Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng

Chương 39: Ai quan trọng hơn




Hôm qua đã gặp Thái Tử Phi, Thừa tướng đã biết chuyện thái tử định lập Hình Phương Lan làm sườn phi, hôm nay mới có thái độ khác thường trên triều, gây thêm khó dễ cho thái tử và tùy tùng này. Ngay cả người trợ lực lớn nhất của mình mà Thái tử cũng đắc tội, vậy vẫn còn không rõ tình huống, tự mình chạy đến Từ Ninh Cung để đòi danh phận giúp Hình Phương Lan, Thái Hậu cảm thấy vô cùng thất vọng, hết thất vọng lại cảm thấy rất là may mắn. Như thế cũng tốt, sau này có phế thái tử thì trong lòng bà cũng sẽ dễ chịu một chút, vì giang sơn xã tắc Đại Kim hưng thịnh trăm năm, ngôi vị hoàng đế nhất định không thể giao lại cho con cháu không nên thân như vậy.

Thái Hậu cảm thán trong lòng, một mặt phân tâm ra ứng phó thái tử, một mặt thì lúc nào cũng chú ý cảm xúc con mình, hai người trước mắt này chính là tình địch, theo tính cách bá đạo kia của con trai, không chừng sẽ làm ra chút chuyện gì đó với thái tử.

Thái Hậu đang lo lắng, quả nhiên từ trên người Thế Tông cảm nhận được một hơi thở khát máu, không thể không dừng lại việc răn dạy thái tử, ngoái nhìn Thế Tông, “Hoàng Thượng, thái tử làm việc hoang đường như thế, tốt xấu gì ngài cũng nói một câu đi.”

Bị câu nói của Thái Hậu cắt ngang, Thế Tông thu liễm khởi hơi thở khát máu cả người, liếc mắt nhìn hai người bất an quỳ không yên phía dưới, đuôi lông mày nhíu lại, cười lạnh: “Không phải chỉ là một cái danh phận sườn phi thôi sao? Cho nàng ta là được.” Chỉ cần không trêu chọc tiểu nha đầu của trẫm, thái tử muốn bao nhiêu nữ nhân, hắn liền cho Thái tử bấy nhiêu.

Thái tử và Hình Phương Lan quá vui mừng, liếc nhau rồi cùng song song dập đầu tạ ơn với Thế Tông.

Hiển nhiên là Thái Hậu biết chút tâm tư của con trai, thái dương giật giật. Tuy rằng sau này Thái tử không thể làm hoàng đế, nhưng dẫu sao cũng con cháu hoàng thất đàng hoàng mà, thê thiếp bên cạnh sao có thể đều là những người không chút trọng lượng nào được? Huống hồ cả triều đều biết việc Hình Phương Lan thăng cấp cực kỳ mờ ám, giờ lại tấn phong nàng thành sườn phi thái tử, đây là định đánh mất hết mặt mũi hoàng thất đó mà! Bà không thể không quản!

Quá mệt mỏi với hai cha con này, Thái Hậu cúi đầu, ngón tay ấn ấn xoa xoa huyệt thái dương đang đau đớn từng cơn, đưa tay ngăn động tác tạ ơn của thái tử, nói, “Khoan vội dập đầu, ai gia vẫn chưa đồng ý. Không có ấn của ai gia, nàng ta đừng nghĩ đến việc ngồi lên vị trí sườn phi!”

“Hoàng tổ mẫu, ngài…”

Thái tử nâng thẳng thắt lưng, nét mặt từ vui mừng chuyển vì kinh ngạc, đang định biện luận thì bị tiếng thông báo ngoài điện cắt ngang, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thái Hậu, Thái tử phi cầu kiến ngoài điện.”

“Mau, Mau truyền!” Thái Hậu vui vẻ, vội vàng vẫy tay ra lệnh.

Bà bị hai cha con này hành hạ thế đã đủ, Tiểu Như đến đây là tốt rồi, nhất định con không có cách nào từ chối Tiểu Như, chỉ cần nàng phản đối, cho dù trước đến giờ con trai nói một không nói hai, việc ngày hôm nay đã lên tiếng đồng ý thì Tiểu Như vẫn có thể làm cho hắn thay đổi chủ ý. Nuôi Thế Tông mấy mươi năm, Thái Hậu biết rất rõ Thái tử phi quan trọng với Thế Tông đến bao nhiêu, hắn là người lạnh lùng ích kỷ như vậy, cũng biết thương yêu một người, vì một người mà cố gắng kiềm nén dục vọng của mình, có thể thấy được là yêu đến cực hạn.

Không giống Thái Hậu đang vui sướng, vẻ mặt Thế Tông và thái tử đều trầm xuống. Thái tử thì tức giận, Thế Tông thì khổ sở. Tiểu nha đầu vẫn không từ bỏ được thái tử, nghe thấy tin tức đã tới nhanh vậy rồi, có thể thấy được vô cùng xem trọng thái tử, địa vị Thái tử phi. Thật hận vì sao lúc trước hắn lại nghĩ đến việc chỉ hôn cho tiểu nha đầu? Giữ lại đến bây giờ gả cho mình làm hậu chẳng phải là tốt rồi sao?

Bàn tay Thế Tông kiềm chặt tay vịn chiếc ghế, dùng sức siết chặt, nếm mùi vị nỗi hận khó hiểu lần nữa. Tay ghế không chịu nổi sức mạnh, phát ra tiếng ‘rắc rắc’ nhỏ gần như không thể nghe thấy, bên ngoài đã nứt hết mấy đường rõ ràng.

“Tuệ Như tham kiến phụ hoàng, tham kiến Hoàng tổ mẫu.” Âu Dương Tuệ Như cười nhạt, tao nhã đi được vào giữa điện, quỳ gối hành lễ, đợi Thái Hậu gật đầu, cho phép nàng đứng dậy, nàng mới khẽ chào thái tử, xem như đã hoàn tất việc chào hỏi, còn với Hình Phương Lan thì làm như không thấy.

“Nha đầu, đến đây ngồi cạnh trẫm.” Thế Tông thấy Thái tử phi đứng dậy rồi liền tự động đứng ở bên cạnh thái tử, nghiêm chỉnh đúng vẻ phu xướng phụ tùy, trong lòng cực kỳ không thoải mái, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, trầm giọng kêu lên.

“Tạ ơn phụ hoàng!” Thái tử phạt quỳ, bản thân mình cũng phải đứng theo, Âu Dương Tuệ Như vốn cũng có chút không thuận lại nghe thấy Thế Tông vẫy tay gọi mình, tươi cười tràn đầy trên mặt, cũng không từ chối, thoải mái đi đến bên cạnh hắn rồi ngồi xuống.

Vẫn là phụ hoàng biết quan tâm! Nàng hơi có chút ngọt ngào nghĩ ngợi.

Nhìn thấy cử chỉ tiểu nha đầu tự nhiên hào phóng, thân mật với mình cũng không e dè, tâm tình Thế Tông đang chua xót khôn kể nháy mắt được chữa khỏi, quan sát nửa khuôn mặt tinh xảo của nàng, trong mắt lăn tăn ý cười.

Ngay cả hai vợ chồng đứng cạnh nhau cũng nhìn không thuận mắt sao? Thái Hậu cảm thấy thái dương lại bị giật một cái thật mạnh, bởi dục vọng chiếm hữu mãnh liệt đến cực điểm của con mình.

“Thái tử phi hiện giờ đến đây là có chuyện gì?” Thái Hậu xoa thái dương đang co rút đau đớn, thẳng hỏi vào vấn đề.

“Dạ bẩm Hoàng tổ mẫu, Tuệ Như không đồng ý để thái tử tấn phong Hình cô nương làm sườn phi.” Âu Dương Tuệ Như thu hồi nụ cười ngọt ngào, khuôn mặt lập tức căng thẳng.

Thái Hậu nghe vậy, trong lòng phấn chấn, nha đầu Tiểu Như kia quả nhiên là người hiểu chuyện, biết lúc nào thì nên làm cái gì, không như những nữ nhân tầm thường khác vì để lấy lòng phu quân, chỉ biết một mực nhặt nhạnh những chua xót đau thương, ghen tuông hoặc giả vờ rộng lượng.

“Cô muốn sắc lập nữ nhân nào, ngươi có tư cách gì mà phản đối? Phụ hoàng mới vừa nãy đã đồng ý, chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ đấy à?” Không đợi Thái Hậu đáp lời, thái tử đã lên tiếng trách móc trước.

Thái tử phi gần đây được phụ hoàng đối xử trọng hậu, điều này làm cho lòng hắn rất không cân bằng, phụ hoàng đã lâu rồi chưa từng hoà nhã với hắn, hơn nữa vừa rồi Thái tử phi khiêu khích hắn ở Dục Khánh cung, lòng tự trọng thái tử đã bị tổn thương nghiêm trọng.

“Phụ hoàng?” Âu Dương Tuệ Như kinh ngạc ngoái nhìn Thế Tông, rõ ràng không tin thái tử. Phụ hoàng bảo vệ nàng như vậy, vào những lúc thế này làm sao có thể gật đầu?

Thế Tông bị ánh mắt kinh ngạc và bi thương của tiểu nha đầu nhìn, lòng như dao cắt, mơ hồ có chút hối hận quyết định của mình. Vốn cho là mình có thể bất chấp tất cả mà chia rẽ tình cảm vợ chồng bọn họ, nhưng khi kết quả đến, hắn phát hiện ra làm cho tiểu nha đầu thương tâm mới là chuyện hắn không mong muốn nhìn thấy nhất.

Hai mắt Thế Tông tối lại, do dự một lúc lâu mới mở miệng, “Trẫm vẫn chưa hạ chỉ, việc này không tính. Thái tử phi vì sao không đồng ý? Nói lý do của ngươi, nếu đầy đủ lý do, trẫm có thể cân nhắc lần nữa.” Thôi, lần này cứ vậy đi, cứ để cho tiểu nha đầu tự mình làm chủ, dù sao vách ngăn hai người cũng đã dựng lên, hắn có rất nhiều kiên nhẫn mà chờ đợi.

Nghe Thế Tông nói lời này, Thái Hậu nở nụ cười, thầm nghĩ: quả nhiên như thế.

Mặt mũi Thái tử và Hình Phương Lan lại không còn chút máu, cũng không dám tiếp tục phân bua gì nữa, chỉ vì, Thế Tông đã hoàn toàn giận tái mặt, tức giận dày đặc bao trùm cả người, khiến bọn họ cảm thấy bị áp lực đè nén gấp bội.

Âu Dương Tuệ Như cũng không có bị cảm xúc Thế Tông ảnh hưởng, chuyện liên quan lợi ích cá nhân và tính mạng người thân cả nhà nàng, một bước nàng cũng không thể nhường nhịn. Khẽ cắn môi, nàng quỳ xuống bên chân Thế Tông, chắp tay nói, “Khởi bẩm phụ hoàng, có hai lý do Tuệ Như phản đối việc này của thái tử. Thứ nhất, liên quan mẫu thân Hình cô nương, chẳng có người mai mối lại có quan hệ bất chính mà sinh con, mặc dù có cữu gia Quang Lộc tự khanh (một chức quan tam phẩm) giúp đỡ, nhưng che giấu không được việc thân thế nàng ta không sạch sẽ, lấy xuất thân này lại tấn phong làm thái tử sườn phi, không khỏi để người biết được sẽ lên án, làm bẩn mặt mũi hoàng thất. Thứ hai, thái tử sườn phi Ngô thị cũng xuất thân trong gia đình nhỏ người Hán, hai chỗ sườn phi đều để người có thân phận không minh bạch ngồi vào, cả triều sẽ đối đãi thái tử thế nào đây? Nếu để bị mang tiếng trầm mê mỹ sắc, thái tử một nước người sẽ kế vị còn mặt mũi nào tồn tại? Tuệ Như cũng không phải người ghen tị, nếu hôm nay tấn phong sườn phi có xuất thân danh môn, có thể trợ giúp thái tử, Tuệ Như chẳng những không có ý kiến khác mà còn có thể chủ động tìm giúp Thái tử!”

Thái tử nghe vậy, bĩu môi, biểu cảm xem thường, ngược lại còn cúi đầu đi an ủi Hình Phương Lan với sắc mặt trắng bệch đang che mặt khóc do thân thế bị vạch trần.

Hình Phương Lan tuy biết thân thế mình không có khả năng, hoàng thất sớm muộn gì cũng sẽ đi điều tra, nhưng đột nhiên thái tử mang nàng đến Từ Ninh Cung xin phong, đánh cho Thái Hậu một cái trở tay không kịp, tâm lý nàng vẫn ôm một ít may mắn, không nghĩ rằng Thái tử phi lại sẽ chạy tới ngăn cản, hơn nữa còn trước mặt mọi người vạch trần kiêng kị nàng giấu kín nhất, làm nàng không còn mặt mũi, chỉ hận không thể lập tức đào một cái lỗ chui xuống.

Thái Hậu nghiêm túc nghe Âu Dương Tuệ Như nói, vừa nghe vừa gật đầu liên tục, tán thưởng trong lòng: Tiểu Như này nói rất đúng, xuất phát từ hai phương diện mặt mũi hoàng thất và danh dự thái tử, suy nghĩ chu toàn, hợp tình hợp lý, chỗ nào cũng suy tính giùm thái tử, tâm ý hiếm thấy.

Nghĩ rồi, đảo mắt thấy bộ dáng thái tử không chút nào cảm kích, không khỏi lắc đầu nghĩ ngợi: đáng thương thái tử có hiền thê thế này lại không biết quý trọng! Bất quá vậy cũng tốt, người như vậy mới thật là mệnh quý nhân của con trai ta, có thể tránh cho con ta bị người mê hoặc ám toán.

Thái Hậu vừa lòng, sắc mặt Thế Tông lại càng thêm âm trầm. Tiểu nha đầu chỗ nào cũng suy nghĩ cho thái tử, thái tử chẳng những không cảm kích, còn tùy tiện chà đạp lên nổi khổ tâm tiểu nha đầu, hắn ta làm sao dám?

Bảo bối mà bản thân mình hận không thể nâng trong tay, ngậm trong miệng bị người khác khinh thường như vậy, Thế Tông khó chịu, lập tức liền sửa miệng, “Tiểu nha đầu mau đứng lên. Hình Phương Lan sinh ra thấp kém, thật không xứng vị trí sườn phi, cho làm thị thiếp thái tử vậy.”

Âu Dương Tuệ Như bị Thế Tông mạnh mẽ kéo dậy, nhấn ngồi xuống bên cạnh, ý cười trong mắt lộ ra một chút. Nàng chỉ biết, phụ hoàng nhất định sẽ che chở nàng.

Hình Phương Lan che mặt rơi lệ, bả vai không ngừng run run, nhìn có chút đáng thương, thái tử nhìn nàng một cái, ánh mắt lộ ra vài phần không đành lòng, đối với Thế Tông chắp tay, há miệng định nói.

“Tâm ý Trẫm đã quyết, thái tử đừng vội tranh luận, mang nàng ta trở về đi! Nếu như không muốn, mang thi thể của nàng ta trở về cũng được!” Thế Tông mở miệng trước, ngăn thái tử cầu tình.

Thái tử cả kinh, động tác có chút chậm chạp.

Thế Tông không kiên nhẫn, nghiêm mặt quát một tiếng, “Ngươi còn muốn mất mặt đến khi nào? Không có đầu óc sao, còn không mau cút đi?”

Thái tử bị dọa thiếu chút nữa nhảy lên, Hình Phương Lan cũng quên khóc, hai người áp chế kinh hãi trong lòng, lòm còm bò dậy lui xuống rất nhanh, bộ dạng vô cùng hỗn loạn.

Nhìn hai người rời đi như trốn chạy, Âu Dương Tuệ Như cúi đầu, che đôi môi anh đào hồng nhạt hơi hơi nhếch lên.

“Trẫm còn có việc, cũng cần phải trở về, làm phiền mẫu hậu, ngài nghỉ ngơi cho tốt.” Hai người đó vừa ra cửa điện, Thế Tông cũng lập tức đứng dậy, gật đầu với Thái Hậu rồi nói, liếc mắt nhìn tiểu nha đầu đang cúi đầu, nhìn không rõ biểu tình, Thế Tông trầm giọng mở miệng, “Tiểu nha đầu, tiễn trẫm một đoạn.”

“Vâng.” Bị điểm danh Âu Dương Tuệ Như lập tức đứng dậy nhận lời, chào Thái Hậu, vội vàng chạy đuổi theo Thế Tông.

Hai người một trước một sau xuất phát đi Càn Thanh điện, ngay lúc này, Âu Dương Tuệ Như vài lần há miệng tính nói, nhưng thấy nửa khuôn mặt lạnh lùng Thế Tông với hơi thở phiền muộn cả người, nàng ngậm miệng lại. Phụ hoàng hôm nay tâm tình không tốt, vẫn đừng tùy tiện chen vào, miễn cho dẫn lửa thiêu thân.

Đi ra thật xa, bỗng nhiên Thế Tông dừng bước, quay đầu nhìn lại Âu Dương Tuệ Như, mâu sắc đen tối khó hiểu, trầm giọng hỏi, “Tiểu nha đầu, thái tử rất quan trọng với ngươi phải không?” Những lời này, hắn đắn đo hồi lâu, cuối cùng nhịn không được hỏi ra lời.

Âu Dương Tuệ Như giật mình, nhưng thấy vẻ mặt Thế Tông nghiêm túc, giọng điệu vô cùng chân thành, cúi đầu trầm ngâm chốc lát, thành thật mở miệng, “Dạ phụ hoàng, vị trí Thái tử phi đối ta rất quan trọng.”

Biểu cảm Thế Tông có chút kỳ lạ, giống như kinh sợ giống như vui mừng, gật gật đầu, lại hỏi tiếp, “Vị trí Thái tử phi quan trọng như thái tử?”

Âu Dương Tuệ Như lại sững sờ, mí mắt hơi khép lại, sau một lúc suy xét mới khẽ cắn răng, gật đầu nói, “Vâng, quan trọng tựa thái tử. Dựa vào vị trí Thái tử phi, ta mới có thể sống yên ổn ở trong cung, dựa vào thái tử lại không thể.”

Thế Tông im lặng không nói, mâu sắc khó lường chăm chú nhìn tiểu nha đầu lớn mật nói thẳng, chẳng che chẳng giấu trước mặt này, thật lâu không rời mắt, lâu đến mức Âu Dương Tuệ Như cảm thấy trong lòng bàn tay ra một tầng mồ hôi lạnh, gần như là sắp hối hận sự thật thà thẳng thắn của mình, bỗng nhiên Thế Tông nở nụ cười, cười nghiêng cười ngửa, tiếng cười trầm thấp hùng hậu truyền ra đi thật xa, bất kỳ người nào nghe được cũng sẽ nhận ra sự vui sướng trong tiếng cười của hắn.

“Ha ha! Thật không! Dựa vào trẫm, tiểu nha đầu ở trong cung chẳng những có thể sống yên ổn mà còn có thể hoành hành không cần kiêng kỵ, chẳng phải nói là trẫm so với thái tử, so với vị trí Thái tử phi còn quan trọng hơn?” Giọng điệu tuy tràn đầy hài hước trêu chọc, nhưng, có phải lời nói đùa hay không, chỉ có bản thân Thế Tông mới biết được.

Âu Dương Tuệ Như cúi đầu ngẫm lại: cũng đúng, Thế Tông chính là thần hộ mệnh của nàng, cho nàng toàn bộ cảm giác an toàn, không có Thế Tông, cho dù nàng có làm hoàng hậu thì trong lòng cũng là không gì, bởi vậy vô cùng nghiêm túc gật đầu nói, “Ừm, ở trong lòng ta, đương nhiên phụ hoàng là quan trọng nhất! Không liên can gì đến sống yên ổn, đơn giản vì phụ hoàng rất tốt với ta.” Nàng chút không có phát hiện sự tin tưởng trong giọng nói mình.

Thế Tông nghe vậy chấn động, ý cười dừng lại, cúi người bình tĩnh nhìn vào đôi mắt tiểu nha đầu, không bỏ qua một chút cảm xúc gì trong mắt nàng, một hồi lâu sau, hắn lại nhỏ giọng bắt đầu cười, vươn tay, vỗ vỗ vai tiểu nha đầu, thận trọng nói, “Phụ hoàng là quan trọng nhất, nhớ kỹ câu này!”

Đế vương, quả nhiên chú ý nhất vẫn là lòng trung thành người ta đối với hắn! Âu Dương Tuệ Như cảm thán trong lòng, ngoài mặt vội vàng gật đầu.

Thế Tông mỉm cười, vẫy tay nói, “Trễ rồi, ngươi về đi. An Thuận, tiễn Thái Tử Phi!”

An Thuận nhận lệnh, cung kính đưa Âu Dương Tuệ Như tỉnh tỉnh mê mê hồi cung.

Nhìn bóng dáng tiểu nha biến mất hẳn ở góc rẽ, Thế Tông bất đắc dĩ lắc đầu: không được rồi, vẫn không thông suốt! Giống như nghĩ đến cái gì, lại hơi cười rộ lên: cũng được, đã trở thành người quan trọng nhất với nhau, còn có cái gì phải bận tâm ? Chỉ để ý càng tốt nàng còn hơn, đợi đến tình yêu của nàng nảy nở, nhất định bắt nàng đối diện, khóa chặt cả đời bên cạnh không cho phép rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.