Thiên Kim Đại Chiến

Chương 10




Sau khi Mạc Doãn Nhi có ý nghĩ này, ả gần như đặt toàn bộ sự chú ý lên người Nghê Gia. Nghê Gia chỉ nhàn tản tự nhiên uống nước, cũng chẳng buồn liếc nhìn Ninh Cẩm Niên thêm lần nào nữa.

Mạc Doãn Nhi mỉa mai trong lòng, Ninh Cẩm Niên là người con trai anh tuấn ưu tú như thế, cô gái nào cũng không kiềm chế được nhìn anh ấy vài lần, Nghê Gia lại không nhìn, nhất định là có mưu ma chước quỷ.

Cô ta tưởng ra vẻ phớt lờ là có thể lạt mềm buộc chặt, thu hút anh ấy nhìn đến cô ta sao? Đúng là nực cười.

Tưởng tượng như thế, Mạc Doãn Nhi càng cảm thấy kích thích. Tống Nghiên Nhi thích Ninh Cẩm Niên, bây giờ đến Nghê Gia cũng thích Ninh Cẩm Niên, thế này khi chiếm được anh ấy mới càng có cảm giác thành tựu chứ.

Nghê Gia hoàn toàn không biết kẻ tâm lý vặn vẹo ngồi bên cạnh có suy nghĩ phức tạp ra sao, chỉ hờ hững nhìn vào khoảng không, không nghĩ ngợi gì nữa.

Mãi đến khi cụ Việt lên sân khấu đọc diễn văn, Nghê Gia mới hoàn hồn.

Có người ngồi cùng bàn chúc mừng Ninh Cẩm Niên trước, nói cụ Việt nhất định sẽ mua bức thư pháp bản gốc hắn quyên tặng.

Ninh Cẩm Niên nâng ly champagne trong tay lên, khiêm tốn lễ độ nói cảm ơn. Cùng lúc, hắn còn sâu xa liếc nhìn Nghê Gia một cái, hoàn toàn không che dấu sự xem thường đầy lỗ mãng của mình.

Nghê Gia không yếu thế chút nào, trong đôi mắt đẹp cũng ánh lên ý cười mỉa mai tương tự, ngón tay mảnh dẻ nâng ly champagne vàng nhạt lên, nghiêng sang phía hắn, tao nhã ngả chếch ly sang, ý là:

“Đáp lễ anh.

Ý anh nhắn nhủ, trả về y nguyên.”

Và chính tại thời khắc cô hơi nghiêng ly thủy tinh trong tay, cụ Việt tuyên bố, thứ ông muốn mua làm của riêng trong buổi tiệc hôm nay là viên kim cương xanh Nước Mắt Công Chúa mà Nghê Gia quyên góp, cũng sẽ chuyển tiền mặt vào quỹ bảo vệ môi trường biển ngay khi buổi tiệc kết thúc.

Bất cứ ai tại đó cũng bất ngờ, trong ánh mắt kinh ngạc của Ninh Cẩm Niên và mọi người, Nghê Gia khoan thai tự đắc uống một hơi cạn sạch chỗ champagne trong ly.

Vài giây sau, có người phản ứng lại bắt đầu vỗ tay, toàn sảnh mới nổ một tràng pháo tay đầy tính xã giao.

Tống Nghiên Nhi rất vui mừng, chúc mừng Nghê Gia: “Gia Gia, bất ngờ quá. Không ngờ cụ Việt lại mua viên kim cương của cậu, bất ngờ quá”.

Những người cùng bàn cũng thay đổi thần sắc giật mình, hoặc chân tình hoặc a dua chúc mừng Nghê Gia.

Chỉ có Mạc Doãn Nhi mặt trắng bệch, nhìn rất khó chịu.

Ninh Cẩm Niên lại không tỏ vẻ gì khác, không tỏ vẻ vui mừng nhưng cũng không thất vọng. Dù sao bút tích thư pháp kia trước sau cũng phải mang đi quyên góp, chẳng qua thanh thế không được lớn lắm.

Hắn thật sự không tài nào hiểu nổi, tuy đời trước nhà họ Việt có giao tình với nhà họ Nghê, nhưng cũng không đến mức bỏ ra 200 triệu mua thể diện cho nhà họ Nghê chứ!

Vốn tưởng nhà họ Nghê đã suy yếu, không ngờ nhà họ Việt lại có thể nâng đỡ như thế, xem ra hắn đã đánh giá sai rồi.

Nghê Gia vốn cũng định tham gia tiệc rượu kế tiếp, song Từ Hiền lại gọi điện thoại đến nói Đường Tuyên kéo Nghê Lạc ra ngoài chơi qua đêm rồi.

Nhà Đường Tuyên là phường con buôn phô phang, Đường Tuyên cũng háo sắc, rất chịu chơi, thích khoe của, là hạng cá mè một lứa với Nghê Lạc.

Nhưng Nghê Lạc ít ra còn có vài thói quen tốt được hun đúc từ nhỏ trong nhà, còn thằng cha Đường Tuyên này trăm phần trăm là thứ cặn bã loại một.

Nghê Gia tuyệt không cho phép Nghê Lạc gần mực thì đen, tuy cô biết bản thân Nghê Lạc cũng đen lắm rồi.

Mấy năm gần đây nhà họ Đường giàu xổi, có ít tiền của, qua lại với người nổi tiếng nhiều hơn, nhưng gần như không có gia tộc lớn nào thật sự qua lại hằng ngày với bọn họ. Chỉ có mấy kẻ lêu lổng hư thân mất nết như Nghê Lạc mới vất vưởng theo y.

Đúng ra mà nói thì rất nhiều thói hư tật xấu của Nghê Lạc là học theo Đường Tuyên.

Nên Nghê Gia bảo Từ Hiền, sau khi xác định hành tung của chúng thì đến rạp hát Kim Sắc đón cô.

Cô biết Từ Hiền xưa nay làm việc mau lẹ, quyết định ra ngoài đợi tiện thể hóng gió luôn, nhưng chực rời đi thì lại nghe tiếng nhạc vang lên.

Nghê Gia tò mò muốn xem ai là người nhảy mở màn, bèn dừng chân lại.

Ánh mắt mọi người trong sảnh đều dán lên đôi nam nữ kia.

Trong điệu nhạc du dương êm ái, dáng nhảy của hai người trang trọng thanh lịch, bọn họ chắc chắn là đôi bạn nhảy phối hợp nhuần nhuyễn và ăn ý. Những bước nhảy phức tạp thay đổi liên tục, tráng lệ phóng khoáng, mà điều làm Nghê Gia cảm động nhất là nụ cười trên mặt cả hai.

Họ vừa khiêu vũ vừa cười với nhau, dường như lãng quên cả thế giới xung quanh.

Nụ cười người con trai rực rỡ như ánh dương ấm áp.

Nghê Gia cảm thấy anh ta quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra, mãi đến khi nhìn rõ mặt cô gái xinh đẹp kia, cô mới nhớ ra, ồ, thì ra đây là người đàn ông của chị.

Cô còn nhớ chị, đàn chị Tần Cảnh khóa 11 khoa Đạo diễn.

Kiếp trước, Nghê Gia quen Tần Cảnh khi vừa bắt đầu nhập học, quan hệ của hai người rất tốt.

Sau này Tần Cảnh đột ngột kết hôn với Doãn Thiên Dã – người thừa kế duy nhất nhà họ Doãn, còn sinh một cặp sinh đôi, rồi bận rộn làm đạo diễn, còn Nghê Gia thì tất bật đấu đá, hai người không còn nhiều cơ hội gặp gỡ.

Có người bên cạnh ao ước nói: “Ôi, Doãn Thiên Dã là người đàn ông chung thủy hoàn hảo lắm, chiều chuộng Tần Cảnh hết mực luôn. Ghen tị chết đi được. Chị ấy còn chưa tốt nghiệp đại học mà đã kết hôn rồi, giờ có chồng, có con, có cả sự nghiệp”.

Nghê Gia mỉm cười, xoay người bỏ đi. Lúc đi ra ngoài cô không dằn nổi suy nghĩ, nếu có một ngày cô có thể cười tự tin xán lạn như thế mọi lúc mọi nơi thì tốt biết bao.

Cô ra khỏi rạp hát đúng lúc Từ Hiền lái xe đến.

Nghê Gia lên xe, hỏi: “Nó đang ở đâu?”.

Từ Hiền lúng túng một lát rồi mới xấu hổ nói: “Masquerade!”.

Đôi chân mày lá liễu của Nghê Gia nhướng lên, ánh mắt nghiêm nghị, thằng nhóc thối tha này, đúng là ngứa đòn mà!

Masquerade là quán bar nổi tiếng nhất ở khu phố đêm của Bắc Kinh, nếu muốn nói nổi tiếng nhất vì đâu, thì đó là vì “chất lượng” nhân viên ở đó rất tốt.

Điểm đặc biệt của Masquerade là bản thân nó không hoạt động mại dâm, mà chỉ cung cấp cho các “em gái” showbiz (phần lớn là diễn viên người mẫu không nổi tiếng) muốn kiếm thêm thu nhập và các cậu ấm nhà giàu muốn ngủ cùng gái đẹp một nơi gặp gỡ. Chốn này tụ tập rất nhiều kẻ có tiền, một tối chỉ riêng hóa đơn bán rượu cũng đã thu về hơn triệu bạc.

Gái showbiz thường mưu mô và có dã tâm, đây cũng là điều Nghê Gia lo lắng.

Kiếp trước có một người mẫu vô danh ngủ với Nghê Lạc, nói mang thai đứa con của cậu rồi bắt cậu lấy ả. Nghê Lạc vừa nói đi làm giám định ADN, kết quả cô ả bất ngờ ngã lăn ra, còn làm ầm chuyện này lên.

Chi phí bồi thường thân thể tinh thần thì không nói làm gì, nhưng Nghê Lạc lúc ấy đang bị hãm sâu trong vòng chiến tranh đoạt cổ phần công ty cũng mất luôn tín nhiệm của rất nhiều cổ đông lão thành.

Nghê Gia vào quán bar thì bị tịch thu di động theo đúng luật lệ.

Trong Masquerade không có camera giám sát lẫn bảng ghi chép danh sách khách hàng, cô không hỏi được tin tức gì, chỉ có thể lần lượt đi tìm từng phòng một.

Nghê Gia xông nhầm vào mấy phòng, bất ngờ chạm mặt vài người quen, có cậu ấm nhà giàu, cũng có cả sinh viên cùng trường cô nữa.

Trí nhớ cô rất tốt, nhìn qua một lần đã nhắc nhở mình tăng thêm ấn tượng, nhớ cho thật kĩ.

Dù sao, bắt được vài cái thóp vẫn là chuyện tốt.

Nghê Gia còn tình cờ nhìn thấy Liễu Phi Phi, em họ của Tống Nghiên Nhi, cũng là con gái của ông chủ công ty dược Liễu thị.

Sau cùng Nghê Gia cũng tìm thấy Nghê Lạc, lúc đó, cậu đứng trong một gian phòng nhỏ yên tĩnh, đang cùng một diễn viên điện ảnh...

Nghê Lạc rất im lặng, nhưng ả diễn viên nọ thì chẳng khác gì nữ chính trong phim cấp ba.

Nghê Gia đóng chặt cửa, ngồi trên ghế lặng lẽ nhìn. Quái lạ, ả diễn viên hình như tên Trương Hinh này cũng là sao hạng hai chứ bộ, đâu đến mức phải chạy đến đây bán thịt!

Quái lạ hơn nữa, ọe, buồn nôn quá, sao cô vẫn xem tiếp được? Xem ra, một loạt những biến cố kiếp trước đã nâng sức chịu đựng của cô lên cao hơn cả núi Himalaya rồi.

Nghê Gia nhìn ngứa mắt, tiện miệng nói: “Để cô ta ngồi lên người cậu sẽ thoải mái hơn đấy”.

Cô còn chưa dứt lời, hiện trường đã im phăng phắc như vùng đất chết.

Nghê Lạc kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy chị gái mình bình tĩnh chống má, nghiêng đầu, cất lời bình luận...

Thánh thần ơi, làm mù mắt tôi luôn đi!

Tuy cậu háo sắc, nhưng cậu chỉ là một thiếu niên có thế giới quan bình thường thôi, bị chị ruột quan sát cảnh trần trùng trục làm “công tác” với người khác, đời này liệu cậu có bị ám ảnh không?

Cậu không phải diễn viên phim cấp ba ạ!

Nghê Lạc nhảy bật lên theo phản xạ có điều kiện, đá luôn Trương Hinh trên ghế sofa xuống, vừa luống cuống tròng quần áo vào người vừa giậm chân gầm lên giận dữ: “Chị có biết xấu hổ không? Còn nhìn trộm người khác! Chị biến thái à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.