Thiên Hạ Vô Song: Vương Phi Quá Kiêu Ngạo

Quyển 1 - Chương 40: Đến đông đủ




"Nghe không hiểu?" Lăng Vô Song nhẹ điểm mũi chân lên đất, dung nhan thanh linh tuyệt sắc, cười đến khiến người như được tắm mình trong gió xuân, chế nhạo nói: "Xem ra đại nương ngươi lớn tuổi, lỗ tai nghe không rõ nên muốn ta lập lại lần nữa."

Lý Mị Nhi sắc mặt không tốt nhưng lực khống chế lại rất tốt, cực lực kiềm chế lửa giận trong lồng ngực và thất thố trên mặt, dù làm gì, nàng đều sẽ không thua!

Mắt đẹp xoẹt qua một tia sáng, trên mặt hiện lên nụ cười quỷ dị, vô cùng ngoan độc. Nàng ta liếc nhìn dáng người nhỏ xinh của Lăng Vô Song, ngoài cười trong không cười châm chọc: "Phải không, bổn tiểu thư không giống một số người, nhóc con nho nhỏ còn chưa mọc dài lông đã muốn bay lên trời, nhỡ không cẩn thận sẽ rớt xuống tan xương nát thịt đấy!"

Lý Mị Nhi càng nói càng tàn nhẫn, người chung quanh càng lùi ra xa.

"Ta còn chưa biết, thì ra người Lý đại tiểu thư đã dài lông rồi." Lăng Vô Song cười cười, ánh mắt như có như không liếc nhìn bầu ngực vươn cao kiêu ngạo như sóng mãnh liệt của Lý Mị Nhi, nói nhẹ nhàng bâng quơ một câu: "Dài lông hay không dài lông ta không thấy được, bất quá, dáng người này của Lý đại tiểu thư cũng không tồi, không biết có phải ăn cái gì cũng không nuôi nổi đầu óc, chỉ nuôi lớn được chỗ nào đó thôi hay không."

Mọi người nghẹn cười, Lý đại tiểu thư dài lông? Còn ngực lớn não teo, lần đầu nghe có người nói mới lạ như vậy.

Lăng Vô Song như suy tư điều gì, không nhịn được rung đùi đắc ý, nói đến nghiêm trang, liếc bộ dáng ngực tấn công mông phòng thủ của đối phương, tiếp tục bổ sung một câu: "Có thể nói là *"hoành khan thành lĩnh trắc thành phong, viễn cận cao đê các bất đồng", Lý đại tiểu thư vẫn nên cẩn thận, đừng để ngày nào đó bị long trời lở đất, vậy thì không tốt lắm."

(*Nhìn ngang thành dẫy, nhìn nghiêng thành ngọn,

Cao thấp xa gần sẽ khác ngay)

(*Giải thích câu trên: ý là bả kêu bà kia coi chừng có ngày xệ)

Lăng Vô Song nhẹ giương khoé miệng lên, có ý đâm chọt, lời nói thong thả, từng câu từng chữ rõ ràng, âm cuối kéo dài thật lâu.

"Phốc —— ha ha ha ha ——"

Nghe văn từ nhã nhặn kia đi, lại còn có thể tổn hại người mà không thô tục một chữ, người chung quanh thật sự không nhịn được cười phốc ra tiếng. Nàng có thể dùng mấy câu khen người ra chế nhạo được bực này, Lăng Vô Song thật sự rất biết cách chọc giận người. Cơ Vân Dương mặt cũng hơi đen, lắc đầu bụm trán, ứa nước mắt đồng cảm với Lý Mị Nhi, đi đấu võ mồm với Lăng Vô Song còn không phải là tìm đường chết hay sao.

"Nữ nhân đáng giận, ngươi nói bậy bạ gì đó, ta giết ngươi." Nghe tiếng cười nhạo chung quanh, Lý Mị Nhi mặt mày xanh mét, tâm trạng nào còn lo lắng có thất thố hay không.

"Vậy xem ngươi có bản lĩnh đó không đã." Lăng Vô Song ánh mắt chợt lạnh, cổ tay trong tay áo nhẹ xoay, nàng muốn chống mắt xem thử Lý Mị Nhi này có bản lĩnh gì.

"Ngươi dám." Cơ Vân Dương nhanh chóng mở miệng ngăn cản quát: "Lý Mị Nhi, Vô Song là đệ tử của Thiên Dạ lão sư, nếu ngươi dám động vào nàng, dù có toàn bộ phủ Hộ Quốc Tướng quân hay Kiếm thánh Lý Thiên Nhất ở đây, cũng không bảo vệ được ngươi!"

"Cái gì!" Lý Mị Nhi mặt rốt cuộc biến sắc, dại ra nửa ngày, chỉ vào Lăng Vô Song, không dám tin rống to ra tiếng: "Ngươi nói nàng là đệ tử của Thiên Dạ lão sư?"

Nàng ta vì nghe nói Thiên Dạ lão sư thu nhận đồ đệ nên lúc này mới vội vàng trở lại học viện, muốn nhìn thử Lăng tiểu thư kia rốt cuộc có bản lĩnh gì mà lại được Thiên Dạ đại nhân coi trọng. Thế nhưng lại không ngờ nữ nhân trước mặt chính là nữ nhân phế đi đệ đệ của nàng, còn như nước với lửa với phủ Hộ Quốc Tướng quân!

"Không sai!" Cơ Vân Dương nhếch miệng cười, ngón tay thon dài nhẹ vuốt cằm, ngước mắt nhìn về hướng đại điện luyện dược, mày tuấn dật hơi cau, như suy nghĩ nói: "Bọn ta vừa mới bước ra từ dược điện, hình như bây giờ Thiên Dạ lão sư vẫn còn đang ở học viện. Nếu để lão sư biết có người không để mình vào mắt, bắt nạt đệ tử thân truyền, cuối cùng không biết ai sẽ chịu thiệt thòi, phủ Hộ Quốc Tướng quân sợ là cũng không bảo vệ được vị Đại tiểu thư nào đó..."

Cơ Vân Dương vừa mở miệng liền không khép được, bắt đầu lưu loát nói lung tung thao thao không dừng, đồng thời ám chỉ một phen. Sao hắn có thể quên mất chuyện quan trọng này, chỉ cần có Thiên Dạ lão sư ở đây, đừng nói là một Lý Mị Nhi nho nhỏ, dù là Kiếm thánh Lý Thiên Nhất tự mình đến, cũng không dám động nhẹ vào Vô Song!

"Ngươi nói có phải hay không, Lý đại tiểu thư?" Cơ Vân Dương cầm chổi lông gà như cầm quân lệnh, lời nói muốn thiếu đánh bao nhiêu liền có thiếu đánh bấy nhiêu.

Lăng Vô Song cười nhẹ một tiếng, Cơ Vân Dương này đổi nghề sang hát tuồng từ khi nào.

"Đáng giận, đáng giận!" Lý Mị Nhi nghiến răng, tức giận đến dậm chân, mặt dữ tợn: "Không thể có chuyện này, sao có thể!"

Chẳng phải Lăng Vô Song kia là phế vật Thất hoàng tử ghét bỏ sao, tư chất thiên tài đệ nhất Đông Lâm của nàng có điểm nào thua nữ nhân phế vật Lăng Vô Song này? Dựa vào cái gì nàng ta được Thiên Dạ lão sư thu làm đồ đệ còn Lý Mị Nhi nàng thì không, dựa vào cái gì!

"Là ngươi!" Bầu không khí đang lúc giằng co, một giọng nam thuần hậu êm tai đột nhiên vang lên, trong ngữ khí ấy, chần chờ có, kinh ngạc có, phẫn nộ càng phải có.

Lăng Vô Song thuận mắt đảo qua, có hơi kinh ngạc, rốt cuộc hôm nay là ngày mấy, mà bọn người này đến đông đủ thế.

Cách đó không xa, khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Diệp hơi tối xuống, gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ xinh kia, ánh mắt không rõ có ý gì. Một bộ huyền bào xanh đen nhanh chóng bước đến, theo sau tất nhiên là Vân Khanh Trần dẫn đầu đám công tử bột.

"Ta còn tưởng là ai, thì ra là Thất hoàng tử điện hạ!" Lý Mị Nhi mắt hiện lên ngoan độc, vươn tay vuốt ve tóc dài trước ngực, từng cử động đều vô cùng quyến rũ, cụp mắt lặng lẽ liếc sang Lăng Vô Song. Lúc này mới bước đến chào đón, cố ý đặt tay lên vai Nam Cung Diệp, câu cổ hắn, khẽ cười nói: "Thất điện hạ, đã lâu không gặp, thật khiến Mị Nhi rất nhớ nhung, nhưng mà hôn thê của ngươi đả thương hạ nhân của ta rồi, ngươi nói xem, vậy phải làm sao mới tốt đây."

Đối với Lý Mị Nhi nhu nhược động lòng người trước mặt, lúc này Nam Cung Diệp không có tâm tình quan tâm tới, nhanh chóng lướt qua nàng ta. Lý Mị Nhi đơ người, không dám tin đứng sững sờ tại chỗ, tức khắc kinh ngạc không thôi.

Nam Cung Diệp mắt trói chặt nữ tử tuyệt sắc đối diện, cắn chặt răng giận dữ nói: "Vì sao gạt ta?"

Vì sao nàng rõ ràng tuyệt sắc như vậy, lại cố tình biến thành không có đức hạnh trước mặt hắn, vì sao nàng rõ ràng thân mang tuyệt kỹ, lại luôn tỏ ra nhu ngược không xương trước mặt hắn. Quá khứ như vậy, bây giờ lại không che giấu nữa, chơi đùa hắn như ngốc tử, chẳng lẽ chỉ vì muốn khiến hắn chú ý? Như vậy thì nàng thành công rồi!

Lăng Vô Song giương mày liễu, hơi kinh ngạc, hiếm khi cười khẽ ra tiếng: "Ta có từng nói ta không phải Lăng Vô Song?"

Từ đầu tới đuôi nàng chưa từng phủ nhận thân phận của mình, nàng cũng không có thời gian rãnh rỗi đi phí tâm chơi đùa Nam Cung Diệp, là do nam nhân này tự cho mình là đúng.

"Ngươi ——" Nam Cung Diệp bực dọc xấu hổ không thôi, lại không thể nói gì hơn, hôm ở Lạc Nhật, hắn chỉ cho rằng nữ nhân này cùng tên với phế vật Lăng Vô Song mà thôi!

Nam Cung Diệp hung hăng mím môi, phẫn nộ vung tay áo, có chút tùy tiện mà phiền muộn nói: "Nếu không phải ngươi cố ý nói dối thì sao bổn điện hạ phán đoán sai, Lăng Vô Song, đừng tưởng ngươi như vậy thì có thể khiến bổn điện hạ chú ý, vô dụng thôi, dù ngươi có làm gì ta cũng không muốn liếc mắt nhìn ngươi lấy một cái!"

Nghe vậy, Lăng Vô Song thật thụ bị Nam Cung Diệp chọc cười, lòng tự tin bành tướng của ngươi này rốt cuộc là ở đâu có vậy?

--------------------

Hi vọng hết tháng này ad có thể đua tới chap 60 =))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.