Thiên Hoàng Quý Trụ

Chương 12




Từ lúc Kỳ Kiêu cùng Bách Nhận ở thư phòng đã qua nửa canh giờ, Giang Đức Thanh đuổi sạch người hầu đi, chính mình lại không dám đi xa, tuy nói với sức lực của Bách Nhận, cho dù có thêm vài người cũng không phải đối thủ của Kỳ Kiêu, nhưng Giang Đức Thanh vẫn không yên lòng, kiên trì canh giữ ở ngoài hành lang, lắng nghe động tĩnh bên trong.

Lúc nghe tiếng Bách Nhận rút kiếm, Giang Đức Thanh gần như thét lên gọi người, lại không nghĩ rằng chỉ qua một lát Kỳ Kiêu đã thuyết phục được Bách Nhận, Giang Đức Thanh thầm thở ra, Kỳ Kiêu quả thật không khác gì đùa với lửa.

Kế tiếp Giang Đức Thanh cũng nghe được vài câu, biết Bách Nhận đã cúi đầu xuôi theo mới yên lòng, từ nhỏ Kỳ Kiêu đã không thích chạm vào những thị thiếp kia, lại thêm Đôn Túc trưởng công chúa cũng không thích Kỳ Kiêu sớm biết chuyện phong nguyệt, sợ hắn mê luyến tình dục, trầm mê nữ sắc, cũng không cho Giang Đức Thanh nói gì với Kỳ Kiêu, Giang Đức Thanh có chút lo lắng, sợ điện hạ nhà mình đột nhiên hứng khởi, xuống tay không biết nặng nhẹ, lỡ như đem người chơi hỏng….

Giang Đức Thanh thầm thở dài, Thế tử Lĩnh Nam cũng rất đáng thuơng, có lẽ đời trước thiếu nợ Kỳ Kiêu cho nên hiện giờ mới phải tội. Giang Đức Thanh một mình nghĩ vẩn vơ, lại qua chừng một nén nhang, một tiểu thái giám khom người đi vào, nhỏ giọng: “Giang tổng quản, buổi tối hoàng thuợng muốn mở tiệc chiêu đãi Đôn Túc trưởng công chúa và Hạ phò mã, trong cung đến truyền lời, để cho Thái tử tham dự.”

Giang Đức Thanh gật đầu: “Tiệc tối… vậy thì thong thả, một lúc nữa hãy nói cho Thái tử.”

“Không phải….” Tiểu thái giám này là thủ hạ của Giang Đức Thanh, rất tinh ý, liếc mắt nhìn qua cửa sổ thư phòng đóng chặt, hạ giọng, “Tiểu còn nghe nói… hoàng thuợng cũng truyền lời cho Thế tử, này….”

Giang Đức Thanh lập tức tỉnh táo, gõ tiểu thái giám một cái: “Thằng nhóc! Không nói sớm! Nếu lỡ như… Thế tử làm sao có thể diện thánh!”

Tiểu thái giám kia sờ trán cười: “Tình hình bên trong thế nào ngài biết rõ…. Ai dám đi gọi a? Nói sớm nói muộn không phải cũng như nhau sao….”

“Ngươi biết cái gì?!” Giang Đức Thanh nóng lòng, hắn cũng không phải đang thuơng hại Bách Nhận, chỉ sợ lỡ như có người nhìn ra bất thường, gây bất lợi cho Kỳ Kiêu, vội khoát tay: “Tránh ra tránh ra, đều lui xa một chút… ta vào xem….”

Cho dù Giang Đức Thanh không nói, tiểu thái giám kia cũng không có gan canh giữ, cung kính khom người hành lễ liền bỏ chạy, Giang Đức Thanh hít sâu một hơi, đi đến gõ cửa thư phòng chậm rãi gọi: “Điện hạ… điện hạ….”

Giang Đức Thanh cho rằng phải chờ một hồi, không nghĩ đến Kỳ Kiêu rất nhanh liền mở cửa: “Làm sao?”

Kỳ Kiêu quần áo chỉnh tề, trong mắt cũng không có vẻ không kiên nhẫn, ngược lại khiến Giang Đức Thanh sửng sốt một lát, mới đem lời của tiểu thái giám thuật lại, cuối cùng nhịn không được liếc nhìn vào trong, chỉ là, bị ngăn cách bởi mười hai tấm bình phong lớn cùng tầng tầng rèm lụa, cái gì cũng không thấy, Giang Đức Thanh thấp giọng: “Hoàng thuợng cũng để người đi mời Thế tử, uớc chừng bên Lĩnh Nam vương phủ cũng đã nhận được tin, chỉ là chưa kịp đến đây.”

“Biết….” Kỳ Kiêu mím môi, lầm bầm, “Nếu tiến cung… hắn phải đổi xiêm y, tùy tùng cũng không có đủ…. Được rồi, để người chuẩn bị xe ngựa đưa hắn trở về.”

Giang Đức Thanh gật đầu, do dự một lát vẫn hỏi: “Điện hạ… Thế tử có ổn không?”

Kỳ Kiêu chỉ cười không nói, không để ý đến Giang Đức Thanh, xoay người vào phòng.

Trong phòng, Bách Nhận đứng trước tháp, thấy Kỳ Kiêu trở lại cả người đều cứng đờ, Kỳ Kiêu chậm rãi đến gần, thấy rõ Bách Nhận sợ hãi, lại không thể không nhẫn nại đứng yên, trong lòng không lý do dâng lên một tia khoái cảm. Kỳ Kiêu một tay vòng qua thắt lưng Bách Nhận, cách một tầng quần áo mỏng manh, hắn cơ hồ cảm giác được Bách Nhận run rẩy, Bách Nhận không dám lấy lòng Kỳ Kiêu, thanh âm Kỳ Kiêu ngược lại trở nên ôn nhu: “Vốn định giữ ngươi ở lại một ngày, đáng tiếc hoàng đế mở tiệc tối…. không có cách, ta đã cho người chuẩn bị xe ngựa cho ngươi, một lát đưa ngươi về.”

Bách Nhận không khỏi thở ra một hơi, cũng không dám biểu lộ rõ ràng, chỉ khẽ gật đầu. Kỳ Kiêu làm sao nhìn không ra, cánh tay dùng lực, đem người ôm sát vào, cười nhẹ: “Buổi tối sợ là sẽ bị mời rượu, không cho uống nhiều… tối đa ba ly, nhớ chưa?”

Bách Nhận có lệ mà “ân” một tiếng, Kỳ Kiêu lại ngại không đủ, ngả ngớn vuốt mặt Bách Nhận, cười: “Uống nhiều dễ đỏ mặt, da thịt non mịn như vậy, phải giữ cho tốt a….”

Bách Nhận nghe vậy liền nổi giận, không chờ hắn phát tác Kỳ Kiêu đã trước một bước vuốt lông, nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng có gấp, ta đùa ngươi thôi, không nghe qua uống nhiều thành bệnh nghĩ nhiều thuơng thân sao? Người còn nhỏ, tính tình lại lớn như vậy, nếu lại uống rượu, không tốt cho sức khỏe…. Nếu mẫu phi ngươi biết, không phải sẽ lo lắng?”

Bách Nhận vốn bị Kỳ Kiêu trêu đùa mà nổi giận, ai ngờ một câu này lại nói trúng nỗi lòng, lửa giận cũng tan, lại nghĩ đến mẫu phi, trong lòng không khỏi dâng lên một tia ủy khuất, quay đầu không nói. Kỳ Kiêu vừa lòng cười, trước kia hắn nói với Giang Đức Thanh, Bách Nhận cũng giống mình, không phải không có đạo lý, chỉ là, nhìn Bách Nhận như vậy, Kỳ Kiêu cơ hồ có thể thu hết hỉ nộ ái ố của hắn vào mắt, mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác, mỗi một tâm tư của hắn, Kỳ Kiêu đều nhìn rõ.

Nhân dịp người đang khó chịu mà an ủi một phen, sẽ hiệu quả hơn bình htường nhiều, Kỳ Kiêu tận dụng triệt để đạo lý này, đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội trước mắt, ôm người vào lòng, ngữ khí càng thêm ôn hòa: “Vì mẫu phi ngươi ở Lĩnh Nam, phải cẩn thận thân mình a…. Ngươi vẫn còn nhỏ, nhưng yên tâm, về sau đã có ta che chở ngươi, nếu tối nay mời rượu, ta thay ngươi uống, được không?”

Bách Nhận sợ nếu lên tiếng thanh âm sẽ run rẩy, chỉ thoáng gật đầu. Kỳ Kiêu nhìn trong mắt, đột nhiên cảm thấy hắn như vậy rất đáng yêu, cúi đầu hôn hôn vành tai hắn, nhẹ giọng nỉ non: “Thật muốn giữ ngươi lại nơi này, một đời không được rời đi….”

Kỳ Kiêu nói thoải mái, Bách Nhận nghe lại không khống chế được run lên, hắn vốn đã biết Kỳ Kiêu không dễ chọc, qua ngày hôm nay lại càng hiểu rõ bản chất người này, mình tuyệt đối không phải là đối thủ. Nếu Kỳ Kiêu thật sự quyết tâm, không quan tâm mặt mũi mà giam chặt hắn ở nơi này….

Bách Nhận nuốt nước bọt, chậm rãi nói: “Thái tử… bên ngoài có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn, cho dù Thái tử không thèm để ý thanh danh Bách Nhận, cũng nên lo cho mình….”

“Ha ha….” Kỳ Kiêu cười ra tiếng, “Nghĩ cái gì đó? Ngươi cho là ta rảnh rỗi như vậy? Hôm nay là ta đặc biệt dọn không một ngày để gặp ngươi, chứ bình thường làm sao thanh nhàn được….”

Bách Nhận nghị thầm tốt nhất là mỗi ngày đều không rảnh. Kỳ Kiêu hôn hôn trán Bách Nhận, thu lại ý cười: “Ta sẽ không làm khó ngươi, giống như tình hình hôm nay, ta sẽ không cố ý giữ ngươi lại. Nhưng ngày khác… bất kỳ lúc nào ta để cho Giang Đức Thanh đi đón ngươi, đều phải ngoan ngoãn đến bây, hiểu không?”

Bách Nhận nhắm chặt mắt, cố gắng chịu đựng khuất nhục “Ân” một tiếng. Kỳ Kiêu hài lòng cười: “Ngoan ngoãn nghe lời, ta đương nhiên sẽ thuơng ngươi. Đi thôi.”

Giang Đức Thanh vẫn chờ ở bên ngoài, thấy hai người đi ra vội vàng nghênh đón: “Thế tử, xe ngựa đã được chuẩn bị tốt, mời theo nô tài.”

Bách Nhận uớc gì có thể lập tức rời đi, vội vàng ra cửa, Kỳ Kiêu nhếch môi cười cười, một ngày nào đó, hắn sẽ khiến Bách Nhận luyến tiếc phải rời đi.

Không bao lâu, Giang Đức Thanh trở lại: “Điện hạ, Lý Nhị làm phu xa, hắn cũng có tuổi, lại kín miệng, nhất định không có vấn đề.”

Kỳ Kiêu gật gật đầu, xoay người tiếp tục xem văn thư, Giang Đức Thanh tiến lên mài mực, thấp giọng cười: “Điện hạ quả nhiên thuơng huơng tiếc ngọc, vừa rồi nô tài còn sợ Thế tử không đi được.”

Kỳ Kiêu lắc đầu cười: “Chiến công thành, phải trước công tâm, chỉ đơn thuần là đem người làm thì có gì, lại nói… hắn rất gầy, chịu không nổi.”

Giang Đức Thanh cười: “Điện hạ suy nghĩ chu đáo, thế nhưng… nếu không phải nóng lòng muốn bắt người, sao điện hạ lại phải trở mặt? Thế tử vẫn còn vì họ Sầm kia mà thuơng tâm, lúc này nếu Thái tử đối xử tốt với hắn, chậm rãi đem người dỗ dành, khiến cho Thế tử toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ đến điện hạ, chẳng phải càng tốt?”

Kỳ Kiêu cười nhạo: “Ngươi cho rằng ta là thư sinh đa tình trong kịch sao? Còn toàn tâm toàn ý cái gì…. Thật ra ta cũng muốn tiếp tục giả vờ làm người tốt, nhưng thời gian qua rất nhanh, hắn cũng không phải loại tính tình gặp một yêu một kia, qua mấy ngày nữa đã có kết quả việc đám hỏi, đến lúc đó ta nói cái gì cũng thế. Lại nói… nếu vẫn tiếp tục ôn tồn, hắn sẽ cho rằng tính tình ta rất tốt, dù sao phải hù dọa một lần, về sau hắn mới biết điều.”

Giang Đức Thanh im lặng: “Điện hạ quả thật đã tính toán kỹ, chỉ mong Thế tử có thể sớm hiểu rằng, điện hạ đáng tin hơn họ Sầm kia nhiều.”

Kỳ Kiêu cười không nói, một lúc lâu mới lên tiếng: “Chuẩn bị xiêm y cho ta, tiến cung. Chuyện của Nhu Gia… còn phải nhờ cô ra mặt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.