh ngạc. “Keeley! Em ra khỏi giường làm gì? Em đang bệnh nặng đấy, phải nằm yên nghỉ ngơi chứ. Alaric sẽ khó chịu nếu biết em xuống đây.” Keeley ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Mairin. “Quả thật em chỉ biết chữa bệnh chứ làm người bệnh thì dở tệ. Em muốn những người được em chăm sóc làm theo những gì em nói chứ đừng bắt chước những gì em làm.”

Mairin bật cười. “À, chí ít em không giấu diếm điều đó.” Và rồi cô với tới nắm tay Keeley. “Em ổn cả chứ? Chị thấy em vẫn còn xanh xao lắm.”

Keeley nhăn mặt. “Cổ họng em còn đau, đầu trống rỗng không yên, nhưng em không thể nằm trên giường thêm giây phút nào nữa. Giờ em cảm thấy đỡ hơn nhiều nên đã rời giường nhúc nhắc đi lại.”

Mairin cựa quậy trên ghế và đổi vị trí đôi chân trên gối. “Thật ra hôm nay chị chỉ muốn nằm trên giường thôi. Em bé chèn vào lưng và chị thấy kể cả đứng một chút thôi cũng khó khăn rồi.”

“Vậy thì chị nên đi nằm. Quan trọng là không được làm gì quá sức đâu.”

Mairin mỉm cười. “Em giống y như một bà mẹ đang khuyên bảo vậy, nhưng em còn không làm theo lời khuyên của chính em cơ mà.”

“Đó là đặc quyền của lang y,” Keeley ra vẻ kẻ cả.

Cả hai người phụ nữ giật mình khi Ewan ào vào đại sảnh với sứ giả của đức vua ngay phía sau. Không chắc có phải thể hiện sự tôn kính đối với người của đức vua không, Keeley vẫn nhổm dậy khỏi ghế và đứng thẳng khi Caelen và Alaric theo sau vị sứ giả bước vào đại sảnh.

Mairin gắng nhấc người ra khỏi ghế. “Ewan?”

Ewan băng sang và nhẹ nhàng đẩy cô ngồi xuống. “Đừng, đừng đứng dậy.” Anh nhìn sang Keeley và gật đầu cho nàng cũng được ngồi. Anh thoáng cau mày như vừa nhận thấy nàng đã đi lại xung quanh, nhưng rốt cuộc chỉ liếc nhìn rồi hướng sự chú ý trở lại vị sứ giả.

“Tôi mang tới cho ngài một lá thư của đức vua. Đức vua yêu cầu tôi chờ ngài hồi âm,” sứ giả lên tiếng.

Ewan gật đầu và mời sứ giả ngồi xuống. Sau đó, anh ra hiệu cho người mang thức uống đến.

Anh mở cuộn giấy da, đọc trong giây lát rồi ngước lên nhìn Alaric.

“Đây là thông điệp về cuộc hôn nhân sắp tới của em.”

Alaric nhướng mày, liếc nhanh sang Keeley rồi nhìn lại anh mình.

“Đức vua bày tỏ sự hài lòng với mối lương duyên và vui mừng trước những khối liên minh chúng ta sẽ thiết lập. Ngài muốn đến đây dự hôn lễ và gặp gỡ các gia tộc lân cận được mời để có thể đích thân nghe thấy lời thề trung thành của họ.”

Đại sảnh lặng đi.

Ngực Keeley thắt chặt đến độ tưởng chừng có thể vỡ tung. Nàng không dám ngước nhìn Alaric vì biết vẻ mặt của mình hẳn rất khổ sở. Nàng cúi xuống đôi tay đang siết chặt, không muốn ai thấy nỗi đau của mình.

“Đây là một vinh dự lớn, Alaric,” Ewan lên tiếng.

“Vâng, đúng vậy. Xin vui lòng truyền đạt lại sự cảm kích của tôi trước vinh dự này,” Alaric trịnh trọng cất lời.

“Ngài đề nghị anh báo ngay khi có ngày tổ chức lễ cưới.”

Qua khóe mắt, Keeley thấy Alaric khó nhọc gật đầu.

Keeley nghe thấy Mairin hít hơi gấp gáp và khi nàng liếc nhìn, sự cảm thông tràn đầy trong ánh mắt lãnh chúa phu nhân. Keeley dũng cảm nở nụ cười và nâng cằm lên.

“Em luôn muốn được diện kiến đức vua.”

Không phải vì hèn nhát mà Keeley trở về phòng trước khi bữa tối được dọn lên hết, chỉ là cứ nghĩ đến bộ dạng hiện tại của bản thân là nàng lại rùng mình. Nàng biết mình cảm thấy thế nào, Maddie đã hứa sẽ mang nước nóng lên cho nàng tắm.

Viễn cảnh được ngâm mình trong bồn nước bốc khói nghi ngút khiến nàng rên rỉ mong ngóng. Keeley cố gắng hết sức để leo lên cầu thang. Bước vào phòng, nàng xúc động muốn bật khóc khi thấy nhóm phụ nữ đã bắt đầu làm đầy bồn tắm.

Maddie đang hối hả đốc thúc và quan sát mọi việc. Sau đó, chị quay sang Keeley rồi ngồi phịch xuống giường bên cạnh nàng.

“Em có cần người đỡ vào bồn không?”

Keeley mỉm cười. “Cảm ơn chị nhưng không cần đâu. Chị thật tuyệt vời khi làm điều này cho em, chị Maddie. Em biết mang nước lên cầu thang nặng nhọc lắm.”

Maddie vỗ nhẹ vào đầu gốc của nàng. “Đây là điều tối thiểu bọn chị có thể làm cho lang y của mình. Nếu bọn chị không chăm sóc và giữ cho em khỏe mạnh, sẽ chẳng ai chăm sóc bọn chị khi đổ bệnh!”

Hai người nhìn thùng nước cuối cùng được mang lên và bồn tắm đã đầy tràn. Hơi nước bốc lên ngùn ngụt, Keeley mơ màng tưởng tượng đến lúc bước vào trong đó.

“Vậy chị để em lại đây nhé. Gannon ở bên ngoài, nên nếu cần gì cứ gọi.”

Má Keeley nóng bừng. “Gannon! Em không thể để anh ta xông vào đây được. Hơn nữa nhiệm vụ của anh ta là phục vụ Alaric mà.”

Maddie cười khúc khích. “Anh ta sẽ không xông vào đâu, trừ khi lo sợ cho tính mạng của em, đến lúc đó em không có mảnh vải che thân cũng chẳng thành vấn đề nữa. Nhưng nếu em lên tiếng gọi, anh ta sẽ kêu chị hoặc Christina đến với em.”

“Phù,” Keeley thở phào.

Maddie bật cười và rời khỏi phòng. Không lãng phí chút thời gian nào, Keeley cởi đồ và vội vàng đến bồn tắm.

Mỗi cử động đều đau nhức, nhưng nàng vẫn từ từ ngâm mình trong bồn cho đến khi nước vỗ về khắp người và cuối cùng chạm đến cằm khi nàng dựa vào thành bồn.

Ôi đúng là thiên đường.

Keeley nhắm mắt thư giãn các cơ bắp nhức mỏi rã rời và buông bỏ mọi thứ trừ cảm giác mê ly của nước nóng tràn trề. Nếu có người cứ thường xuyên đổ thêm nước nóng vào thì ngồi lỳ trong này mấy ngày nàng cũng chịu.

Nàng thở dài đặt cánh tay dọc theo hai bên thành bồn rồi ngả người tựa đầu ra sau. Sức nóng từ lò sưởi chỉ cách vài bước chân sưởi ấm làn da khiến nàng càng thêm dễ chịu.

Bỗng, cửa phòng bật mở trong khi nàng đang lơ mơ ngủ, đầu nghiêng sang một bên. Giật mình ngước lên, nàng thấy Alaric đứng đó, chìm trong bóng tối. Một lúc lâu, chàng vẫn đứng ngắm Keeley và nàng đáp lại ánh mắt ấy, chờ đợi, hút lấy ham muốn trong cái nhìn ấy. Thái độ của chàng đêm nay có gì đó rất khác biệt.

Bình thường chàng vui vẻ, hay trêu chọc. Họ cười đùa vu vơ trước khi lao vào cuộc yêu và hay nói về những chuyện xảy ra trong ngày.

Tối nay nét mặt chàng khắc khoải, ánh mắt rực lên vẻ nguy hiểm. Nàng bồn chồn nuốt khan khi chàng tiến đến gần, không hề rời mắt khỏi nàng.

Cảm giác chàng có thể vồ lấy mình bất cứ lúc nào, nàng trở nên kích động. Sức mạnh lan truyền qua cơ thể chàng và ùa khắp phòng như một thứ mang đầy sự sống.

Chàng đứng bên bồn tắm, nhìn xuống thân hình để trần của nàng, ánh mắt vuốt ve muốn chiếm lấy nàng. Khi nàng khoanh tay che ngực lại, chàng quỳ xuống nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra.

“Không, nàng đừng che chắn gì hết. Đêm nay nàng là của ta. Mỗi mình ta. Nàng thuộc về ta và chỉ ta thôi. Đêm nay ta sẽ lấy những gì thuộc về mình. Ta nâng niu những gì thuộc về mình.”

Cằm run lên, nàng cắn môi kiềm chế sự căng thẳng. Không phải nàng sợ. Không hề sợ. Mà là nàng vô cùng phấn khích, nhiều hơn hẳn từ trước đến giờ. Nàng sốt ruột muốn ra ngay khỏi bồn tắm.

Chàng lấy chiếc khăn vắt hờ trên thành bồn rồi chạm nó vào cổ nàng. Bất chấp hơi ấm từ làn nước và ngọn lửa ngay gần đó, thân người nàng lập tức nổi gai ốc.

Cảm giác râm ran lan đến bầu ngực và nhũ hoa trở nên căng cứng khi chàng nhẹ nhàng kéo chiếc khăn qua vai nàng.

Hương hoa hồng phảng phất trên mũi nàng khi Alaric lấy thanh xà phòng từ trong góc ra xoa lên chiếc khăn tạo bọt.

“Cúi tới trước đi,” chàng bảo.

Âm điệu trầm lắng gợi cảm của chàng khiến nàng rung động. Trong giọng chàng như có một lời hứa mơ hồ nào đó găm sâu vào lòng khiến nàng muốn òa khóc.

Keeley làm theo lời chàng và chiếc khăn bắt đầu chậm rãi trên lưng nàng.

“Ôi thích quá,” nàng rên rỉ. Mắt nàng nhắm nghiền đắm chìm trong sự đê mê ngọt ngào của khoái cảm tràn khắp mạch máu. Nhưng khi chiếc khăn vòng ta trước lướt qua đầu ngực, nàng lập tức mở mắt, hơi thở gấp gáp.

Alaric dừng lại, ôm cả hai bầu ngực của nàng trong lòng bàn tay rồi chậm rãi lướt ngón cái qua đôi nhũ hoa. Mỗi đụng chạm của chàng đưa những cảm giác mê đắm tột đỉnh bùng nổ khắp cơ thể nàng.

Nàng chùn người lại, không phải vì đau mà vì cảm giác run rẩy khi miệng chàng chạm vào gáy nàng. Chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, đơn thuần, nhưng miệng chàng như tia chớp phóng điện.

Cùng lúc đón nhận cảm giác ngón tay chàng mân mê đầu ngực còn miệng chàng vờn quanh cổ khiến người nàng mềm nhũn, không thể làm gì và hoàn toàn để chàng định đoạt.

“Nàng đẹp quá,” chàng thì thầm trên cổ nàng. “Ta nhìn vào nàng và bị choáng ngợp bởi sức sống của nàng, vẻ đẹp dịu dàng, cả sự quyết tâm và lòng can đảm của nàng nữa. Ta nghĩ không có người phụ nữ nào sánh được với nàng. Không bao giờ.”

Tim nàng vỡ òa và cơn đau lan khắp cổ họng, rát buốt đến mức không thể thốt ra lời. Nhưng nàng biết nói gì đây?

“Đêm nay ta sẽ chăm sóc nàng như nàng đã chăm sóc ta.”

Lời thì thầm khàn khàn của chàng ngân nga bên tai và nàng rùng mình trước những cảnh tượng mà chàng vừa gợi lên.

Chàng gội đầu cho nàng. Những ngón tay thon dài lướt qua lớp tóc dày, hết lọn này sang lọn khác, cho đến khi tất cả đều sạch sẽ, rồi chàng ngả đầu Keeley ra sau và giội nước để xà phòng không vương vào mắt nàng.

Từng đợt, từng đợt nước ấm tuôn xuống vai nàng đến khi chàng hài lòng với công việc đã hoàn tất.

“Đưa tay cho ta nào.”

Nàng đưa tay để chàng đỡ mình đứng dậy. Nước rút ào khỏi người, để lại thân hình nàng nuột nà trong ánh sáng lờ mờ. Nàng bồn chồn chờ đợi, trong lúc cái nhìn của chàng quét khắp người mình, hơ nóng từng phần da thịt theo đường đi của nó.

Mắt chàng sáng lên khi cúi đầu xuống. Nàng nín thở đón nhận miệng chàng mơn man trên ngực mình. Rồi chàng nút mạnh nhũ hoa nàng.

Đầu gối oằn xuống, Keeley muốn đổ sụp trở vào bồn tắm, nhưng chàng đã vòng tay ôm chặt, miệng vẫn không buông tha ngực nàng.

“Em làm chàng ướt hết bây giờ,” nàng thở hổn hển.

“Ta không quan tâm.”

Chàng chuyển sang ngực bên kia, đưa lướt quét qua điểm nhạy cảm, tạo ra những cơn run rẩy khoái lạc chạy dọc sống lưng nàng.

Keeley bị quyến rũ trước cảnh tượng họ đang phô bày. Hai cơ thể quyện khớp vào nhau trong ánh sáng ấm áp của ngọn lửa, miệng chàng trên ngực nàng và da nàng ẩm ướt, lấp lánh. Đây chính là giấc mơ lãng mạn Keeley từng ấp ủ. Chàng là chiến binh của nàng. Dù ban đầu nàng đã cứu mạng Alaric nhưng chính chàng mới là người cứu rỗi linh hồn nàng. Chiến binh của nàng. Tình yêu của nàng.

“Yêu em đi, Alaric,” nàng thì thầm.

“Ừ, ta đang làm đây. Và ta sẽ còn tiếp tục. Đêm nay là của ta. Nàng sẽ không bao giờ thấy mình được nâng niu, âu yếm hơn đêm nay đâu.”

Chàng rời Keeley trong nháy mắt và trở lại với chiếc khăn khô. Ngay khi nàng bước ra khỏi bồn tắm, chàng choàng khăn lên người và dẫn nàng đến bên lò sưởi.

Alaric cẩn thận lau hết nước trên mái tóc ẩm ướt và thả nó xõa dài trên lưng nàng. Rồi chàng lấy được, bắt đầu kiên nhẫn chải những món tóc rối.

Chưa từng có ai chăm chút cho nàng như vậy. Đó là một cảm giác diệu kì. Nàng thấy mình quan trọng. Giống như nàng là nữ chủ nhân của pháo đài và đang được lãnh chúa hết mực yêu thương.

Chàng đặt môi lên gáy nàng và để yêu một lúc lâu. “Tối nay nàng sẽ vâng theo mọi mệnh lệnh của ta chứ? Ta đáp ứng hết thảy mong muốn của nàng vì đó cũng là mong muốn của ta. Nhưng đêm nay ta muốn nàng nhường chỗ cho những ước ao của ta được đáp lại.”

Đôi tay chàng lên xuống trên cánh tay nàng, miệng kề vào một bên cổ nàng. “Nàng sẽ không thốt lên lời từ chối nào với ta chứ?”

Bên trong nàng cực kỳ rạo rực, hơi thở đang gấp gáp đến mức choáng váng. Sức mạnh và ham muốn trong giọng chàng kích thích nàng vô cùng mãnh liệt.

Alaric không biết nàng sẽ chẳng bao giờ từ chối chàng điều gì ư?

Nàng gật đầu, không thể thốt ra một từ nào khi cảm giác căng thẳng thắt lại trong cổ họng.

Alaric quay đầu nàng lại để ánh mắt họ gặp nhau. Mắt chàng bùng cháy trong mắt nàng và vẻ mặt thật dữ dội, thể hiện rõ con người chiến binh trong chàng. “Nói đi, Keeley. Ta muốn nghe nàng nói.”

“Vâng, em đồng ý,” nàng thì thầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.