Thiên Kim Thật Và Hệ Thống Giả

Chương 14: Ai nói con gái vốn yếu đuối




Một năm sau.

Trong thư viện của trường đại học Bắc Kinh, một cô gái mặc váy hoa nhí đang ngồi đọc sách trong góc, ngũ quan cô tinh xảo tuyệt đẹp, làn da trắng không tì vết, mang theo một khí chất thông minh tri thức. Dù là chỉ ngồi im lặng ở đó thôi nhưng cũng thu hút được sự chú ý của rất nhiều người.

Cô nhẹ nhàng lật giấy, ánh nắng chan hòa rọi qua khung cửa sổ chiếu lên trang sách và gương mặt của cô gái, vừa tĩnh lặng vừa hài hòa.

[Mộng Mộng, sắp đến giờ tập bơi rồi!]

Tiếng nhắc của hệ thống vang lên trong đầu làm Kiều Mộng Mộng giật mình suýt nữa quăng cả sách đi.

[Thời gian trôi nhanh thế cơ à?]

Cô cúi đầu xem giờ, chỉ còn nửa tiếng nữa!

Kiều Mộng Mộng vội vã gấp sách lại bỏ vào chiếc balo nhỏ cạnh người rồi nhanh chóng đi ra cửa thư viện.

Trên đường đi, có một nam sinh chạy tới trước mặt cô rồi chặn cô lại.

Cậu ta ngượng ngùng đưa điện thoại ra: “Xin, xin chào, có thể kết bạn WeChat không?”

Kiều Mộng Mộng mỉm cười, đang định mở lời thì đằng sau bỗng nhiên vang lên giọng nói của đàn anh Ninh Huy: “Mộng Mộng!”

Cô quay người nhìn sang, một nam sinh cao mét tám, dung mạo tuấn tú đi tới.

Nam sinh tưởng rằng cậu ấy là bạn trai của cô, chưa đợi Kiều Mộng Mộng trả lời, cậu ta bèn ỉu xìu rời đi.

Kiều Mộng Mộng khinh thường nhìn Ninh Huy một cái: “Cậu đuổi hoa đào của tôi chạy mất rồi.”

Ninh Huy cười tươi: “Người đẹp Kiều còn thiếu hoa đào cơ à, không phải có một người đây sao?”

“Cậu bớt nói linh tinh đi.” Kiều Mộng Mộng biết cậu ấy đã lâu, không lần nào Ninh Huy tìm cô mà không có chuyện cả: “Lần này lại là gì?”

Ninh Huy nghiêm túc, lấy tài liệu trong cặp ra đưa cho cô.

“Đây là tân sinh viên có khả năng nhập học khóa tiếp theo, câu lạc bộ văn học muốn tổ chức một số hoạt động thu hút tân sinh viên, kêu đám sinh viên giỏi chúng ta đưa ý tưởng.”

Kiều Mộng Mộng chăm chú lật xem, nói thẳng luôn suy nghĩ của mình: “Bây giờ internet phát triển, các sinh viên đều thích lướt video, ngày càng ít người có hứng thú với văn học rồi. Mấy hoạt động này dù là hay nhưng thật sự không giữ được người đâu…”

“Tôi cũng thấy thế.” Ninh Huy gật đầu, hỏi tiếp: “Cậu có ý tưởng gì không?”

Kiều Mộng Mộng nghĩ một lúc: “Cách diễn đạt của văn học không nhất thiết phải ở trên giấy, có lẽ chúng ta cũng nên đi theo thời đại, thể hiện ra qua các video ngắn. Cụ thể thì tôi phải tra tư liệu cho chắc chắn đã, tuần sau đưa cho cậu.”

Ninh Huy xem thời gian, hôm nay là thứ sáu.

“Có vẻ đàn em phải tăng ca rồi.”

“Chuyện của câu lạc bộ văn học cũng là chuyện của tôi. Thứ hai gặp.”

Sau khi chào tạm biệt Ninh Huy, cô bèn vội vã chạy về phía hồ bơi.

Nhưng vừa ra khỏi cổng trường thì nhìn thấy một cô gái có thân hình bốc lửa đang bị một chàng trai cao to vạm vỡ quấy rầy.

Chỉ thấy anh ta túm lấy tay cô gái, giữ cô ấy vào lòng mình, mặc kệ cô gái có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.

Cô gái tức giận trách: “Tôi bảo anh bỏ tôi ra không nghe thấy à? Tôi vốn dĩ không thích anh, anh đừng làm phiền tôi nữa.”

“Tâm Tâm, anh yêu em thật lòng, không có em anh không sống được.”

“A! Anh làm tôi đau đấy.”

Nhưng cậu con trai chẳng buông lỏng tay chút nào, nắm cô ấy rất mạnh rồi ra sức lắc.

“Em đồng ý làm bạn gái anh thì anh sẽ buông ra!”

[Súc sinh! Để tôi ra…]

Hệ thống buột miệng chửi.

“Giữa ban ngày ban mặt mà lại có chuyện này!”

Kiều Mộng Mộng của hiện tại cũng không thể nhìn nổi nữ giới bị đàn ông chó chết bắt nạt nữa.

[Hệ thống, đổi nắm đấm mạnh mẽ.]

[Đang đổi…]

Trong lúc đổi, Kiều Mộng Mộng đã xông lên, một tay túm lấy cổ tay của cậu con trai. Sức tay của cô mạnh hơn so với các cô gái bình thường, cậu con trai đau gào rống lên rồi buông ra.

“A! Con đĩ! Mày bớt lo chuyện bao đồng đi!”

Cậu con trai quay người, nhìn mặt cô một cái, ngay tức khắc thần người ra.

[Đổi hoàn tất.]

Kiều Mộng Mộng kéo cô gái khỏi sự ràng buộc của cậu con trai, sau đó giáng nắm đấm vào mặt anh ta, có kỹ năng nắm đấm mạnh mẽ hỗ trợ, cậu con trai bị đánh bay ngã “bịch” xuống đất, vài cái răng cửa rơi xuống.

Cô giơ chân lên đá thêm vài cái: “Con gái nhà người ta đã từ chối anh rồi còn cứ quấy rầy người ta, anh không thấy mình thế này rất vô lý à?”

“Tôi một lòng say mê Tâm Tâm, tôi yêu cô ấy…”

Cậu con trai bò dậy khỏi mặt đất, giơ tay ra muốn túm lấy cô gái: “Tâm Tâm, cho anh một cơ hội, anh sẽ đối xử tốt với em mà…”

Kiều Mộng Mộng nhìn cô gái, giọng nói lập tức trở nên dịu dàng: “Em muốn cho anh ta cơ hội không?”

Cô gái phẫn nộ đạp anh ta một cái: “Chị ơi, anh ta là một tên biếmn thái đấy! Ngày nào cũng bám đuôi em, em không quen anh ta!”

Hóa ra là kẻ quấy rối.

Cậu con trai bò lên nhưng không định rời đi.

Kiều Mộng Mộng bảo vệ cô gái ở đằng sau: “Đừng sợ.”

“Tôi thấy cô là một cô gái nên không định so đo với cô, nếu còn ngăn cản nữa thì đừng trách tôi đánh phụ nữ!”

Cậu con trai tức giận gào lên.

“Ai nói con gái là yếu đuối thế?”

Kiều Mộng Mộng lại vung nắm đấm mạnh mẽ, giơ chân lên đá vào hạ bộ của anh ta, đạp anh ta ngã xuống đất. Khi vẫn còn định đánh tiếp thì cô gái chợt kéo lấy cô.

“Nếu mà đánh nữa thì không còn là tự vệ đâu!”

Cô gái kéo cô chạy tới một con ngõ vắng vẻ, cậu con trai cũng được họ bỏ qua.

“Cảm ơn chị trượng nghĩa tương trợ, em tên là Mộ Từ Tâm, chị thì sao?”

“Kiều Mộng Mộng.”

Mộ Từ Tâm nắm lấy tay cô, kích động không thôi: “Hi hi, chị Mộng Mộng, ban nãy chị ngầu lắm luôn! Cứ như anh hùng có một không hai đạp mây bước tới ấy! Kho báu quý giá của em!”

Mộ Từ Tâm này đúng là hoạt bát thật, tự dưng thân luôn!

Kiều Mộng Mộng nghĩ bụng.

“Em mời chị đi ăn! A…”

Khuỷu tay của Mộ Từ Tâm không biết bị thương từ lúc nào, đau tới nỗi cô ấy phải khẽ kêu lên.

“Chị đưa em tới phòng y tế.”

Kiều Mộng Mộng dẫn Mộ Từ Tâm tới một bệnh viện gần đó, hai người vừa đi vào, Mộ Từ Tâm đã túm lấy cánh tay của cô lắc mạnh rồi thét ra tiếng như sóc đất: “A a a chị ơi, hình như em gặp được chân ái rồi…”

“Ban nãy không phải em nói chị mới là kho báu quý giá của em à, nhanh vậy đã phải lòng người khác rồi?” Kiều Mộng Mộng trêu cô ấy.

Mộ Từ Tâm chẳng nghe rõ cô đang nói gì, ánh mắt cô ấy cứ nhìn chăm chú vào bác sĩ mặc áo blouse trắng phía trước, người đàn ông có vóc dáng hoàn hảo, dung mạo tuấn tú, góc nghiêng lại càng 360 độ không góc chết, khiến nhịp tim của cô ấy đập liên hồi.

“Em nói thật đó, chị nhìn bác sĩ kia đi, là gu em thích đó, a a a thích chết đi được! Chẳng lẽ đây chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên ư?”

Kiều Mộng Mộng: …

Thế này điên rồ thật!

“Không được, chắc chắn em phải tóm được anh ấy vào tay!”

“…”

Mộ Từ Tâm đang định đuổi theo bác sĩ thì bị Kiều Mộng Mộng kéo lại.

“Đi xử lý vết thương trước đã.”

“Vết thương của em không sao đâu, đây mới là chuyện chung thân đại sự của em!”

Mộ Từ Tâm mù quáng bây giờ trong đầu nghĩ tới toàn là bác sĩ, nhưng vừa quay sang đã không thấy bác sĩ đâu nữa: “Ơ? Đi đâu rồi?”

Mộ Từ Tâm tìm một vòng nhưng chẳng thấy bác sĩ đâu, cô ấy ủ dột cúi đầu xuống: “Tiếc thật đấy…”

“Bây giờ có thể ngoan ngoãn đi xử lý vết thương hay chưa?”

“Vâng ạ, thật ra là vết thương của em vẫn hơi đau…” Mộ Từ Tâm là người lạc quan bẩm sinh, cô ấy nhanh chóng thoát khỏi sự ủ rũ: “Đi thôi, xử lý vết thương xong em mời chị đi ăn nữa!”

*

“Chị này, có vẻ duyên của em và chân ái không ngắn lắm, hì hì.”

Mộ Từ Tâm nhìn thông tin bác sĩ cạnh cửa phòng khoa, đôi mắt lấp la lấp lánh như chú cáo con đang săn mồi.

“Ninh Duệ, bác sĩ Ninh.”

Bệnh nhân trước vừa rời đi, cô ấy đã kéo Kiều Mộng Mộng nhanh chóng đi vào, đập vào mắt cô ấy quả đúng là vị bác sĩ vừa gặp được ở dưới tầng một.

Cô ấy giơ tay lên: “Bác sĩ Ninh, tay tôi bị thương rồi.”

Ninh Duệ nhìn vào chỗ vết thương của cô ấy rồi bảo cô ấy ngồi xuống, sau đó đi lấy lọ thuốc sát trùng xử lý vết thương.

Dù là động tác của anh ấy rất nhẹ nhưng khi rượu thuốc lau vào vết thương vẫn làm Mộ Từ Tâm đau thốt ra cả tiếng.

“A đau!”

Động tác lau của Ninh Duệ cẩn thận hơn, trong đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp ấy vụt qua sự thương tiếc khó nhận ra.

Mộ Từ Tâm cười ha ha nói: “Bác sĩ Ninh, anh có thể cho tôi phương thức liên lạc không?”

Ninh Duệ ngước mắt, đúng lúc đối diện với đôi mắt sáng rực ngang ngược của cô gái.

Anh ấy rời mắt đi, mím môi, không nói một lời.

Nhưng cô gái lại không hề chùn bước, cô giả vờ tủi thân, ánh mắt ngập tràn sự mong đợi: “Tôi sợ sau này lại bị thương… Tôi có thể gọi điện cho anh, được không?”

Ninh Duệ che giấu cảm xúc dao động trong lòng, anh ấy bình tĩnh nhìn cô ấy một cái rồi lại cúi đầu xử lý vết thương.

Người này nước đổ đầu vịt à.

Thấy anh vẫn chẳng có hành động gì, Mộ Từ Tâm dứt khoát rút giấy bút mang theo trong người ra rồi viết số điện thoại của mình vào sau đó nhét vào túi áo trước ngực của đối phương.

Các thao tác như nước chảy mây trôi, làm Kiều Mộng Mộng chờ đợi bên cạnh giật mình.

[Cô gái này gan dạ thật! Tai bác sĩ đỏ bừng cả lên rồi.]

Sâu trong đầu vang lên tiếng nghiến răng khe khẽ khiến Kiều Mộng Mộng hơi thắc mắc.

[Hệ thống, anh đang làm gì thế?]

[Không có gì.]

[Nhưng mà theo tôi nghe thấy thì có vẻ anh không vui à?]

Kiều Mộng Mộng nhạy bén bắt được điểm khác thường của hệ thống, cô còn định hỏi tiếp nhưng lại nhận ra hệ thống đã tắt tín hiệu liên lạc với cô.

Kỳ lạ.

Cô nghĩ bụng.

Phía khác, Mộ Từ Tâm ghé sát tai của Ninh Duệ, hơi thở nóng ấm phả vào cổ của anh ấy khiến hơi thở anh ấy hơi rối loạn.

Giọng của cô gái thổi vào trong tai: “Đây là phương thức liên lạc của tôi, đừng làm mất nhé.”

Ngay lập tức, anh ấy cảm giác cả người như bị điểm huyệt, thấy rõ được vành tai đỏ ửng.

Sau khi nhanh chóng xử lý băng vết thương xong, anh ấy vội vã ấn nút nhắc bệnh nhân tiếp theo đi vào.

Mộ Từ Tâm còn định hỏi tiếp nhưng lại bị Kiều Mộng Mộng kéo ra ngoài.

“Ơ chị, em vẫn còn chưa nói xong mà!” Mộ Từ Tâm bĩu môi: “Vẫn chưa chào tạm biệt hẳn hoi với bác sĩ Ninh nữa.”

“Bác sĩ Ninh đang làm, việc, đây là công việc của anh ấy. Em không thể ảnh hưởng người khác làm việc, chữa trị cho bệnh nhân khác vì sự ích kỷ của mình được.”

Dù rằng Mộ Từ Tâm hơi không vui nhưng nghĩ lại thấy đúng như thế nên không cãi lại nữa.

Sau khi hai người ra khỏi bệnh viện, Kiều Mộng Mộng nhìn thời gian trên điện thoại, thời gian không còn sớm, lớp bơi của cô sắp bắt đầu, không thể chậm trễ nữa.

“Chị còn có việc nên đi trước đây.”

Mộ Từ Tâm túm lấy cánh tay của cô: “Đã nói muốn mời chị ăn bữa cơm rồi, hôm nay không rảnh thì hẹn lần sau, chị không từ chối cho em phương thức liên lạc đâu nhỉ? Thế thì em thảm hại quá!”

Kiều Mộng Mộng xoay tay, tinh nghịch bật cười: “Đưa điện thoại đây.”

Mộ Từ Tâm ngoan ngoãn đưa điện thoại sang, ngón tay thon thả gõ trên bàn phím, nhập số điện thoại xong thì đưa lại.

“Tạm biệt, kho báu quý giá.”

Trên đường đi, khi nghĩ tới xưng hô này Kiều Mộng Mộng vẫn không nhịn được cười: “Cô gái này thú vị thật đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.