Ôn Khách Hành chậm rãi ngồi thẳng dậy, trầm mặc nhìn y. Hai chân cong lên, ngón tay gõ đầu gối, hồi lâu mới nói khẽ: “Ta không họ Dung, chỉ hận ta đời này kiếp này chưa từng gặp họ Dung kia, bằng không thấy hắn một lần là giết một lần.”
Trên mặt Chu Tử Thư không thấy có vẻ gì là kinh ngạc, nghe vậy dừng một chút, mới chậm tốc độ nói: “Ồ? Xem ra là ta đoán sai, ta còn cho rằng… ta còn cho rằng Quỷ chủ hiện giờ, là hậu nhân Dung gia chứ.”
Trong bóng đêm chỉ có thể nghe được tiếng ngáy khe khẽ của Trương Thành Lĩnh, hai người cách nhau không xa, lại đều trầm tịch như chết, không biết qua bao lâu, Ôn Khách Hành mới chậm rãi lộ ra nụ cười. Vẻ tươi cười này không hề giống với biểu cảm ngốc nghếch thấy răng không thấy mắt thường ngày, khóe mắt cũng chẳng có nét cười, đôi mắt đen như mực vẫn lạnh băng, phản xạ ánh sáng mỏng manh, sắc bén nhìn qua, đôi mày dài nhướng lên, lộ ra dáng điệu ngoài cười trong không cười: “Ồ?”
Giọng Chu Tử Thư nhẹ đến mức dường như ngay cả môi cũng không hoạt động, tốc độ nói lại cực nhanh: “Hỉ Tang Quỷ tiêu tiền thuê Độc Hạt bám theo tiểu quỷ kia, kỳ thật không hề muốn giết, mà là cực kỳ muốn biết trong thảm án Trương gia trang gã có nhìn thấy một người mất một ngón tay hay không, theo ta được biết thì Điếu Tử Quỷ Tiết Phương mất một ngón tay. Nhưng bắt đầu từ ngày ấy trong ngôi miếu đổ gặp đám người kia thì ta đã biết, án diệt môn Trương gia không hề là do người của Quỷ cốc làm.”
Ôn Khách Hành dường như rất hứng thú truy hỏi: “Làm sao mà ngươi biết được?”
Chu Tử Thư nhẹ nhàng cười nói: “Từ trong tay mười vạn Ác Quỷ chúng lông tóc vô thương, toàn tay toàn chân hộ tống tiểu quỷ kia đến Thái Hồ, nếu ta có bản lĩnh lớn như vậy thật thì đã sớm xưng bá võ lâm rồi, còn lăn lộn ở đây làm gì?”
Ôn Khách Hành dùng ánh mắt nóng rực nhìn y nói: “… Ngươi cũng không cần khiêm tốn như vậy đâu.”
Chu Tử Thư tiếp tục nói: “Nhưng vì sao Hỉ Tang Quỷ phải đuổi theo tiểu quỷ này không buông? Ta nghĩ, có lẽ chỉ có một giải thích, vô luận vụ án Trương gia trang là ai làm, trong đây chắc chắn có ác quỷ Thanh Trúc lĩnh tự mình xuất cốc tham dự, Hỉ Tang Quỷ hoài nghi… hoặc giả muốn cho người khác hoài nghi, người nọ là Điếu Tử Quỷ. Lại thêm hắc y nhân ngày ấy Cố Tương giết trong ngôi miếu đổ lúc sắp chết đã nói một chữ ‘tử’. Tử gì đây? Ta nghĩ… không phải là Tử Sát chứ?”
Ôn Khách Hành gật đầu nói: “Không sai, hai người bọn ta từ Giang Nam theo một mạch tới Thái Hồ, lại theo tới Động Đình, đến trùng hợp, xuất hiện cũng khả nghi, ta còn giết tiểu quỷ trong địa huyệt kia, cũng là sợ hắn lộ ra thân phận của ta, đúng không?”
Chu Tử Thư nói: “Điều này không hề khó đoán, Ôn huynh, dõi mắt ra cả giang hồ, người khiến ta đoán không ra lai lịch thật sự quá ít, Nam Cương Bắc Mạc không tính, Trung Nguyên võ lâm tối đa một bàn tay là có thể đếm đủ, ở bên ngươi nhiều ngày như vậy, nếu còn không minh bạch, chẳng phải là quá ngu ngốc?”
Ôn Khách Hành trầm mặc một hồi, chẳng nói phải cũng chẳng nói không phải, cười “phì” một tiếng, gật đầu bảo: “Chuyện ngươi biết thật là quá nhiều, Chu… trang chủ? Chu đại nhân?”
Chu Tử Thư cười nói: “Hiện giờ chẳng qua là một thảo dân, Quỷ chủ thật sự quá khách khí.” Thời điểm Ôn Khách Hành mới trực tiếp chỉ đích danh “Thất khiếu tam thu đinh”, Chu Tử Thư liền biết, lai lịch của mình chỉ sợ đã bị y đoán được.
Hai người chẳng nói gì nữa, khoảnh khắc ấy Ôn Khách Hành không còn là tên du côn miệng lưỡi trơn tru chuyên hảo nam sắc, Chu Tử Thư cũng không còn là kẻ lang thang hoang xoang dã điệu thất vọng chán chường – chủ nhân Phong Nhai sơn quỷ bí và tiền thủ lĩnh Thiên Song khó lường ở trong một ngôi nhà hoang phế im lặng nhìn nhau, càng như một cuộc đọ sức không tiếng.
Nhân chứng duy nhất lại còn ở một bên ngủ không biết trời trăng.
Chu Tử Thư nhìn thoáng qua phương hướng Trương Thành Lĩnh, thấp giọng hơn: “Quỷ chủ đi theo hài tử này mãi, chẳng lẽ không phải bởi vì cảm thấy gã biết gì, tỷ như… kẻ phạm kỵ rời khỏi Quỷ cốc, sau đó lại vẫn truy sát gã rốt cuộc là ai?”
Ôn Khách Hành cười tít mắt hỏi ngược: “Sao ngươi biết ta đi theo gã?”
Chu Tử Thư bật cười: “Ngươi không phải đi theo gã, chẳng lẽ là theo ta hay sao?”
Nhưng Ôn Khách Hành chỉ cười, như vậy lại cực kỳ dễ khiến người ta hiểu lầm thành y đang thâm tình nhìn một tình nhân, cười đến mức Chu Tử Thư cảm thấy hơi sợ, hồi lâu Ôn Khách Hành mới nhẹ nhàng hỏi: “A Nhứ, ngươi không cảm thấy hai ta càng ngày càng xứng đôi sao?”
Chu Tử Thư nói như đinh đóng cột: “Hoàn toàn không cảm thấy.”
Ôn Khách Hành nhìn y, vẫn chỉ là vẻ mặt ôn nhu làm người ta dựng hết lông tơ, Chu Tử Thư và người nọ nhìn nhau hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Ngươi uống nhầm thuốc hay là di chứng luyện công tẩu hỏa nhập ma vậy?”
Ôn Khách Hành lại bỗng nhiên nhẹ nhàng cầm ngón tay y, sờ soạng nắm chặt lòng bàn tay, nâng lên, cúi đầu khẽ hôn mu bàn tay một cái, hỏi ngược: “Ngươi nói sao?”
Chu Tử Thư lập tức nổi hết da gà, ra sức rút tay về, chỉ cảm thấy xúc cảm ấm nhuận của đôi môi kia cùng ánh mắt dây dưa không đi của người nọ như quấn vào một chỗ, càng cảm thấy y điên điên khùng khùng, bệnh không nhẹ, cười gượng nói: “Khẩu vị của Ôn huynh thật sự là quá tốt.”
Ôn Khách Hành vô liêm sỉ nói: “Đâu có, chỉ là ta vừa thấy ngươi thì khẩu vị liền mở rộng, ngươi nói phải làm thế nào đây?”
Ngay sau đó không đợi Chu Tử Thư tiếp lời, Ôn Khách Hành tiếp tục tràng giang đại hải: “Vẫn là rất nhiều năm trước, ta trông thấy một tử thi ở ven đường, tóc cũng chết khô, tán loạn bết bê, quần áo chẳng còn nhận ra màu sắc ban đầu, khuôn mặt máu thịt lẫn lộn, mũi bị xẻo, ngay cả hình dáng ngũ quan cũng chẳng nhìn ra, trên người bị một cây thương xuyên từ trước ngực đến sau lưng, từ chỗ xương hồ điệp, ta nhìn nhiều vài lần, vừa thấy đôi xương kia, liền biết người này sinh tiền ắt là một tuyệt thế mỹ nhân, sau đó ngươi đoán thế nào?”
Chu Tử Thư hít một hơi thật sâu, song Ôn Khách Hành lại tranh mở miệng trước: “Ta cả đời này nhìn xương người còn chưa bao giờ nhìn nhầm đâu, cho nên A Nhứ à, ngươi cứ tẩy dịch dung, để ta hôn hôn ôm ôm cho đã nghiền. Thế gian mỹ nhân hiếm có, nhưng cũng không tính là đặc biệt khó được, ta ôm trong lòng chí lớn duyệt hết mỹ nhân thiên hạ, trước nay tuyệt không dây dưa, không chừng thấy diện mạo thật của ngươi rồi, thiên lôi câu địa hỏa, ngủ với ngươi một đêm, thì sẽ không nhớ nhung nữa. Ngươi như vậy… ta lại muốn theo ngươi cả một đời.”
Chu Tử Thư vốn định nói gì đó, lời đã ra tới miệng, vừa nghe đến đây lập tức quên từ, trố mắt nhìn y.
Ôn Khách Hành cười ngặt nghẽo, chỉ Chu Tử Thư nói: “Hù chết ngươi.”
“Mẹ kiếp ngươi.” Chu Tử Thư ngắn gọn bình luận, song sau khi dừng một chút, lại nhớ đến điều gì đó, bỗng nhiên vỗ vai y nói, “Thôi đi, ngươi cũng nén bi thương đi.”
Ôn Khách Hành sửng sốt, lúng túng hỏi: “Cái gì?”
Chu Tử Thư lại không nói chuyện với y nữa, chỉ dựa lên một bên nhắm mắt dưỡng thần.
Tại sao bao nhiêu năm sau, vẫn nhớ bộ dáng đặc trưng của một người chết rõ ràng như vậy, ngay cả mặc cái gì, tóc kiểu gì cũng thuật lại tỉ mỉ từng li? Tất nhiên đã hồi ức vô số lần, đã khắc vào trong lòng, hết lần này đến lần khác làm bộ điềm nhiên như không kéo đông kéo tây nói ra, chỉ sợ mình quên lãng dáng dấp người kia.
Chu Tử Thư cứ tự dưng minh bạch loại cảm thụ ấy – có lẽ họ ngẫu nhiên tương phùng giữa biển người mênh mông, không biết căn nguyên của nhau, lại không trở ngại việc sinh ra đã là tri kỷ.
Hôm sau Chu Tử Thư cùng Trương Thành Lĩnh rời khỏi viện hoang – đương nhiên, còn dẫn theo một cái đuôi họ Ôn không mời tự đến. Chu Tử Thư tính toán lại đi Bình An ngân trang một chuyến, xem chuyện lần trước giao phó họ tra thế nào rồi, cũng tiện hiểu biết một số việc, hòng nhét vài thứ vào cái sọ não trống trơn của Trương Thành Lĩnh, tránh cho gã mộng mộng đổng đổng chỉ biết luyện công phu.
Trương Thành Lĩnh nhanh chóng phát hiện, đi theo sư phụ của hời này học một chút, quả thật hết sức thống khổ, y cứ tự mình đọc một chuỗi dài khẩu quyết vừa khó đọc vừa khó hiểu, chẳng thèm quan tâm người khác hiểu được hay không, nhớ được hay không cũng xem như đã dạy cho ngươi, mỹ danh là “sư phụ dẫn vào cửa, tu hành ở cá nhân”.
Trương Thành Lĩnh chỉ cảm thấy bậc cửa Chu sư phụ dẫn dắt thật sự quá cao, quả thực còn cao hơn lưng chừng núi của người khác, như lọt vào sương mù, đầu óc hỗn độn, hai mắt trắng dã đọc lắp ba lắp bắp. Bộ dáng ngốc nghếch ấy khiến Chu Tử Thư nhìn mà cực kỳ sốt ruột, liền đập đầu gã một phát, mắng: “Ngươi đang đọc khẩu quyết hay đang treo cổ đấy?”
Trương Thành Lĩnh biết mình ngốc, không dám cãi lại, ủy ủy khuất khuất nhìn y, Chu Tử Thư liền nói: “Làm sao?”
Trương Thành Lĩnh nói: “Sư phụ, con không hiểu.”
Chu Tử Thư hít sâu một hơi, thấy mình nhận một tiếng sư phụ của gã thì nên có chút nhẫn nại, liền miễn cưỡng kiềm chế, chậm lại tốc độ, tự thấy rất kiên nhẫn hỏi: “Là chỗ nào không rõ?”
Trương Thành Lĩnh nhìn y một cái, lặng lẽ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Chỗ nào cũng không hiểu…”
Chu Tử Thư im lặng dời ánh mắt nhìn sang nơi khác, nhịn hồi lâu rốt cuộc hết nhịn nổi: “Tiểu quỷ, món trên cổ ngươi rốt cuộc là đầu hay bô vậy?!”
Ôn Khách Hành theo đuôi mót vui, thấy thế liền tiến lên kéo hai người ra, tự động tưởng tượng mình thành từ phụ đi theo bên cạnh nghiêm mẫu, vừa tự đắc vừa làm dáng, khoái trá nói với Chu Tử Thư: “Được rồi, ngươi có biết dạy đồ đệ không? Thông minh cỡ nào cũng bị ngươi mắng đần.”
Chu Tử Thư nói: “Sao không biết, sư đệ ta chính là ta một tay dạy dỗ mà.”
Ôn Khách Hành tròn mắt, ngạc nhiên nói: “Vậy khi sư đệ ngươi không đọc được khẩu quyết, không biết luyện chiêu thức, ngươi làm thế nào?”
Năm tháng đã hơi xa xưa, Chu Tử Thư cau mày suy nghĩ một hồi mới nói: “Ta cho y sao ba trăm lần khẩu quyết luyện khí nhập môn bản môn, không biết luyện thì chậm rãi luyện, vẫn không biết thì không cho ăn cơm, còn không biết nữa… thì khỏi cần ngủ, nửa đêm bảo người khóa phòng ngủ của y, cho y đi tuyết địa tự mình lĩnh ngộ.”
Trương Thành Lĩnh nghe vậy trộm rùng mình. Ôn Khách Hành sửng sốt hồi lâu mới thở dài nói: “Lệnh sư đệ… thật là lớn mạng.”
Chu Tử Thư dừng bước, bỗng nhiên nói: “Y không lớn mạng, đã chết rồi.” Trương Thành Lĩnh và Ôn Khách Hành đều nhìn y, gương mặt vàng vọt kia không thấy một chút manh mối, Chu Tử Thư vỗ đầu Trương Thành Lĩnh không ôn nhu lắm, đơn giản nói: “Học hành đàng hoàng đi, ngươi muốn sống lâu mấy ngày thì phải có bản lĩnh.”
Sau đó ném Trương Thành Lĩnh cho Ôn Khách Hành, để lại một câu: “Ta đi gặp một bằng hữu, ngươi thay ta trông gã một lúc.” Liền vận khinh công, chẳng buồn ngoái đầu mà đi mất, chỉ để lại Trương Thành Lĩnh và Ôn Khách Hành hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hồi lâu, Ôn Khách Hành mới rất có cảm xúc bảo: “Sư phụ ngươi nói rất có đạo lý, phải có bản lĩnh – thôi, y cũng không có mặt, chúng ta giải lao đầu óc, để ta kể tiếp đoạn sau của câu chuyện Hồng Hài Nhi lần trước cho ngươi.”
Trương Thành Lĩnh là kẻ không tiền đồ, lập tức lại có tinh thần, hai người vừa đi đến một tửu lâu gần nhất vừa nghe Ôn Khách Hành nói: “Đám yêu ma quỷ quái ấy phải làm thế nào đây? Hồng Hài Nhi suy nghĩ rất lâu, thử vô số biện pháp, rốt cuộc nghĩ ra một chủ ý, chỉ cần một pháp bảo…”
Hai người họ một kẻ thuận miệng bịa chuyện, một kẻ ra sức cổ động, dọc đường rất khoái trá, đang muốn đi vào tửu lâu thì bỗng nhiên nghe một nữ hài gọi phía sau: “Chủ nhân! Chủ nhân, tìm thấy ngài rồi!”
Ôn Khách Hành và Trương Thành Lĩnh quay đầu, thấy Cố Tương nhảy nhót chạy đến, kỳ lạ là phía sau nàng lại còn có Tào Úy Ninh theo đuôi. Ôn Khách Hành không nghĩ ra hai tên này sao lại đi chung, còn chưa mở miệng hỏi đã nghe Cố Tương như đảo đậu rào rào nói: “Hôm qua không thấy ngài, ta bèn đi tìm, kết quả nghe vị Tào đại ca này nói ngài và Chu Nhứ dẫn tiểu tử Trương gia kia đi, y liền xung phong dẫn ta ra tìm mọi người!”
Tào Úy Ninh cười ngây ngô, luôn miệng nói: “Tự nhiên phụng bồi, tự nhiên phụng bồi.”
Cố Tương tiếp tục nói: “Chủ nhân, Tào đại ca chẳng những trượng nghĩa, còn cực kỳ có học vấn đấy, ta nói với ngài…”
Ôn Khách Hành quả thực muốn giả bộ không biết hai người họ, kéo Trương Thành Lĩnh đi về hướng tửu lâu.