Thiên Sơn Tuyết nằm
trên giường, hôn mê bất tỉnh. Đã hơn ba ngày trôi qua, nàng cũng chẳng
có chút dấu hiệu nào sẽ tỉnh. Nàng nằm trong điện Phượng Minh ba ngày,
Nam Tuyệt Thiên cũng đứng đó ba ngày. Hai tay hắn nắm chặt ngọc bội.
- [Nàng đáng lẽ không nên xuất hiện, Phượng Minh Hắc Ngọc cũng không nên xuất
hiện. Nàng ấy đã chết rồi, tại sao còn khiến bản vương phải khơi lại
bóng đen trong lòng bản vương, ngươi rốt cuộc là ai?] Nam Tuyệt Thiên
nhắm mắt, hắn không muốn nghĩ, cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì [ Dù là ai cũng không được lợi dụng Tuyết nhi, bằng không, đừng trách
bản vương tâm ngoan thủ lạt]
- Ta đã sớm nói với ngươi rồi,
chuyện quá khứ sao ngươi phải chấp nhất như thế, buông tay đi. – Hỏa
Linh dựa vào tường, nhắm mắt dưỡng thần.
- Chuyện của bản vương không đến lượt ngươi quản, Hỏa Linh ngươi nên nhớ ngươi là người
của Ma tộc. – Nam Tuyệt Thiên không trả lời Hỏa Linh ngược lại còn lạnh
giọng nhắc nhở.
- Ngươi cũng thật kì lạ, rõ ràng đã yêu con
nha đầu Lạc Nhạn đó lại còn cố chấp với tiểu Tuyết nhi như vậy, Hỏa Linh ta có thể xem như ngươi một chân đạp hai thuyền hay không. – Hỏa Linh
lại không cho là đúng, tiếp tục khiêu khích Nam Tuyệt Thiên. Chỉ có điều chính bản thân hắn cũng không rõ tình cảm của hắn đối với Liên Hàn
Tuyết là gì, dù sao lúc đó hắn còn quá nhỏ. – Liên Tử Diệu rất ghét
ngươi, không chỉ bởi vì ngươi muốn cướp Lạc Nhạn mà còn vì muội muội
hắn.
- Cho nên…. – Nam Tuyệt Thiên chợt tiếp lời.
- Tiểu Tuyết, ngươi không nên đối xử như thế với nó. Mục đích duy nhất của nó
đến đây, chỉ là để ngươi không cưới được Lạc Nhạn, cả cuộc đời nó đau
khổ quá nhiều rồi. Ta muốn nó được sống vui vẻ, cho dù là những giây
phút cuối cuộc đời. – Hỏa Linh đột nhiên nói một tràng khó hiểu, cũng
mặc Nam Tuyệt Thiên nghĩ gì, nàng đứng dậy, ra về.
- Rốt cuộc nàng ta là ai?
- Đến lúc nó muốn nói tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết. – Hỏa Linh nói xong, đi lướt qua người Nam Tuyệt Thiên.
Trong phòng chỉ còn một mình Nam Tuyệt Thiên và Thiên Sơn Tuyết nằm trên
giường. Hắn thật không hiểu, loại nữ nhân như vậy có gì đáng để Hỏa Linh che chở. Hỏa Linh vì nàng ta tiêu hao không ít nội lực để trị thương.
Nam Tuyệt Thiên còn đang rối rắm thì chợt cửa Phượng Minh điện bị đá ra, một lam y nữ tử vừa xông vào vừa la hét.
- Lão nương bóp chết ngươi, nữ nhân chết tiệt.
- Tả hộ pháp. – Nam Tuyệt Thiên nghiến răng nghiến lợi.
- Vương thượng, thuộc hạ thật sự không ngăn được. – Đáng thương cho Tả hộ pháp, bao nhiêu nghẹn uất mấy ngày nay của Nam Tuyệt Thiên đều phát tác lên
đầu hắn, Tả hộ pháp rất vinh dự được đưa đi “rèn luyện” mấy ngày.
Trên giường, lam y nữ tử ra sức lay động Thiên Sơn Tuyết, gầm lên giận dữ.
- Sao ngươi dám thay Lạc Nhạn gả đến Ma Giới, hả, sao không trả lời ta, có
phải ngươi càng ngày càng không xem ai ra gì rồi không?
- U
Lam, đủ rồi, nàng ta đang hôn mê. – Nam Tuyệt Thiên cản nữ tử lại. U Lam trước giờ vẫn vậy, luôn rất càn quấy, ra vào Ma cung như chốn không
người, tuy vậy biểu muội này của hắn cũng có chỗ hữu dụng, mấy tiểu thư
háo sắc muốn ngấp nghé vị trí Ma hậu đều bị nàng dọa chạy hết.
- Huynh câm miệng, lát nữa tính sổ với huynh sau. – U Lam hung hăng trừng mắt.
Một đám quạ đen bay qua đầu, không biết Nam Tuyệt Thiên hắn là vương hay nàng là vương nữa.
- U Lam, đừng lay nữa, lay chết ta rồi. – Bất chợt một giọng nói yếu ớt vang lên, là Thiên Sơn Tuyết.
Ngừng lại ba giây, bốn con mắt trợn trắng nhìn nàng từ từ tỉnh lại.
Ngoài cửa, Tả hộ pháp chảy nước mắt đầy đau đớn, Vương thượng làm mọi cách
ngươi không tỉnh, Trưởng công chúa bóp cổ ngươi liền tỉnh, đây liệu có
phải là ý thức sinh tồn mãnh liệt giữa lúc sinh tử.
- Thiên
Sơn Tuyết, ngươi có biết lão nương lo lắng cho ngươi như thế nào không.
Ai cho phép ngươi gả đến Ma Giới, ai cho phép ngươi gả thay con nha đầu
Lạc Nhạn đó, hu hu. – U Lam chợt òa khóc dữ dội làm Thiên Sơn Tuyết
không biết phải làm sao cho phải.
- Xin lỗi, U Lam, là ta không đúng. – Thiên Sơn Tuyết vừa lau nước mắt cho U Lam vừa nhẹ giọng xin lỗi nàng.
Khóe môi Nam Tuyệt Thiên không khỏi co rút khóe miệng. Hắn chưa bao giờ thấy U Lam giống nữ nhân như lúc này.
- Ngươi là muội muội của Hoa Hồn.
Như chợt phát hiện ra trong phòng còn tồn tại một kẻ khác, U Lam ngừng khóc, Thiên Sơn Tuyết quay sang nhìn hắn, khẽ gật đầu.
- Nhưng đó là chuyện trước khi ta gả đến đây. – Nàng cười nhạt.
- Biểu ca, huynh không biết Tiểu Tuyết thật đấy à. Uổng công huynh mọc rễ ở
Thiên Sơn mười bốn vạn năm, đến muội muội của Hoa Hồn cũng không biết. – U Lam nhìn Nam Tuyệt Thiên như kẻ lập dị.
Bất quá, Nam Tuyệt Thiên gạt U Lam qua một bên.
- Vậy bản vương hỏi ngươi, Phượng Minh Hắc Ngọc sao lại ở trong tay ngươi, Liên Hàn Tuyết, nàng ấy….
- Chết rồi. – Thiên Sơn Tuyết chợt cắt đứt lời nói của hắn. Nàng nhắm mắt lại, hồi tưởng những cảnh tượng đẫm máu mười ba vạn năm trăm năm trước. –
Năm đó, Tâm Ma vây giết tử liên yêu tộc, quyết không chừa lại con cá lọt lưới nào. Quỷ hậu được sự ủy thác của Yêu hậu và Yêu Vương dẫn Liên Hàn Tuyết và Liên Tử Nguyệt trốn chạy, cuối cùng sức mạnh của bọn họ không
đủ để chống lại Tâm Ma, từng người, từng người một của tử liên yêu tộc
ngã xuống, Quỷ hậu cũng khí tuyệt bỏ mình. Chỉ có Liên Tử Diệu được Yêu
Vương dùng pháp lực một đời bảo vệ mới chạy thoát. Yêu Vương và Yêu hậu, bọn họ đều dùng hồn phách tế sống trận pháp giam giữ Tâm Ma. Cho nên,
ngoài Liên Tử Diệu ra, trên đời này không còn tử liên yêu hoa nào nữa.
- Vậy ngọc bội này…
- Là lúc ta cùng đại ca đến chiến trường nhặt được.
- Ngươi nghỉ ngơi đi, bản vương đi trước. – Nguồn hi vọng cuối cùng bị dập tắt, Nam Tuyệt Thiên thất thần đi ra khỏi Phượng Minh điện, nhưng vừa đi đến cửa hắn chợt dừng lại. – Nể mặt Hoa Hồn, chuyện ngươi gả thay bản vương sẽ không truy cứu, vị trí Vương hậu, bản vương cũng sẽ cho ngươi, sau
này ở lại Phượng Minh điện. – Nam Tuyệt Thiên nói xong liền đi thẳng.
- [Xin lỗi, tha thứ cho sự ích kỉ của ta, Liên Hàn Tuyết trong lòng ngươi nên chết mới tốt]
- Tiểu Tuyết, sao phải khổ như thế. – U Lam ôm nàng, lệ nóng chảy ra, lần này thật vì lòng đau nên mới khóc.
- U Lam…