*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phải công nhận, ánh mắt người giúp việc nhà này rất tốt, ba Lâm vừa nói ở bên này xong, bên kia đã có người đến gần đỡ lấy bà ngoại, mời bà lên lầu.
Bà ngoại Lâm định nói ra những gì trong lòng nhưng cuối cùng lại thôi
Cánh tay bà bắt đầu đau đến phát run lên, nhìn thoáng qua tấm ảnh của con gái, bà hơi híp mắt lại
Bà ngoại Lâm lớn tuổi nhưng không lẫn, những chuyện khác thì không nói, còn chỗ máu Lâm Tiểu Tiểu bị chảy kia, với ánh mắt của người từng trải, bà khẳng định đứa bé kia không thể giữ nổi được nữa, nên chắc chắn bà không thoát khỏi tội danh cố ý gây thương tích
Nếu ngồi tù thì thôi, nhưng ngộ nhỡ lại phạt tiền gì đấy thì khoản tiền ấy sẽ rơi vào đầu ai? Bà ngoại Lâm nghiến răng “ken két”, dứt khoát quyết định rất chắc chắn, đẩy người hầu bên cạnh ra: “Bà già này tự làm tự chịu, tôi làm bị thương con gái của anh thì tôi trả anh một mạng!”
Nói xong, bà cúi đầu lao vào bức tường bên cạnh
Mà người hầu đứng gần bà và ba Lâm lại hoàn toàn không hề có ý định đưa tay ra
Môi Lâm Sở Sênh mím chặt lại, thành một đường thẳng.
Lâm Sở Sênh kéo bà ngoại lại vào đúng thời khắc quan trọng nhất
Thật ra, Lâm Sở Sênh không hề có chút cảm giác thân tình gì với bà ngoại
Trong lòng bà, người quan trọng nhất vẫn luôn là đứa con trai không có thành tựu gì của bà, sau khi mẹ Lâm qua đời, Lâm Sở Sênh đã từng xin bà ngoại hãy dẫn em trai cô đi.
Nhưng khi đó bà ngoại đã nói thế nào: “Một đứa bé là một miếng ăn, sao có thể để cho con trai tôi nuôi một người ngoài chứ?” Cực phẩm, tất cả đều là cực phẩm! Nhưng cuối cùng bà ngoại vẫn là mẹ của mẹ mình, Lâm Sở Sênh không thể nhắm mắt làm ngơ, mặc kệ sự sống chết của bà.
Lúc thấy Lâm Sở Sênh có quan tâm đến bà ngoại, ba Lâm mới nở một nụ cười thỏa mãn, “Mẹ, mẹ làm gì vậy? Thế này khác nào tát thẳng vào mặt con?” Rõ ràng là trong lòng đang mở cờ ăn mừng, nhưng ngoài mặt vẫn phải trịnh trọng ra vẻ nghiêm túc
“Hôm nay, tôi xin lỗi mọi người, để cho mọi người chê cười rồi, rất xin lỗi.” Ba Lâm đánh mắt với người giúp việc, lập tức bà ngoại Lâm bị nắm chặt hai bên cánh tay, mà ba Lâm cũng rất dứt khoát mời mọi người rời đi.
Mọi người nhìn thoáng qua nhau, cũng rất thức thời, nói vài lời chào tạm biệt.
Trên lầu, mẹ kế Lâm - người vẫn chưa xuất hiện, mặc một chiếc sườn xám màu đỏ thẫm, giống như cố ý đối lập với căn phòng toàn màu trắng này, đung đưa ly rượu trên tay, chắc là đang cười nhạo Lâm Sở Sênh không biết lượng sức mình.
Cô phí hết tâm tư để nghĩ cách khiến mẹ kế Lâm khó coi, cuối cùng lại trở thành một trò hề, vô duyên vô cớ làm mất mặt mẹ Lâm
“Đỡ mẹ lên lầu bôi thuốc.” Dường như ba Lâm lại trở thành người nắm giữ quyền chủ động cuối cùng, nét mặt ông hiện rõ vẻ thở phào.
Tất nhiên, dù bà ngoại có muốn bôi thuốc hay không thì cũng bị hai người đỡ hai bên, không thể không lên lầu.
“Sở Sênh, vào thư phòng đợi đi.” Ba Lâm ngẩng đầu, dùng giọng điệu ra lệnh nói chuyện với Lâm Sở Sênh.
Dường như Lâm Sở Sênh không nghe thấy bất kì điều gì, cô vẫn đứng yên trước mặt ba Lâm, không nhúc nhích.
Khách mời rời đi hết, trong đại sảnh yên tĩnh chỉ còn lại hai người, ba Lâm và Lâm Sở Sênh, ba Lâm nhìn vẻ mặt cao ngạo của Lâm Sở Sênh, hừ lạnh một tiếng, đưa chân lên đạp chậu than sang một bên
Mà lúc ông đặt chân xuống, lại dẫm đúng lên bức ảnh của mẹ Lâm, ông nghiến mạnh chân xuống thành từng vòng, dường như rất thù hận.
Mẹ kể đứng trên lầu bĩu môi, nhếch miệng: “Người chết mày không quan tâm, nhưng tao không tin là người sống này cũng có thể không quan tâm!” “Lâm Sở Sênh, kí hợp đồng xong thì mày cút ngay đi cho tao, nếu mày còn dám giở trò gì thì đừng có trách tạo xử cả bà ngoại mày.” Để phối hợp với khí thể của mình, ba Lâm dứt khoát đạp bức ảnh của mẹ Lâm dưới đất một nhát
Tiếng “loảng xoảng” vang lên.