Thiên Kim Thật Hay Là Trà Xanh

Chương 3




9

Chiều nay, lớp chúng tôi có một bài kiểm tra môn toán.

Giáo viên lấy ra một xấp bài thi, bắt đầu phân phát cho học sinh.

Vừa cầm đề trên tay, tôi liền phát hiện.

Hay thật, bài thi tất cả đều là đề thi đại học của những năm trước đây.

Trong lớp từng đợt r3n rỉ thở dài vang lên, cuối cùng cũng đều bị giáo viên đàn áp xuống.

Tôi nhanh chóng làm bài, rồi nộp kết quả.

Dư Vãn thấy tôi nộp bài, cũng cầm theo bài thi lên nộp. Thấy tôi hướng mắt sang muốn xem bài thi của cô ta, cô ta liền che nó trước ngực.

Tôi cạn lời đó, cái này thì có gì phải che giấu chứ.

Tiết tự học cuối ngày, bài thi cũng đã được thầy giáo chấm xong.

Giáo viên môn toán là người thích gọi từng học sinh lên nhận kết quả, nếu gặp phải người làm bài không tốt, lần nào cũng khịa thêm vài câu.

Hôm nay tất nhiên cũng không ngoại lệ.

"Thẩm Nhược, Ai Cập kim tự tháp không vững chắc bằng em, lúc nào cũng ổn định thứ nhất từ dưới lên!”

"Lý Tử Mộc, lúc này mà em vẫn đang mơ ngủ à, em nhìn tờ giấy này so với mặt em có phải nó còn trắng hơn không?”

“ Triệu Nam, em phát minh ra công thức mới hay lắm, mong em lần sau đừng phát minh nữa.”



Sau mười phút, hầu hết các học sinh nhận bài, hoặc là thở dài, hoặc là nghiêm túc suy tư.

Giáo viên dạy toán giơ bài thi tiếp theo lên, dùng ngón trỏ tay phải đẩy kính, trên mặt lộ ra một tia ngưỡng mộ.

"Dư Vãn? Đây là học sinh mới đến sao? Có thể thấy kiến thức rất tốt, nhưng vẫn còn một số chỗ hơi nhầm lẫn, sau chú ý một chút là được.”

Dư Vãn ngẩng đầu đi tới bục giảng, khiêm tốn nói: "Cảm tạ cô giáo đã khen ạ."

Lúc cô ta trở lại chỗ ngồi, bạn cùng bàn Chu Hàm kinh ngạc nói: "Dư Vãn, không ngờ điểm của cậu lại tốt vậy, mau đưa bài cho tớ xem với, tiện tớ sửa mấy câu tớ bị sai.”

Dư Vãn hào phóng cho mượn bài thi, liếc tôi một cái rồi nói với Chu Hàm: “Dạng đề này tớ đã nghiên cứu rất kỹ, nếu cậu có câu hỏi nào không biết, chúng ta cùng nhau trao đổi nhé.."

Chu Hàm cười tủm tỉm nói: "Không nghĩ tới cùng bàn lại có một học sinh ưu tú như cậu đó."

Dư Vãn lẩm bẩm nói một mình: "Sao bài thi của chị Khương Tiếu còn chưa phát xuống vậy, nếu chị ấy muốn sửa lỗi trong bài thi, thì mình còn cho chị ấy mượn chứ.”

TÔI:???

Sao mà hay ra dẻ quá hà!

Chu Hàm nhìn sang tôi, do dự không biết có nên nói hay không.

Dư Vãn lại hùng hồn nói: "Bình thường chị gái có nhiều thứ để giải trí, chắc ít nhiều cũng chểnh mảng việc học hành. Không sao, sau này mình có thể giúp chị ấy..."

“Khương Tiếu.” Thầy toán gọi tên tôi.

Trong con mắt của các bạn học, tôi bình tĩnh bước lên bục giảng.

Thầy dạy toán nhìn tôi sau cặp kính dày cộp, ánh mắt cũng trở lên dịu dàng hơn.

"Khương Tiếu, chúc mừng em, bài thi điểm cao nhất lớp lại là của em!"

Tôi cầm bài kiểm tra, đứng bên cạnh thầy toán, nhìn thẳng vào Dư Vãn.

Dư Vãn sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Ai nói với cô ta rằng tôi không học hành chăm chỉ vậy?

Chỉ vì nhà tôi có nhiều tiền ư?

Suy bụng ta ra bụng người như thế là xấu đấy, em gái ạ!

Thầy dạy toán trìu mến vỗ vai tôi: "Thật đáng tiếc khi em không đi thi đội tuyển toán của trường mình! Các em, nhìn Khương Tiếu mà học tập nhé!”

10

Sau khi đi học về nhà, tôi giả vờ vô tình mà nói: "Hôm nay ở lớp con có bài kiểm tra toán đó mẹ."

Khương Trạch Thành "Ồ" một tiếng, tiện hỏi: "Dư Vãn, nay con làm bài thi thế nào? Viện trưởng trước kia của con có nói với cha rằng điểm thi của con khá tốt đó.”

Dư Vãn lấy tờ giấy kiểm tra nhàu nát trong cặp sách ra.

Cô ta đạt 128 trên 150 điểm.

Khương Trạch Thành và Khổng Như Thu cùng nhau xem bài thi, cũng chưa nói cái gì, liền quay sang hỏi tôi làm bài thế nào.

"Vẫn như trước đây thôi ạ, con được full điểm."

Khổng Như Thu nhìn qua nhìn lại giữa tôi và Dư Vãn, lẩm bẩm nói: “Sao điểm thi lại còn thấp hơn cả Khương Tiếu vậy?”

Nghe vậy, tôi quả thực cũng chả nghĩ gì cả.

Bởi vì trước giờ, Khổng Như Thu vẫn luôn cảm thấy điểm của tôi chỉ ở mức trung bình.

Ngay cả khi tôi đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra, bà ta cũng chỉ nghĩ rằng bài kiểm tra dễ, chứ không phải do tôi học hành chăm chỉ.

Từ nhỏ tôi đã rất ít khi nhận được lời khen từ hai người họ.

Thế nhưng Dư Vãn lại lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tôi cười tủm tỉm mà thêm mắm dặm muối nói: “ "Xem ra điểm số của em gái em không được tốt lắm, có lẽ ngày thường vẫn còn mải chơi, hay là bố mẹ thuê gia sư dạy kèm em ấy xem sao.”

Khương Trạch Thành hỏi: "Dư Vãn, con thấy sao?"

Dư Vãn nghiến răng nói: "Cảm ơn cha mẹ đã quan tâm, con không cần thuê gia sư đâu ạ, con sẽ cố gắng tự học.”

Khương Trạch Thành và Khổng Như Thu chưa bao giờ quan tâm đ ến điểm số của tôi, nói cách khác, bọn họ cảm thấy Khương gia đã có sẵn công ty lớn rồi, chút điểm số trung học này không có quan trọng.

Cho nên nghe Dư Vãn nói như vậy, bọn họ liền đồng ý.

Đêm hôm đó, Dư Vãn làm bài ở phòng khách, người hầu đi tới đi lui đều khen Dư Vãn thật là chăm học.

Trái ngược với cô ta, tôi không chỉ giả vờ diễn kịch, mà còn cố tình đặt đồng hồ báo thức trước hai tiếng đồng hồ, bài tập về nhà chưa làm xong cũng bỏ đấy đi ngủ luôn.

Bốn giờ sáng.

Đồng hồ báo thức reo liên tục, tôi mang đôi mắt ngái ngủ đi xuống bếp và tự pha cho mình một tách cà phê Americano.

Sau khi nhấp một ngụm, tôi liền cảm thấy bản thân tràn đầy năng lượng.

Hiện tại bắt đầu làm bài tập, hẳn là có thể hoàn thành nó trước 7 giờ sáng.

Tôi đi đi lại lại giữa phòng khách và nhà bếp, đám người hầu thấy tôi đều kêu lên: "Sao tiểu thư dậy sớm thế? Có muốn ăn gì không? Chúng tôi đi chuẩn bị vài thứ cho cô."

"Không cần, hai người tiếp tục ngủ đi, tôi nướng một lát bánh mì ăn là được."

Tôi cố ý gây ra tiếng động ầm ĩ, cho đến lúc đồng hồ sinh học của Dư Vãn điểm lúc sáu giờ, tôi đã ngồi sẵn ở bàn ăn, duỗi tay ra chào cô ta.

"Chào buổi sáng."

Tôi dậy sớm, tất nhiên không đơn thuần là để hành hạ bản thân, mà còn để… tra tấn người khác nữa.

"Dư Vãn, hôm qua em đã nói muốn dậy sớm cùng chị, mà sao hôm nay em lại dậy muộn thế? Hồi ở cô nhi viện em cũng ngủ như vậy sao? Hay hôm qua chỉ là trường hợp đặc biệt nhỉ?"

Dư Vãn mới sáng sớm đã bực mình, nhưng lại nói: “Em dậy muộn bởi vì đêm qua thức đêm làm bài tập…”

"Bài tập gì? Chẳng lẽ là làm bài tập toán mà điểm kém hơn của chị hay sao? Nhưng mà, chúng ta học cùng lớp, bài tập cũng đều giống nhau. Tại sao mà chị có thể dậy sớm, em lại không thể? Hay là… em lén lút chơi những thứ khác phải không?”

"Em không có!!"

“Vậy á, em không có, tức là em vẫn luôn chăm chỉ học hành phải không?” Tôi mặc áo khoác, mở cửa lớn ra, sau đó quay đầu lại hướng chỗ cầu thang nơi Dư Vãn đứng, nói: “Vậy sao mà điểm thi của em lại thấp như vậy, thế thì em phải nghiêm túc xem xét lại đi thôi.”

Sau khi nói xong, tôi đóng cửa lại "rầm" một cái và bắt đầu chạy bộ vào buổi sáng như thường lệ.

Dư Vãn hôm nay có vẻ như biết kiềm chế hơn một chút, ở trường cũng không nói chuyện nhiều với tôi.

Lúc tôi đi ra ngoài trở về lớp, liền nghe thấy cô ta nói với bạn cùng bàn: "Không biết vì cái gì…… tớ cứ cảm thấy chị Khương Tiếu hình như không thích tớ lắm…”

Tôi ho nhẹ một tiếng, Dư Vãn vừa thấy tôi, lập tức im bặt, co quắp như con chim c.út.

11

Sau giờ học, tôi không trực tiếp về nhà mà đến phòng làm việc của mình.

Đây là xưởng biên kịch tôi mở bằng số tiền kiếm được từ việc kinh doanh cổ phiếu, số tiền này nói đến cũng thật buồn cười, nó là số tiền đầu tiên tôi kiếm được trong một vụ cá cược với Thiệu Hằng.

Xưởng biên kịch này thì không có một chút liên quan nào với Khương gia, tôi cũng chưa bao giờ để nơi này dính dáng đến Khương gia.

Có thể nói nơi này là thành quả lao động miệt mài của chính tôi.

Tôi thường xuyên kết hợp một số tin tức nóng cùng với một vài truyện cổ đại mà tôi nghĩ ra, sau đó những nhà biên kịch mà tôi thuê sẽ chịu trách nhiệm viết những nội dung đó thành kịch bản. Bộ phim cổ trang đang hot gần đây cũng từ xưởng này của tôi mà ra.

Hôm nay, tôi nghe thấy thư ký Dương của Khương Trạch Thành nói, vị đại hoa đán kia mới bị phanh phui ra chuyện yêu đương, cũng vì vậy mà vị đại hoa đán này có ý định đi tìm công ty khác tốt hơn để chuyển mình.

Tôi cũng biết hiện tại cô ấy đang ở trong thời kỳ chuyển thế quan trọng, tôi có một kịch bản ở đây, có thể giúp cô ấy chuyển thế, tôi nghĩ có lẽ cô ấy sẽ có hứng thú.

Cho nên việc đầu tiên khi tôi tan học, là đến xưởng biên kịch để lấy kịch bản, rồi cầm đến công ty quản lý, cũng không ngờ rằng hôm nay công ty lại náo nhiệt như vậy.

Dư Vãn cũng đang ở đây.

Thư ký Dương cùng tôi đứng ở hành lang.

Vừa lúc thấy trong một phòng tập, Dư Vãn đang bị một nhóm thực tập sinh nam vây quanh.

Những kẻ xu nịnh đó luôn tò mò về mối quan hệ giữa Dư Vãn và Khương Trạch Thành.

Thư ký Dương ở bên cạnh nói với tôi: "Vợ chồng ông chủ hôm nay tới giải quyết công việc của Lãnh Thiển, còn mang theo cô gái này, bảo tôi dẫn cô ấy đi tham quan một vòng."

Lãnh Thiển, chính là vị đại hoa đán mà bị đám paparazzi chụp lén được cảnh hẹn hò ở khách sạn.

Trước kia, lúc tôi chưa biết mình là thiên kim giả, tôi luôn nghĩ rằng sau này kiểu gì công ty này cũng nằm dưới tay tôi kế thừa.

Thậm chí Khương gia, thư kí Dương, và tất cả mọi người xung quanh tôi đều nghĩ như vậy.

Bởi vậy, tôi thường xuyên tiếp xúc với một ít công việc của công ty, thư ký Dương thấy Khương Trạch Thành không tỏ ra phản đối, liền cũng mặc kệ hành vi của tôi.

Bây giờ Khương Trạch Thành lại đưa Dư Vãn đến công ty, chẳng lẽ là đang cảnh cáo tôi, công ty này là của Dư Vãn, mà tôi thì không phải người nhà họ Khương, không nên tham đồ của nhà họ Khương hay sao?

Cái công ty r.ách này, nói thật tôi cũng đâu có t.hèm đâu.

Điện thoại di động của thư ký Dương phát ra một âm thanh thông báo ngắn, sau khi nhìn điện thoại xong, anh ta nhanh chóng kéo tôi vào bấm thang máy, ngắn gọn nói: “Lãnh Thiển có ý định chấm dứt hợp đồng với công ty, ông chủ hiện đang cố gắng ngăn cản cô ấy.”

Thang máy của chúng tôi đi thẳng lên tầng trên cùng.

Vừa lên đến nơi, tôi liền nhìn thấy Lãnh Thiển từ trong văn phòng của Khương Trạch thành đi ra, cô ấy đeo kính râm lên, liếc nhìn tôi cùng với thư kí Dương một cái, sau đó kiên quyết rời đi một cách duyên dáng.

Quả là mỹ nữ vừa xinh đẹp vừa có cá tính mà.

Mà lúc này, Khương Trạch Thành đứng ở cửa phòng làm việc, vừa bất lực vừa tức giận hét lên: "Nếu không phải công ty tôi luôn sủng ái cô, thì cô cho rằng mình sẽ nổi tiếng hay sao!"

Sau đó, ánh mắt Khương Trạch Thành cũng chậm rãi dừng lại trên người tôi.

Trong lòng tôi một tiếng "toang".

"Khương Tiếu, lại đây."

Khương Trạch Thành hai mắt đỏ hoe, hơi thở gấp gáp.

Tôi biết, đây là dấu hiệu của việc ông ta muốn bạo lực gia đình. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.