Thiên Hạ Vô Song: Vương Phi Quá Kiêu Ngạo

Quyển 1 - Chương 55-2: Chỉ Tuân Theo Lệnh Vô Song Tiểu Thư (2)




Qua nhiều ngày, Lăng Vô Song tự phong bế mình, từ buổi thi đấu trở về, lập tức trốn ru rú trong đại điện luyện dược của Lăng gia, không ra nửa bước, phân phó không cho bất kì ai đến quấy rầy.

Hiện giờ ở Lăng gia, lời nói của Lăng Vô Song còn cao hơn cả gia chủ Lăng Kình Thiên, chỉ thuận miệng nói một tiếng không cho bất kì kẻ nào quấy rầy, trong phạm vi một dặm quanh đại điện lập tức không cho phép ai được bén mảng đến, đừng nói là người, ngay cả một con chim sẻ ríu rít cũng không tha? Tất cả đều đã bị Lăng Hoa trước khi rời đi chọi đá rớt xuống cây hết. Kết quả đúng là khiến người ta dở khóc dở cười.

Bên trong hậu viện của điện luyện dược Lăng gia có một hồ nước nhỏ, mặt trời chói chang treo cao, mặt nước sóng đánh lăn tăn giống như từng mảnh vỡ lấp lánh ánh vàng vây quanh những núi đá dày nặng bên cạnh, dường như quanh năm tích lại ở nơi ấy, rêu xanh tươi mới trãi đầy đất, bụi cỏ lau mọc um tùm, còn có vài loại dược liệu, cũng là một nơi xinh đẹp tĩnh mịch.

Bên trên núi đá mọc đầy rêu xanh, một bạch y nữ tử ngồi khoanh chân, đôi mắt lạnh lẽo đột ngột mở ra, ám quang của đao kiếm sắc bén nhanh chóng lóe qua, hai chưởng chợt đánh đến, môi đỏ hét lớn: "Phiên Sơn ấn!"

"Rầm rầm --"

Một làn sóng gió mãnh liệt mang theo khí thế khiến người ta sợ hãi đánh ra từ tay nàng, các tảng đá khổng lồ chung quanh ồn ào sụp xuống, sóng gió cường thế lướt đi như gió thu cuốn hết lá vàng, nhấc từng tảng đá to lớn như trâu lên không trung, điên cuồng quay loạn, sóng gió thổi quét vài cái đã chém đứt chúng thành bột phấn!

"Ào ào --"

Bọt nước tung lên, hồ nước sâu cả trượng phút chốc đã bị lấp thành đất bằng!

"Thật lợi hại." Lăng Vô Song xoay người, hai chân rơi xuống đất, rũ mắt nhìn đôi tay, lại nhìn khung cảnh hỗn độn chung quanh, cảm thán nói: "Ta chỉ mới học một động tác của Phong Sơn ấn đã có thể phát huy được uy lực cỡ này rồi, vậy Liệt Thiên ấn, Phong Thần ấn, Tru Thần ấn, Trảm Đế ấn đằng sau..."

Lăng Vô Song rất khó tưởng tượng sẽ tạo ra uy lực khiến người ta sợ hãi cỡ nào.

"Rốt cuộc cũng ổn định được." Từ ngày vội vã rời khỏi Lạc Nhật, Lăng Vô Song đã ăn đóa Song Sinh Tịnh Đế liên, huyền khí tiến bộ vượt bậc, chưa hoàn toàn hấp thu đã tăng lên tới Thiên huyền cao cấp, chiến đấu với Lý Mị Nhi, hơn nữa qua nhiều ngày cố gắng củng cố, đã ổn định không nói, lại tăng thêm một cấp.

Hiện giờ Lăng Vô Song đã là Thiên huyền cấp tám cao cấp hàng thật giá thật!

Lăng Vô Song phủi phủi tro bụi trên y phục, bước qua Luyện Dược điện, đi về phía giáo trường: "Đi xem mọi người huấn luyện thế nào rồi."

Nàng đã phân phó phương thức huấn luyện cụ thể xong xuôi, qua mười ngày, đi xem hiệu quả thế nào.

Mặt trời lên cao, nắng gắt như lửa, giáo trường Lăng gia, mặt đất màu trắng bị nướng như miếng sắt nung đỏ, từ xa nhìn lại tựa như còn bốc lên khói nhẹ, khí nóng cuồn cuộn.

"Tất cả đều kiên trì chịu đựng cho ta, nếu ai ngã xuống thì thêm hai canh giờ nữa!" Lăng Hoa dẫn dắt tiểu đội của mình huấn luyện dưới mặt trời chói chang.

Cạnh giáo trường dựng hàng trăm cọc gỗ thẳng hàng chỉnh tề, to cỡ cánh tay trẻ con, mỗi người đứng một chân trên một đầu cột gỗ chỉ rộng đủ kiểng mũi chân, trên người buộc theo bao cát nặng trịch, đầu đội cột gỗ to như thân hình bọn họ.

Đây chỉ là một trong những bài huấn luyện cơ bản nhất để tạo nền móng cho chúng đệ tử Lăng gia, nhìn như động tác đứng cột đơn giản, nhưng nó giúp thân thể giữ cân bằng, kháng áp, cùng với sức mạnh ý chí mà nâng cao các phương diện. Yêu cầu của nó cực cao, không phải chuyện người bình thường có thể chịu được, muốn luyện công thì phải hiểu được cơ bản mới đi lên, nhưng chúng đệ tử Lăng gia trước kia vô cùng hoang phế, thiếu sót lớn nhất của bọn họ chính là không nắm chắc được kiến thức cơ bản!

Mấy chục đệ tử Lăng gia tự mình đứng trên cọc gỗ, vừa cực lực giữ thăng bằng vừa liên tục vận chuyển huyền khí trong cơ thể, chống lại mỏi mệt toàn thân cùng ủ rũ trong lòng, cả người mồ hôi nhễ nhại như mưa hạ, quần áo không chỗ nào khô ráo, nhưng lại không một ai kêu khổ kêu mệt, tất cả đều âm thầm cắn răng kiên trì!

"Rất tốt."

Dưới ánh nắng chói chang nóng bức, giọng nói thanh lãnh trong veo lưu loát đầy khí phách tựa như dòng suối mát, xoa dịu tâm tình mọi người.

Lăng Hoa xoay người, thấy người tới, vừa mừng vừa sợ nói: "Vô Song tiểu thư!"

"Vô Song tiểu thư?" Chúng đệ tử Lăng gia thầm giật mình, có người bủn rủn tay chân đến lung lay muốn ngã khỏi cột gỗ, mắt thấy sắp bị rớt xuống, thoáng nhìn sang bóng người màu trắng từ xa xa đi tới, hai tay nâng cột gỗ tức khắc giương thẳng tắp lên cao, ngẩng đầu ưỡn ngực, phút chốc phấn chấn như vừa được tiêm máu gà.

"Mọi người luyện tập rất siêng năng, tiếp tục kiên trì." Lăng Vô Song đến cạnh mọi người, trong mắt mang ý cười: "Tin tưởng bản thân."

Một tiếng cổ vũ đơn giản của Lăng Vô Song hoàn toàn đánh bại thiên ngôn vạn ngữ của bất cứ ai, có thể được nhân vật mình sùng bái khích lệ một câu gần như hết sức đơn giản như vậy, khiến mọi người cảm thấy toàn thân tràn trề năng lượng.

"Lăng Hoa." Lăng Vô Song hài lòng gật gật đầu, đảo mắt nhìn sang bên cạnh nói: "Ngươi thông tri xuống dưới, đêm nay triệu tập tất cả đệ tử Lăng gia đã qua Huyền cảnh tập hợp ở giáo trường, ta có chuyện muốn nói."

"Vâng!"

Màn trời dần trở nên đen kịt, đệ tử Lăng gia đã đến Huyền nhanh chóng đổ về hội tụ ở giáo trường, chưa đến chạng vạng đã đứng ngay ngắn trên giáo trường, ý chí chiến đấu sục sôi, tinh thần tràn trề, xoa tay hầm hè, nóng lòng muốn thử.

Lăng Vô Song đứng trên đài cao, người vẫn mặc kính trang sạch sẽ lưu loát chân mang giày bó như cũ, bạch y tung bay, tóc cột đuôi ngựa, dung nhan thanh linh tuyệt mỹ, thân hình nhỏ xinh toát ra một loại hơi thở lãnh ngạo chỉ thuộc về cường giả.

"Qua nhiều ngày huấn luyện, từng người từng người cố gắng thế nào, ta đều nhìn thấy rồi." Lăng Vô Song chậm rãi câu môi cười, thừa nhận nỗ lực của từng người bọn họ, bởi vì so với số lượng ba mươi Huyền của hơn mười ngày trước, lúc này người đạt đến Huyền cư nhiên đã lên đến con số hàng trăm.

Trong đám hậu bối của một gia tộc, có thể có hơn trăm người Huyền, đây là trận trượng khủng bố như thế nào???

Một trăm Huyền, chuyện này nói lên điều này? Ví như Hộ Quốc phủ, mang tôn tử Lý Minh Huy mà Lý Thiên Nhất yêu thương nhất ra nói, hắn dùng rất nhiều kỳ trân dị thảo mới tích góp ra thực lực Huyền cho mình, hao tổn rất nhiều của cải, bởi vậy có thể thấy được trình độ gian nan, mà hiện giờ Lăng gia lại có khoảng trên trăm người Huyền, trong đó Huyền cao cấp không dưới ba mươi, coi như phóng mắt nhìn khắp tứ quốc cũng không tìm thấy đám đệ tử nào có được thực lực tinh anh bực này.

Hơn nữa điều càng khiến người ta sợ hãi chính là đội hình còn đang không ngừng mở rộng!

Mới qua mười ngày, trong đám người đột phá đến Huyền có rất nhiều người đã dậm chân tại chỗ mấy năm, ngay lúc này đồng thời đột phá lên, cho nên mới nói: một người, nếu không dồn ép bản thân, thì vĩnh viễn sẽ không thể biết được tiềm lực của mình to lớn bao nhiêu!

"Ta từng nói rồi, chỉ cần các ngươi có khát khao biến mạnh, chỉ cần các ngươi nỗ lực huấn luyện, thực lực đạt tới trình độ nhất định, ta sẽ có khen thưởng tương ứng." Lăng Vô Song chậm rãi cất bước xuống bậc thang, giơ tay đưa cho Lăng Hoa một bình sứ nói: "Trong bình sứ này của ta có một trăm viên đan, Huyền cảnh ăn vào thực lực sẽ tăng ít nhất là hai cấp, mỗi người đến lãnh một viên đi."

"Oanh --"

Mọi người bên dưới nghe thấy, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều không dám tin, trên đời này có đan dược thần kỳ như thế sao? Phải biết rằng có người thậm chí tốn mấy năm còn không đột phá được một cấp, đan dược trong tay Vô Song tiểu thư thật sự có thể vi diệu như vậy? Thật hay không?

Lăng Hoa cũng kích động không kém, lãnh đan dược, chân chạy như bay đi xuống, chỉ qua chốc lát, trong tay hơn trăm người đã có được một viên đan màu xanh lam nhạt, trong suốt bóng loáng tựa như một viên trân châu xanh biếc, trông rất đẹp mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.