Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 40




Trưa hôm sau Sở Chiêu Chiêu vẫn đi làm.

Bây giờ là sau giờ cơm trưa, mọi người đều đang ở phòng sinh hoạt nghỉ ngơi, Sở Chiêu Chiêu vừa bước vào đã nghe thấy một tràng hò reo hoan hô.

“Chuyện gì vậy?” Sở Chiêu Chiêu thấy mọi người đang vây quanh lấy cô gái của phòng Hành chính thì kéo A Lục lại hỏi, “Có chuyện gì ạ?”

“Ha ha ha!” A Lục đang vô cùng kích động, định câu lấy bả vai của Sở Chiêu Chiêu nhưng nghĩ lại, hai tay xuôi xuống, “Cuối tháng này chúng ta được đi nghỉ phép ở Hương Sơn đấy!!!”

Sở Chiêu Chiêu nhìn lướt qua căn phòng toàn người là người, “Tất cả luôn ạ?”

A Lục điên cuồng gật đầu: “Đúng thế!!”

Sở Chiêu Chiêu tặc lưỡi hai tiếng, “Chuyến này chắc công ty cạn máu.”

A Lục nhỏ giọng lầm bầm: “Mới vậy mà đã xót… Xem ra gặp phải bà chủ keo kiệt rồi…”

Sở Chiêu Chiêu: “Hả? Gì ạ?”

“Á không có gì!” A Lục khua tay, “Tổng Giám đốc Lưu của chúng ta chẳng có gì, chỉ có mỗi tiền, mà sếp Mục đã dặn dò rồi, chúng ta cứ việc tiêu xài thỏa thích tiền của chú anh ấy đi.”

Sở Chiêu Chiêu bật cười, “Chẳng trách lại hào phóng như vậy, thì ra là tiêu tiền của người khác.”

Đúng lúc này, Mục Tế Vân đi ngang qua cô, “Lúc tôi tiêu tiền của mình thì không hào phóng à?”

Sở Chiêu Chiêu lập tức cứng người, “À có, hào phóng, hào phóng quá ấy chứ.”

Mục Tế Vân vẫn giữ vẻ mặt cũ, “Vào phòng làm việc của tôi.”

Sở Chiêu Chiêu vừa định đi theo anh, chợt phát hiện ra A Lục đang nhìn mình chằm chằm, thế là cô quay đầu đi về bàn, cầm lấy một tập văn kiện rồi mới vào văn phòng của Mục Tế Vân.

Thấy cô ôm tập văn kiện vào phòng của mình, Mục Tế Vân hỏi: “Em ôm thứ này vào đây làm gì?”

Ánh mắt Sở Chiêu Chiêu khẽ động, nhưng cô không nói gì cả.

Mục Tế Vân dường như hiểu ra điều gì đó, “Qua mắt người khác?”

Hai má Sở Chiêu Chiêu ửng đỏ, đang định mở miệng ngụy biện mấy câu, lại nghe Mục Tế Vân nói: “Em qua đây.”

Chỗ Sở Chiêu Chiêu đang đứng, cách bàn của Mục Tế Vân đúng hai mét.

Sở Chiêu Chiêu bước lên vài bước, “Có việc gì ạ?”

Thấy cô vẫn đứng cách mình một khoảng, Mục Tế Vân dứt khoát đứng dậy, lấy văn kiện trong tay cô ném qua một bên, sau đó nắm tay cô, kéo đến cạnh bàn làm việc.

Mục Tế Vân khom lưng, lấy ra một chiếc hộp từ trong ngăn kéo tủ.

Anh mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc lắc tay mảnh mảnh, Sở Chiêu Chiêu còn chưa kịp nhìn kỹ chiếc lắc tay kia hình dáng như thế nào đã bị Mục Tế Vân lấy ra, thuận thế cầm lấy tay cô, đeo vào.

“Thầy Mục…” Sở Chiêu Chiêu muốn rụt tay lại nhưng đã bị Mục Tế Vân giữ chặt.

“Đừng nhúc nhích.”

Anh cúi đầu xuống, cẩn thận đeo vào tay cô. Chiếc móc bé quá, anh phải cài lên cài xuống mấy lần mới xong, nhưng anh vẫn không thả ra ngay, mà cầm tay của Sở Chiêu Chiêu, nhìn ngắm thật kỹ.

Cổ tay trắng nõn, lắc tay ánh bạc, tựa như một bức họa, đều rất đẹp.

Trong lòng Sở Chiêu Chiêu lúc này đã rất hỗn loạn, mặc dù cô không nhận ra tên thương hiệu trên hộp, nhưng cô biết giá trị của chiếc lắc này chắc chắn không nhỏ, “Thầy Mục, cái này… cái này đắt quá rồi.”

Ánh mắt Mục Tế Vân vẫn đặt trên cổ tay của cô, lơ đễnh nói: “Tiền tiêu cho em còn ít à?”

Nhịp tim tăng tốc đột ngột, hai má Sở Chiêu Chiêu phát nóng, trong đầu vang lên mấy tiếng ong ong, nhưng nhìn gương mặt bình thản của Mục Tế Vân cô lại không biết nên làm sao mới phải.

Vậy đành trốn thôi.

Sở Chiêu Chiêu đột ngột rút mạnh tay rồi quay người chạy vụt ra ngoài.

*

Buổi chiều, Mục Tế Vân hoàn thành công việc, anh đi đến bàn của Sở Chiêu Chiêu như mọi ngày thì phát hiện nó đã trống không, đến máy tính cũng đã tắt.

Anh nhìn chằm chằm vào chỗ cô ngồi, trong lòng thoáng khó chịu.

Lúc này A Lục đi đến, thấy Mục Tế Vân đứng trước bàn Sở Chiêu Chiêu liền nói: “Em ấy bảo có việc nên tan làm trước rồi.”

Mục Tế Vân thở dài, bất lực mà rời đi.

*

Về đến nhà, Sở Chiêu Chiêu nằm dài trên giường, mắt nhìn về phía cửa sổ nơi có ánh tà dương đang trải dài cuối chân trời.

Cô đưa tay lên, dưới những tia sáng mỏng manh cuối ngày, chiếc lắc tay tinh tế phản quang, tạo thành những đốm nhỏ li ti trên tường.

Trên chiếc lắc tay gắn một chiếc móc nhỏ hình đầu con thỏ, trông rất xấu xí, Sở Chiêu Chiêu nhìn một lúc còn muốn tháo luôn cái đầu thỏ đấy ra.

Như vậy là sao? Sở Chiêu Chiêu nghĩ, Mục Tế Vân rốt cuộc là có tâm tư gì với cô không?

Nếu như có, sao anh không nói thẳng ra?

Nếu như không có, vậy thì anh có ý gì?

Rõ ràng là anh biết hết tất cả mà, anh đang muốn xem cô diễn hay sao?

Sở Chiêu Chiêu càng nghĩ càng thấy rối rắm, cô dứt khoát đắp chăn đi ngủ.

Vừa mơ màng được một chút thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Trương Khả ở đầu dây bên kia lên tiếng nhắc nhở Sở Chiêu Chiêu: “Chiều mai năm giờ chúng ta gặp nhau ở cổng vào công viên nha, bữa tối cũng sẽ ăn trong nhà ăn chủ đề bên trong đấy luôn.”

Sở Chiêu Chiêu khó hiểu hỏi cô: “Sao bọn mình không đi ban ngày chứ?

Trương Khả nói: “Ban ngày người đông lại còn chen chúc, hơn nữa buổi tối mới có pháo hoa.”

Sở Chiêu Chiêu nhỏ giọng: “Được thôi.”

Trương Khả: “Vậy ngày mai gặp nha!! Tớ sẽ mang theo Polaroid*, đến lúc đó chúng ta có thể chụp thật nhiều ảnh luôn.”

*Polaroid là máy ảnh phim chụp lấy liền, được sáng chế bởi Polaroid Corporation và còn được gọi với tên là instant camera. Mọi người nói chung và giới trẻ nói riêng yêu thích dòng máy này có lẽ bởi sự tiện lợi mà nó này đem lại, giống như chính tên gọi “ chụp ảnh lấy liền”.

Sở Chiêu Chiêu: “Được.”

Chiều hôm sau, Sở Chiêu Chiêu đúng giờ đứng ở cửa công viên giải trí.

Trương Khả mặc một chiếc áo hoodie hồng phối với chân váy màu đen, trang điểm nhẹ nhàng, vừa nhìn thấy Sở Chiêu Chiêu chỉ để mặt mộc lại còn mặc quần jean áo sơ-mi, cô liên tục thở dài, “Haizz, tớ biết ngay, đúng ra phải nhắc nhở cậu từ trước, cậu đến công viên giải trí mà ăn mặc nghiêm túc vậy làm gì?”

Rồi ô chỉ tay về phía đoàn người đang xếp hàng trước cổng: “Cậu nhìn thử người khác đi, ai cũng ăn mặc xinh đẹp, trang điểm lộng lẫy, cậu đến khu vui chơi để làm công tác điều tra nghiên cứu hả?”

Sở Chiêu Chiêu khoác lấy tay Trương Khả, kéo cô vào trong, “Aiya, cậu xinh đẹp là đủ rồi mà.”

Khu vui chơi về đêm, bầu không khí không hề hạ nhiệt mà càng nóng lên, hệ thống đèn điện đều được bật sáng, ngũ quang thập sắc, so với ban ngày thì rực rỡ hơn rất nhiều.

Dọc đường đi Trương Khả chỉ có chụp chụp chụp và chụp, giấy in ảnh đều đã thay mấy tập, Sở Chiêu Chiêu nhìn máy ảnh treo trên cổ cô, trên lưng còn mang thêm một chiếc balo nhỏ, nhìn thôi là đã thấy mệt, cô chủ động bảo Trương Khả chuyển bớt đồ qua balo của mình.

Trương Khả lập tức dọn sạch túi, mang điện thoại, phấn phủ, son môi, cả sạc dự phòng đều nhét vào trong balo của Sở Chiêu Chiêu, túi cô nhẹ đi thấy rõ, tiếp tục hăng say chụp ảnh.

Hai người đi đến trước vòng quay ngựa gỗ, lúc hàng xếp hàng, Trương Khả nhìn thấy bên cạnh có bán cài tóc.

“Này này! Bọn mình mua mỗi đứa một cái đeo đi!” Trương Khả hưng phấn chạy qua đó, vừa chạy đi vừa dặn Sở Chiêu Chiêu, “Cậu cứ đứng đó xếp hàng đi, tớ đi mua cho!!”

Sở Chiêu Chiêu có muốn cản cũng cản không kịp.

Nếu muốn mua thì nên mua từ lúc ở ngoài, chứ trong này giá cả đều bị đội lên gấp đôi.

Chỉ một lát sau, Trương Khả cầm hai chiếc cài quay về, cô cài chiếc màu đỏ có hình chuột Mickey trên đầu, sau đó cài cho Sở Chiêu Chiêu một cái khác.

Sở Chiêu Chiêu gỡ xuống nhìn thử, là một đôi tai thỏ màu hồng phấn.

Cô bỗng nhớ đến, hình như Mục Tế Vân đối với đôi tai này có niềm yêu thích đặc biệt, anh luôn thích bóp bóp đôi tai thỏ trên đầu cô, ở cái nơi phải nghe giọng người khác mà lo, phải nhìn mặt người khác mà liệu, dường như khiến hành động đó ẩn chứa chút ý vị không rõ tên.

Sở Chiêu Chiêu nói: “Hay là bọn mình đổi được không?”

“Cậu thật là…” Trương Khả cài lại đôi tai thỏ lên đầu Sở Chiêu Chiêu, “Tớ đặc biệt chọn cho cậu đó! Áo hoodie đỏ phối với chuột Mickey đỏ là vừa đẹp, còn cậu mặc sơ-mi trắng thì phối với màu hồng phấn này, không đổi, không đổi đâu.”

Trương Khả nhất quyết không chịu đổi, Sở Chiêu Chiêu cũng không đòi nữa, dù sao ở đây cũng không có Mục Tế Vân.

Hơn chín giờ, Trương Khả thấm mệt, cùng Sở Chiêu Chiêu đi vào quán nước nghỉ ngơi.

Lúc này, Mục Tế Vân bỗng gọi điện cho cô.

Sở Chiêu Chiêu nhìn vào màn hình rồi lại nhìn Trương Khả, cô đi ra ngoài nhận điện thoại.

“Alo, thầy Mục ạ.”

Mục Tế Vân nói: “Em đang ở đâu? Sao ồn vậy?”

Sở Chiêu Chiêu: “Em đang ở công viên giải trí.”

Mục Tế Vân trầm mặc chốc lát, nói: “Muộn như vậy rồi, tôi đến đón em.”

Giọng điệu của anh căn bản là không để cho Sở Chiêu Chiêu được quyền từ chối.

Sở Chiêu Chiêu quay về quán nước hỏi Trương Khả: “Chốc nữa cậu đi về bằng gì?”

Trương Khả nói: “Tớ đặt xe, cậu thì sao?”

“À…” Sở Chiêu Chiêu nói, “Bạn tớ đến đón.”

“Thích thế!! Muộn vậy rồi còn đến đón cậu.” Trương Khả đột nhiên nghĩ ra gì đó, cô chớp chớp đôi mắt, “Là bạn trai hả?”

“Không phải, không phải.” Sở Chiêu Chiêu vội vàng phủ nhận, “Là đồng nghiệp của tớ.”

“À vậy à….” Trương Khả thở dài một hơi, “Bọn mình ngược hướng nhau, nếu không đã có thể đi cùng xe rồi.”

Sở Chiêu Chiêu cắn ống hút, không nói gì.

Gần mười giờ, hai người ra khỏi công viên, chuẩn bị về nhà.

Lúc Trương Khả đặt xe, Sở Chiêu Chiêu cũng nhận được cuộc gọi của Mục Tế Vân, anh nói anh sắp đến nơi rồi.

Thời điểm này cũng là giờ đóng cửa của công viên, người đông kín chỗ, rất khó đặt xe, Sở Chiêu Chiêu thấy Trương Khả nãy giờ vẫn chưa đặt được xe mà Mục Tế Vân gần đến thì bắt đầu sốt ruột.

Mười phút sau, cô đã thấy xe của Mục Tế Vân từ xa chạy lại, nhưng do người đông nên anh lái khá chậm.

Sở Chiêu Chiêu càng lúc càng gấp, cô không biết nếu Trương Khả biết được người đến đón mình là Mục Tế Vân thì cô phải giải thích như thế nào.

Mắt thấy xe của Mục Tế Vân đã tiến đến gần hơn, cuối cùng trước khi anh dừng xe, xe mà Trương Khả đặt cũng đến.

Sở Chiêu Chiêu thở phào một hơi, vội vàng tiễn Trương Khả lên xe.

Trương Khả vừa rời đi, Mục Tế Vân cũng vừa đỗ xe ở một đầu khác.

Mục Tế Vân xuống xe, bước về phía Sở Chiêu Chiêu.

Mà Sở Chiêu Chiêu vẫn đang nhìn theo hướng Trương Khả.

“Về thôi.” Mục Tế Vân không nói gì nữa, dắt tay Sở Chiêu Chiêu đi về phía chiếc xe đang đỗ.

Lúc sắp lên xe, anh nâng cổ tay của Sở Chiêu Chiêu lên nhìn, “Sao không đeo lắc tay?”

Sở Chiêu Chiêu nói: “Công viên đông người lắm, em sợ làm rơi mất nên không đeo.”

Mục Tế Vân bật cười, đang định nói gì đó, bỗng nghe thấy giọng của một cô gái từ phía sau vang lên: “Chiêu Chiêu! Chiêu Chiêu!”

Sở Chiêu Chiêu vừa nghe thấy tiếng gọi, cô mắt mở trợn trừng, lập tức rút tay về, còn lùi ra sau hai bước, kéo dài khoảng cách giữa cô và Mục Tế Vân.

Mục Tế Vân quay đầu muốn nhìn thử xem là ai, phát hiện gương mặt của nữ sinh đang chạy đến có chút quen mắt.

Trương Khả nhìn thấy Mục Tế Vân cũng giật mình, cô đứng sững lại.

“Thầy… thầy Mục?”

Nhớ ra rồi, là học sinh của anh.

“Ừ.”

Trương Khả nhất thời không biết nên nói gì, ngơ ngác nhìn Sở Chiêu Chiêu.

Ý cô là: Người bạn mà cậu nói là thầy Mục?

Sở Chiêu Chiêu cũng bối rối không biết phải làm sao, may mà trời đã tối mù rồi, có thể giúp cô giấu đi khuôn mặt đang đỏ bừng bừng, “Cậu có chuyện gì à?”

Trương Khả chậm chạp nói: “Tớ…. tớ để quên đồ trong balo của cậu.”

Sở Chiêu Chiêu chợt nhớ ra, nhanh tay lấy điện thoại, phấn phủ và sạc dự phòng đưa cho Trương Khả.

Trương Khả nhận lấy rồi lại dè dặt nhìn thoáng qua Mục Tế Vân, “Muộn thế này rồi mà thầy Mục còn phải chạy qua đây, thầy vất vả quá.”

“Công ty có việc gấp!” Sở Chiêu Chiêu vội cướp lời trước khi anh kịp mở miệng, “Chúng tớ phải về tăng ca.”

“Ồ…” Trương Khả dường như tin sái cổ, “Bác tài xế vẫn đang đợi em, thầy với cậu về sớm tăng ca nhé, công việc quan trọng.”

Nói xong, cô co giò chạy.

Sở Chiêu Chiêu ngẩng đầu, phát hiện Mục Tế Vân đang nhìn mình, ánh mắt có chút khác lạ.

Anh nhìn cô rất lâu, sau lại hóa thành một nụ cười bất đắc dĩ, “Về thôi, muộn rồi, còn phải về tăng ca nữa.”

Sở Chiêu Chiêu: “..…”

Sau khi lên xe, Sở Chiêu Chiêu đã cài dây an toàn cẩn thận nhưng Mục Tế Vân lại rề rà không khởi động máy.

Anh nhìn thẳng về phía trước, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Anh không nói, Sở Chiêu Chiêu cũng giữ im lặng.

Qua một lúc, anh đột nhiên quay đầu qua, nhìn lêи đỉиɦ đầu Sở Chiêu Chiêu.

Lúc này cô mới chợt nhận ra, cả tối nay cô cài đôi tai thỏ trên đầu, nhưng sau đó lại quên mất không lấy xuống.

Thấy ánh mắt của Mục Tế Vân, cô liền đưa tay lên muốn tháo nó xuống.

Mục Tế Vân giữ tay cô lại, cười nói: “Em hoảng cái gì.”

Sở Chiêu Chiêu không dám động đậy nữa, ngồi im cho Mục Tế Vân nhìn.

Bỗng nhiên, Mục Tế Vân nói: “Nhắm mắt lại.”

Thời khắc này, Sở Chiêu Chiêu cảm giác như toàn bộ thần kinh không còn chịu sự kiểm soát của bản thân nữa. Bản thân rõ ràng không muốn nghe lời nhưng đôi mắt lại rất ngoan ngoãn mà khép lại.

Nhiệt độ trong xe dường như tăng lên nhanh chóng, tay cô lúng túng không biết nên đặt đâu chỉ có thể nắm chặt lấy đệm ghế, còn đôi chân thì đã dán cứng ngắc vào sàn xe.

Từ da đầu đến gót chân đều đang rất căng thẳng, đôi mắt nhắm tịt lại cũng không khỏi khẽ run lên.

Mục Tế Vân đưa tay lên, vuốt nhẹ mái tóc cô rồi đến đôi thỏ trên đầu.

Tiếp đó, một nụ hôn dịu dàng, nhẹ nhàng rơi trên mắt cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.