Thiện Lương Tử Thần

Chương 45: Năm Giây Chống Đỡ




" Ầm…….."

Nộ Thần mạnh mẽ oanh kích lên Quang Chi thủ hộ đang bao bọc thân thể A Ngốc khiến hắn không tự chủ thối lui vài bước, Quang Chi thủ hộ trong nháy mắt suy yếu, chưa tới một giây liền bắt đầu vỡ tan. A Ngốc không khỏi phun ra một ngụm máu tươi, ngay cả Sanh Sanh đấu khí bên ngoài cơ thể cũng là yếu nhược. Tinh thần lực hắn sắp không xong rồi.

Huyền Dạ trong lòng giật mình bất ngờ khi A Ngốc có thể phóng xuất ra một phòng ngự ma pháp có thể ngăn cản đệ nhất kích của hắn, vội vã thúc dục pháp lực duy trì công kích.

Lúc này, 2 giây thời gian đã trôi qua.

Ngay khi Huyền Dạ công kích, Thiên Cương kiếm thánh vốn đang ẩn nặc cũng định xuất thủ, nhưng lại kỳ quái chứng kiến A Ngốc phóng thích ra cái phòng ngự ma pháp kia, liền ngừng lại đứng xem một chút tên tiểu đồ tôn của mình đến tột cùng có những pháp bảo gì, chờ đến khi hắn kiên trì không nổi nữa mới ra tay cũng chưa muộn.

Sau khi va chạm với Nộ Thần, A Ngốc liền lui sau 10 bước, thống khổ chống đỡ, dù gì Quang Chi thủ hộ mới chỉ là phòng ngự ma pháp cấp 6, mặc dù có Thần Long Chi Huyết tăng phúc, nhưng cũng tuyệt đối chưa phải là đối thủ của Thiên Thần Nộ.

Rốt cuộc, sau 3 giây, Quang Chi thủ hộ quanh A Ngốc liền hóa thành một điểm quang mang rồi biến mất. Kim sắc nộ thần trực tiếp oanh kích lên Sanh Sanh đấu khí hộ thể.

A Ngốc tay trái nóng lên, bạch ngọc giới chỉ điên cuồng hấp thu năng lượng công kích của Thiên Thần Nộ, nhưng bởi vì năng lượng quá mức khổng lồ không thể nhất thời hấp thu hết được, A Ngốc không duy trì được nữa lập tức phun ra máu tươi.

Huyền Dạ trong lòng vui vẻ, sợ làm tổn thương tính mạng A Ngốc, vừa định thu công thì thấy ngực A Ngốc đột nhiên lam quang đại phóng, trong nháy mắt che chắn trước người hắn, năng lượng màu lam ngưng tụ thành long hình, mở rộng miệng điên cuồng cắn nuốt Nộ Thần. Lúc này A Ngốc đã ngất đi, mờ mịt không biết chính long đản trong Thần Long Chi Huyết đang phát uy cắn nuốt thần lực Huyền Dạ.

Huyền Dạ hoảng sợ phát hiện, năng lượng từ Thiên Thần Nộ phát ra thế nhưng một đi không trở lại điên cuồng bị năng lượng lam long kia thôn phệ, ma pháp lực của hắn nhanh chóng bị tiêu thất. Chuyện gì đang xảy ra hắn căn bản không thể giải thích nổi.

Vì không muốn ma pháp lực bị tiêu hao quá nhiều hắn đành lòng tán đi lực lượng công kích, kim mang yếu dần, Thiên Thần Nộ khôi phục kim mang nhàn nhạt vốn có. Ngay khi công kích tiêu thất, năng lượng lam long nơi ngực A Ngốc đồng thời cũng tiêu thất, Thần Long Chi Huyết cũng không tiếp tục thôn phệ nữa.

Khi xưa vì bảo vệ A Ngốc không bị tà khí Minh Vương kiếm xâm nhập, Thần Long Chi Huyết đã hấp thụ không ít tà lực, mà đặc điểm lớn nhất của tà lực Minh Vương kiếm chính là thôn phệ linh hồn. Sau khi Thần Long Chi Huyết dung hợp cùng Minh Vương thần lực, trong tình thế A Ngốc gặp nguy hiểm nhất thời bộc phát ra năng lực thôn phệ, cứu thoát hắn. Thực chất tà lực Minh Vương kiếm cùng thần lực Thiên Thần Nộ sau đó cũng đều bị cự long đản hoàn toàn hấp thu hết.

Huyền Dạ thân thể có chút loạng choạng, trợn mắt há hốc mồm nhìn A Ngốc yếu đuối ngã trên mặt đất, thất thanh nói:

- Thần Long Chi Huyết, không có khả năng, Thần Long Chi Huyết sao có thể ở trên người hắn.

Năng lực Thần Long Chi Huyết hắn tuy không phải quá rõ, nhưng cũng nhận biết được hình thái lam năng lượng vừa rồi. Trong điển tịch tại Giáo đình có miêu tả rằng, năng lượng lam long hình đúng là tượng trưng cho Thần Long Chi Huyết.

Tịch Văn bay xuống cạnh A Ngốc, vực thân thể dậy, giận dữ nói:

- Giáo chủ đại nhân, thời gian vừa rồi hẳn không chỉ 5 giây chứ.

Hắn vừa nói đồng thời vừa thúc dục Sanh Sanh chân khí đưa vào cơ thể giúp A Ngốc điều tức.

Thời khắc A Ngốc ngã xuống, Huyền Nguyệt cảm thấy như đất trời đảo lộn, người mềm nhũn, vội vã chạy đến cạnh A Ngốc, khóc lớn:

- A Ngốc, A Ngốc, ngươi không được có việc gì a!

Tịch Văn phát hiện A Ngốc thân thể mặc dù suy yếu, kinh mạch cũng bị chấn động một phần nhưng hoàn toàn không bị trọng thương, liền an ủi Huyền Nguyệt:

- Yên tâm đi, hắn không có việc gì.

Huyền Dạ thở dài một tiếng, căn bản lấy lực lượng tự thân A Ngốc thì không có khả năng cùng hắn chống đỡ, chỉ là không biết tiểu tử này sao lại có thần khí hộ thân của đệ nhất Giáo hoàng - Thần Long Chi Huyết, xem ra là ý trời, cưỡng cầu không được, hắn nhẹ nhàng đến bên Huyền Nguyệt, thản nhiên nói:

- Nếu A Ngốc đã kiên trì được 5 giây, thì hãy để hắn trở thành Minh Vương kiếm thủ hộ giả đi. Bất quá, hắn nếu như sau này ỷ vào tà lực Minh Vương kiếm làm chuyện xấu gì, Giáo đình hiển nhiên sẽ không khoan thứ. Nguyệt Nguyệt, chúng ta đi thôi.

Nói xong, liền dùng ma pháp lực phong ấn Huyền Nguyệt, mang theo nàng xoay người rời đi.

-Thiên Cương sơn ta là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi liền đi sao? Đùa giỡn hoàn uy phong thì muốn rời đi, ngươi nghĩ rằng dễ vậy sao?

Gió nhè nhẹ động, Huyền Dạ trước mặt đột nhiên xuất hiện một người. Chính là Thiên Cương kiếm thánh.

- Tham kiến sư phụ!

Tịch Văn sư huynh đệ vừa nhìn thấy Thiên Cương kiếm thánh tới, không khỏi trong lòng mừng thầm, vội vã hành lễ.

Nguyên lai, từ lúc Huyền Dạ đưa ra yêu cầu A Ngốc phải kiên trì đủ 5 giây phòng ngự, Tịch Văn đã cho sư đệ đến hậu sơn bẩm báo Thiên Cương kiếm thánh. Hắn cũng biết Giáo đình là nơi không dễ đắc tội, chuyện trọng yếu như thế vẫn nên để sư phụ làm chủ thì tốt hơn.

Huyền Dạ ngưng thần nhìn về phía người trước mặt, thầm nghĩ đây là vị Thiên Cương kiếm thánh nổi tiếng đại lục sao? Từ bề ngoài xem ra cũng chẳng có điểm gì đặc biệt, hắn hơi vuốt cằm nói:

- Ý ngài là…?

Khi Thiên Cương kiếm thánh xuất hiện đã đưa lưng về phía Huyền Dạ, lúc này hắn mới chậm rãi xoay người, hai mắt khép mở lãnh điện chợt hiện. Huyền Dạ chứng kiến vị Thiên Cương kiếm thánh râu tóc bạc trắng này có niên kỷ dung mạo so với mình không sai biệt lắm, trong lòng cả kinh, cái gọi là người khác thường tất có dị năng, hơn nữa Thiên Cương kiếm thánh trong mắt thần quang, biểu hiện công lực thâm sâu khó dò.

Thiên Cương kiếm thánh hừ lạnh một tiếng, nói:

- Không nghĩ tới sau ba mươi năm, tiểu hầu tử ngươi cũng đã trở thành Giáo đình Hồng y Giáo chủ, lại đến chỗ ta diễu võ giương oai. Cho dù là cha ngươi nhìn thấy ta, cũng phải xưng hô một tiếng tiền bối, đừng tưởng Giáo đình các ngươi có gì đặc biệt hơn người, còn không đáng ta để trong mắt.

Huyền Dạ trong lòng giật mình, cha hắn là Giáo hoàng, cái bí mật này ngay cả những người trong Giáo đình cũng rất ít người biết được, không nghĩ tới lại bị cái lão Thiên Cương kiếm thánh không già không trẻ này nói thẳng vào mặt.

- Ngài chính là Thiên Cương kiếm thánh sao? Vãn bối Huyền Dạ xin bái kiến.

Hắn rõ ràng biết được mình căn bản không phải là đối thủ của Thiên Cương kiếm thánh, trong lòng ngạo khí thu liễm rất nhiều. Thiên Cương kiếm thánh nhắm lại hai mắt, lạnh nhạt nói:

- Ngươi lần này tới đây, chính là vì muốn giáo huấn đồ tôn của ta?

Huyền Dạ hành tẩu trên đại lục, ai nhìn thấy hắn cũng phải vài phần cung kính, nhưng trước mặt lão nhân này căn bản không có đem Giáo đình để vào mắt, Huyền Dạ cố nén tức giận, nói:

- Minh Vương kiếm mệnh danh thiên hạ chí tà, ta chỉ muốn thử một chút A Ngốc có năng lực thủ hộ nó hay không mà thôi.

Thiên Cương kiếm thánh hừ lạnh một tiếng, nói:

- Đồ tôn của ta đợi đến lượt ngươi tới dò xét hay sao? Ngươi cũng quá xem thường Thiên Cương Kiếm Phái ta rồi đó. Nếu ngươi thử công lực đồ tôn ta, hẳn ta cũng nên thử qua năng lực ma pháp của ngươi cao thâm dường nào?

Huyền Dạ trong lòng chấn động, hắn không nghĩ tới Thiên Cương kiếm thánh lại không cố kỵ thân phận, chủ động hướng hắn khiêu chiến, kháng thanh nói:

- Kiếm thánh, vãn bối tự nhận không phải đối thủ lão nhân gia người.

Thiên Cương kiếm thánh hừ một tiếng, nói:

- Ngươi biết là tốt rồi, sau này ta không hy vọng lại nhìn thấy người của Giáo đình các ngươi xuất hiện tại phụ cận Thiên Cương sơn mạch. Ngươi nếu như không phục, có thể cùng ta động thủ, so với phụ thân ngươi khi xưa cũng kém không nhiều lắm, xem.

Hắn đột nhiên vươn tay trái hư không một trảo. Huyền Dạ ngẩn người, Thiên Cương kiếm thánh trên người không hề tản mát ra bất cứ khí thế cường đại nào, ngay lúc hắn còn đang không rõ chuyện gì liền giật mình phát hiện, đỉnh núi tràn ngập mây mù bỗng nhiên chuyển động, như trưởng kình hấp thủy hướng Thiên Cương kiếm thánh bay tới.

Thiên Cương kiếm thánh cổ tay phải run lên, sương mù đột nhiên tán đi, nhưng hắn trong tay đang cầm một thanh trường kiếm do sương mù ngưng kết, tiện tay vung lên, vụ kiếm điện xạ ra, thẳng đến một ngon núi cao vút phương xa phóng đến.

Mọi người ánh mắt đều tập trung trên vụ kiếm. Không có nổ mạnh như dự đoán, vụ kiếm biến mất, nhưng ngọn núi dường như không hề ngăn cản vị kiếm xuyên thấu tạo thành một cái động lớn, hơn nữa ngọn núi cũng không hề có dấu hiệu sụp đổ, cái động trống rỗng tựa hồ nhưu trời sinh đã vậy.

Tất cả mọi người kinh ngạc bất động, nếu như nói lúc trước Huyền Dạ ma pháp uy lực khiến mọi người kinh sợ thì Thiên Cương kiếm thánh vụ kiếm xuyên phong phải dụng thần tích mới có thể hình dung.

Huyền Dạ hít sâu, hắn hiểu được cho dù chính hắn có toàn lực phát động cực mạnh ma pháp cũng vô pháp xuyên thấu mục tiêu ở khoảng cách xa nhưu thế, càng huống chi Thiên Cương kiếm thánh lúc này biểu hiển không lạnh không nóng, không biết đã dụng obao nhiêu công lực, hắn nói đúng, may ra có phụ thân mới có thể chống đỡ lại một chút.

Thiên Cương kiếm thánh khôi phục tư thế hai tay sau lưng, thản nhiên nói:

- Thấy rõ rồi chứ? Ngàn năm đại kiếp đã sắp tới, đem năng lực của mình dùng đúng lúc đúng chỗ đi.

Huyền Dạ trong mắt lóe ra thần sắc phức tạp, hồi lâu nói:

- Ngài là trưởng bối, ta tự nhiên không dám phản bác.

Thiên Cương kiếm thánh mỉm cười, thanh âm vang lên bên tai Huyền:

- Như thế nào, ngươi còn không phục? Ngươi đối với A Ngốc mà nói cũng đồng dạng là trưởng bối, cũng như ta đối với ngươi, nếu ta toàn lực ra tay chỉ sợ ngươi cũng kiên trì không nổi 5 giây ấy chứ. Minh Vương kiếm quả thật là thiên hạ chí tà, lấy công lực hiện tại của A Ngốc nếu muốn thủ hộ nó quả thật có khó khăn. Bất quá, ta sẽ chứng minh cho ngươi xem, thành tựu đồ tôn ta cũng không kém ngươi, 5 năm sau, tại đây, ngươi có thể cùng A Ngốc tiến hành tỷ thí công bằng, nếu như ngươi thắng, Minh Vương kiếm sẽ do Giáo đình thu hồi, nếu như ngươi thua, ta hy vọng ngươi đem nữ nhi gả cho A Ngốc, ngươi có thể đáp ứng?

Hắn sớm nghe Tịch Văn nói qua tình cảm giữa A Ngốc cùng Huyền Nguyệt cho nên mới đưa ra yêu cầu như thế.

Huyền Dạ trong lòng chấn động, hắn không nghĩ tới Thiên Cương kiếm thánh lại vì A Ngốc làm mai mối, 5 năm? Hắn cũng quá xem thường mình đi, đừng nói 5 năm, ngay cả là 30 năm, A Ngốc cũng chưa chắc đã đạt đến công lực của chưởng môn Thiên Cương Kiếm Phái - Tịch Văn, mà pháp lực mình cũng sẽ không ngừng tăng tiến, hồi đánh cuộc này dường như mình rất có lợi. Dứt khoát nói:

- Được, nếu ngài đã nói như vậy thì cứ theo ý ngài đi. Năm năm sau, Huyền Dạ nhất định sẽ quay lại.

Nói xong, mang theo Huyền Nguyệt rời đi.

- Chờ một chút, cha.

Huyền Nguyệt nghẹn ngào ngăn cản phụ thân.

Huyền Dạ chau mày, Thiên Cương kiếm thánh tạo áp lực vô hình làm cho hắn thủy chung ở thế hạ phong chịu nhục, mà hết thảy đều do nữ nhi mình mà ra, nếu như Thiên Cương kiếm thánh yêu cầu lưu lại nữ nhi hắn cũng vô pháp ngăn cản, không khỏi cả giận nói:

- Ngươi còn muốn làm gì?

Huyền Nguyệt trên mặt nước mắt giàn dụa, một màn giao kèo vừa rồi giữa Thiên Cương kiếm thánh và Huyền Dạ đều dùng phương pháp truyền âm, nàng không có nghe được, nàng chỉ biết mình sắp phải chia lìa A Ngốc, bi ai nói:

- Cha, ta có đồ vật muốn lưu lại cho hắn. Cha trước tiên nên giải trừ phong ấn, con sẽ theo cha phản hồi Giáo đình.

Nhìn nữ nhi bộ dạng bi thương, Huyền Dạ trong lòng mềm nhũn, giải khai trói buộc. Huyền Nguyệt dùng ống tay áo gạt đi nước mắt, đi tới trước mặt Thiên Cương kiếm thánh, nức nở nói:

- Gia gia, ngài nói cho A Ngốc, nói Nguyệt Nguyệt vĩnh viễn nhớ thương hắn, kêu hắn chú ý thân thể, nếu như còn có thể, sau này ta nhất định sẽ đi tìm hắn.

Vừa nói nàng vừa lấy vòng tay Tinh Linh đưa cho Thiên Cương kiếm thánh

- Đây là Tinh Linh nữ vương đưa cho ta, rất có hữu dụng trong việc tìm kiếm Tinh Linh Tộc tộc nhân, chỉ là, chỉ là Nguyệt Nguyệt không thể đi cùng hắn.

Thiên Cương kiếm thánh tiếp nhận vòng tay Tinh Linh, từ tốn nói:

- Hài tử, trở về phải hảo hảo cố gắng tu luyện, ngươi và A Ngốc sau này nhất định còn có thể gặp lại. Gia gia không có gì đưa cho ngươi, chỉ có thể đợi sau này sẽ đem cho ngươi một cường đại thủ hộ giả thôi.

Nhìn tiểu cô nương này, hắn lại thầm nhớ tới nữ nhi đã mất của mình.

Huyền Nguyệt lần nữa nước mắt lại lưng tròng, nhìn thoáng qua thật sâu A Ngốc đang té xỉu trong cánh tay Tịch Văn, khóc nói:

- Ngài nói cho hắn biết, ta…..ta hy vọng hắn có thể làm người hầu cả đời của ta.

Nói xong, quay đầu bỏ chạy, từng giọt nước mắt trong suốt tuôn rơi, dưới ánh mặt trời chiếu xuống lóe ra quang mang 7 màu.

Huyền Dạ thở dài, hướng Thiên Cương kiếm thánh thi lễ, rồi liền đuổi theo nhi tử. Thiên Cương kiếm thánh thì thào tự nhủ:

- Âu Văn, cả đời ngươi thật sự quá khổ, sư phụ không thể đền bù ngươi cái gì, chỉ có thể tận lực trợ giúp cho hạnh phúc đệ tử ngươi.

Tịch Văn sư huynh đệ đã xông tới, Chu Văn nói:

- Sư phụ, ngài cứ để cho hắn như vậy đi sao? Ngài vừa rồi không biết hắn có bao nhiêu ngạo khí a!

Thiên Cương kiếm thánh khẽ cau mày, nói:

- Chu Văn, bắt đầu từ hôm nay, ta phạt ngươi diện bế ba tháng, tính tình dễ kích động ngươi phải hảo hảo thay đổi, Tịch Văn ngươi giám sát hắn. Huyền Dạ ma pháp thiên phú, thậm chí vượt qua phụ thân hắn - Giáo hoàng đương đại, sau này tiền đồ không thể hạn lượng. Mặc dù ta có thể thắng hắn rất dễ dàng, nhưng ngươi lại không có nghĩ tới, nếu như hoàn toàn đắc tội Giáo đình, tất cả cao cấp tế tự sẽ liên thủ phát động cấm chú, sợ rằng Thiên Cương sơn khó có thể tồn tại, nếu chỉ một đấu một, ta cũng không hề ngại Giáo hoàng. Nhưng nếu như bảo trì khoảng cách, cho hắn đầy đủ thời gian ngâm xướng chú ngữ, ta cũng khó bảo không bại, thiên thần mặc dù hư vô mờ mịt, nhưng Giáo hoàng lại có thể nắm giữ lực lượng thần bí này.

- Ta biết, công lực hiện tại các ngươi cũng không kém, ma pháp thông thường căn bản không cách nào đột phá đấu khí phòng ngự của các ngươi, nhưng các ngươi ngàn vạn lần không nên coi thường uy lực của ma pháp, ma pháp có thể mượn năng lượng từ thiên địa so với đấu khí tự thân tu luyện mạnh hơn một ít. Huống hồ, ngàn năm đại kiếp sắp xuất hiện, ta không hy vọng có chuyện gì xảy ra, các ngươi bắt đầu từ hôm nay đều phải gia tăng tu luyện. Kiếp nạn sắp tới, sẽ dựa vào các ngươi.

Hắn thân thủ một trảo, tiếp nhận A Ngốc từ tay Tịch Văn

- Tịch Văn, ngươi hãy hảo hảo chỉ điểm cho 2 người cùng đi với A Ngốc. Ta đã hiểu rõ, Âu Văn cừu nhất định phải báo, nhưng chúng ta cũng không thích hợp nhúng tay, dù sao hắn trên đại lục cũng đã tạo ra quá nhiều sát nghiệt, nếu như phái ta công nhiên xử lý, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng Thiên Cương Kiếm Phái, nhiệm vụ báo thù này hãy để A Ngốc hoàn thành đi.

Lộ Văn nói:

- Nhưng sư phụ, A Ngốc đứa nhỏ này tuổi còn quá nhỏ, mặc dù hắn có cường đại hơn so với đệ tử đồng tuổi, nhưng chỉ sợ cũng......

Thiên Cương kiếm thánh nâng tay chặn lời hắn nói,

- Cái này không khiến các ngươi quan tâm. Nửa năm sau, các ngươi đến thạch quật tìm ta, ta sẽ nói cho các ngươi. Trong vòng nửa năm này, bất luận kẻ nào cũng không được phép đến sau núi quấy rầy ta.

Nói xong, ôm A Ngốc biến mất trước mặt mọi người.

Tịch Văn mang theo các vị sư đệ cung kính hướng về phía Thiên Cương kiếm thánh biến mất thi lễ, một hồi lâu, Tịch Văn mới nói:

- Chúng ta cũng nên trở về thôi. Xem ra, sư phụ muốn đích thân dạy A Ngốc.

Chu Văn vẻ mặt đau khổ nói:

- Đại sư huynh, sư phụ phạt ta diện bế ba tháng, huynh xem......

Tịch Văn trừng mắt liếc hắn mắt một cái, nói:

- Ngươi quả thật đáng diện bế, tính tình ngươi thật là…! Tứ đệ, bắt đầu từ hôm nay, ngươi phải đốc thúc các đệ tử gia tăng tu luyện, chúng ta cũng vậy. Sư phụ muốn chúng ta đề cao thực lực tất có dụng ý của người.

Lộ Văn nói:

- Vâng, đại sư huynh.

............

Trong một gian phòng âm u.

- Ngươi tìm ta có việc sao?

Thanh âm trầm thấp vang lên.

- Nếu như không có việc gì, ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý tới nơi này sao?

Một thanh âm trầm thấp tương tự vang lên

- Chuyện gì?

Thanh âm trầm thấp không mang theo một tia sắc thái tình cảm.

- Thủ hạ ta trong lúc tiến hành nhiệm vụ, không những bị thủ hạ ngươi công kích mà còn giết chết một Thu Hoạch giả, Chủ Thượng Sát Thủ công hội, ngươi không phải nên giải thích một chút sao?

Người này đúng là Hội Trưởng Đạo Tặc công hội, hắn sau khi biết được Thu Hoạch giả chết dưới tay Minh Vương kiếm, liền lập tức chạy tới tổng bộ Sát Thủ công hội khởi binh truy vấn. Tổng bộ Sát Thủ công hội đối với người khác có thể nói là một địa phương bí mật, nhưng đối với người đứng đầu nắm giữ tình báo khắp thiên hạ như hắn mà nói, cũng không tính là gì.

- Ngươi nói cái gì?

Chủ Thượng có chút kinh ngạc nói.

- Ta nói thủ hạ của ngươi đã giết chết một Thu Hoạch giả bên ta. Ngươi hẳn biết đào tạo nên một Thu Hoạch giả khó khăn dường nào, hơn xa việc ngươi đào tạo nên một Diệt Sát giả.

Hội Trưởng kích phẫn nói.

Chủ Thượng đáp:

- Điều này sao có thể? Giết được Thu Hoạch giả trong tình huống một chọi một chỉ có Nguyên Sát giả mới có khả năng, nhưng bọn hắn hiện tại đều ở trong tổ chức, ta cũng không phái bọn họ chấp hành bất cứ nhiệm vụ gì, ngươi không phải đã lầm chứ? Ngươi hẳn biết, quan hệ giữa Đạo Tặc công hội cùng Sát Thủ công hội chúng ta luôn luôn là đôi bên cùng có lợi mà.

- Hừ! Ta lầm? “Minh Vương nhất thiểm Thiên Địa Động”, trừ vương bài sát thủ của Sát Thủ công hội - Minh Vương - ra còn ai có thể làm được. Chính là đệ tử của “Minh Vương” đã dụng Minh Vương kiếm giết thủ hạ ta.

Chủ Thượng thất thanh nói:

- Ngươi nói cái gì? Đệ tử Minh Vương? Có phải là một thiếu niên không lớn tuổi lắm, hơn nữa nhìn qua có chút chất phác.

Hội Trưởng hừ lạnh một tiếng, nói:

- Nếu ngươi đã thừa nhận như vậy, chuyện này ngươi phải cho Đạo Tặc công hội chúng ta một cái công đạo.

Chủ Thượng trầm ngâm trong chốc lát, nói:

- Ngươi đòi ta công đạo cái gì? Ta hiện tại cũng đang một mực tìm kiếm người này. Được rồi, ngươi còn chưa biết, Minh Vương sớm đã phản bội Sát Thủ công hội.

Hội Trưởng Đạo Tặc công hội ngẩn người, thoáng cười lạnh nói:

- Ngươi nghĩ muốn lừa gạt ai? Minh Vương thay các ngươi bán mạng nhiều năm lập bao nhiêu công lao như vậy. Ngươi còn không hảo hảo lung lạc hắn, như thế nào phản bội chứ? Hơn nữa cho dù hắn có phản bội, lấy tác phong ngươi chẳng nhẽ lại lưu lại mầm họa?

Chủ Thượng thanh âm mang chút tức giận:

- Ngươi đừng tưởng rằng ta sợ ngươi, ngươi ta hai phương nếu như cương ngạnh, đối với ai cũng không tốt. Ngươi hẳn còn nhớ rõ lý do Minh Vương gia nhập công hội ta. Hắn nghe lén ta nói chuyện, biết rõ bí mật năm xưa, ngươi nói hắn có phản bội hay không? Mặc dù ta phản ứng kịp thời, hạ độc thủ Vô Nhị thánh thủy, nhưng công lực hắn quả thực cường hãn, trúng độc mà vẫn đào tẩu, tránh được hai lần đuổi giết của ta.

- Hiện tại Minh Vương hẳn đã chết, mà chúng ta cũng vì thế mất đi ba gã diệt sát giả, sáu gã nguyên sát giả cùng một cánh tay phó Hội Trưởng. Theo như ngươi nói tiểu tử kia dường như đúng là đệ tử “Minh Vương”. Xem ra, Minh Vương quả thật đã đem Minh Vương kiếm truyền cho hắn. Ta hiện cũng đang truy tìm hắn. Không biết thủ hạ ngươi tìm thấy hắn ở đâu?

Nghe xong Chủ Thượng giải thích, Hội Trưởng Đạo Tặc công hội bình tĩnh hơn, trầm giọng nói:

- Tại Thiên Nguyên Tộc trong Tinh Linh sâm lâm. Bất quá, hắn hiện tại có thể đã rời đi, về phần đi địa phương nào, ta cũng không rõ lắm. Nếu những lời ngươi nói là thật, ta sẽ cho thủ hạ tìm kiếm tiểu tử kia nhưng ta hy vọng ngươi có thể giải quyết hắn.

Chủ Thượng trong lòng mừng thầm nhưng sắc mặt lại không biểu lộ gì, nói:

- Hảo, chuyện này để cho chúng ta đi, ta biết Đạo Tặc công hội các ngươi không dễ giết người. Thu Hoạch giả các ngươi đến Tinh Linh sâm lâm làm gì? Lại có đại nhiệm vụ gì sao? Các ngươi càng ngày càng giàu có a!

Hội Trưởng Đạo Tặc công hội trong lòng khẽ động, hắn cùng Chủ Thượng Sát Thủ công hội đối đầu đã không phải ngày một ngày hai, nghe vậy cười lạnh nói:

- Cũng không thể bằng ngươi a, chúng ta sao có thể kiếm tiền nhanh như Sát Thủ công hội được. Trước như vậy đi, nếu có tin tức ta sẽ lập tức thông tri cho ngươi.

Nói xong, bóng đen chợt lóe, tại chỗ không thấy đâu. Chủ Thượng cười lạnh vài tiếng, tự nhủ:

- Hành động của Sát Thủ công hội chúng ta ngươi có khả năng khống chế sao?

Lão nhân cụt tay xuất hiện bên cạnh Chủ Thượng, thấp giọng nói:

- Chủ Thượng, hắn hiện tại càng ngày càng kiêu ngạo, chúng ta có nên......

Chủ Thượng giơ tay ngăn cản hắn nói:

- Không, Đạo Tặc công hội thế lực kỳ thật cũng không dưới chúng ta, hơn nữa trong lúc này chúng ta vẫn còn có thể lợi dụng, hiện tại không nên động đến bọn họ. Chuyện Minh Vương chúng ta vốn giấu diếm rất kỹ, nhưng hiện tại hắn đã biết. Hiện không có Minh Vương, chúng ta thực lực quả thật yếu đi không ít. Ngươi ra lệnh thủ hạ tất cả ra ngoài tìm kiếm tiểu tử kia đi. Nếu như thực lực hắn tương tự Minh Vương thì hãy thu phục, bồi dưỡng một đoạn thời gian, chúng ta lần nữa lại có được thiên hạ đệ nhất sát thủ.

Lão nhân cụt tay chần chờ nói:

- Nhưng Minh Vương là vì chúng ta mà chết, hắn sao có thể gia nhập?

Chủ Thượng hừ lạnh một tiếng, nói:

- Không có gì là không thể, cái này còn phải xem sự cố gắng của ngươi. Chuyện này trước không cần phải gấp gáp, đợi có tin tức hãy nói. Ngươi phải tăng cường huấn luyện thủ hạ, đối với chúng ta sau này đến thời điểm có thể hữu dụng.

- Vâng, Chủ Thượng.

Lão nhân cụt tay lặng lẽ lui xuống, hắn cũng không có nhìn thấy đáy mắt Chủ Thượng lóe ra hồng mang nhàn nhạt.

.............

- Không, không, ta không phải ác ma.

A Ngốc từ cơn ác mộng bừng tỉnh, mạnh mẽ ngồi dậy. Hắn không ngừng thở hổn hển, mới vừa rồi hắn mơ thấy có vô số oan hồn vây bắt đòi mạng hắn. Một hồi lâu, hắn mới bình tĩnh trở lại, phát hiện trên đầu có một mảng đá lớn, chung quanh u ám, chỉ có thể mơ hồ nhìn tựa hồ như đang trong một cái động quật

- Ngươi đã tỉnh?

Âm thanh trong trẻo vang lên bên tai A Ngốc. A Ngốc lúc này mới nhận thức đây không phải là thạch quật của Thiên Cương kiếm thánh sao?

- Sư tổ, là lão nhân gia ngài sao? Ta như thế nào lại ở đây.

- Là ta mang ngươi tới đây, ngươi đã hôn mê một ngày. Hiện tại cảm giác như thế nào?

A Ngốc đầu óc từ từ hồi tưởng lại hết thảy, chua xót nói:

- Sư tổ, ta không sao. Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt nàng có phải đã theo phụ thân trở về?

Thiên Cương kiếm thánh xuất hiện trước mặt A Ngốc, hắn tay đặt trên vai A Ngốc ngăn không cho hắn đứng lên.

- Ngồi đừng nhúc nhích. Tiểu cô nương kia đã cùng phụ thân rời đi. Đối với ngươi mà nói, cùng nàng tách ra chưa chắc đã là chuyện xấu. Bên cạnh nàng, ngươi sao có thể chuyên tâm tu luyện đây chứ?

A Ngốc cúi đầu, trong lòng dâng lên nỗi nhớ mãnh liệt, mặc dù ở chung chỉ có hơn tháng nhưng thân ảnh Huyền Nguyệt sớm đã in sâu trong nội tâm hắn.

- Đây là nàng để lại cho ngươi.

Thiên Cương kiếm thánh đem vòng tay Tinh Linh xanh biếc đưa cho A Ngốc. A Ngốc tiếp nhận nắm chặt trong tay, vòng tay tựa hồ vẫn lưu lại hương thơm của Huyền Nguyệt.

- Nàng nhờ ta nói cho ngươi, sau này nếu còn có thể, nàng sẽ đến tìm ngươi. Nàng còn nói, hy vọng ngươi có thể làm người hầu cả đời của nàng.

Mặc dù Thiên Cương kiếm thánh truyền đạt lời nhắn của Huyền Nguyệt thanh âm cũng không mang theo chút sắc thái tình cảm nào, nhưng A Ngốc lại thật sâu rung động. Hắn cho dù có khờ khạo cũng có thể hiểu ra tình ý trong những lời nói đó, thân thể có chút run rẩy, nức nở nói:

- Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, ta, ta nguyện ý làm người hầu cả đời của nàng!

Thiên Cương kiếm thánh thở dài một tiếng, nói:

- Hài tử, các ngươi đều còn nhỏ, nói chuyện tình ái vẫn còn hơi sớm a. A Ngốc, ta hỏi ngươi một vấn đề

Hắn trên người đột nhiên tản mát ra bạch quang nồng đậm, đó là quang mang Sanh Sanh đấu khí, quang mang đã chiếu sáng cả động quật, làm A Ngốc có thể rõ ràng thấy được lão nhân nổi tiếng khắp thiên hạ trước mặt.

A Ngốc miễn cưỡng chế trụ nội tâm, nói:

- Ngài hỏi đi, sư tổ.

Thiên Cương kiếm thánh giương đôi mắt, quang mang vững vàng nhìn A Ngốc, trầm giọng nói:

- Ta hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý báo thù cho Âu Văn?

Nhắc tới cừu hận của Âu Văn, A Ngốc chấn động toàn thân, không chút do dự gật đầu:

- Đương nhiên nguyện ý, Âu Văn thúc thúc chết rất bi thảm! Đám Sát Thủ công hội đó thật đáng hận.

Thiên Cương kiếm thánh hài lòng gật đầu:

- Như vậy thì tốt. Nếu ngươi nguyện ý, sứ mệnh báo thù kia sẽ giao phó cho ngươi.

A Ngốc ngẩn người, nói:

- Ta? Được, sư tổ, ta cho dù có chết cũng nhất định vì Âu Văn thúc thúc báo thù.

Thiên Cương kiếm thánh cười mỉa, nói:

- Lấy công lực hiện tại của ngươi, sợ rằng ngay cả một sát thủ phổ thông cũng không đối phó được. Nếu như không phải dựa vào mấy món bảo bối, ngươi cho rằng bản thân có thể tự mình chống đỡ 5 giây công kích của tiểu tử Huyền Dạ kia sao? Ta nói cho ngươi hay, khí vật mặc dù có lúc trọng yếu, nhưng quan trọng hơn chính là tự thân thực lực, nếu không cho dù ngươi cầm thần khí cũng vô pháp phát huy uy lực chân chính. Ví dụ đơn giản, ta tay không đấu với Huyền Dạ cầm 5 kiện thần khí thì hắn vẫn không phải đối thủ của ta, ngươi có hiểu được không?

A Ngốc đại khái hiểu được ý của Thiên Cương kiếm thánh, gật gật đầu, nói:

- Sư tổ, ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện. Âu Văn thúc thúc nói, ta ăn Vãng Sanh quả, tu luyện Sanh sanh quyết sẽ nhanh hơn người khác rất nhiều. A di Tinh Linh Tộc còn thi triển Tinh Linh suối nguồn trên người ta, ta nghĩ, tương lai ta nhất định có thể vì thúc thúc báo thù.

Khi trước nói qua, A Ngốc cũng không nhắc đến chuyện hắn đã ăn được Vãng Sanh quả, lúc này nói ra, ngay cả Thiên Cương kiếm thánh tâm chí luôn trầm ổn cũng chấn động, giật mình hỏi:

- Ngươi nói cái gì? Ngươi ăn được Vãng Sanh quả, trước sao ngươi không nói. Trách không được, trách không được ngươi có thể tu luyện nhanh như vậy. Tư chất ngươi mặc dù không kém, nhưng còn chưa tới mức thiên tài, nguyên lai là do tác dụng của Vãng Sanh quả. Âu Văn a! Việc làm tốt nhất của ngươi chính là đã thu A Ngốc làm đồ đệ a!

A Ngốc tâm tình giờ đã tốt hơn, gãi gãi đầu, nói:

- Sư tổ, Vãng Sanh quả kia thật tốt như vậy sao?

Thiên Cương kiếm thánh trịnh trọng gật đầu, nói:

- Vãng Sanh quả có thể nói là thiên hạ chí bảo, đối với những người tu luyện Sanh Sanh quyết như chúng ta tác dụng lại càng vô cùng lớn. Sau này ngươi sẽ hiểu được.

Dừng một chút, hắn nói tiếp:

- Hài tử, ngươi tự thấy mình cùng cái tên Giáo đình Huyền Dạ kia thế nào?

A Ngốc ngẩn người, đáp:

- Huyền Dạ là phụ thân Nguyệt Nguyệt, là Giáo đình Hồng y Giáo chủ, là ma pháp sư lợi hại nhất ta từng thấy. Ta, ta sao có thể so với hắn?

Thiên Cương kiếm thánh hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi quá thiếu tự tin, khuyết điểm này nhất định phải sửa. Ta thẳng thắn nói cho ngươi hay, ta đã thay ngươi hướng hắn khiêu chiến, nếu như ngươi muốn bảo trụ Minh Vương kiếm - di vật của Âu Văn để lại cho ngươi, vậy năm năm sau quyết chiến còn phải hơn hắn mới được.

A Ngốc thất thanh nói:

- Cái gì? Không, không có khả năng, ta căn bản không có khả năng thắng hắn a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.