Thiên Hồng Ma Đạo

Chương 49: Sự Xấu Hổ Của Lâm Phong





Lúc Lâm Phong đang ở tuyệt đỉnh của luyện Cốt, nhờ vào linh khí cũng có thể chống đỡ áp lực của trọng lực không gian, giờ đây Lâm Phong trong cấp độ luyện Phách, ở trong trọng lực không gian chỉ là cảm thấy chút áp lực , nhưng cũng chỉ là có áp lực thôi, hành động một chút cũng không chịu ảnh hưởng .ζuilu.πet
Linh thức trong trọng lực không gian không có hiệu quả, Lâm Phong suy nghĩ một chút, quyết định tự mình qua đó trước, nếu nơi này không thể ra tay giúp người, không bằng đến phía trước thông đạo chờ bọn họ, suy nghĩ thật tốt làm thế nào vượt qua thử nghiệm kế tiếp, đối với đệ tử Lâm gia mà nói, thử nghiệm kế tiếp là khó nhất.
Người thông đạo trọng lực không gian, Lâm Phong là người thứ nhất, cũng là thoải mái nhất, thật ra từ trước đến nay, chỉ cần người ở đây đến xông thông đạo, đều là đệ tử Lâm gia trước qua cửa thử nghiệm này trước, một người ở luyện Nguyên khiến bọn họ chống đỡ được trọng lực không gian, đối với bọn họ đúng là không áp lực gì.
Mười lăm ngày sau, Lý Bình Thuận người thứ hai rời khỏi trọng lực không gian, vừa ra ngoài mập mạp này ngã xuống đất thì không ngừng thở, xuyên qua tầng trọng lực không gian này, gần như tiêu hao hết thể lực của mập mạp này.
Đối với thực lực của mập mạp này, Lâm Phong cũng vô cùng bái phục, áp lực của trọng lực không gian hắn vô cùng rõ ràng, đối với những người tu chân tu luyện nguyên anh mà nói, thích ứng ở trọng lực không gian, so với bọn họ người cấp độ luyện Nguyên tuyệt đỉnh mạnh không đến đâu, lúc trước bọn Lâm Chiến, cũng sử dụng rất lâu mới có thể tự do đi lại trong trọng lực không gian.

Ngày hai mươi lăm, Tư Đồ Hạo Thiên cũng ra ngoài, biểu hiện của hắn còn kém hơn so với mập mạp, Tư Đồ Hạo Thiên sau khi ra ngoài gần như là bò ở mặt đất, không chỉ thở hơi, trên người còn ẩm ướt, đều bị mô hôi thấm ướt.
Ngày hai mươi chín, Mộ Dung Nhược Tuyết là đứa cuối cùng vẫn chưa ra ngoài, trong lòng ba người đều nổi lên một tia lo lắng, thử nghiệm của cửa này vốn bất lợi với người tu chân Nguyên nah, đối với một người tu chân Nguyên anh nữ sinh mà nói, thì càng bất lợi hơn, tu luyện của phụ nữ, so thế nào cũng không mạnh mẽ hơn con trai.
Buổi chiều ngày thứ ba mươi, cuối cùng Mộ Dung Nhược Tuyết cũng ra ngoài, trong lòng của ba người cũng thả lõng xuống, Mộ Dung Nhược Tuyết là người biểu hiện kém nhất, sau khi ra ngoài thì trực tiếp ngã vào trên người Lâm Phong ở bên cạnh.
Ngửi thấy mùi thơm trên người Mộ Dung Nhược Tuyết truyền ra, Lâm Phong mặt đỏ đỏ, xấu hổ nhìn Lý Bình Thuận.
“ Cô ấy đã tiêu hao toàn bộ lực lượng,bây giờ là trong cơ thể tự động phục hồi, bây giờ người đừng cử động, nếu không sẽ ảnh hưởng đến khí cơ của cô ấy, chờ cô ta tỉnh dậy nói sau!”
Lý Bình Thuận mắt nhìn Lâm Phong, thản nhiên nói, tức thời nhắm mắt lại điều chỉnh hơi, với tình trạng của Mộ Dung Nhược Tuyết ít nhất cần phải mấy tháng bọn họ mới có thể tiếp tục đi tới, khoảng thời gian này không bằng khôi phục chuẩn bị thật tốt.
Tư Đồ Hạo Thiên cũng nhắm mắt lại, điều chỉnh hơi tĩnh tọa, chỉ để lại Lâm Phong xấu hổ, động cũng không dám động, mặc cho Mộ Dung Nhược Tuyết nằm trên người bản thân.
Hình như Lý Bình Thuận và Tư Đồ Hạo Thiên quên mất một việc, đó chính là thời gian tu luyện của Lâm Phong, Lâm Phong không giống với bọn họ, một người lão già mấy vạn năm, một người cũng sống mấy vạn năm, sớm đã hứng thú không lớn.
Lâm Phong chỉ có hai mươi lăm tuổi, đang là một tiểu tử trontg thời kì thanh xuân, tuy tuổi tác của Mộ Dung Nhược Tuyết lớn hơn gấp mấy chục lần so với Lâm Phong, nhưng tướng mạo của cô ấy quả thật là một cô nương trẻ tuổi, bị một cô nương trẻ tuổi đè trên người không thể cử động, đối với Lâm Phong cũng là một thử nghiệm không nhỏ.
Điểm chết người nhất là, Lâm Phong là khoanh chân ngồi ở nơi đó, Mộ Dung Nhược Tuyết đi ra thì đem chân Lâm Phong trở thành cái gối, tình hình bây giờ đối với Lâm Phong mà nói, chừng như còn khó chịu hơn so với gặp tâm ma.

Ba ngày sau, Mộ Dung Nhược Tuyết mới tỉnh dậy, Mộ Dung Nhược Tuyết thấy bộ dạng của bản thân sắc mặt cũng hơi đỏ, tức thời nói lời cám tạ với Lâm Phong mà còn bắt đầu tự mình điều khí tu luyện, cuối cùng Lâm Phong có thể thở nhẹ một cái.
Ba ngày này, là ba ngày khó chịu đựng nhất của Lâm Phong trong hai mươi lăm năm, trong ba ngày, mũi của Lâm Phong đều là vị thơm trên người của Mộ Dung Nhược Tuyết, trong đầu đều là dung nhan tuyệt thế của cô ấy, điều này đối với một tiểu tử gần như chưa tiếp xúc qua với cô gái nào mà nói, chính là sự quyến rũ trí mạng.
Ba tháng sau, bốn người một lần nữa xuất phát, chỉ là lần này khi xuất phát, Lâm Phong cũng là có ý vô ý mà tránh né Mộ Dung Nhược Tuyết.
Đối với tránh né của Lâm Phong, Mộ Dung Nhược Tuyết cũng có chút cảm ứng, khi trong đầu nghĩ đến lúc bản thân tỉnh dậy nằm trên chân Lâm Phong, trên mặt Mộ Dung Nhược Tuyết luôn nổi lên một tia hồng hào, nhưng động tác của hai người là lén lút, Lý Bình Thuận và Tư Đồ Hạo Thiên không có chút phát hiện nào.
“ Cửa thứ ba, thử nghiệm là tâm ma, Hạo Thiên và Nhược Tuyết thì không ta dặn dò, Lâm Phong, ngươi không có vấn đề chứ?” Cuối cùng đến nơi cửa cuối cùng, sau khi Lý Bình Thuận dừng lại, trực tiếp nói với Lâm Phong.
“ Lý trưởng lão yên tâm, ta đã chuẩn bị tốt rồi!” Lâm Phong gật gật đầu, thật ra hắn không có chuẩn bị chút nào với tâm ma, mấy ngày này, hình dáng của Mộ Dung Nhược Tuyết vẫn luôn xuất hiện trong đầu hắn.
“ Vậy được rồi, xuất phát đi, ta hy vọng bốn người chúng ta có thể cùng nhau xuất hiện ở lĩnh vực Vô Cực!” Lý Bình Thuận gật gật đầu, người thứ nhất xông tiếng đến khu vực thử nghiệm ở phía trước.

Tâm ma, thật ra là khúc mắt của người tu chân, người tu chân hấp thu thiên địa linh khí ngoài có thể cường hóa thân thể của người tu chân, tăng cường lực lượng ra, còn có một tai hại. Thiên địa linh khí cũng có một mặt không tốt, linh khí ngoài lực lượng còn bao hàm lệ khí trong thiên địa, những lệ khí này cũng theo linh khí đi vào trong cơ thể của người tu chân, dài hạn bị người tu chân đè ép trong cơ thể, một khi có tâm sự bị lệ khí lợi dụng, thì sẽ dẫn đến tâm ma.
Tâm ma thường là thông qua ảo tưởng hành hạ người tu chân, trong lòng càng sợ cái gì, tâm ma thì sẽ xuất hiện cảnh tượng như thế, nếu như Lâm Phong không thể báo thủ cho người nha, nhất định trong lòng hắn sẽ để lại một khúc mắc như vậy, môt khi tâm ma bộc phát, Lâm Phong rất có thể đối mặt với sự trách móc của phụ thân huynh trưởng, hơn nữa trong lòng vốn là day dứt, Lâm Phong rất có thể bị tâm ma trực tiếp làm suy sụp mà tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng đó là tâm mà mà người tu chân thường gặp phải, cửa thứ ba thử nghiệm tâm ma vẫn có khác với thường ngày, trong ảo tưởng rất có thể khiến ngươi bị lạc bản thân, sau đó vĩnh viễn ở trong ảo mộng đó.
Bây giờ Lâm Phong gặp được, chính là tâm ma như thế, Lâm Phong phát hiện, hắn lại quay về Ứng Thiên thành, quay trở về lúc mười tuổi, quay về mái nhà mà bản thân thích nhất, ấm áp nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.