“Phụ hoàng nếu cảm thấy ủy khuất không nghe cũng được, Triệt nhi mệt mỏi, buồn ngủ.” Chu cái miệng nhỏ nhắn, Thiên Nguyệt Triệt làm bộ mặt bất mãn. Vặn vẹo thân thể nho nhỏ trong ngực Thiên Nguyệt Thần.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu đông tây biểu hiện “ta rất sinh khí”, Thiên Nguyệt Thần nào có lá gan nói ta rất ủy khuất a.
“Tốt lắm, tốt lắm, thỉnh tiểu hoàng tử điện hạ tôn quý động động cái miệng nhỏ nhắn giải thích cho ta, được không?” Dùng một chút lực đạo đem tiểu đông tây ôm chặt trong ngực, miễn cho không cẩn thận rớt xuống đất.
“Phụ hoàng không phải nói rất ủy khuất sao?” Thiên Nguyệt Triệt hiển nhiên không bỏ qua cho Thiên Nguyệt Thần, bởi vì trong miệng nam nhân nói ủy khuất vũ nhục tự ái của hắn một cách nghiêm trọng.
“Ta nói xin lỗi, được không?” Thiên Nguyệt Thần biết tính cách của tiểu đông tây thích mềm không thích cứng, hướng phía vành tai nhạy cảm của Thiên Nguyệt Triệt thổi nhiệt khí.
Tai có cảm giác ngứa ngáy, Thiên Nguyệt Triệt trợn trừng mắt nhìn Thiên Nguyệt Thần, thanh âm mềm mại liên tục tràn ra không ngừng: “Phụ hoàng trả lời ta trước, có phải từ lúc đầu phụ hoàng đã biết chiêu nghi không phải là Ám Dạ chi tử hay không?”
Nhìn lúc hắn đến Ngự hoa viên mặt không chút thay đổi, mắt lạnh nhìn tình cảnh trên cỏ, Thiên Nguyệt Triệt liền khẳng định.
“Là như thế nào, chẳng lẽ không phải Triệt nhi cũng đã sớm biết sao? Triệt nhi cho là Ám Dạ chi tử chân chính có thể bị những thị vệ với công phu mèo ba chân ngăn cản sao?” Cũng không phải là đối với thị vệ chẳng thèm ngó tới, chẳng qua Thiên Nguyệt Thần luận sự.
Thiên Nguyệt Triệt mang theo ánh mắt tìm tòi chăm chú nhìn chằm chằm Thiên Nguyệt Thần, thanh âm cười khẽ mang theo vài phần thăm dò: “Phụ hoàng đối với Ám Dạ chi tử tựa hồ hiểu rất rõ?”
Phụ hoàng, đừng len lén giấu diếm ta cái gì nha.
Chân mày anh tuấn cau lại, mắt phượng mỹ lệ chăm chú nhìn chằm chằm hài tử dị thường thông tuệ trong ngực: “Triệt nhi chưa từng thấy Ám Dạ chi tử cũng khẳng định chiêu nghi trong ngự hoa viên không phải là Ám Dạ chi tử, không phải sao?”
Thiên Nguyệt Thần thông minh tuyệt đối sẽ không đem vấn đề lưu cho mình.
Tầm mắt nghi ngờ dừng lại vài giây trên người Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt kích động mở miệng: “Thiên Nguyệt Thiên Ngọc bị rắn độc cắn, mà chiêu nghi tự mình hút máu độc cho hắn.” Cho nên ở thời điểm mọi người nhìn thấy miệng chiêu nghi mới đầy máu.
Từ khi thấy vết thương thật nhỏ trên cổ Thiên Nguyệt Thiên Ngọc, Thiên Nguyệt Triệt có thể khẳng định, mà máu trên cổ Thiên Nguyệt Thiên Ngọc đã thành hồng sắc (màu đỏ), rõ ràng máu độc đã được hút sạch .
Nhưng là…
“Phụ hoàng sau khi biết Thiên Nguyệt Thiên Ngọc trúng độc, sao lại không lo lắng?” Có chút hoài nghi nam nhân này là phụ thân như thế nào, lão bà của mình cùng nhi tử trúng độc còn có bộ dạng coi thường như vậy.
Nam nhân này máu lạnh sao?
“Nếu Triệt nhi thích, ta lập tức đi thăm.” Tay xoa nhẹ dọc theo xương sống chưa định hình của Thiên Nguyệt Triệt, tay kia đùa bỡn gót chân.
Mục mâu lam sắc hiện lên ánh sáng lạnh nhàn nhạt, nhưng thanh âm nhả ra giống như bình thường.
“Không cần, phụ hoàng không để ý con của mình, ta cần gì quan tâm.” Thiên Nguyệt Triệt biết cái chân của mình trong tay Thiên Nguyệt Thần, gót chân có một đạo vết thương rất sâu.
Mà lai lịch của đạo vết thương kia hắn cũng rất rõ ràng.
“Phụ hoàng.” Thanh âm có chút mỏi mệt, xem ra là tiểu đông tây đã mệt.
“Ân?” Mềm nhẹ đáp, hai người nằm ở trên giường.
“Mạn La quốc chúng ta bốn mùa như mùa xuân, theo lý mà nói không thể nào có rắn thường lui tới, vậy Thiên Nguyệt Thiên Ngọc trúng độc là từ đâu mà đến?” Thiên Nguyệt Triệt giống như là đang hỏi Thiên Nguyệt Thần, cũng giống như là tự hỏi.
Thiên Nguyệt Thần kéo chăn lông một bên qua phủ lên thân hai người, nhìn dung nhan ngủ say trong ngực, trong mắt là tình ý ôn nhu, từ đâu mà đến a? Triệt nhi, sao ngươi lại không biết.
Thiên Nguyệt Triệt mở mắt một lần nữa đã là buổi tối , nhìn vị trí bên cạnh đã trống trơn, loáng thoáng phía ngoài còn có thể nghe thấy một số thanh âm, Thiên Nguyệt Triệt biết yến hội bắt đầu.
“Điện hạ tỉnh?” Đàn tiến lên đem Thiên Nguyệt Triệt từ trên giường ôm lấy, sau đó giúp hắn mặc vào áo khoác cùng giày bó.
“Đàn, mặc nhiều quần áo , rất không thoải mái.” Nhăn lại lỗ mũi, lúc này nét mặt Thiên Nguyệt Triệt mới thật sự là nét mặt nên có của một hài đồng năm tuổi.
Đàn nhẹ nhàng cười cười: “Bệ hạ phân phó, ban đêm trời lạnh, lại biết tiểu điện hạ khẳng định chịu không được sẽ đi đến yến hội, cho nên đặc biệt ra lệnh nữ tỳ nhất định phải mặc áo choàng lông cho tiểu điện hạ, nếu tiểu điện hạ không nghe lời, bệ hạ nói trở lại sẽ đánh pp.”
Nhìn Đàn cố ý giễu cợt hắn, Thiên Nguyệt Triệt cũng không để ý.
Tránh cho nam nhân kia vì thân thể của mình mà lo lắng, cho nên Thiên Nguyệt Triệt phối hợp mặc y phục vào. Yến hội ở hoàng cung được tổ chức tại Nghênh Tân Các.
Nghênh Tân Các tương đối xa, ban đầu kiến tạo cũng là để cho khách quý thuận lợi nghỉ ngơi, nơi đó cũng rỗng rãi, nhưng cách Kim Long điện một số lộ trình.
Trong lúc rảnh rỗi Thiên Nguyệt Triệt liền thích đi dạo, ở tại Kim Long điện 5 năm, trừ lần xuất cung và hôm nay, hắn còn không bước ra cửa điện nửa bước.
“Điện hạ, nếu đi dọc theo con đường này, chỉ sợ cách Nghênh Tân Các càng ngày càng xa nha.” Đàn tốt tiếng nhắc nhở.
“Đàn sợ tìm không được đường trở lại sao, hay là sợ đêm khuya yên tĩnh khiến người khác sợ hãi?” Thiên Nguyệt Triệt rất thích cùng Đàn nói chuyện phiếm, người này biết điều, lại có chừng mực.
“Nô tỳ sợ tiểu điện hạ trở lại sẽ đau xót cho cái chân.” Trên người Thiên Nguyệt Triệt có một cỗ khí chất rất trầm tĩnh luôn khiến tầm mắt của người không tự chủ mà bị hấp dẫn.
Nhàn nhạt, như tóc của hắn, nhưng cũng rất đẹp mắt.
Hai người ở dưới ánh trăng bước chậm, cái bóng kéo dài thân thể lẫn nhau.
“Bên kia chuyện gì xảy ra?” Thiên Nguyệt Triệt không giải thích được hỏi, hôm nay Mạn La hoàng cung phải là vui vẻ, vì sao bên kia truyền ra tiếng khóc đứt quãng.
Đàn ngẩng đầu nhìn lại, tòa cung điện này nhìn qua có chút cũ nát, mà tiếng khóc hiển nhiên là từ bên kia truyền đến .
“Đi qua nhìn.” Thiên Nguyệt Triệt chuyện muốn làm gì thì bình thường không ai có thể ngăn cản, điểm này Đàn phi thường hiểu rõ.
“Nhưng vạn nhất… ?” Vạn nhất xảy ra chút sai lầm, nàng muôn lần chết cũng khó thoát tội.
“Bổn điện hạ chưa bao giờ làm chuyện không có nắm chắc.” Thanh âm nhàn nhạt tự tin kiêu ngạo, khuôn mặt non nớt ở dưới ánh trăng xinh đẹp như tiên đồng.
Làm Đàn cũng không khỏi có chút mê hoặc, thật lâu kìm lòng không đậu điểm đầu một cái.