Thiên Nhai Khách

Chương 49: Long Tước




Người nọ nhìn gương mặt chẳng qua ngoài ba mươi, lại là một người bị liệt, tứ chi héo rút thành cỡ hài đồng, cánh tay lộ ở bên ngoài thịt rút da nhăn, chỉ có đầu là to đùng, cổ lệch qua một bên như không thẳng nổi, thoạt nhìn hoàn toàn chẳng giống người, đáng sợ cực kỳ. Hắn ngồi trên một chiếc xe lăn gỗ, xe lăn chậm rãi trượt ra từ động khẩu.

Diệp Bạch Y chầm chậm nhíu mày, nhìn chằm chằm người nọ, bỗng nhiên nói: “Ngươi không phải Long Tước.”

Long Tước và Khôi Lỗi trang của ông ta đã là truyền thuyết trong chốn giang hồ mấy chục năm, Long Tước chân chính tuyệt đối không thể trẻ như vậy. Người trên xe lăn kia cười chói tai nói: “Ta đương nhiên không phải.”

Mắt hắn cực to, Ôn Khách Hành liền trộm cắn tai Chu Tử Thư nói: “Ngươi coi mắt hắn có giống phải rớt ra không?”

Chu Tử Thư chỉ cảm thấy y nhàm chán phát sợ, giống như vô luận trường hợp nào, đều phải tận dụng triệt để nhàm chán một hồi mới có thể vớt vát được vốn, thế là chẳng thèm để ý.

Chỉ nghe người trên xe lăn nọ nói the thé: “Các ngươi là ai mà dám xông vào Khôi Lỗi trang?”

Diệp Bạch Y đánh giá tên này, cảm thấy hắn thật quái dị, rất không giống người tốt, liền miễn cưỡng kiềm chế, dùng tiếng người nói: “Ta có việc muốn gặp Long Tước.”

Với Diệp Bạch Y thì đây xem như là ngôn ngữ mềm mỏng, nhưng vào tai người khác vẫn là đức hạnh thối cả vú lấp miệng em lời nói cứng đơ, vì thế người ngồi xe lăn nọ quay đầu, đôi mắt ngoại cỡ kia nhìn y từ trên xuống dưới, hồi lâu mới hừ lạnh nói: “Lão bất tử Long Tước kia cặn xương cốt cũng tan rồi, ngươi tìm lão làm gì?”

Cái khe giữa đôi mày Diệp Bạch Y càng lúc càng sâu, y nhìn chằm chằm người nọ nói: “Long Tước đã chết? Chết như thế nào?”

Người trên xe lăn đắc ý dương dương: “Đương nhiên là ta xử lý.”

Điều này quá khó bề tưởng tượng, đương thời tam đại cao thủ xông vào Khôi Lỗi trang cũng hết sức chật vật, suýt nữa toi mạng, bằng một kẻ thậm chí không đi được như hắn mà có thể lông tóc vô thương tiến vào giết chủ nhân Khôi Lỗi trang?

Diệp Bạch Y hiển nhiên không biết hàm súc là gì, đánh giá người này nói: “Đừng đánh rắm nữa, nếu bằng ngươi mà có thể giết Long Tước thì kiến càng cũng có thể lay rung đại thụ, trừ phi ngươi là con của Long Tước y, bảo y nằm im cho ngươi tùy tiện chém.”

Ôn Khách Hành vừa nghe lời này liền biết không xong, lập tức nói với Trương Thành Lĩnh: “Mau chạy ra ngoài!”

Quả nhiên, y còn chưa dứt lời, đã nghe thấy quái nhân trên xe lăn kia nổi giận gầm lên một tiếng: “Muốn chết!”

Sau đó hắn vỗ tay, chỉ thấy trên vách tường bốn phía cả đại sảnh này lít nhít lồi ra hình người, sau đó hơn mười người gỗ đầu bóng mặt bóng hung thần ác sát cứ thế từ bốn phương tám hướng ùa lên, Trương Thành Lĩnh đang chạy ra bên ngoài, không trốn tránh kịp, đâm sầm vào một người gỗ, người gỗ nọ tương đối không khách khí, xoay tay cho gã ngay một phát.

Chu Tử Thư lập tức bấm tay bắn ra, đánh trúng đầu gối Trương Thành Lĩnh, khiến gã “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, lúc này mới miễn cưỡng tránh thoát, Trương Thành Lĩnh lộn nhào qua đây, há miệng nhìn quanh một vòng, cảm thán: “Sư phụ, không phải chúng ta đã đến âm tào địa phủ chứ?”

Chu Tử Thư thở dài, biết mình trời sinh có duyên không phận với từ “cưng chiều” này, đập tay Ôn Khách Hành ra, kẹp Trương Thành Lĩnh giữa hai người, cùng Ôn Khách Hành dựa lưng mà đứng, thấp giọng nói: “Người giả này một tên là cứng, một tên là đánh không chết, chẳng qua cũng có chỗ tốt.”

Ôn Khách Hành ngạc nhiên nói: “Còn có chỗ tốt?”

Chu Tử Thư bảo: “Một tên không biết nhảy, một tên ngu ngốc.”

Trong lúc y nói chuyện, đã có hai người gỗ từ hai bên phân biệt tập kích, Ôn Khách Hành dẫn Trương Thành Lĩnh và Chu Tử Thư giống như tâm linh tương thông, đồng thời nhảy lên hai phương hướng, hai người gỗ kia lập tức không có mục tiêu, cứng đối cứng đâm sầm vào nhau, ngã xuống đất dây dưa.

Ôn Khách Hành nhìn lướt qua, liền cười đáng khinh che mắt Trương Thành Lĩnh, thở than: “Thủ đoạn này trông cứ như thể xuân cung đồ động vậy.”

Chu Tử Thư vừa hạ đất, lập tức có một người gỗ vung khúc gậy to tướng nện xuống đầu, y quay người tránh né, chỉ cảm thấy từ ngực đến yết hầu đau như lửa đốt, chỉ sợ ho khẽ một tiếng cũng có thể phun ra một búng máu, liền cắn răng kìm nén không ho.

Người gỗ nọ một gậy không đánh trúng, không cam lòng tiếp tục đuổi đến, quét ngang ngay ngực, Chu Tử Thư ngửa ra sau né tránh, Ôn Khách Hành nhìn thấy không nhịn được cảm khái: “Eo mềm thật đấy.”

Sau đó trước khi gậy thứ ba của tên người gỗ vung đến, khoát tay lăng không ném Trương Thành Lĩnh qua, thấy Trương Thành Lĩnh hoang mang lo sợ khua tay khua chân hệt như cóc rút gân, liền mở miệng nhắc: “Kiếm chiêu ta dạy bị ngươi ăn với cơm rồi sao?”

Trương Thành Lĩnh “a” một tiếng, ngã chổng vó bổ lên người gỗ đang áp sát Chu Tử Thư, từ trên cao lao xuống, đâm người gỗ nọ mất đi cân bằng, một người một gỗ đồng thời ngã xuống, gã hoang mang rối loạn xoa cái mông ngã đau nhảy vọt lên, kinh hoảng luống cuống hỏi: “Tiền bối, ta… ta nên dùng chiêu nào?”

Chu Tử Thư thừa cơ nghỉ một hơi túm cổ áo một lần nữa ném gã về chỗ Ôn Khách Hành, miệng nói: “Ngươi đừng thêm phiền nữa.”

Ba người họ thuần là bị liên lụy, tình huống coi như đỡ, Diệp Bạch Y kẻ trực tiếp nói năng lỗ mãng đắc tội chủ nhân nơi đây thì khá thảm, đám người gỗ lít nhít vây y chật như nêm cối, nhưng lão này tuổi tác lớn càng thêm cố chấp, nhất định phải cứng đối cứng với đám người gỗ đó, chỉ nghe bên kia “bốp bốp chát chát”, náo nhiệt hệt như ăn Tết.

Chu Tử Thư nắm tay đỡ ngực, ép một ngụm máu tanh ngọt trở về, nói với Ôn Khách Hành đang dựa lưng nhau: “Thế này không được, chỉ sợ không gượng được bao lâu, ai biết nơi quỷ quái này có bao nhiêu rối?”

Ôn Khách Hành nói: “Nơi này đã tên là Khôi Lỗi trang, ta thấy vật sống hình như chỉ có tên kia, còn lại đều là thứ này.”

Chu Tử Thư nheo mắt: “Có lý, có thể đánh chết xem ra cũng chỉ mỗi tên đó.”

Hai người nhìn nhau một cái, đều không tốt đẹp gì, lập tức hết sức ăn ý. Ôn Khách Hành một lần nữa ném Trương Thành Lĩnh như chùy lưu tinh của Cao Sơn Nô kia, nhìn gã gào khóc thảm thiết đè ngã thêm một kẻ, Chu Tử Thư lập tức phi thân lướt ra, xách gã qua bên trước khi tên người gỗ ngã xuống đất vung tay đánh chết tiểu quỷ kia, lập tức mũi chân điểm nhẹ mặt đất, thân như phi yến bổ đến quái nhân trên xe lăn.

Người nọ lạnh giọng nói: “Lại một kẻ đến tìm chết.” Liền dựa ra sau, chỉ thấy phía dưới chiếc xe lăn gỗ kia bỗng nhiên bay ra hơn mười sợi xích sắt, đằng trước mỗi một sợi xích đều xuyên một thanh trường thương, từ các phương hướng bắn thẳng đến Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư trầm một hơi, sử Thiên cân trụy từ không trung hạ xuống, chân hơi lảo đảo, lướt ra sau một con rối, trường thương lập tức đuổi đến và người gỗ nọ đâm vào nhau, mũi thương cong về, xích sắt lại bọc kín người gỗ.

Chu Tử Thư vung trường tụ, miệng nói: “Ngươi tưởng ta không biết dùng ám khí sao?”

Quái nhân kia giật mình, dùng sức vỗ tay vịn xe lăn, một cây ô sắt đột nhiên xòe trước người, nhưng mà đợi hồi lâu lại chẳng có gì xảy ra – tiện chiêu hù dọa người kiểu này Chu Tử Thư học từ Cố Tương, trước mắt cũng chẳng quản cao thủ thấp thủ phong độ với chả không phong độ gì đó sử ngay ra.

Quái nhân kia phát hiện mắc mưu, giận dữ vô cùng, gập ô sắt xuống, nhưng trước mắt đâu còn bóng dáng Chu Tử Thư, hắn cũng chẳng để ý Diệp Bạch Y nữa, tìm kiếm khắp nơi, chợt nghe trên nóc có người cười nói: “Ta nói đồ ngốc, sao ngươi lại coi chày gỗ thành kim vậy?”

Quái nhân ngửa đầu nhìn, Ôn Khách Hành từ trên không giáng xuống, tay cầm một cây gậy to không biết rơi ra từ tên người gỗ nào, nhằm đầu mà đập, ai ngờ trên xe lăn bỗng nhiên không biết từ đâu chui ra một quả cầu biết nổ tròn vo, Ôn Khách Hành nhìn thấy khắc tinh, chửi nhỏ một tiếng dùng sức chém gậy ra đánh bay nó, cũng chẳng chú ý thứ kia bị y đánh bay đi đâu, dù sao sau đó liền nghe Diệp Bạch Y gầm lên: “Tiểu tử họ Ôn ngươi muốn chết hả?!”

Ôn Khách Hành lăng không xoay người hạ đất, quay đầu thấy Diệp Bạch Y mặt xám mày tro, tức khắp vui vẻ, ngoảnh lại ồn ào với quái nhân xe lăn nọ: “Mau cho ta quả cầu nữa.”

Làm kẻ trên xe lăn tức bốc khói, song còn chưa có phản ứng gì, chỉ nghe từng tiếng rít vang bên tai, quay đầu nhìn thấy một đạo kiếm quang trong vắt, đằng đằng sát khí chỉ thẳng cổ họng, hắn biết lợi hại không dám sơ ý, lại căng ô che trước người, định trốn khỏi đại sảnh này.

Ngay sau đó, kẻ trên xe lăn bất động, đôi mắt vốn to gấp đôi người thường kia trợn càng to hơn, khó lòng tin tưởng mà nhìn xuống, hắn không ngờ được, trong tay đối phương lại là một thanh nhuyễn kiếm, một thanh nhuyễn kiếm có thể tùy ý khống chế.

Đây là ý nghĩ cuối cùng trong đầu hắn – Bạch Y trên tay Chu Tử Thư đã xuyên qua yết hầu.

Chu Tử Thư một kích đắc thủ cũng chưa dừng, nghe thấy người gỗ sau lưng lại đuổi đến, không hề quay đầu bay thẳng lên trời, từ trên chiếc xe lăn nọ phóng qua, người gỗ đụng chướng ngại vật, lập tức vung gậy đánh ngay, “xoảng” một tiếng đập nát chiếc ghế vô cùng thần kỳ kia, cơ quan linh kiện rơi tứ tung, sau đó đám người gỗ trong đại sảnh này dừng hết lại giống như bị hạ pháp định thân.

Chu Tử Thư hạ đất hơi loạng choạng, Ôn Khách Hành chờ lâu ở bên lập tức đưa tay đỡ được, nghiêng đầu hôn mặt y một cái, khen: “Hảo kiếm!”

Chu Tử Thư lau mặt như lau nước bọt sau khi bị chó liếm, đẩy y ra, mặt không biểu cảm nói: “Đê tiện.”

Diệp Bạch Y sầm mặt nhặt Trương Thành Lĩnh bị một người gỗ ngã vướng dưới đất lên, rảo bước qua đây, không nói hai lời một chưởng bổ đến Ôn Khách Hành, bị người này cợt nhả né tránh, Ôn Khách Hành vừa trốn vừa nói: “Ôi lão tiền bối, sao ngươi còn so đo những việc nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi này với hậu bối?”

Chu Tử Thư thở dài, khẽ ho đôi tiếng, uể oải ngồi trên một người gỗ ngã dưới đất nói: “Hai ngươi ngừng một lúc đi, ta nói Diệp lão tiền bối không phải thùng cơm, ông mau mau thần thông quảng đại xem thử những cơ quan này rồi nghĩ cách đưa chúng ta ra đi.”

Diệp Bạch Y liếc chiếc xe lăn gỗ tan tành kia nói: “Cơ quan cũng bị ngươi đập nát rồi còn nghĩ cái rắm.” Quay người rảo bước đến hốc tường quái nhân xe lăn kia ra, Trương Thành Lĩnh vội chạy qua, nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ người không sao chứ?”

Hài tử này vừa rồi bị hai người ném như đá mấy lần mà không hề ghi thù, vẫn một lòng nghĩ đến thương của sư phụ, Chu Tử Thư bị đôi mắt thuần lương lại đầy quan tâm kia nhìn một cái, tức khắc cảm thấy mình chẳng ra gì, vì thế hiếm thấy nhẹ nhàng nói: “Không sao.”

Trương Thành Lĩnh ngồi xổm xuống đưa lưng lại: “Sư phụ để con cõng người đi.”

Chu Tử Thư dở khóc dở cười, vỗ vai gã rồi tự mình đứng lên nói: “Được rồi, ta không trông mong ngươi.”

Mới đi hai bước, Ôn Khách Hành đã không phân trần bước đến ôm ngang eo y, Chu Tử Thư thầm nghĩ tên này lợi dụng còn chưa đủ, lại định cho y một chỏ, Ôn Khách Hành vội nói: “Ngươi bớt dùng chút sức lực đi, lát nữa vạn nhất lão thùng cơm kia không mở được những cơ quan này, còn phải trông chờ ngươi đánh nhau đấy.”

Chu Tử Thư thấy cũng phải, liền dựa qua mượn sức y, vừa buông lỏng mới cảm thấy người rã rời, suýt nữa hết hơi.

Chính lúc này, chỉ nghe Diệp Bạch Y nói: “Các ngươi mau qua đây.”

Ba người liền theo vào hốc tường kia, trong đó lại có động thiên khác, cả một mặt tường nét vẽ phức tạp rối rắm, lại là bản đồ của toàn bộ Khôi Lỗi trang.

Ôn Khách Hành ngây ra như phỗng ngẩng đầu nhìn một vòng, hồi lâu mới nói: “Cái này… dù cho ta, ta xem cũng chẳng hiểu.”

Chu Tử Thư cười nhẹ nói: “Quá tốt, ta cũng vậy.”

Diệp Bạch Y nhìn hai người họ một cái, rốt cuộc chẳng thể đối đáp, qua một lúc liền chỉ huy Trương Thành Lĩnh: “Ngươi đi theo ta.” Trương Thành Lĩnh vội đi theo, chỉ thấy Diệp Bạch Y sờ đông sờ tây trên tường, chẳng biết đã sờ mó gì, tường kia vậy mà thoáng chốc mở rộng, lộ ra các loại cơ quan bên trong, quả thực khiến người ta cảm thán rằng xem thế là đủ.

Chu Tử Thư ngửa đầu nhìn rồi thở than: “Người xây dựng Khôi Lỗi trang này cũng thật là kỳ nhân.” Trương Thành Lĩnh giúp đỡ Diệp Bạch Y, một già một trẻ hì hục hơn nửa ngày, chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, nóc nhà liên đới một bức tường bên cạnh liền mở ra, hiển lộ một loạt bậc thang.

Bốn người cẩn thận đi lên, chẳng biết bao xa, một lần nữa về đến mặt đất, có gió, có ánh dương, có cây cối – là một tiểu viện không tồi.

Diệp Bạch Y nói: “Đây mới là Khôi Lỗi trang chân chính.”

Y đưa mắt đánh giá bốn phía, bỗng nhiên rảo bước đến một gian nhà nhỏ cổng có hàng rào sắt, gian nhà kia ở dưới một gốc đại thụ, trông rất âm trầm, cửa sổ và cửa chính đều bị đóng chặt như lao tù.

Diệp Bạch Y vận lực vào chưởng, thoáng chốc đã tung cánh cửa sắt kia xuống, kế đó tài cao mật lớn đẩy cửa đi vào, ba người theo sát, sau đó đồng thời cùng Diệp Bạch Y đứng lại – chỉ thấy trong nhà giam nhỏ này có một chiếc giường, trên giường dùng xích sắt thô to trói một người.

Một lão nhân râu tóc bạc trắng hai mắt vô thần, lại bởi vì trường kỳ ở trong bóng tối nên đã mù, như là nghe thấy âm thanh, quay đầu về hướng họ, thân thể gầy giơ xương không cầm được thoáng co rúm.

Hồi lâu, Diệp Bạch Y mới hỏi: “Ngươi… là Long Tước?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.