Mấy người theo Diệp Bạch Y lòng vòng trong quần sơn, vòng vèo một hồi liền đến một khu rừng, vừa tiến vào cánh rừng kia, không biết vì sao toàn thân Chu Tử Thư không tự chủ được phải căng thẳng – y không thể nói rõ cánh rừng này có huyền cơ gì, lại có một cảm giác nguy cơ đến từ bản năng.
Lại nhìn Ôn Khách Hành dọc đường đều rất ồn ào, lúc này cũng ngậm miệng, ngay cả Diệp Bạch Y vẻ mặt cũng ngưng trọng, đi đi dừng dừng, cực kỳ cẩn thận.
Riêng mình Trương Thành Lĩnh không rõ nguyên do, chỉ âm thầm thấy may mắn vì hôm nay hình như có thể nghỉ, cánh tay sư phụ vẫn kéo gã, ngón tay gầy dài mạnh mẽ, độ ấm trong lòng bàn tay giống như xuyên thấu qua lớp áo bông dày cộm cũng có thể cảm thấy được đặc biệt có cảm giác an toàn, Trương Thành Lĩnh ngoan ngoãn để y kéo đi, âm thầm mở cờ trong bụng.
Diệp Bạch Y miệng vẫn lẩm bẩm, ngẫu nhiên còn phải dừng lại cầm cành cây viết viết tính tính dưới đất, Ôn Khách Hành ban đầu còn rất hứng thú đứng bên cạnh nhìn một hồi, chỉ chốc lát đã cảm thấy đầu óc đặc sệt như hồ, rối hết cả não, vì thế im lặng lui sang bên, sóng vai đứng với Chu Tử Thư, nhỏ giọng nói: “Ngươi không đi xem thử y làm gì à?”
Chu Tử Thư cực kỳ tự mình biết mình nói: “Nhìn y làm gì, ta đâu có hiểu.”
Song lập tức y lại hơi nhíu mày, cũng hạ giọng nói với Ôn Khách Hành: “Lẽ ra… người ta phái tới cũng có cao thủ cơ quan và người tinh thông kỳ môn độn giáp, sao lại không một ai có thể tìm được Khôi Lỗi trang kia?”
Ôn Khách Hành thuận miệng hỏi: “Không phải ngươi nói từng có người vẽ bản đồ à?”
Chu Tử Thư nói: “Đúng vậy, lúc y cầm bản đồ bản thân vẽ một lần nữa dẫn người đi tìm thì không một ai còn trở về.”
Ôn Khách Hành túc mục thoáng nhìn bóng lưng Diệp Bạch Y đang ngồi xổm dưới đất, hạ giọng càng thấp: “Nếu cả… cũng đứt ở đây, ngươi nói lão thùng cơm này có được không?”
Chu Tử Thư vừa định mở miệng, chưa ra được âm nào, chỉ thấy Diệp Bạch Y đứng dậy, quay đầu lạnh lùng nói với họ: “Đoạn đường còn lại hung hiểm, không muốn chết thì giẫm dấu chân của ta mà đi.”
Chu Tử Thư quệt mũi, chỉ thấy Diệp Bạch Y nhìn y một cái, cười khẩy nói: “Tinh thông kỳ môn độn giáp? Đầu lĩnh của họ cũng vô dụng như vậy, thuộc hạ có thể không là thùng cơm sao?”
Nói xong quay người đi ngay.
Đám Chu Tử Thư ba người sắc mặt đều rất cổ quái – bất cứ ai tận mắt thấy sức ăn của Diệp lão tiền bối, lại chính tai nghe thấy y nói người khác là thùng cơm thì sắc mặt đều phải hơi cổ quái.
Chẳng qua cổ quái quy về cổ quái, trừ Trương Thành Lĩnh, hai người thành niên này không ai không biết nặng nhẹ, lập tức đi theo, Trương Thành Lĩnh thoáng nhìn quanh thấy thi cốt các loại động vật ven đường càng lúc càng nhiều, liền thấy nơi này âm trầm, đi thêm một lúc lại còn thấy mấy bộ xương người, đều là thi thể rời rạc, hết sức đáng sợ, gã run run rẩy rẩy hỏi Chu Tử Thư: “Sư phụ, người chúng ta muốn tìm kia, làm gì phải ở nơi như thế này?”
Chu Tử Thư nghiêng đầu nhìn gã một cái nói: “Làm sao ta biết? Rừng lớn, chim gì cũng có thôi.”
Trương Thành Lĩnh cẩn thận bước qua một đoạn xương đùi, lại không nhịn được hỏi: “Y ở nơi hẻo lánh như thế, còn làm bao nhiêu cơ quan, bước nào cũng đáng sợ, vạn nhất bản thân ra ngoài cũng lạc đường thì phải làm thế nào? Không phải đặt bẫy chuột dưới giường mình sao?”
Chu Tử Thư ngạc nhiên: “Đặt bẫy chuột dưới giường mình?”
Trương Thành Lĩnh nói: “Hồi nhỏ có một lần trong phòng con có chuột, không làm sao bắt được, liền bỏ hai cái bẫy chuột dưới giường rồi ngủ, kết quả sáng hôm sau quên mất, giẫm trúng làm bẫy chuột kẹp gãy chân.”
Ôn Khách Hành nghe thế cười hì hì, Chu Tử Thư thở dài, thấy gã chỉ lo nói chuyện suýt nữa giẫm sai một bước, liền xách lên quát: “Câm miệng, lo nhìn dưới chân đi, muốn chết sao?”
Trương Thành Lĩnh le lưỡi, Chu Tử Thư lại lạnh lẽo nói: “Đừng suy bụng ta ra bụng người, trên đời có mấy người ngốc giống ngươi?”
Ôn Khách Hành liền tiếp đề tài, nhẹ nhàng nói với Trương Thành Lĩnh: “Thế nhân sở dĩ trốn đi, kỳ thật cũng chẳng qua mấy nguyên nhân như vậy. Hoặc là trong lòng người này cảm thấy có cừu gia muốn giết y, nhất định phải rụt vào một nơi không ai tìm thấy mới được…”
Chu Tử Thư ngắt lời: “Giống Quỷ cốc sao?”
Ôn Khách Hành nhìn y một cái nói: “Nếu ngươi muốn nói như vậy… cũng đúng.”
Chu Tử Thư liền nhân cơ hội hỏi: “Thế cốc chủ năm đó đã làm chuyện gì khiến thiên hạ căm ghét để đến mức phải trốn vào Quỷ cốc?”
Ôn Khách Hành không hề để ý việc y tận dụng triệt để mà thử, chỉ dõng dạc nói: “Ta sao? Ta tự nhiên là khá đặc biệt, chưa từng làm gì đã hồ đồ tiến vào, đến bây giờ bản thân cũng chẳng nhớ rõ, một người tốt như ta, làm sao mà sống cùng một đám ác quỷ nhiều năm như vậy. Thật là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.”
Chu Tử Thư chỉ cười không nói, hoàn toàn coi là y đánh rắm.
Ôn Khách Hành liền thở dài nói: “A Nhứ, ngươi làm lòng ta tổn thương quá – tiểu quỷ, ngươi cảm thấy ta là người tốt chứ?”
Trương Thành Lĩnh quả thực sùng bái sát đất tiền bối tính tình tốt võ công tốt còn biết kể chuyện này, thấy hỏi, lập tức không nói hai lời gật đầu lia lịa.
Ôn Khách Hành cảm động cực kỳ, sờ đầu gã cảm khái: “Vẫn là hài tử tốt, có lương tâm, biết tốt xấu, người khác tốt với nó, nó liền nhớ, không như ai đó… Ôi!”
Chu Tử Thư không nói gì – cùng là làm thống lĩnh, giống Cao Sùng, thống lĩnh một đám người chính đạo tự cho là đúng, hoặc là giống bản thân y, thống lĩnh một đám sát thủ và thám tử, không như cốc chủ Quỷ cốc. Cao Sùng chỉ cần dùng mấy chữ “thiên hạ đại nghĩa” là có thể bảo những người đó không được ra khỏi phạm vi quy định, mà người của Thiên Song, trên cơ bản tiến vào chính là bán mạng cho y, cho Hoàng thượng, sau lưng tổ chức kia là hoàng quyền nghiêm ngặt, hình thành đến bây giờ, trừ bản thân y ra thì còn chưa từng có ai dám khiêu chiến.
Nhưng Quỷ cốc lại khác, bởi vì trong Quỷ cốc là một đám liều mạng.
Họ giống như một đám độc trùng cùng hung cực ác, bị nhốt vào một cái vò chật chội nhỏ hẹp, tự giết lẫn nhau là đường sống sót duy nhất. Mười vạn âm u, không phải ngươi chết thì là ta sống, không có đạo đức, không có công lý, chỉ có cường giả làm tôn, cuối cùng chỉ có con sâu đủ cường hãn ngoan độc thôn tính hết thảy trở thành cổ vương kia mới có thể lại thấy ánh mặt trời.
Ôn Khách Hành ngụy trang rất tốt, rất nhiều thời điểm ngay cả Chu Tử Thư cũng lầm tưởng đây chỉ là một nam nhân bình thường lắm mồm.
Chỉ nghe Ôn Khách Hành bên cạnh tiếp tục nói với Trương Thành Lĩnh: “Trừ sợ bị truy sát thì còn một loại nguyên nhân khiến một người trốn tránh người khác, đó là đau lòng. Người trong lòng y biết, muốn gặp nhất kia không còn được gặp nữa, thế là dứt khoát chôn mình ở chỗ này, thời gian dài, có thể an ủi mình, y không tìm đến chẳng qua là bởi vì y cũng không tìm được.”
Sau đó y thở dài khe khẽ, tiếp tục nói: “Nếu tương lai sư phụ ngươi không còn, chưa biết chừng ta cũng phải tìm một nơi như vậy mà trốn đi, bằng không chạy ra thấy mỹ nhân đầy đường, thế nhưng không nhìn thấy người hợp tâm ý nhất kia, chẳng phải là rất khó chịu?”
Chu Tử Thư trêu đùa: “Ta còn tưởng ngươi phải nói định cùng ta đồng sinh cộng tử chứ.”
Ôn Khách Hành cũng cười nói: “Ta nói rồi ngươi lại không tin.”
Trương Thành Lĩnh ở bên cạnh nói leo: “Cũng như… cũng như Du Bá Nha đập đàn sao?”
Biểu cảm trên mặt hai nam nhân đồng thời trống một chút, Trương Thành Lĩnh nhìn người này lại nhìn người kia, không biết mình đã nói gì sai, hồi lâu mới nghe thấy Ôn Khách Hành nói khẽ: “Thiên hạ không còn người hiểu Cao sơn lưu thủy, cũng đúng… nhưng cũng không đúng.”
Y nhìn Chu Tử Thư một cái, Chu Tử Thư lại dời tầm mắt, Ôn Khách Hành không nói gì nữa, chỉ theo sát Diệp Bạch Y.
Diệp Bạch Y bỗng nhiên dừng lại, ngưng thần lắng nghe, giơ tay ngừng bước chân họ, quát khẽ: “Im lặng.”
Tay Chu Tử Thư đang túm Trương Thành Lĩnh bỗng nhiên siết chặt, sau đó mấy người đồng thời cúi đầu, chỉ cảm thấy đại địa dưới chân dường như đang chấn động, một trận “vù vù” không biết là tiếng gì truyền đến, Ôn Khách Hành lập tức cho Chu Tử Thư biểu cảm bi thương “Ta đã bảo thùng cơm này không đáng tin mà ngươi không nghe”, Chu Tử Thư lại chẳng có thời gian để ý, bởi vì ngay sau đó, một luồng sức mạnh từ dưới đất vọt lên, đất rung núi chuyển chừng như phải nứt ra, mấy người đồng thời phi thân mà lên.
Chu Tử Thư túm Trương Thành Lĩnh điểm nhẹ trên một chạc đại thụ, nhưng chạc cây kia lại như là giả, vừa bị y điểm lập tức gãy lìa rơi xuống, Chu Tử Thư giật mình, xoay tròn trên không trung, mũi chân móc thân cây, ai ngờ nháy mắt đại thụ kia cũng đổ rầm xuống.
Trương Thành Lĩnh cắm mặt trong lòng y, bỗng nhiên nhớ đến một câu hồi nhỏ tiên sinh dạy học từng dạy – dựa núi núi đổ, dựa cây cây ngả.
Lại là thật… Quả nhiên không nghe lời lão nhân, bị hại là đúng.
Cả đại địa đều lõm xuống, mặt đất như nứt ra một cái miệng to tướng bất tường, muốn nuốt tất cả mọi người, Chu Tử Thư cuối cùng mượn lực của đại thụ đổ xuống lướt thẳng ra bốn năm trượng mới đứng vững, chưa kịp thở phào đã nhíu mày, trong nháy mắt Ôn Khách Hành và Diệp Bạch Y đều không thấy đâu!
Sau đó, dưới chân y phút chốc trống không, cả người rơi xuống, Chu Tử Thư lập tức hiểu được vì sao bọn họ đều mất tăm, trong tích tắc, y chỉ kịp che chở Trương Thành Lĩnh vào lòng, bốn phía tối đen, khoảng trống y giẫm lại lặng lẽ tự hợp vào như vật sống.
Động này không biết bao sâu, Chu Tử Thư thầm nghĩ chẳng phải sắp ngã chết sao? Chợt đề khí, một chưởng bổ nghiêng lên vách đá phía dưới, cũng chẳng biết lực đạo mạnh chừng nào, vách đá kia bị y đánh lõm một khối, đất đá vụn tung bay khắp nơi, tốc độ hai người rơi xuống lại chậm bớt không ít, Chu Tử Thư nhân cơ hội duỗi chân khẽ đá vách tường, thi triển tuyệt học khinh công như vô tế vô ngân.
Chỉ thấy thân hình y ngừng lại, hệt như dính trên tường, nhưng mà y rốt cuộc đã hơi sơ ý, quên mất công lực của mình hiện giờ sớm kém xa ngày xưa, xách thêm Trương Thành Lĩnh một tiểu tử lớn như vậy, thoáng chốc nội tức hơi ngưng trệ, trong lòng Chu Tử Thư mới thầm nói không tốt, đã thấy vách tường bị y đánh lõm kia chấn động, còn chưa đợi y phản ứng thì trong khe hở đã vắt ngang một thanh lợi kiếm, suýt nữa xuyên hai người thành kẹo hồ lô.
Hai người giật thót, Chu Tử Thư bất đắc dĩ đành giảm lực đạo trên chân, cả hai tiếp tục rơi xuống.
May mà giờ đã sắp đến đáy, Chu Tử Thư hai chân chạm đất, buông Trương Thành Lĩnh ra, may mắn viên dạ minh châu nhỏ dùng để chiếu sáng lúc trước khi rơi trong địa huyệt cùng Ôn Khách Hành còn trên người, tuy chỉ có một chút ánh sáng le lói, vẫn đủ để y nhìn thấy, Chu Tử Thư cũng không biết tại sao mà mình có duyên với cống ngầm như vậy, nghĩ lẽ nào đây là mệnh làm chuột chũi?
Lúc này Trương Thành Lĩnh bỗng nhiên nói nhỏ: “Sư phụ…”
Chu Tử Thư “suỵt” một tiếng, hạ giọng nói: “Đừng lên tiếng.”
Trương Thành Lĩnh lại sợ tới mức thanh âm đổi điệu: “Không… sư phụ… người xem…”
Lúc này không cần gã chỉ, bản thân Chu Tử Thư cũng nhìn thấy – trong thạch thất chật hẹp này, nơi cách họ không xa, có hai con mắt biết phát sáng đang nhìn họ.
Chu Tử Thư giơ dạ minh châu, liền thấy rõ toàn cảnh của thứ kia – đó là một con đại mãng xà to như eo người, đang lè lưỡi lom lom mắt hổ nhìn họ.
Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí, Chu Tử Thư liếm môi, lúc này sâu sắc cảm nhận được uống nước cũng nghẹn là gì.
Trương Thành Lĩnh không biết làm sao mà sợ hãi tột cùng, ngược lại nói nhiều hẳn, lải nhải bên tai y: “Sư… sư phụ, con… con nghe nói đại mãng xà này tốc độ di chuyển đặc biệt nhanh, phàm nhân căn bản không thể trốn được, nó… nó đại khái là răng không tốt, trước khi ăn thịt người luôn bóp dẹp, một… một khi bị nó quấn, sẽ bị thít chết tươi, xương cốt toàn thân đều bị ép nát, nội tạng dồn đống, biến thành một cái bao bột chỉ có xác, sau đó nó cảm thấy đã tiêu hóa được, lại một hơi nuốt chửng người ta…”
Chu Tử Thư đưa tay đè nhuyễn kiếm “Bạch Y” trên hông, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngậm, miệng!”
Sau đó đại mãng xà kia ngay trong tiếng gào khóc kêu cha gọi mẹ của Trương Thành Lĩnh, ngẩng đầu thần tốc bổ về phía họ.
_________________