Thiên Kim Thật Và Hệ Thống Giả

Chương 6: Cho cô ba phút, mở cửa ra!




“Xin lỗi. Lần đó tôi uống say nên không biết người đó là Nguyệt Nguyệt. Nếu như tôi biết, chắc chắn tôi sẽ không đồng ý đính hôn với Kiều Mộng Mộng.”

Người tới chính là Lục Trầm, người thừa kế của tập đoàn Lục thị và cũng là chồng sắp cưới trên danh nghĩa của Kiều Mộng Mộng.

Chuyện hôn sự của hai nhà Kiều và Lục được định từ nhỏ, vì thế từ nhỏ Lục Trầm và Kiều Kiêu Nguyệt đã biết sau khi trưởng thành sẽ ở bên nhau, hai người là thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì sẽ kết hôn vào cuối năm.

Nhưng cái không có ngoài ý muốn đó luôn dễ xảy ra ngoài ý muốn, bốn tháng trước Kiều Kiêu Nguyệt bị đánh, bọn cướp làm cô ta bị thương phải truyền máu gấp, khi này mới phát hiện ra rằng nhóm máu không trùng khớp với gia đình, Kiều Kiêu Nguyệt vốn chẳng phải con gái của nhà họ Kiều.

Người nhà họ Kiều cho điều tra ngọn ngành thì phát hiện ra vào hai mươi năm trước đã bế nhầm đứa trẻ trong bệnh viện, thiên kim thật sự của nhà họ Kiều lại ở vùng núi xa xôi, gầy gò hốc bác, nhìn là biết sống không dễ dàng. Vì để bù đắp cho Kiều Mộng Mộng, bố Kiều và mẹ Kiều đã đổi Kiều Mộng Mộng thành người đính hôn với Lục Trầm.

Cuộc hôn nhân của hai nhà Kiều Lục vốn chỉ là hôn nhân thương mại, nhà họ Lục cũng không muốn Lục Trầm cưới một thiên kim giả không có quan hệ huyết thống với nhà họ Kiều, vì thế không hề từ chối đề nghị của nhà họ Kiều, giấu giếm Lục Trầm quyết định hôn sự.

Lục Trầm vốn dĩ kiên quyết phản đối nhưng ông nội và bố đều không đồng ý hôn sự của anh ta và Kiều Kiêu Nguyệt. Anh ta chỉ đành tới quán bar giải sầu, say rượu xong thì mơ mơ màng màng lên giường với một cô gái trong khách sạn. Sau đó anh ta nhìn thấy Kiều Mộng Mộng hoảng hốt chạy trốn thì tưởng rằng cô gái đó là Kiều Mộng Mộng nên mới đồng ý hôn sự, đồng thời nghe theo sự sắp xếp của người nhà hẹn Kiều Mộng Mộng đi ăn, dẫn Kiều Mộng Mộng tham dự các hoạt động…

Sau chuyện say rượu, Kiều Kiêu Nguyệt hiểu lầm anh ta phải lòng người khác nên một mực tránh mặt anh ta, cho tới ba tháng sau Kiều Kiêu Nguyệt hay chuyện đính hôn nên gọi điện tới, họ tranh cãi nảy lửa. Kiều Kiêu Nguyệt không thể chấp nhận được nên chạy ra khỏi biệt thự và đụng phải Kiều Mộng Mộng đang tập lái.

Lúc đó anh ta vẫn chưa hiểu tại sao Kiều Kiêu Nguyệt lại chất vấn anh ta, bây giờ thì anh ta hiểu rồi. Hóa ra người anh ta ngủ cùng khi đó không phải là Kiều Mộng Mộng mà là Kiều Kiêu Nguyệt.

Kiều Kiêu Nguyệt mang thai con của anh ta nhưng sảy thai rồi.

Lục Trầm sớm biết vậy thì đã chẳng làm, anh ta cúi đầu ủ rũ: “Kiến Nam, cậu muốn đánh, muốn chửi tôi thế nào cũng được, tôi có lỗi với Nguyệt Nguyệt.”

Kiều Kiến Nam giơ nắm đấm lên vung mạnh vào mặt Lục Trầm, Lục Trầm nhắm mắt không có ý định phản kháng nhưng lại không hề có cơn đau như trong dự đoán truyền tới, Kiều Kiến Nam nghiến răng nghiến lợi, buông lỏng nắm đấm nhìn vào cô gái yếu ớt trên giường bệnh.

“Trước mắt, chuyện đầu tiên cần làm là tra ra người đã đăng video. Tao không muốn sau khi Nguyệt Nguyệt tỉnh lại sẽ nhìn thấy tin tức ô uế áp đảo này.”

Lục Trầm cũng nhìn theo tầm mắt của anh ta, nhìn sắc mặt trắng bệnh của cô gái, đầu lông mày nhíu chặt, đau khổ giằng xé, đáy lòng bất giác đau đớn.

Kiều Kiến Nam lướt bình luận trong Weiyin, giọng nói trầm xuống: “Chắc chắn chuyện này có liên quan tới Kiều Mộng Mộng.”

Lục Trầm siết chặt nắm đấm, ánh mắt lập lòe sắc lạnh: “Để tôi giải quyết chuyện này.”

Thành phố Bắc Kinh.

Ông chủ bí ẩn nào đó đăng nhập vào tài khoản Weiyin của mình, nhìn nội dung “mình” đăng trong bình luận, đồng tử thấp thoáng sắc lạnh.

Sáng sớm nay phát hiện ra có hacker xâm nhập vào máy tính của anh, trộm tài khoản Weiyin của anh, chỉ là để đăng những thứ này thôi ư?

Trợ lý đặc biệt đứng bên cạnh hơi khom lưng, cung kính cất lời: “Sếp Mục, có cần tôi ra tay không?”

Người đàn ông giơ ngón tay lên: “Không cần.”

Anh lại rất tò mò, “hacker” này còn định làm gì nữa.

Cùng lúc đó.

Trong căn phòng nào đó ở thành phố Thượng Hải, “Kiều Mộng Mộng” đang ngồi trên sofa, hai chân bắt chéo, điềm nhiên tự tại, thong thả uống trà.

Mọi thứ đều nằm trong tay của “cô”.

Điều duy nhất khiến “cô” thất vọng là linh hồn của Kiều Mộng Mộng vẫn đắm mình trong hồi ức không chịu thoát ra.

[Kiều Mộng Mộng, ra đi.]

Linh hồn của Kiều Mộng Mộng không động đậy, hệ thống không còn cách nào khác đành cưỡng ép lôi linh hồn của cô từ trong góc ra.

Kiều Mộng Mộng vừa rồi ánh mắt vẫn còn sắc lạnh ngay lập tức trở nên yếu đuối, cô co ro ôm lấy hai chân mình, gục đầu vào giữa hai chân, cô vừa cấu cánh tay mình theo bản năng vừa liên tục lấy móng tay cào qua cào lại trên cánh tay để lại một vết đỏ do trong lòng quá đỗi đau khổ.

[Kiều Mộng Mộng! Cô đang làm gì thế!]

Hệ thống đang bình tĩnh ngay tức khắc hốt hoảng, nhìn hành động tự làm đau mình của Kiều Mộng Mộng vừa tức giận vừa đáng thương cho cô.

“Suỵt, hệ thống, anh đừng nói chuyện, ồn lắm.”

Kiều Mộng Mộng ngẩng đầu, nhìn vào không khí yếu ớt nói, giọng nói nhẹ tênh không có sức, ánh mắt lại càng thất thần.

Nhìn thấy dao gọt hoa quả trên bàn trà, sự thất thần trong đôi mắt đó tan biến, thay vào đó là một sự dứt khoát.

Trực giác nói với hệ thống rằng Kiều Mộng Mộng muốn làm một vài chuyện không hay, anh quyết định khống chế cơ thể của Kiều Mộng Mộng nhưng ý chí kiên quyết của Kiều Mộng Mộng khiến anh không giành được, chỉ có thể nhìn cô cầm lấy dao gọt hoa quả đặt lên cổ tay của mình.

Giọng của hệ thống run rẩy: [Cô muốn làm gì?]

Kiều Mộng Mộng cười một cái như thể nói về chuyện ăn cơm uống nước thường ngày.

[Hệ thống, tôi muốn chết.]

[Tôi biết cô muốn chết, nhưng trước hết cô đừng chết, cô xem Weiyin trước đã, dư luận đổi chiều rồi.]

Kiều Mộng Mộng khăng khăng nắm chặt dao gọt hoa quả không chịu bỏ xuống.

[Nghe lời tôi, tôi nói sự thật.]

[Kiều Mộng Mộng...]

Nhân lúc Kiều Mộng Mộng buông lỏng ý thức, hệ thống cưỡng ép điều khiển tay phải của cô, vứt dao gọt hoa quả xuống rồi lại điều khiển tay cô mở Weiyin.

Nhìn chiều hướng dư luận thay đổi, đồng tử Kiều Mộng Mộng co lại, cô khó tin xem bình luận, nhìn thấy mình nhận được rất nhiều tin nhắn. Tất cả đều là để an ủi cô, còn cả xin lỗi, cô chớp mắt hoang mang nhìn vào không trung.

[Hệ thống, anh làm à?]

[Ừ.]

Hệ thống kiềm nén cảm giác bị kích điện, yếu ớt đáp.

[Kiều Mộng Mộng, gặp chuyện gì cũng đừng bi quan. Tôi từng nói sẽ giúp cô thì chắc chắn sẽ không bỏ rơi cô.]

Lòng Kiều Mộng Mộng thấy hơi ấm áp.

Người tự ti yếu đuối như cô mà cũng xứng đáng được che chở ư?

[Đương nhiên là đáng rồi.]

Hệ thống chắc nịch: [Mọi người đều có vẻ đẹp riêng của mình, cô cũng không ngoại lệ.]

[Kiều Mộng Mộng.]

“Hửm?”

[Cô rất dễ thương, rất đáng được yêu.]

Giọng của hệ thống cực kỳ dịu dàng, dễ dàng an ủi được Kiều Mộng Mộng, cô lau sạch nước mắt đứng dậy.

“Hệ thống.”

[Sao?]

“Cảm ơn anh.”

Cốc cốc cốc.

Lại có tiếng gõ cửa, Kiều Mộng Mộng rùng mình theo bản năng một cái nhưng nhanh chóng chỉnh lại mái tóc bù xù, mở cửa.

Đập vào mắt là dì chủ nhà, chưa đợi dì chủ nhà nói cô đã mở lời trước:

“Con dọn đi ngay đây.”

Dì chủ nhà áy náy nhìn cô một cái: “Không cần nữa, dì đã thấy chuyện trên Weiyin rồi, con cũng khổ mà, con cứ ở đây đi, trước đó là dì không tốt.”

“Dì…”

Kiều Mộng Mộng bỗng dưng không biết nói gì, cô lúng túng móc tiền trong túi ra nhét vào tay dì chủ nhà: “Đây là tiền thuê nhà ạ.”

Dì chủ nhà không nhận, bà thật sự đồng cảm với cô gái này, bà trả lại tiền cho Kiều Mộng Mộng xong thì vội vã rời đi.

[Hệ thống, không phải tôi đang nằm mơ đấy chứ?]

Hệ thống dò được trạng thái của Kiều Mộng Mộng đang chuyển biến tốt, tích phân đang có chiều hướng tăng lên.

[Sau này cho dù gặp phải chuyện gì thì cũng phải tin tôi, nhớ chưa?]

[Ừm.]

[Theo trạng thái hiện tại, hệ thống có hai kiến nghị dành cho cô: Thứ nhất, tránh xa đám cặn bã hai nhà Kiều Lục ra, tới thành phố khác sinh sống, mắt không thấy thì tim không đau. Thứ hai, quay về nhà họ Kiều, lấy lại căn cước của cô, kiên cường trước hai nhà Kiều Lục, làm một dũng sĩ thật sự.]

Kiều Mộng Mộng không hề do dự: [Tôi chọn một.]

[Ký chủ có chắc chắn không?]

[Chắc…]

Lời còn chưa dứt thì ngoài cửa xuất hiện một tiếng gào rống.

“Cho cô ba phút, mở cửa ra ngay cho tôi!”

Nhận ra giọng người nói, Kiều Mộng Mộng không mở cửa ngay như trước đó nữa mà nhìn ra ngoài qua mắt mèo, vài vệ sĩ mặc áo đen đứng bên ngoài, còn có một người đàn ông khí thế hùng hồn đi sau.

Mấy người đó là vệ sĩ của nhà họ Kiều, còn người đàn ông kia là chồng sắp cưới của cô, Lục Trầm.

Một vệ sĩ tìm thấy dì chủ nhà nên dẫn tới.

“Tổng giám đốc Lục, bà ta là chủ nhà.”

Giọng của Lục Trầm rất lạnh lùng, nhìn dì chủ nhà từ trên cao xuống: “Mở cửa.”

Dì chủ nhà chưa từng thấy dáng vẻ này, tay run lẩy bẩy, cơ thể cũng run theo: “Tôi, tôi không có chìa khóa nhà, tôi không mở được. Tiểu Kiều không chọc gì đến mấy người, con bé chỉ muốn sống cuộc sống của người bình thường thôi, các người có thể tha cho con bé không?”

Dì chủ nhà chặn Lục Trầm lại nhưng bị vệ sĩ bên cạnh đẩy ra xô xuống đất.

Cốc cốc!

Tiếng gõ cửa đinh tai nhức óc, sắc mặt Lục Trầm rất khó coi, giọng nói càng rét thấu xương: “Kiều Mộng Mộng, nếu không mở cửa ra thì đừng trách bọn tôi đạp cửa.”

Kiều Mộng Mộng trốn sau cửa run rẩy: [Họ tìm tới cửa rồi, sao giờ?]

[Cứ mở ra đi.]

[Hả?]

Chưa đợi Kiều Mộng Mộng phản ứng lại thì hệ thống đã điều khiển tay cô mở cửa.

Kiều Mộng Mộng:!!!

[Sao anh lại mở cửa ra rồi!]

Cô ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với cặp mắt tức giận đùng đùng của Lục Trầm.

[A a a!]

Lục Trầm cầm còng tay lên cực kỳ có cảm giác ép buộc: “Kiều Mộng Mộng, tự giác một chút.”

Kiều Mộng Mộng nhìn chiếc còng tay, ký ức như cơn ác mộng xộc vào trong đầu: Hôm đó Lục Trầm từ bệnh viện về, cũng là vẻ mặt lạnh lùng thế này. Chưa để cô giải thích đã cầm còng tay khóa cổ tay cô lại, nhốt cô vào phòng tối, không cho ăn không cho uống. Dù không đánh cô nhưng lại tra tấn cô về mặt tinh thần.

Không! Cô không muốn quay về!

Họ đang lạm dụng hình phạt!

Lục Trầm nắm lấy cổ tay của cô, đeo còng tay lên.

“Tôi và Nguyệt Nguyệt là thanh mai trúc mã. Nếu như không phải cô vừa quay về đã cướp mất thân phận của cô ấy, đòi đính hôn với tôi thì bây giờ Nguyệt Nguyệt cớ sao phải hôn mê bất tỉnh nằm trong bệnh viện?”

Kiều Mộng Mộng nhìn đi chỗ khác, nén nước mắt lại.

Nhưng Lục Trầm không có cô cơ hội, anh ta hung hãn nắm lấy cằm Kiều Mộng Mộng ép cô ngẩng đầu đối mắt với mình.

Kiều Mộng Mộng cảm giác cằm của mình sắp gãy tới nơi, sự đau đớn khiến hốc mắt cô ầng ậng nước mắt, vỡ òa lăn xuống.

Giọng của Lục Trầm vang bên tai như cơn ác mộng: “Tôi đã đăng thông báo hủy hôn lên mạng rồi, mong cô tự thu xếp ổn thỏa. Ngoan ngoãn quay về đền tội với Nguyệt Nguyệt.”

Kiều Mộng Mộng vừa đau vừa tủi thân, cô đã nói rất nhiều lần rồi, không phải cô đụng vào Kiều Kiêu Nguyệt, tại sao lại đối xử với cô như thế?!

[Kiều Mộng Mộng, đánh anh ta! Tức giận thì anh ta đi!]

[Tôi, tôi không dám. Anh, anh làm đi.]

Hệ thống cứ mãi không ra tay là muốn để Kiều Mộng Mộng học cách phản kháng, nhưng bộ dáng nhát gan của Kiều Mộng Mộng nhắc nhở anh rằng muốn để một người bị sự hèn nhát tiêm nhiễm suốt hai mươi năm đột nhiên phản kích lại có lẽ là chuyện không thể nào.

[Đối phó với mấy người này không phải chuyện nhỏ! Đưa cơ thể cho tôi.]

[Hả? À!]

Nhận được sự chấp nhận của ký chủ, linh hồn của hệ thống ngay lập tức nhập vào cơ thể của Kiều Mộng Mộng, sự hèn nhát vô tội trong đôi mắt ngay tức khắc trở nên sắc bén.

Lục Trầm nhanh chóng nhận ra được sự thay đổi này, anh ta không thích Kiều Mộng Mộng nhìn anh ta bằng ánh mắt như vậy.

“Dám nhìn tôi bằng ánh mắt này à! Ha ha, Kiều Mộng Mộng, mấy ngày không gặp mà gan cô to phết rồi đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.