Thiên Khiển Chi Tâm

Chương 87: Sắc Phong (Thượng)






La Mông trở thành Đức Lỗ Y cấp ba, cùng tin tức sắc phong đã lan truyền đi khắp toàn bộ thị trấn.
Rất nhiều người dân trong thị trấn đến đây chúc mừng, ngoài ra còn có các quan chức. Không ai tin đượctrong một đêm, La Mông như đã trở thành một thành viên trong xã hội thượng lưu, trở thành một người danh giá.
Ba ngày sau thì lễ sắc phong diễn ra ở Thần Điện nữ thần Đại Địa, do nam tước cùng Ngả Lỵ Ny chủ trì. Buổi sắc phong gần như long trọng giống như với một vị kỵ sĩ.
Địa chủ ở thế giới này có địa vị cao hơn so với dân thường. Phần lớn những người theo hầu quý tộc hay kỵ sĩ, nếu hộ tống theo sau sẽ phải cùng tiến ra chiến trường cùng vị kỵ sĩ đó. Nếu như có được vinh quang cùng chiến tích thì khả năng có thể được phong chức kỵ sĩ.
Đương nhiên, thời đại phát triển đến bây giờ, tùy tùng theo sau còn có ý nghĩa phô trương, những địa chủ không thu được danh kỵ sĩ thì làm tùy tùng theo sau cũng thu được danh tiếng.
Vậy nên đến khi được sắc phong, La Mông mới biết, trong phạm vi quyền hạn của nam tước có nhiều tùy tùng như vậy.
Buổi sáng hôm nay, La Mông đặc biệt thay một bộ đồ mới. Khi hắn vừa từ trong tiệm đi ra thì lập tức xung quanh vang lên tiếng hoan hô reo hò. Đấy là người dân trong thị trấn hoan hô, trong đó có Ni Khắc và Pháp Phi đang hết sức xúc động.
La Mông vội vàng vẫy tay về bốn phía chào mọi người, liếc mắt qua, đặc biệt là vợ chồng Ba Ân Nhĩ, đội trưởng Hải Ngõa Duy, cùng những kẻ mạo hiểm khác. Mọi người đều có vẻ hâm mộ, vẫy tay với hắn.
La Mông đi lên trước, xuyên qua đoàn người, đi tới thần điện. Lúc này, hắn thấy có hơn mười người mặc quần áo sang trọng hướng về phía La Mông ra hiệu gật đầu. Đảo mắt qua, hắn thấy các quan chức trong thị trấn cũng đến.

Đương nhiên, người đáng chú ý nhất chính là trung đội trưởng Khoa Thụy La. Hắn mặc lễ phục, trên người đeo một cái huân chương, một làn lực lượng hùng hậu bao phủ xung quanh hắn, cấp sáu, dĩ nhiên là cấp sáu.
La Mông rùng mình.
Hắn nhìn những người khác, có bốn tiểu đội trưởng, trong đó có tiểu đội trưởng Lý Tra Đức đã từng dạy dỗ chỉ bảo hắn. Ngoài ra còn có cảnh vệ thần điện Trường Ba Tạp, dược sư An Sâm, nữ quản gia Tát Lâm phu nhân cũng đều tới.
Toàn bộ hơn năm mươi danh sĩ trên toàn lãnh thổ của nam tước cũng có phong thái hết sức trang trọng, nhất loạt đứng lên
Trong bầu không khí đó, La Mông đi lên bậc thang, vào thẳng trong thần điện.
Nam tước đã ở bên trong. Đương nhiên Ngả Lỵ Ny cũng ở đó. Nàng mặc áo choàng trắng tinh, khi đi lại để lộ ra cặp đùi trắng. Trên ngực nàng có một biểu tượng màu vàng. Đây là vật biểu tượng của nữ thần mùa màng. Thế nhưng, điều khiến người chú ý đến chính là dấu hiệu đánh dấu tiêu chuẩn của mục sư cấp ba.
Ngả Lỵ Ny đã trở thành mục sư cấp ba, hiểu rõ cách điều trị vết thương nhẹ cùng thuật chữa trị bệnh tật sơ đẳng. Đây là tiêu chuẩn khiến nàng có thể chủ trì thần điện, xóa đi dấu hiệu cấp hai. La Mông không thể không vui mừng cho nàng.
Phía sau la Mông, hàng loạt người có uy tín trong trấn đều được vào. Họ hữu ý đứng làm hai hàng thẳng hai bên thần điện.
"Lãnh chúa đại nhân!” La Mông tiến về phía nam tước mà hành lễ.
La Mông, ngươi đã đến rồi. Vậy hãy bắt đầu thôi!” Nam tước nói, đồng thời liếc mắt nhìn ba ký hiệu trên người La Mông, tượng trưng cho dấu hiệu Đức Lỗ Y cấp ba, rồi ngài liếc nhìn Ngả Lỵ Ny.
Tiểu tử này vậy mà đã trở thành Đức Lỗ Y cấp ba. Tốc độ thật là quá nhanh !
“Tốt lắm, kính mời Duy Cách Tư đại nhân làm người chứng kiến.” Ngả Lỵ Ny nhìn người mục sư mặc áo choàng đen. Đây không phải là mục sư của nữ thần Mùa Màng, mà là của thần Pháp Luật và Khế Ước có tên là Tát Đức Đạt.
“Nguyện tuân theo giáo đạo, tuân theo pháp luật, cam đoan công chính ngay thẳng!” Duy Cách Tư cầu khẩn ngắn gọn, sau đó gật đầu ra hiệu có thể bắt đầu được rồi.
Sắc mặt nam tước điềm nhiên, hỏi: “La Mông, ngươi có nguyện dựa theo khế ước lập sẵn mà phụng sự cho ta không?”
La Mông nói ngắn gọn: “Ta sẵn lòng! »
Nói xong, hắn hướng về nam tước hành lễ. Hai người thậm chí còn ôm nhau một cái.
Sau đó, nam tước đem một cây nhỏ là biểu tượng một khối đất phong tặng, trao cho La Mông. Sau đó nghi thức kết thúc.
Quá trình rất đơn giản. Mục sư Duy Cách Tư, không nói lời nào, chỉ dùng mắt ghi lại quá trình. Cuối cùng, y ký tên vào văn kiện, chứng tỏ mình là nhân chứng.

“Các vị có ý kiến gì không?” Nam tước theo thói quen, lớn giọng hỏi.
“Không có!” Mọi người chung quanh đều nói.
Rồi nghe tiếng nam tước nói: “Như vậy thì kết thúc thôi!”
Vừa dứt lời, phía trong và ngoài thần điện vang lên tiếng hoan hô.
Sau đó, nam tước tỏ vẻ rằng cơ thể không khỏe nên ra về. Thấy nam tước mang theo một nhóm quan chức dần dần đi xa, rất nhiều người thoải mái, bắt đầu tụ tập lại một chỗ nói chuyện phiếm.
Trước mắt bao người, Ngả Lỵ Ny cũng không nói gì. Nàng nói mấy câu rồi cũng ra về.
“La Mông, chúng ta đi chứ ? »
La Mông quay đầu nhìn, thì ra là thương nhân Ba Ân Nhĩ. Hắn đã có mấy lần hợp tác với thương nhân này rồi.
“Được, chúng ta hãy nói chuyện!” La Mông theo hắn từ trong thần điện đi ra, chậm rãi đi tới: “Ba Ân Nhĩ, ngươi có chuyện gì?”
La Mông hỏi, trên thực tế thì trong đầu đã sớm hiểu rõ. Vị thương nhân này có sự quan tâm đặc biệt với hắn.
Chính như hắn đã dự đoán trước, Ba Ân Nhĩ hỏi: “La Mông, mảnh đất của ngươi, rốt cuộc là rộng chừng nào?”
“Khu di tích ở trung tâm, chu vi chung quanh hai km đều là của ta. Nhưng mà vùng xung quanh đều là rừng rậm.”
“Chu vi hai km, nếu như chỗ đó không quá hoang vu, cũng chẳng khác nào mảnh đất của một kỵ sĩ, có thể dựng nên cả một làng. La Mông, ta chỉ muốn hợp tác. Ngươi muốn xử lý mảnh đất đó thế nào? » Ba Ân Nhĩ hỏi
“Ba Ân Nhĩ, ta muốn tiến hành từng bước một, ban đầu nghĩ rằng sẽ tu sửa một chút, đem vứt bỏ đống đá vụn trong di tích đi. Thực tế thần điện bị bỏ hoang đó mà chỉnh trang lại, chính là một pháo đài kiên cố.” La Mông mỉm cười nói: “Sau đó, ta muốn xung quanh thần điện trồng một hàng rào cây phòng ngự trong khoảng một năm đầu tiên!”
“À, nghe nói Ni Khắc cùng Pháp Phí ở cùng một nhà với ngươi, đều cũng chuẩn bị chuyển đến lãnh địa của ngươi?” Ba Ân Nhĩ liếc nhanh La Mông, nói: “Lãnh chúa đã cho phép?”
"Trả một trăm đồng tiền vàng, đã đồng ý rồi thì sau đó bọn họ sẽ không trực tiếp thuộc về lãnh chúa, mà thuộc về ta!” La Mông nói: “Ngoài khu vực dân cư ở ngoài còn có một bức tường hàng cây rào xung quanh. Ta còn muốn có một lữ quán hai tầng ở bên trong do mẹ Pháp Phí đến quản lý. Người qua đường cũng có thể ghé qua nghỉ ngơi tạm thời, có thể mua thuốc luôn.”
Đối với những gì La Mông nói, Ba Ân Nhĩ liên tục gật đầu: “Ở nơi đấy mà xây dựng một nơi nghỉ ngơi, quả thật không sai!”
“Những điều ngươi muốn, thì ngươi đảm đương được, ta hiểu rõ, ngươi có biện pháp làm!” La Mông nói, đây là một vụ làm ăn không nhỏ.

"Đương nhiên. Ta làm việc này, đảm bảo có thể đúng thời hạn. » Ngừng lại một chút, vẻ mặt Ba Ân Nhĩ trở nên nghiêm túc. Lão nhìn hai bên một chút, đến gần La Mông khẽ hỏi nhỏ : «La Mông, ngươi đã là Đức Lỗ Y cấp ba rồi ? Nghe nói ngươi muốn xây một cái ôn phòng. Nếu như thực thế, ngươi có thể nói cho ta được không ? »
La Mông bước chầm chậm lại, suy nghĩ một lát thì nói: “Ba Ân Nhĩ, đúng vậy, ta đã là Đức Lỗ Y cấp ba, cũng muốn xây một căn phòng ấm. Thế nhưng ngươi cũng biết rõ, đây là một hạng mục hao tốn tài sản nhất. Những hạng mục khác không nói, riêng quả cầu thủy tinh chiếu ánh sáng ban ngày cũng rất cao giá.”
Thủy tinh chiếu sáng có giá trên thị trường là ba trăm đồng vàng.
Ba Ân Nhĩ đương nhiên nghe hiểu được ý tứ của La Mông nói. Lão hơi nhíu mày, một lát sau hạ quyết tâm, nói: “Vậy kế hoạch của ngươi như thế nào? Ta muốn nghe nội dung cụ thể một chút. Nếu như khả thi, ta có thể đồng ý bỏ vốn một phần!”
Tuổi trẻ như vậy mà đã là Đức Lỗ Y cấp ba. Tốc độ nhanh đến mức lão phải sợ hãi, nhưng cũng kích thích lão- đúng là thiên tài mà!
Trong lòng La Mông cực kỳ phấn chấn, hắn nhân cơ hội nói: “Ba Ân Nhĩ, thực ra then chốt là ở chỗ này. Ngươi biết đó, ta tuy rằng tiến bộ rất nhanh, nhưng không được người dạy bảo, những nền tảng căn bản của Đức Lỗ Y không hề vững chắc. Nếu như mù quáng xây căn phòng ấm, như vậy thật là mạo hiểm quá lớn. Nếu một ngày mà thất bại thì đúng là tổn thất quá lớn cho cả ngươi và ta. Ta nghĩ bước đầu tiên sẽ đem dọn dẹp đống phế tích, xây tường che chắn, lữ quán, phòng ốc được xây lên. Nói như vậy thì mới có doanh thu được.”
“Bây giờ là đầu tháng năm, xây tường che bên trong, cày cuốc lại ruộng đất, móc lại chiến hào, dọn sạch bãi cỏ, đồng thời có thể gặt cỏ dại đem phơi khô. Ngoài ra còn có thể mua hai con trâu cày, vài con cừu lợn, một vài gà vịt, đợi đến tháng mười có thể gieo hạt lúa mì vụ đông.”
Những lời này khiến Ba Ân Nhĩ liên tục gật đầu. La Mông tuổi còn trẻ, nhưng làm việc thật chín chắn, tính toán tiếp theo sau đều là những việc làm ăn không nhỏ. Lão nói: “Không sai, ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi tuyển công nhân tới xây tường bao quanh lữ quán. Ngươi cũng không phải lo lắng về những người chăn cừu. Về phần cơ bản, nếu ta muốn tìm một Đức Lỗ Y thì bỏ ra một chút tiền là có thể tìm được một nhóm Đức Lỗ Y tu hành có bài bản.”
“Nếu như nói vậy thì không có vấn đề. Ta đã học một chút căn bản Đức Lỗ Y. Hiện tại bây giờ ta là Đức Lỗ Y cấp ba, nghiêm túc mà nói, thì sau nửa năm ba tháng, ta có thể hoàn toàn học được nền tảng cơ bản.” La Mông nói: “Khi đó, ta có thể xây nhà kính, tầng hầm bên dưới di tích có thể mở rộng thêm. Chúng ta không cần phải xây thêm, chỉ cần có thêm thủy tinh chiếu sáng hoàn chỉnh bồi dưỡng đất đai là có thể tiến hành được rồi. Tuy rằng chưa có dàn thờ thiên nhiên, hiệu quả kém hơn một chút nhưng có thể bù đắp bằng các phương pháp khác.”
Ba Ân Nhĩ vẻ mặt thần tình, liên tục gật đầu. Thiếu niên này luôn làm việc và ghi chép lại mọi việc, khiến lão không nghi ngờ mà hoàn toàn tin tưởng vững chắc. Đối với vị thiếu niên đầy kinh nghiệm này, hoàn toàn đáng đầu tư.
La Mông thấy Ba Ân Nhĩ đã hoàn toàn thuận theo, lúc này mới lên tiếng nói: “Kỳ thực, ta thu được một bí truyền của một vị đại nhân về một loại thuốc mới. Nếu như mà xây nhà kính có thể sản xuất số lượng lớn.”
Ba Ân Nhĩ lập tức giao động, loại tân dược này hắn đã sớm nghe nói qua. Đáng tiếc là số lượng quá ít nên không kịp cung cấp trong thị trấn, căn bản không kịp tiêu thụ trong nội thành. Nghe đến đó, hắn nói nhanh: “Thì ra là thế. La Mông, chỉ cần ngươi có thể giao cho ta quyền đem tiêu thụ thuốc này, còn những chuyện khác thì ta sẽ gánh giúp ngươi.”
La Mông cười nói: “Ba Ân Nhĩ tiên sinh, ta chỉ tạo ra thuốc, còn sử dụng ra sao và tiêu thụ thì toàn bộ dựa vào ngươi cả. Còn quá trình xây dựng thì ta sẽ không đi. Tuy rằng việc mở mang khai phá đất nông nghiệp không trái với tự nhiên. Thế nhưng có thể không phải đi đến nơi xây dựng thì ta sẽ không đi.”
Nghe đến đó, mặt mày Ba Ân Nhĩ không khỏi rạng rỡ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.