Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 6 - Chương 42: Gặp lại




Người nọ là quản lý cửa hàng này, trước nhìn Thiên Nguyệt Triệt một cái sau đó thì bước nhanh tới trước mặt Thiên Nguyệt Thần, “Xin chào.” Đối phương hoàn toàn bị khí chất tôn quý tản ra trên người Thiên Nguyệt Thần chinh phục.

Thiên nguyệt Triệt có chút ảo não, vô cùng ảo não, rõ ràng khách hàng là hắn, vậy mà đám người đó cứ hướng về phía phụ hoàng niềm nở. Nhóc con nhăn nhó đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Thần, ngồi xuống dựa cả người vào ngực người nọ, ánh mắt hung hăng như muốn trừng chết cái tên quản lý kia, tay giơ viên rubi ra, “Này, nhận hay không?”

Nặc Kiệt ở một bên cười trộm, thì ra lúc mà tiểu điện hạ nhà hắn tức giận, cũng nhõng nhẽo giống hệt trẻ con ăn vạ a.

“Còn cười, ta khâu miệng ngươi lại đó.” Thiên Nguyệt Triệt quăng cho Nặc Kiệt một ánh nhìn sắc hơn dao, khiến hắn vội vàng biết điều ngậm miệng.

Người quản lý cũng hiểu được tính tình của cậu nhóc trước mặt, chỉ là, “Thật xin lỗi, xin hỏi, cậu đây đã thành niên chưa? Nếu chưa thì chúng tôi không được phép giao dịch.”

Thiên Nguyệt Triệt lại chỉ chỉ vào Thiên Nguyệt Thần, “Ông nhìn người này giống trẻ vị thành niên lắm hả?”

Khóe môi quản lý giật giật, hết lời, “Xin chờ một chút.” Sau đó cầm viên rubi vào trong đo lường, khoảng một tiếng sau mới đi ra, “Các vị muốn định giá bao nhiêu?” Viên rubi này là hàng quý hiếm, lấp lánh hồng rực, lại tinh khiết hoàn hảo, chưa từng thấy qua, hơn nữa bên trong dường như còn ẩn ẩn một thứ năng lượng lưu động, nếu như nắm lấy nó trong tay còn có thể cảm giác được nhiệt độ tản ra.

Giá trị vô cùng.

Thiên Nguyệt Triệt tuy không phải người có kinh nghiệm nhưng dù sao cũng từng có 17 năm từng sinh sống trên địa cầu, liền xòe tay ra giá.

“Năm trăm vạn?” Quản lý vừa định nói thành giao thì lại thấy Thiên Nguyệt Triệt lắc lắc đầu, “Năm trăm nghìn?” Quản lý hỏi lần thứ hai.

Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, năm trăm nghìn, chấp nhận được, quản lý đang định mở miệng thì Thiên Nguyệt Triệt giành trước, “Năm trăm nghìn đô la Mỹ.”

Cái gì?Người quản lý kinh hãi, thêm một lần đánh giá đứa nhỏ có dáng dấp học sinh cấp hai này.

“Thành giao.” Quản lý nghiến răng đáp ứng, căn cứ vào sự kiểm định của chuyên viên bảo thạch này đáng giá.

Năm trăm nghìn đô la Mỹ, đương nhiên không thể giao tiền mặt, nhưng Thiên Nguyệt Triệt yêu cầu tối thiểu giao ngay mười triệu nhân dân tệ ra, người quản lý hoài nghi, mười triệu này ba người bọn họ cầm theo thế nào, vậy mà thoáng cái cả người lẫn tiền đều sớm không còn bóng dáng.

Đương nhiên, Thiên Nguyệt Triệt đã nhét hết vào trong nhẫn Tạp Cơ Tư rồi.



Ở trái đất được một tuần, Thiên Nguyệt Triệt sắm sửa từ nhà đến xe rồi vật dụng cần thiết, công việc thì không vội tìm, thực tế là Thiên Nguyệt Triệt cũng từng nghĩ qua, nếu có lỡ dùng hết bảo thạch thì đi cướp ngân hàng cũng là một nghề nghiệp sáng giá.

Chờ đến khi hết thảy mọi thứ đều đã sắp xếp ổn thỏa, kế đó mới tính tới chuyện lớn hơn.

Thời gian trên trái đất cùng với trên đại lục kia bất đồng, Thiên Nguyệt Triệt ở đó đã mười ba năm, vậy mà nơi này mới chỉ trải qua có một năm có lẻ.

Dừng ở trước cổng học viện Thánh Anh, Thiên Nguyệt Triệt từ trong chiếc xe thể thao màu đỏ mở cửa bước xuống, gương mặt tinh xảo, mái tóc đen dài thu hút mọi sự chú ý. Hết thảy xôn xao, người người dừng lại,Thiếu niên này toàn thân đều toát lên sự quý phái, chuyện gì đây?

Trên hành lang có một thiếu niên tầm mười tám tuổi đang đứng dựa tường, dáng vẻ lười biếng nhưng không mất đi phần nào kiêu ngạo. Đột nhiên, tầm mắt thiếu niên ngừng lại, nhìn thân ảnh đang tiến đến khóe môi kéo lên thành một đường cong.

“Tư Đồ Thánh Phi.” Thanh âm trong trẻo còn phảng phất ngữ điệu của hài đồng, nghe rất êm tai vang lên.

“Thiên Nguyệt Triệt.” Thiếu niên nở một nụ cười đủ sức mê hoặc nhân tâm.

Thiên Nguyệt Triệt nhíu mày, nhấc từng chậu hoa sứ nhỏ xếp bên hành lang ném về phía người đối diện.

Tư Đồ Thánh Phi nghiêng người tránh nguy, “Nhóc con tính tình thực không tốt.” Nét cười chất chứa cả sự cưng chiều cùng thấu hiểu.

“Thiếu gia ta hôm nay sẽ phế ngươi.” Thiên Nguyệt Triệt oán hận nói.

Tư Đồ Thánh Phi đang chiếm lấy bản thể ở địa cầu của Thiên Nguyệt Triệt hắn lúc này chính là thứ phó hồn bất kham kia.

“Ây, con nít vẫn là con nít a.” Tư Đồ Thánh Phi cảm thán, “Không có ta sao lại trở nên khó chiều như vậy.” Là phó hồn của Thiên Nguyệt Triệt, hắn cũng chính là một phần tính cách của đứa nhỏ này.

Từ sau khi phó hồn rời khỏi, tính cách của Thiên Nguyệt Triệt quả thực có nhiều phần biến hóa, từ sự ổn trọng, trưởng thành ban đầu, càng ngày hắn càng thích hướng phụ hoàng làm nũng, càng ngày càng trẻ con. Về điểm ấy, Thiên Nguyệt Triệt vẫn oán hận mãi không thôi.

“Người trở lại ngay cho bản thiếu gia.” Tên phó hồn chết tiệt này cư nhiên dám đối nghịch với hắn, dám không tuân lệnh của chủ hồn.

“Đâu có được.” Tư Đồng Thánh Phi lắc đầu, “Trừ khi ………” hắn híp mắt ra vẻ do dự.

“Trừ khi ……..” Thiên Nguyệt Triệt nhíu mày.

Thiếu niên đột nhiên áp sát thân hình mảnh khảnh của mình tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt, nâng cằm Thiên Nguyệt Triệt lên, cúi xuống thì thầm bên tai thân chủ, “Ngươi không phải đã nói, mình thích nam nhân hay sao?” Năm trước, ngay cạnh gốc cây anh đào, Tư Đồ Thánh Phithậtđã cự tuyệt một nữ sinh rất mức ái mộ hắn, còn nói hắn thích đàn ông.

“Thì………?”

“Thì.” Tư Đồ Thánh Phi nở một nụ cười thực đẹp, di ngón tay từ cằm Thiên Nguyệt Triệt dọc xuống cần cổ thon dài, “Ta muốn thử xem ………”

“Tên chết tiệt nhà ngươi.” Vung nắm đấm trúng bụng người đối diện, Thiên Nguyệt Triệt tặng Tư Đồ Thánh Phi một đòn đau đến co rút, “Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám dùng cơ thể của ta để làm chuyện xằng bậy, ta nhất định sẽ hành ngươi tới chết.”

“Hứ.” Tư Đồ Thánh Phi nhún vai, “Kỳ thực ta đối với mấy chuyện đó chẳng hề hứng thú. Có điều…….” Hắn lại đối mặt với ánh nhìn trừng trừng của Thiên Nguyệt Triệt bằng một vẻ cợt nhả, “Ta đối với ngươi lại thực có hứng thú nha.” Nói xong, nhanh nhẹn bỏ trốn.

“Tên tự kỷ chết tiệt kia.” Thiên Nguyệt Triệt lại vung tay nhưng lần này Tư Đồ Thánh Phi đã có sự chuẩn bị trước, “Bất khả kháng a, ai bảo ngươi những lúc bên Thiên Nguyệt Thần, cái đó.” Hại hắn muốn tự mình tách ra một mình đào thoát.

“Cái gì?” Thiên Nguyệt Triệt tức tới hét lớn.

“Chính là cái đó đó.” Tư Đồ Thánh Phi mặt có chút đỏ, hắn dù gì cũng là một thiếu niên da mặt mỏng, sao có thể thẳng tuột mà nói ra, “Này cũng không thể trách ta, nếu không phải ngươi rất tự kỷ, sao ta có thể vì thế mà phân tách.” Chính sự tự yêu mình quá đỗi của Thiên Nguyệt Triệt đã khơi lên ý thức bảo vệ bản thể của phó hồn kế đó liền dẫn tới một Tư Đồ Thánh Phi phụ bản như lúc này đây.

“Tên chết………” Ngay lúc Thiên Nguyệt Triệt đang định tấn công thì đôi con ngươi nhíu lại, cả hai dùng khóe mắt đánh ý với đối phương, trên tầng ba khu giảng đường có một bóng người bám theo lan can nhảy xuống, tốc độ cực nhanh người thường căn bản khó mà nhận thấy.

“Ta ngửi được mùi máu thực rõ ràng.” Thiên Nguyệt Triệt nói thầm, trước mắt chính là rừng cây anh đào quá đỗi quen thuộc, hơi thở kẻ nọ cũng từ nơi này tiêu thất vô phương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.